Chương 10: Đừng yêu ai khác
Sở Ly của ngày ấy rất trầm tính, những nổi đau mà cô gánh chịu dường như đã hiện rỏ trên đôi mắt và nụ cười của cô ấy. Nhưng giờ đây, Sở Ly giấu kín mọi thứ, anh không thể đoán được cô đang nghĩ gì, muốn gì, cô đang vui hay đang buồn?
Sở Ly quay lại nhìn Cố Minh Triết, anh chột dạ mà nhanh chân tiến lại gần cô.
– Anh còn nhớ những gì trong điều khoản không?
– Tôi nhớ
– Trước khi ly hôn, tôi mong anh không yêu ai khác
Cố Minh Triết rủ mắt nhìn cô, cô đây ý là sao? Vì sao cô muốn ly hôn dù vẫn chưa quên được anh?
Sở Ly không mong anh sẽ yêu nữ chính, tự mình hại mình. Thật sự anh cũng rất tốt, anh có lẽ là người đầu tiên nói lời xin lỗi khi đối xử không tốt với cô, mỏ anh hỗn nhưng tâm anh tốt. Từ giờ, cô dặn lòng sẽ theo sát Cố Minh Triết để tránh anh gặp Hạ Lam – nữ chính của “Bí mật ngọt ngào”, vì có vẻ tình tiết của nam phụ đang đi theo hướng khác, lo sẽ gây ra hậu quả gặp nữ chính sớm hơn dự kiến. Nhưng nữ chính trông như thế nào cô cũng không hề biết, đành phải ai là nữ thì tránh càng xa càng tốt.
– Ế… Chú chó nhà ai mà cưng vậy?
Sở ly nhanh chóng bế chú chó Puddle lông trắng lên. Cô vốn định đưa cho Cố Minh Triết vuốt lông, nhưng cô tiến một bước anh lùi một bước, cô tiến anh lùi cứ vậy mà lặp đi lặp lại.
– Này…
Cố Minh Triết nhăn mặt khó chịu nhìn chú chó chằm chằm. Sở Ly dường như hiểu ra, nở một nụ cười tà ác, cô chầm chậm bước lại gần, giả thanh “gâu gâu gâu”, anh cứ ngỡ là chú chó đang tức giận và sủa càng lúc càng lớn, sợ chạy tán loạn mà rơi chiếc dép đang mang, cô càng đắc ý đuổi theo sủa lớn hơn.
Khi cả hai đủ mệt, ngừng chạy và thở dốc nhìn nhau, anh chậm rải nhặt chiếc dép. Cô vừa thở vừa xua tay nói
– Không trêu anh nữa, Đại thần
Chú chó đột nhiên nhảy khỏi vòng tay của Sở Ly, cô chụp lấy nhưng không được.
– Này, hai người làm gì vậy hả?
Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy trắng vội vã chạy đến. Sở Ly vội kéo Cố Minh Triết quay lưng với cô gái ấy. Cô gái ấy ôm lấy chú chó, lo lắng xem quanh cơ thể của nó
– Tại sao Boo của tôi bị thương?
Không ai trả lời, Sở Ly nhấc chân kéo anh rời đi, anh cô ta lại lên tiếng ngăn lại
– Định đi đâu? Định trốn à?
Cố Minh Triết vốn định quay người lại phản bác, nhưng Sở Ly cố định anh lại dặn dò.
– Không được quay đầu
Anh ngơ người, không hiểu tại sao phải làm như vậy?
– Nhớ, nhất định không được quay đầu
Cố Minh Triết mà đứng bất động như bức tượng, thật không ngờ anh ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
– Tôi không làm Boo của cô bị thương, lúc tôi bế lên cũng không có vết thương
– Tại cô buông ra nên Boo mới bị thương
Sở Ly nhìn mặt đường xung quanh
– Đây là màu sơn
– Sao cô biết?
– Nhìn xem, bên kia có một vũng sơn đỏ
Hạ Lam bối rối, nhìn Sở Ly
– Tôi xin lỗi, vì tôi lo cho Boo quá
Sở Ly không đôi co với cô ấy, nhanh chân đến đứng cạnh Cô Minh Triết
– Ngoan lắm, đi thôi
Vừa dứt câu đột nhiên có một giọng nói và hơi thở hỗn hển phát lên khiến cô phải dừng bước
– Hạ Lam, em tìm được Boo rồi à?
– Dạ, mình về thôi
Sở Ly nhanh chóng quay đầu lại, “Là nữ chính….”, quả thật hôm nay ra đường mà không xem ngày rồi. Nhưng vẫn còn may mắn là Cố Minh Triết không gặp được nữ chính, nếu không thì hậu quả thật khó lường.
Trên đường đi về nhà, cô không quên chăm chọc anh.
– Thanh niên cao 1m8, sợ chú chó không đến 50 cm
– Tôi không sợ
– Vậy ai chạy mất dép?
– Không phải tôi
– Ừa, thỏ đế
…..
Về đến nhà, cô uống ly nước rồi lên thẳng phòng. “Rầm”, mỗi lần Sở Ly đóng cửa, tim của Cố Minh Triết kiên cường, mạnh khỏe thêm vài bậc.
Cốc cốc cốc
Sở Ly ra mở cửa. Cố Minh Triết đứng ngoài cửa đợi, trên tay là một bộ quần áo.
– Vòi sen hư
Cô quay về bàn làm việc, cửa cứ mở. Anh đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi anh tắm xong, cô vẫn đang miệt mài ngồi vẽ. Cố Minh Triết đứng nhìn cô chốc lát, dáng vẽ cô lúc này hơi luộm thuộm, khóe môi anh cong lên.
– Vòi sen sửa rồi mà
– Nó lại hư rồi
Cô không nói nữa mà tiếp tục vẽ. Cố Minh Triết ngồi trên giường, chống cằm nhìn bóng lưng của cô, bất giấc lại nở một nụ cười, sao bây giờ anh lại có thể nhìn cô mãi không chán như thế này?
Một giờ trôi qua, Sở Ly vẫn yên vị ngồi trên bàn. Cô có hơi khát nước, vốn định đi xuống lầu lấy nhưng vừa đứng lên xoay người.
– Uii, giật cả mình…
Sở Ly bị dọa một phen hú hồn, cô vuốt vuốt ngực, tự trấn an bản thân
– Sao anh còn ở đây?
– Nghỉ mệt
– Mệt thì về phòng nghỉ
– Lỡ tay khóa ngoài rồi
– Lỡ tay á? Có bị ngốc…..
Sở Ly vừa nói gì thế này, cô biết đã lỡ lời nên nhanh chóng bịt miệng lại. Dù sao anh ta cũng là nam phản diện hại nam chính, cô không nên mắng công khai như thế chứ.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, Sở Ly tưởng tượng Cố Minh Triết hình như sắp bóp cổ cô rồi.
– Tối nay, tôi ngủ tạm ở đây
– Chìa khóa dự phòng đâu?
– Quên rồi
– Nhà dưới có sô pha mà
– Sô pha cứng
Không đợi Sở Ly phản bác thêm câu nào nữa, anh đặt lưng xuống giường.
Sở Ly khó hiểu nhìn anh, tình huống này là gì đây? Cô đành miễn cưỡng cho anh ở nhờ vậy, dù sao hôm nay cũng chạy deadline xuyên đêm.
Sau khi uống nước xong, cô quay lại bàn làm việc. Đã 3h sáng rồi, mắt cô bắt đầu mỏi mệt dần, không tự chủ mà cụp xuống.
7h sáng
Ánh sáng bắt đầu chiếu vào phòng, Cố Minh Triết vẫn như thường ngày, thức dậy sớm tập thể dục. Là một tuyển thủ, sức khỏe rất quan trọng với anh, vì anh chơi game dường như hơn 8 tiếng một ngày, nếu không có sức khỏe tốt thì không thể duy trì được cường độ tập luyện cũng như là áp lực và những trận đấu căng não được.
Sở Ly đang nằm ngủ trên bàn làm việc, anh nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho cô. Anh nhìn vào gương mặt ấy, tay không khống chế mà vuốt nhẹ theo sống mũi của cô, anh mắt anh chuyển đến đôi lông mi của cô, nở một nụ cười mà chính anh không biết nụ cười đó là gì? Vì sao cô lại khiến anh bận tâm như vậy?
——————————-
T/g: Cảm ơn mọi người rất nhiều nha 💙