Chương 19: Kinh hồn giữa biển
———
Mặc dù đã có dầu nhưng vẫn cần chút thời gian để chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không nhằm nhò gì với Khuất Mộ Huyên hết.
Cậu có thể thử bắt cá đúng chứ? Khuất Mộ Huyên nhìn làn nước trong vắt kia, háo hức muốn thử.
“Anh nhớ khi bé em không thích mặc quần bơi…” Ngân Thương Uẩn chưa nói xong đã bị một bàn tay ngăn lại.
Khuất Mộ Huyên che miệng Ngân Thương Uẩn, trừng mắt với người quay phim vô tội: “Không cho nghe, không cho ghi âm nốt.”
Tuy hợp tác với trúc mã lợi ích nhiều vô kể, đôi khi chỉ cần cau mày hay nở một nụ cười cũng đủ để hiểu tâm tư nhau dù không cần nói, nhưng cũng có cái hại chẳng hạn như vô tình khai ra lịch sử đen tối của nhau.
Đến khi hơi thở ấm áp của Ngân Thương Uẩn phả vào lòng bàn tay cậu khiến nó tê dại, Khuất Mộ Huyên liền vội thu tay như bị điện giật. Sau khi thu tay lại, cậu không khỏi giấu bàn tay ra sau rồi nắm chặt lại, như thể làm vậy thì hơi thở của Ngân Thương Uẩn có thể được lưu lại vậy.
Trên thực tế, Khuất Mộ Huyên rất thích sưu tầm mọi thứ từ bé, khi đó cậu còn có một chiếc rương bự mà mẹ cậu tặng để đựng nữa. Đôi khi là những bức thư hay những tờ giấy ghi chú do bố mẹ cậu viết cho cậu khi bé, hay những tấm thiếp chúc mừng, những món quà nhỏ từ mọi người, những quyển nhật ký, cả những tờ giấy chứng nhận và bảng điểm từ trường tiểu học, và một số quà lưu niệm, bao gồm quà tặng từ người lớn cùng những món đạo cụ còn xót lại khi cậu đi diễn… Nghĩ đến đây, Khuất Mộ Huyên cảm thấy hơi nhớ nhà, và muốn nhanh nhanh về nhà lục tung chiếc rương kho báu của mình rồi giấu hơi thở anh trai vào trong.
Mặc dù biết rõ những điều mình nghĩ đó không phù hợp, những vẫn không nhịn được đỏ cả mặt, lại vô tình khiến Ngân Thương Uẩn lo cậu bị say nắng. Mãi đến khi một bàn tay mát lạnh áp lên trán mới khiến Khuất Mộ Huyên hoàn hồn.
“Anh ơi, để em xuống bắt cá cho anh ăn nha.”
“Anh đi cùng em.”
“Mình em được rồi.” Khuất Mộ Huyên đẩy vai anh, khi đến bãi biển, “Anh yên tâm, em sẽ mặc quần bơi.”
Ngân Thương Uẩn không khỏi vui vẻ, Tiểu Huyên của anh là đáng yêu nhất không còn gì để chối cãi, rõ ràng có thể bỏ qua lời anh nói nhưng lại một mực nghe lời như vậy.
Khi Khuất Mộ Huyên thay quần bơi xong và quấn một chiếc khăn tắm trắng bước ra, La Chấn tình nguyện nói: “Tui đi với cậu.” Nếu bàn về kỹ năng bơi lội ở đây thì thứ nhất là Khuất Mộ Huyên, thứ hai là Ngân Thương Uẩn, người còn lại chính là cô ấy, vì luôn được săn sóc từ hôm qua đến giờ nên cô căm thấy muốn làm gì đó cho mọi người.
“Không được.”
Thật bất ngờ, Khuất Mộ Huyên đã thẳng thừng từ chối cô, “Cậu giúp Vân tỷ phơi hoa quả đi.” Giản Như Vân đang trải một số loại hoa quả họ đã hái ngày hôm qua lên cỏ khô để phơi.
Nhưng việc của Giản Như Vân không cần đến hai người làm, La Chấn rất không vui phồng má, bình thường cô ấy là người nhỏ tuổi nhất nên phải làm mọi thứ, đột nhiên được chăm sóc đặc biệt cũng không tệ nhưng nó khiến cô cảm thấy nặng nề.
“Ngân thiếu…” La Chấn nhìn Ngân Thương Uẩn cầu cứu.
Hành động của La Chấn khiến Ngân Thương Uẩn ngạc nhiên, không phải anh không thích con gái, có rất nhiều nữ cấp dưới liếc nhìn anh mỗi ngày, nhưng Ngân Thương Uẩn không rõ họ có ý gì. Các chị em ở Ngân gia thì dường như có chút sợ anh, nên người thân nhất với anh chính là cô cháu gái nhỏ vừa vào mẫu giáo mà Khuất Mộ Huyên đã nhắc đến khi nướng kẹo dẻo trước đó. Còn La Chấn có lẽ chỉ muốn đơn thuần cầu cứu anh?
Trên thực tế thì Ngân Thương Uẩn đã nghĩ hơi nhiều rồi. Việc La Chấn làm chỉ xuất phát từ bản năng, cô cảm thấy nếu ở đây có người có thể khiến Khuất Mộ Huyên nghe lời nhất, thì đó chính là Ngân Thương Uẩn thôi.
Điều La Chấn không biết là….
Trong Ngân gia, nếu có ai có thể trên cơ Ngân Thương Uẩn mà nghịch ngợm thì chỉ có thể là Khuất Mộ Huyên thôi. Mặc dù Khuất Mộ Huyên không phải người thuộc Ngân gia nhưng trên danh nghĩa cậu cũng là con nuôi của Liễu Mạn Tinh. Về cơ bản, đúng là Khuất Mộ Huyên sẽ nghe lời Ngân Thương Uẩn nhưng anh luôn tiếp tay cho cậu.
Đương nhiên cũng sẽ có người không phục, và hỏi thẳng Ngân Thương Uẩn, nhưng anh chỉ thản nhiên nói: “Cậu ấy làm đúng, sao phải phạt?”
Người nọ không nói nên lời nên chỉ có thể xấu hổ quay về, dặn những người khác không được gây chuyện nữa.
Và Ngân Thương Uẩn, kẻ luôn tiếp tay cho nhóc nghịch ngợm đương nhiên sẽ không thể làm theo những gì La Chấn muốn rồi, chưa kể như anh đã nói, Khuất Mộ Huyên làm đúng và không có gì phải phạt cả: “Tiểu Mộ nói đúng, các cô gái nên ở trên bờ để con trai làm việc này thôi.”
(Ngân thiếu như kiểu em luôn đúng, em là nhất…)
“Ngân thiếu, anh đang coi thường tụi tôi đó.” La Chấn cảm thấy không phục.
Ngân Thương Uẩn lắc đầu: “Hôm nay không có mây, tia cực tím mạnh, ngâm mình trong nước biển lại không có nước tắm rất khó chịu.”
La Chấn sững sờ, nhận ra bọn họ đang sống sót trên đảo hoang chứ không phải đang đi nghỉ mát.
“Vậy tại sao…” La Chấn hạ giọng, “Sao anh lại để Mộ Huyên đi?”
“Bởi vì cậu ấy là con trai.”
Nói xong, Ngân Thương Uẩn tìm một hòn đá, lấy dao vót nhọn một cây tre. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn phía bờ biển, thấy Khuất Mộ Huyên đang dần lặng xuống nước quay lại vẫy tay với anh.
La Chấn cảm thấy trong lòng hơi bị khó chịu, như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng nhưng không thể nói rõ lý do.
“Anh!” Khuất Mộ Huyên lướt qua từng đợt sóng, chạy lại bên bờ, “Em bắt được một con cá lớn như vầy nè.” Cậu đưa tay ước chừng kích thước của nó, sau đó lại buồn bực nói: “Nhưng nó trơn quá à, tuột đi mất tiêu rồi.”
“Thử dùng cái này đi?” Ngân Thương Uẩn đưa cây tre đã vót xong cho cậu.
“Đây…” Khuất Mộ Huyên nhìn cây tre, thật ra nó chỉ là một cây tre bình thường những phần đầu được chẻ làm bốn, ngăn cách bằng nan tre, mỗi đầu đều được vót nhọn.
“Khi nhìn thấy cá chỉ cần dùng sức đâm xuống là được.” Ngân Thương Uẩn dừng một chút, “Nhưng nhớ kỹ, không nên đến chỗ tối, có thể sẽ có lươn đó.”
“Vâng, đã hiểu rồi, em sẽ chú ý an toàn.” Khuất Mộ Huyên như đứa bé được thử chơi súng đồ chơi, nhận lấy ngư thương, cực kỳ kích động.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã hoen mười phút từ khi Khuất Mộ Huyên ném cá vào bờ.
“Tiểu Khuất sẽ không bắt hết tất cả cá dưới biển lên đấy chứ?” Giản Như Vân vừa cười vừa nói khi đang xử lý nội tạng cá. Cầu Nghị, Diệp Tang và Đơn Ư Lạc đã vào rừng để tìm thêm một số nguyên liệu đặc biệt, còn La Chấn vẫn đang chìm đắm trong suy tư, lơ đãng xoay trái cây.
Ngân Thương Uẩn không đáp lại lời cô mà híp mắt suy nghĩ.
Chợt nghe thấy một “pụp” cùng vết nước khổng lồ bất ngờ bắn lên. Đó không phải chỗ Khuất Mộ Huyên xuống nước mà là ở một vùng biển sâu hơn ngoài xa.
“Ngân thiếu?” Giản Như Vân gọi anh.
Ngân Thương Uẩn đã vội vàng đứng dậy và lao về phía biển.
“Vân tỷ, có chuyện gì vậy?” La Chấn ngồi cách xa họ một chút nên không rõ chuyện gì, chỉ thấy Ngân Thương Uẩn đang vội vàng lao ra biển, nên đi tới.
Truyện đề cử: Chước Chước Lãng Mạn
“Chị không biết, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.” Giản Như Vân có chút hoảng hốt, họ thấy Ngân Thương Uẩn trực tiếp lao thẳng xuống biển.
“Mau! Gọi nhân viên cứu hộ đi, chị đi lấy phao cứu sinh.” Mặc dù Giản Như Vân không rõ chuyện gì, nhưng thấy Ngân Thương Uẩn vội vàng như vậy rất có thể Khuất Mộ Huyên đã xảy ra chuyện.
Về cơ bản mà nói, thực sự không cần lo lắng về sự an toàn của Khuất Mộ Huyên, vì đây không phải là sinh tồn thật sự trong tự nhiên, luôn các các nhân viên quay phim dưới nước cùng cậu, mặc dù không hỗ trợ cậu bắt cá nhưng ít nhất sẽ luôn đảm bảo an toàn cho cậu.
“Rõ.” La Chấn nhận ra điều gì đó, vội vàng chạy đến chỗ đạo diễn, chỉ là trong lòng cô còn có một thắc mắc, Ngân Thương Uẩn không xuống nước mà lại ngồi trên bờ chờ chẳng lẽ vì anh không giỏi bơi lội sao? Nhưng các thao tác vừa rồi nào có giống không giỏi bơi lội đâu.
Tuy nhiên, dù cho thắc mắc có lơn đến đâu cũng sẽ không được giải đáp nếu họ chưa quay về an toàn.
Hai ngày này hơi ngắn, update ngày mai sẽ dày và dài hơn, cũng sẽ cập nhật sớm hơn, chờ lâu rồi =3=
…
27.08.2023