Chương 18: Thì quang trần nhưỡng
Chiến lược theo đuổi số 018: Vì người, ta có thể từ bỏ tất cả, kể cả khi chỉ là một nhóc sơ trung năm hai.
————
Lúc ăn sáng, Ngân Thương Uẩn nói rằng sẽ đi tìm dầu, mọi người đều nghĩ anh sẽ vào rừng tìm. Nhưng sau khi ăn xong, anh cũng không có vẻ gì là định vào rừng, mà chỉ khẽ nói gì đó với Giản Như Vân. Bọn họ nhìn thấy Giản Như Vân gật đầu, sau một lúc lấy một cái giống chiếc cốc đưa cho Ngân Thương Uẩn.
“Anh, đây là cái gì vậy?”
“Máy ép trái cây mini.” Giản Như Vân mỉm cười, “Vì nó khá nhẹ nên tôi cũng quên mất mình có đem theo.” Cô là một diễn viên đã đến tuổi nên khá chú trọng việc giữ sức khoẻ, khi lịch trình dày đặc không có thời gian ăn, cô sẽ dùng nước trái cây và rau thay thế, bên cạnh việc tạo cảm giác no bụng cũng bổ sung một số loại vitamin nên lâu dần đã hình thành thói quen.
“Haha, cái này nhìn có vẻ rất tốt nha.” Hai mắt La Chấn sáng lên, “Vân tỷ, về share link cho em nhá.”
“Được, chờ chúng ta đào tẩu khỏi đây thành công đã.” Giản Như Vân tinh nghịch nháy mắt.
Ngược lại, Diệp Tang lại nhìn chằm chằm cái cốc ấy một lúc lâu, đến khi Đơn Ư Lạc đụng vai, anh ta mới hoàn hồn’ “Đại thiếu gia không chịu tìm dầu, đi thôi.”
Khuất Mộ Huyên đã nén cơn giận từ lâu, trợn mắt nhìn Đơn Ư Lạc: “Anh không biết nói tiếng người hả? Nếu thật sự không nói được thì cứ ngậm miệng vào đi.”
Những người khác đều sửng sốt, hiển nhiên bọn họ không ngờ cậu lại mạnh dạn xé rách lớp mặt nạ của hắn ta rồi bật lại.
“Tôi có nói sai sao?” Đơn Ư Lạc cười khẩy, “Tôi không thích anh ta từ lâu rồi, một tên đại thiếu gia, coi thường ai hả?”
Khuất Mộ Huyên buồn cười: “Anh trai tôi là đại thiếu gia thì sao? Trời sinh đã ngậm thìa bạc đấy, anh ghen ăn tức ở sao? Không thích thì ráng mà nín đi.”
La Chấn nhất thời không nhịn được, khẽ bất cười, kéo Khuất Mộ Huyên: “Tiểu Mộ Huyên, là thìa vàng.”
“Nhà người ta là thìa vàng, còn anh tui họ Ngân nên mới là thìa bạc đó.” Khuất Mộ Huyên tự tin nói, Ngân gia không trôm cũng chẳng cướp, mắc cái gì phải chịu loại người này bôi đen vì giàu chứ!
“Tiêu Huyên.” Ngân Thương Uẩn nói: “Qua đây.”
“Anh?”
“Không phải em muốn làm dầu sao? Anh chỉ em.”
Ngân Thương Uẩn cầm qua dừa mà bọn họ đã uống hết bằng hai tay, rồi đập mạnh vào phiến đá sắc nhọn, vỏ dừa nứt ra để lộ phần cơm dừa trắng mềm bên trong. Sau đấy, anh nạo lấy phần cơm dừa cho vào máy ép trái cây mini.
“Anh định ép nó ra nước hả?”
“Không, chỉ cắt nhỏ nó thôi.” Ngân Thương Uẩn siết chặt máy ép trái cây, nhấn nút ép, “Nếu không có máy ép thì dùng dao băm nhỏ ra cũng được.”
Khuất Mộ huyên chăm chú quan sát, nhìn Ngân Thương Uẩn lặp đi lặp lại hành động đó vài lần, sau đấy bỏ phần cơm dừa đã bị ép nhuyễn vào vào nồi đá rồi đổ nước sạch vào, cuối cùng nhóm lửa lên.
“Là đây hở?”
Ngân Thương Uẩn mỉm cười gật đầu và đưa cho Khuất Mộ Huyên chiếc thìa tre: “Em chờ dầu nổi lên trên rồi múc.”
“Đây có phải là dầu dừa không?” Khuất Mộ Huyên hỏi.
“Thông minh lắm.”
Sau đó, Ngân Thương Uẩn ra hiệu cho nhân viên quay phía sau lưng Khuất Mộ Huyên, còn anh lui ra khỏi đám đông.
“Cậu đi đây đấy Alex?”
Ngân Thương Uẩn quay lại nhìn biên kịch của mình: “Xin lỗi, chị Hiểu Tuyền, tôi cần xử lý một số chuyện riêng.”
“Chuyện riêng…” Hứa Hiểu Tuyền xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu đi đi.”
Cô không dám nói chuyện với cậu thanh niên này nữa, mặc dù chỉ mới quen nhau ngày thứ năm nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thiết lập ban đầu cô dành cho Ngân Thương Uẩn đã hoàn toàn sụp đổ.
Sinh viên sao? Không thích hợp.
Nhân viên văn phòng thì sao? Không giống nốt.
Nhưng cô hiểu rõ Ngân Thương Uẩn không phải chỉ là một phú nhị đại đẹp mã. Cô có linh cảm anh ta là điểm nhấn cho chương trình thực tế của bọn họ.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy hơi bất ngờ khi Ngân Thương Uẩn từ đầu đến cuối đều không muốn trở thành tiêu điểm.
…
“Chuyện gì?” Ngân Thương Uẩn rời khỏi những nhân viên công tác, nhìn về người mời anh ra ngoài.
“Có chuyện chứ, tôi muốn biết sao Ngân thiếu gia lại tra xét tôi?”
Ngân Thương Uẩn im lặng.
Vị khách nọ cho rằng mình vô tội, vì vậy tiến lên một bước, nghịch con dao găm trong tay: “Ngân đại thiếu à, kỳ thật tôi cùng Ngân gia cũng có chút giao tình đấy. Và cậu cũng chẳng phải thiếu gia duy nhất của Ngân gia đúng chứ? Cậu còn có cả một người anh họ tên là Ngân Thương Sơn nữa cơ.”
Ngân Thương Uẩn mở miệng: “Tôi từng ở Kim Sơn (*), anh ta họ Lý, với cả anh ta cũng không phải anh họ tôi.”
Sắc mặt người nọ chợt khó coi, tựa như thấy bản thân bị lừa, đồng thời chẳng tạo được uy hiếp gì cho Ngân Thương Uẩn.
Ngân Thương Uẩn miết thẳng tay áo, bước đi ngang qua người nọ, anh cúi đầu liếc hắn ta: “Đơn Ư Lạc, đừng động vào Tiểu Mộ. Anh muốn chơi với ai tùy anh nhưng động vào Tiểu Mộ…”
Đơn Ư Lạc sững sờ, con dao găm trong tay đã bị Ngân Thương Uẩn cuỗm đi tự lúc nào. Một cơn gió thổi qua, khu rừng lay động vang lên tiếng xào xạc, vài sợi tóc bị dao găm cắt trúng, lất phất bay loạn.
“Một con dao găm là đủ.”
Sau khi bỏ lại câu nói đó, Ngân Thương Uẩn rời đi, để lại Đơn Ư Lạc nhìn chòng chọc con dao găm được trả lại trong tay, thứ sộc lên não đầu tiên lạ thay chẳng phải tức giận mà lại là bất lực.
Hắn ta bị một thằng nhóc trẻ hơn mười lăm tuổi đe doạ…
。。。
“Anh!”
Ngay khi Ngân Thương Uẩn quay lại, đã nghe thấy Khuất Mộ Huyên phấn khích gọi———
“Anh ơi! Em đun xong dầu dừa rồi nè!”
Ngân Thương Uẩn bước nhanh về phía cậu, những người khác lặng lẽ nhường đường cho y, thuận lợi cho Khuất Mộ Huyên vồ lấy anh: “Anh ơi! Nhìn nè!”
Ngân Thương Uẩn nhận lấy, nhìn dầu dừa trọng hũ, cười gật đầu: “So với anh đun tốt hơn nhiều.”
“Vậy tụi mình mau mau nướng cá, còn chiên trứng nữa nha?”
Ngân Thương Uẩn gật đầu, tận dụng yêu cầu của Khuất Mộ Huyên đưa hũ dầu dừa cho máy quay, rồi lui ra sau. Giản Như Vân lặng lẽ đến gần và hỏi: “Cậu lúc nào cũng im lặng như vậy à?”
“Sao chị lại hỏi vậy?” Ngân Thương Uẩn hơi kinh ngạc.
Giản Như Vân chỉ vào Khuất Mộ Huyên: “Khi cậu vừa về, không phải Tiểu Mộ bất ngờ gọi cậu đâu. Trong lúc nấu dầu dừa, Tiểu Mộ cũng nói chuyện với cậu trong khi đang nhìn chằm chằm nồi đấy, không ai nhắc cậu ấy và cậu ấy luôn nghĩ rằng cậu luôn ở đó.”
Tim Ngân Thương Uẩn như bị ai bóp nghẹt, chua xót, nhìn Khuất Mộ Huyên đang vui vẻ trước ống kính.
Anh thật sự không thích nói chuyện, tuy những năm qua đã tốt hơn, nhưng thói quen của Khuất Mộ Huyên đã được hình thành từ trước nữa rồi.
Ngân Thương Uẩn nhớ rằng năm anh lên mười hai, đã trải qua một vụ bắt cóc, thời gian đấy anh không muốn nói chuyện kể cả với bố mẹ nhưng Tiểu Huyên đã cùng anh vượt qua thời gian đó. Rõ là một khoảng thời gian đen tối nhưng lại được Khuất Mộ Huyên nhuốm màu tươi đẹp không thể xoá nhoà.
Vì họ đã biết nhau khi còn nhỏ, sau khi trải qua sự kiện đó, một Tiểu Huyên luôn muốn làm anh đột nhiên trở thành cái đuôi nhỏ theo sau anh, một hai nhất quyết phải đi cùng anh mọi lúc mọi nơi. Cậu còn trịnh trọng lấy giấy khám bệnh của bác sĩ ra, bảo rằng anh mắc bệnh rồi, phải có người trò chuyện cùng mới chữa được. Không biết vị bác sĩ nào đã đồng ý hợp tác với cậu nhưng tóm lại cả mùa hè ấy Ngân Thương Uẩn phải nghe lời cậu nhóc ấy chữa bệnh.
Anh không thích nói chuyện còn Khuất Mộ Huyên thì có thể tự nói chuyện một mình liên tù tì từ sáng đến tối cũng được. Nào về trường lớp, bạn bè, hay những thứ trong sách vở, còn cả những chuyện nhỏ ở nhà qua lời kể của cậu chợt trở nên rất thú vị. Loại vui vẻ này đã kéo Ngân Thương Uẩn ra ngoài từ từ.
Khi Khuất Mộ Huyên phải quay về trường sau kỳ nghỉ hè, Ngân Thương Uẩn vẫn nhớ rõ lời đã hứa với Khuất Môi Huyên trước khi lên máy bay——
“Em đã gọi anh là anh, nên từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.”
Dù rằng Ngân Thương Uẩn hiểu rõ chính Khuất Mộ Huyên mới là người thật sự bảo vệ anh khỏi vực sâu vô tận.
Nhưng dù sao thì Ngân Thương Uẩn vẫn luôn nhớ mãi lời hứa ấy, sẽ không tỏ ra yếu đuối.
Mặc dù nháy mắt đã nhiều năm trôi qua, nhưng số lần họ gặp nhau ngày càng ít đi vì xông việc, nhưng thời gian xa nhau lại đôi khi gợi lại cho họ những thứ chưa từng biến mất theo thời gian.
Trái lại, nó lại như một bình rượu cũ, âm thầm lên men mọi cảm xúc bên dưới lớp bọc thời gian.
Hi vọng mọi người thích nó.
….
(*): Kim Sơn theo tui search là một quận ngoại thành của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. (theo wikipedia)
Nhưng tui khum hiểu tại sao lại để Kim Sơn vô…