Chương 12 - Muốn ôm
Dương Hàn Đông vui như điên trong lòng, vì từ đầu tới giờ Nghiên Dương luôn từ chối tất cả câu hỏi, nhưng hiện tại lại bị Tống Quốc Lam chặn đường lui.
Nghiên Dương tay chống cằm, nghiêng đầu về phía Dương Hàn Đông nói: “Cậu muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi.”
Hạ Vũ thấy mình sắp trở thành cái trống, bị tấn công từ hai phái thế này, mạng nhỏ của cô, hôm nay e rằng giữ không nổi; sau đó nhanh chóng chạy qua ghế trống còn sót lại bên cạnh Tống Quốc Lam an vị ngồi.
Dương Hàn Đông nhìn thẳng vào người con gái ngồi bên cạnh, giọng trầm trầm giải thích: “Thực ra, hôm ấy tôi.. tôi không muốn nói dối cậu, nhưng tôi..”
Câu nói chưa kịp nói hết đã bị Nghiên Dương chặn lại, giọng nói mang theo chút giận dữ khinh bỉ nói: “Cậu nghĩ vì cậu bỏ đi mà tôi sống trong đau khổ sao? Hay cậu nghĩ tôi ngu ngốc vẫn chờ cậu quay về?” Sau đó uống cạn phần rượu còn lại trong ly nói tiếp: “Giờ cậu quay trở về chỉ để giải thích cho tôi thôi sao? Cậu tưởng những lời giải thích đầy giả tạo này của cậu tôi đây sẽ tin sao? Rốt cuộc cậu nghĩ mình là ai chứ? Dương Hàn Đông cậu là cái thá gì chứ?”
Dương Hàn Đông thập phần ủy khuất nói: “Nghiên Dương, tôi không là gì cả. Tôi chỉ là Dương Hàn Đông của mình cậu thôi. Nhưng cậu có thể hay không, một chút thôi, nghe tôi giải thích chỉ một chút thôi..”
Nghiên Dương sau đó liền tức giận làm ra hành động khiến cả Hạ Vũ cũng không ngờ được, hai tay túm lấy cổ áo của Dương Hàn Đông kéo lại gần mình, nụ cười nửa miệng, mắt đối mắt không chút né tránh, gằn từng chữ một:
“Tôi đây không muốn thêm một lần nào nhìn thấy cậu nữa. Tốt nhất cậu lên biến khỏi mắt tôi như cậu đã từng làm trước đó đi.”
Sau đó liền đứng dậy bỏ đi. Cô không muốn khóc lóc yếu đuối trước mặt bất kỳ ai, nhất là Dương Hàn Đông, càng không thể được.
Nghiên Dương đã đi được một đoạn mà Dương Hàn Đông vẫn bất động tại chỗ, Hạ Vũ thấy vậy liền đá vào chân Dương Hàn Đông, nói:
“Còn không mau chạy theo cậu ấy đi. Định để mọi chuyện đi xa đến mức không cứu vãn được nữa hay sao?”
Bị đá mạnh liền bừng tỉnh, Dương Hàn Đông bây giờ ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo Nghiên Dương.
Trước mắt cậu là hình ảnh một cô gái đang ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, đầu gục xuống, hai tay ôm lấy đầu gối và vai run run lên từng hồi. Dương Hàn Đông nhẹ nhàng bước đến trước mặt Nghiên Dương, đem cô ôm vào lòng.
Bất ngờ có người động chạm vào mình, vốn định đẩy ra nhưng mùi hương này lại khiến cô an tâm, đem hết tất cả mọi nhớ nhung, giận dỗi khóc thành một trận. Dương Hàn Đông không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô, sau đó nâng cằm đối phương, nhìn khuôn mặt đẫm lệ kia, tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.
Lời trách móc đan xen cùng tiếng nấc vang lên:
“Tôi dường như đã không đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa, nhưng ngay lúc tôi quyết định từ bỏ thì cậu lại quay về. Rốt cuộc thì Dương Hàn Đông cậu muốn gì chứ?”
Dương Hàn Đông nhìn thẳng vào mắt con thỏ nhỏ đang giận dữ trách móc, không do dự nói:
“Nếu tôi nói tôi muốn có một gia đình nhỏ với em thì em có tin hay không? Tôi muốn cô Nghiên đây trở thành Dương phu nhân thì em có chấp thuận hay không? Thứ tôi muốn làm cùng em có rất nhiều, chỉ cần em đồng ý, cho dù có bắt tôi ngay tại đây nhảy xuống dòng sông kia, tôi cũng không chần chừ đáp ứng em.”
Sau đó, giọng nói mang theo vài phần bi thương nói tiếp: “Ngoại trừ việc em bắt tôi rời xa em. Điều này tôi không làm được. Cả đời Dương Hàn Đông tôi đã định là người của em rồi.”
Ái tình đối với một người là thứ không thể nói bỏ là bỏ được. Dù ngoài miệng có nói ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa thì trong thâm tâm vẫn luôn hướng tới người đó.
Bầu không khí sau đó liền yên tĩnh đến đáng sợ.
Dương Hàn Đông thấy Nghiên Dương không trả lời, nỗi buồn trong lòng liền tăng thêm vài bậc. Đối với người khác chắc chắn sẽ tức giận, nhưng với người này liền vài phần ôn nhu.
“Tiểu Nghiên Nhi.”
Dùng giọng mũi mang theo ý làm nũng, Nghiên Dương đáp lại:
“Muốn ôm, muốn ôm.”
Hành động vô cùng tự nhiên khiến Dương Hàn Đông ngạc nhiên. Hai tay Nghiên Dương vòng ra sau, ôm lấy cổ Dương Hàn Đông, đầu nhỏ dụi dụi vào vào hõm cổ cậu, hơi thở nóng ấm cứ từng đợt như vậy mà dần tiếp xúc với da thịt cậu.
Như thế này đúng là muốn giết chết cậu rồi.
Ngủ rồi.
Nghiên Dương say rượu cũng rất ngoan.
Không quậy phá như Tống Quốc Lam. Không khóc lóc kêu gào như Hạ Vũ. Cũng không tửu lượng tốt như Trần Nhất. Nếu không thì cậu đã không được hưởng phúc lợi như này.
Sau đó liền xin phép mọi người đưa Nghiên Dương về trước. Trước khi ra về cũng đã thanh toán mọi chi phí cho bữa ăn ngày hôm nay.