Chương 88: May mắn
“ Eo anh làm tội làm tình gì mà cả nhà anh muốn tống anh đi còn ghê hơn cả mẹ em nữa vậy?”
“ Chắc vì thấy con dâu của bố mẹ tốt quá nên ai cũng muốn mang em về nuôi đấy “ Nói rồi anh véo nhẹ vào má cô một cái
“ Này nhá! Anh cứ véo thế là mặt em chảy hết ra xong già anh lại chê em.Rồi anh lại hết yêu em “ Cô phụng phịu đá nhẹ vào chân anh
“ Ừ hết yêu, hết yêu, hết yêu đến khi anh không thể nào không còn thở được nữa.Còn thở là còn yêu em
“ Khiếp văn vở.Dẻo mồm “
“ Dẻo với mỗi em thôi.
Cô nghe anh nói thì quay ra ôm anh cười vui vẻ.Rất nhanh ngày gặp mặt hai gia đình đã đến.Bà Chi sốt ruột tới mức dậy từ 5 giờ sáng nay đi salon,spa làm tóc rồi lại trang điểm quà thì chuẩn bị cả mấy ngày hôm nay làm ông Vinh sót vợ phải gọi cho thằng con trai gấp.Ai ngờ đâu thằng con trai yêu quý thương mẹ tý ngất.Ai đời đâu nghe mẹ lo như vậy anh còn phá lên cười một trận làm ông Vinh tức đỏ cả người.Anh cũng kể lại cho cô nghe làm cô cười đến chảy cả nước mắt về độ dễ thương của mẹ anh.Đến giờ hẹn không hẹn mà đến hai nhà đồng loạt bước vào cùng nhau trong sự ngơ ngác của hai bên.Vừa bước vào một bầu không khí quái dị đột nhiên xuất hiện.Bà Chi và Bà Mai ánh mắt nhìn nhau tóe ra ánh lửa.làm tất cả mọi người ngồi ở đây run sợ một cách dị thường.
“Con chào bà, Con là mẹ của Ngọc ạ “ – Bà Mai lên tiếng chấm dứt cái bầu không khí này.
“ À chào cô nhé! Quả là mẹ nào con nấy cô trẻ quá!”
“ Con cảm ơn bà ạ!
Cứ thể người đưa kẻ đẩy dần dà bầu không khí càng nhộn nhịp hơn.Mà khi nghe mẹ cô kể về gia đình của mình cho gia đình anh bà Chi còn òa lên khóc nức nở làm bà Mai không nhịn được mà phì ra cười
“ Thôi chị ạ! Tất cả là do ông trời đã sắp xếp hết cả rồi.Mình đến cuộc đời này không mang thứ gì thì khi lấy lại cũng như ta trả lại thôi.Vật về với chủ – Bà Mai nói với bà Chi
“ Tôi thương con bé Ngọc lắm.Nhưng khi tôi nghe chị kể xong tôi càng thương chị và con bé hơn.Nhưng từ giờ tôi và gia đình này sẽ bù đắp cho con bé nên mọi người hãy yên tâm giao con bé lại cho chúng tôi nhé! – Nói rồi bà Chi đứng dậy nắm lấy tay cô trước mặt mọi người như một lời khẳng định
“ Được tôi,bố nó trên trời và anh nó có thể yên tâm được rồi. Con Cảm ơn mọi người vì đã yêu thương con bé Ngọc.
Nghe những lời của hai mẹ nói mà cô không kìm được mà đỏ mắt.
Đúng là ông trời này rất công bằng dù đã lấy đi rất nhiều thứ trong cuộc đời của cô nhưng đã trả lại rất nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc đời này cho cô anh và thêm rất nhiều người yêu thương cô mọi thứ đã quá tốt rồi.
Sau khi về đến nhà cô cứ ngơ ngẩn ngơ ngẩn làm anh lo lắng không thôi: Em mệt hả?
“ Không anh? Anh ngồi xuống cùng em đi” Nói rồi cô vỗ tay xuống chỗ cạnh mình tỏ ý muốn anh ngồi cùng
Anh cười trong sự bất lực nhưng ánh mắt vẫn không dấu được sự cưng chiều sâu trong ánh mắt: Được
“ Anh này quả thực ông trời rất công bằng với em nhỉ? Dù ông đã lấy đi bố của em nhưng cuối cùng ông đã trả lại cho em rất nhiều thứ trả lại gia đình anh cho em này trả lại anh cho em này!Em quả thực rất hời mà có phải không?
Anh nhìn cô rồi cười: Em ngốc quá từ lúc về đến giờ cứ ngẩn ngơ ra vì chuyện này hả? Không em không phải may mắn mà là gia đình anh may mắn bà anh này bố mẹ này Kim Uyên này họ rất may mắn vì đã có thêm một đứa cháu dâu, con dâu, chị dâu mọi người cũng rất may mắn mà phải không? Vậy nên em đừng nghĩ gì nữa nhé!
“ Dạ “
“ Ngoan.Thế giờ đi ngủ nhé! “
Bao năm chúng ta lạc lối
Bao năm chúng ta bỏ lỡ
Chỉ vì định mệnh quá khắc nghiệt
Cuối cùng chúng ta lại trở lại cứu rỗi nhau