Chương 5: Ánh mắt chạm ánh mắt
“Tôi viết bài hát này không phải để chuẩn bị cho MV mới, mà là để dành tặng một người mà tôi rất yêu thương, là người luôn bảo vệ tôi từ nhỏ đến lớn. Nếu như quá khứ, hiện tại và ngay cả tương lai tôi không có anh ấy thì tôi không biết mình sẽ như thế nào, cuộc sống có vui vẻ như bây giờ hay không! Lãnh Kiệt! Anh có muốn nghe em hát bài hát này không?” Kỳ Ái Linh nhìn về phía Lãnh Kiệt đang ngồi đầu gần sân khấu nhất.
Cả hội trường ồ lên thật to khi nghe Kỳ Ái Linh trực tiếp bày tỏ lòng mình trước rất nhiều người như thế, phóng viên thi nhau chụp ảnh, tách tách liên hồi. Lãnh Kiệt dường như vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì. Quả nhiên lại có tít mới, ngày mai sẽ là tin “Kỳ đại tiểu thư tỏ tình Lãnh tổng trong chính ngày sinh nhật của mình” sẽ được các trang báo lớn nhỏ đưa tin đầu tiên cho xem. Liêm Viên không phải người hóng chuyện nhưng cũng có chút tò mò, liền dỏng tai mà nghe tiếp, cả hội trường lúc này im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống có khi cũng nghe thấy.
Không thấy Lãnh Kiệt trả lời lại mình, Kỳ Ái Linh liền hít một hơi rồi lại chờ đợi tiếp, trong cánh gà Liêm Viên có thể thấy được tay cầm micro của cô ấy run run.
“Anh luôn luôn nói với em rằng anh chỉ muốn nghe những ca khúc em hát, vậy hôm nay em sẽ dành cho anh một ca khúc chỉ thuộc về riêng anh! Có được không? Kiệt?”
Một chữ “Kiệt” cuối cùng có mang theo bao nhiêu yêu thương và chờ đợi không ai là không nhận ra, giọng Kỳ Ái Linh thốt lên nhẹ nhàng, ánh mắt hơi long lanh nhìn về phía Lãnh Kiệt thật làm lòng người cảm động.
“Được!” Cả hội trường im thin thít bỗng vỗ tay rào rào khi nghe Lãnh Kiệt đáp lại, cái này gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Liêm Viên vừa vỗ tay vừa thầm than quả thật là diễn viên, thốt câu nào liền làm người ta bị cuốn theo câu đó, đến cô còn nhịn không được muốn xông lên mà ôm Kỳ Ái Linh vào lòng chứ đừng nói đến Lãnh Kiệt.
“Vỗ tay đủ chưa bà cô ơi! Kỳ tiểu thư cũng không phải tỏ tình với em, sao em còn kích động hơn cả nam chính thế?” Bạn nam diễn cùng cô tên Tiêu Nhất đứng cạnh dúi cho cô một cái.
Cô á lên một tiếng, xoa xoa cái đầu, sao nay ai cũng thích đánh mấy bộ phận trên đầu cô thế, hết Tô Thành đến Tiêu Nhất, thấy hai má cô phồng lên trông như đang ấm ức thật đáng yêu anh chàng Tiêu Nhất liền nhịn không được đưa tay véo véo, xoa xoa hai má cô “Ra diễn nào cô bé! Ha ha ha!”
Thật quá đáng, nãy mới kêu cô là bà cô, giờ lại kêu cô bé, Liêm Viên vừa xoa đầu vừa theo sau bạn diễn chuẩn bị tiến vào sân khấu.
Kỳ Ái Linh Ngồi trước đàn dương cầm, vị trí trung tâm sân khấu, Liêm Viên cùng bạn diễn có nhiệm vụ múa xung quanh cô ấy, kết hợp với dây đu và cánh hoa anh đào rơi từ trên được hệ thống máy phun xuống, vì hôm tập Kỳ Ái Linh bận nên không tập với bọn cô cho nên bây giờ ra sân khấu phải tự tùy cơ ứng biến, việc của những diễn viên múa trong vũ đoàn như các cô không chỉ có trình bày tiết mục của mình mà còn phải quan sát để đối phó với những trục trặc khi xảy ra trên sân khấu.
Nhạc lên, cả hội trường lớn đều im lặng, tiếng đàn dương cầm của Kỳ Ái Linh rất êm, Liêm Viên chẳng mấy chốc đã cùng bạn diễn hòa mình vào giai điệu tràn đầy yêu thương đó.
“Anh hỏi em vì sao yêu anh nhiều như thế.
Anh hỏi em vì sao lại quan tâm anh.
Anh hỏi em vì sao lại muốn bên cạnh anh.
Rất nhiều lần em không trả lời.
Đoạn tình ấy, em muốn cùng anh vượt qua.
Bên cạnh anh là điều em muốn làm mỗi ngày.
Cầm bút lên, vẽ lại khuôn mặt anh, khắc họa và lưu giữ nơi trái tim em.
Bàn tay thanh thoát trên phím đàn, cất lên giai điệu anh thích.
Ca khúc này em viết lên là vì anh.
Giai điệu là tình yêu của em.
Lòng em bày tỏ qua từng câu chữ thâm sâu, trầm lặng…”
Tiếng hát cuốn hút người ta chìm đắm, da diết khôn nguôi.
Liêm Viên múa rất đẹp, có thể là do di truyền từ mẹ, cánh tay trắng nõn đưa lên đỡ từng cánh hoa rơi xuống thu tay lại rồi lại bật tung ra, gương mặt xinh đẹp ngẩng cao cùng với ánh đèn mang theo đôi mắt đầy những suy tư, Tiêu Nhất ôm eo cô từ phía sau lưng chạy xung quanh vài vòng rồi túm lấy dây trắng được thả trên cao xuống, cả hai người đều được nâng lên, xoay tròn trong không trung, gió làm làn váy trắng của Liêm Viên không ngừng phất phới, mái tóc cô tung bay, rất diễm lệ, rất hài hòa, cô không lạ gì với việc múa trên không trung vì diễn viên múa đều được dạy qua.
Liêm Viên đu một dây, Tiêu Nhất đu một dây khác, hai người được đưa càng ngày càng cao hơn, cô làm động tác lộn vòng trên dây, nếu nắm không chắc thì chắc chắn sẽ rơi xuống đất, đi đời luôn, Tiêu Nhất điều chỉnh theo góc độ rồi tiến lại chỗ cô, Liêm Viên xoay một vòng xong, giơ cao chân, một tay vươn tới anh ấy, ánh mắt mang theo tình yêu khao khát, Tiêu Nhất túm lấy tay cô, kéo lại một chút rồi hôn lên trán cô, Liêm Viên nhanh chóng nhắm mắt lại, hoa rơi làm cảnh đẹp càng thêm đẹp.
“Yêu tựa biển, thương tựa thành, hóa thành gió, hóa thành mây đưa yêu thương đến người.
Lần đầu hai ta gặp gỡ đã quyến luyến hẹn thề.
Gió thoảng trời xanh, mây bay từng hàng.
Không dám hẹn thề kiếp sau.
Chỉ cần kiếp này vẫn rung động, vướng vấn chạm đến tận tâm can.
Họa đường đi, vẽ lối nhỏ, mang tình yêu tìm đến bên người.
Mỗi đóa hoa, mỗi gốc cây ta khắc tên nhau đời đời kiếp kiếp, mỗi nơi ta từng đến.
Em đều khắc sâu trong lòng.
Thế gian có bao người, nhưng em chỉ cần mình anh là đủ.
Đi một chặng đường dài cùng anh, quay đầu nhìn lại đều là ánh mắt nhu tình của người.
Tràn ngập yêu thương.”
Ca khúc khiến Liêm Viên dừng như không thể nào dứt ra được, cô nhắm mắt, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống. Mở mắt lần nữa, thì đôi môi Tiêu Nhất đã rời khỏi trán mình, đưa tay lau nhẹ khóe mắt cho cô, khẽ cười rồi nói nhỏ: “Xúc động đến khóc luôn rồi?”
Bị bạn diễn cùng trêu trọc cô hơi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, vô tình chạm phải ánh mắt có chút lạnh lùng, có chút nguy hiểm, cũng có chút thâm tình dịu dàng. Liêm Viên ngẩn người nhìn Lãnh Kiệt, dù khoảng cách hơi xa nhưng cô có thể thấy được anh đang nhìn mình.
Trong lòng không hiểu sao đang lắng đọng bỗng dưng như có giọt nước rơi xuống làm khấy đảo cả một mặt hồ yên ắng.
Ánh mắt cùng ánh mắt chạm nhau.
……..