Chương 23: Chiếc bông tai màu đỏ (2)
Cái điệu chớp chớp mắt này của cô, Lãnh Diệp Vân chỉ cần nhìn qua là biết ngay cô đang nói dối, chỉ là không có vạch trần ra mà thôi.
Buổi trưa cô ăn cơm cùng Lãnh Diệp Vân xong thì lên sofa ăn hoa quả rồi nghỉ ngơi. Sau đó Lãnh Diệp Vân có việc cũng rời đi luôn.
Liêm Viên tiện thể ra ngoài mua đồ sau đó trở về, đi đến cổng khu cô liền gặp Kỳ Ái Linh đang cãi nhau với bảo vệ. Cô ta đỏng đảnh nói: “Các người có biết tôi là ai không? Chẳng lẽ người như tôi còn cần phải có thẻ thông hành mới vào được sao, một lũ mắt mù như các người đến tôi cũng không cho vào? Tôi là vợ sắp cưới của Lãnh Kiệt đấy có biết không hả, các người còn dám cản tôi?”.
“Kỳ tiểu thư, ở khu này phải có thẻ thông hành mới được vào, ngay cả Lãnh tổng cũng phải xuất thẻ, chúng tôi làm thế chỉ để bảo vệ các hộ gia đình trong khu này thôi, cho dù cô là con gái của quan chức cấp cao thì cũng phải xuất hành thẻ. Còn nữa, Lãnh tổng đã có lệnh không cho người của Kỳ Gia vào khu này, cũng bởi vì gia đình cô không có nhà ở đây nên xin mời cô trở về.”
“Gì cơ? Lãnh Kiệt có lệnh cấm người của Kỳ gia? Các người đùa tôi à?”
Càng chửi càng om sòm cả lên, có mấy người từ bên ngoài vào đưa thẻ thông hành rồi sau đó ngoái lại nhìn một chút. Liêm Viên đi sau, cô xuất thẻ thông hành cho một bảo vệ khác rồi đi qua Kỳ Ái Linh. Cô tả quá tức giận mà không để ý Liêm Viên, tới khi Liêm Viên đi được một đoạn cô tả mới kêu lên: “Liêm Viên!”.
Cô theo phản xạ quay lại, Kỳ Ái Linh mắt sáng rực lên: “Liêm Viên, tôi muốn nhờ cô một chuyện!”.
Liêm Viên nhìn thôi cũng biết cô ta muốn nhờ cô có thẻ thông hành để vào được Hoàng Long Đỉnh, cô đi đến trước cổng khu đối diện với cô ta. Cổng khu này khá lớn, được chia thành hai lối đi, phía vòm cổng được xây dựng theo lối cổ điển Pháp, vừa sang trọng vừa toát lên vẻ nhiều tiền của nó.
“Kỳ tiểu thư, tôi không thể đưa cô vào bên trong, nhưng nếu như muốn gặp tôi bên ngoài cũng được thôi.”
Liêm Viên nói trước, chặn ngay ý định nhờ vả của cô ta. Kỳ Ái Linh đứng sượng tại chỗ, cô ta không ngờ Liêm Viên lại thấu rõ suy nghĩ của mình như thế, liền vội vàng đáp lại.
“Không không, tôi muốn mời cô cafe rồi chúng ta nói chuyện, được không?”
“Được.” Liêm Viên đồng ý, sau đó đi cùng Kỳ Ái Linh ra ngoài.
Quán cafe lúc này cũng không có nhiều người, hai người bọn cô ngồi trên tầng 2, trong một góc khá khuất, bên cạnh Liêm Viên còn có một kệ nhỏ đặt những cây để bàn khác nhau. Kỳ Ái Linh gọi đồ uống cho hai người xong liền gấp gáp vào việc chính: “Liêm Viên, cô ở bên Hoàng Long Đỉnh có thường xuyên gặp Lãnh Kiệt không? Anh ấy có dắt người phụ nữ nào khác về không? Hay là…có mua quà gì cho phụ nữ hay không ví dụ như trang sức hoặc là hoa?”.
Liêm Viên đan hai tay vào nhau đặt ngay ngắn trên bàn, cô đang suy ngẫm về những gì Kỳ Ái Linh hỏi. Dạo này cô không hay gặp anh, cũng không rõ anh có hẹn hò yêu đương với ai không, nhưng mà…anh có mua bánh kem.
Nghĩ đến đây Liêm Viên lại rối rắm không biết có nên nói cho Kỳ Ái Linh biết không. Kỳ Ái Linh ngồi đối diện thấy Liêm Viên im lặng lại càng luống cuống hơn.
“Liêm Viên, cô suy nghĩ một chút rồi nói cho tôi nghe.”
Thực ra không phải cô không muốn nói mà là không biết có nên nói hay không, dù sao cũng là chuyện riêng của Lãnh Kiệt, mà hiện tại người cô sợ nhất cũng chỉ có anh, bây giờ nói ra liệu cô có phải là người nhiều chuyện hay không?
“Kỳ tiểu thư, dạo gần đây tôi không có gặp Lãnh tổng, phần lớn thời gian tôi đều ở lại trường.”
Nghe xong, Kỳ Ái Linh liền xụi lơ ngồi đó, vành mắt đỏ ửng lên. Thấy cô ta như sắp khóc, Liêm Viên không có chút cảm xúc nào, cảm thấy Kỳ Ái Linh cả người đều mang một lớp mặt nạ, giả tạo. Cô vẫn không quên lần nghe lén ở bệnh viện, chính cô ta đã chuốc thuốc Lãnh Kiệt rồi Liêm Viên lại còn là nạn nhân thay thế, cơn tức giận bỗng dưng nổi thành đốm lửa nhỏ trong lòng, Liêm Viên không dễ chịu thì cô ta cũng hòng được dễ chịu. Đồ uống được bưng ra, cô nâng cốc lên nhấp môi sau đó đặt xuống, bồi thêm mấy câu.
“Kỳ tiểu thư, tôi cũng đã nghe qua tin tức của cô rồi, tôi nghĩ cô nên trở về cùng ba cô lo chuyện công ty đi thì hơn.”
Kỳ Ái Linh đang muốn rơi nước mắt thì lập tức thu lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Liêm Viên chằm chằm: “Công ty ba tôi làm sao?”
“Cô chẳng lẽ không biết cổ phiếu công ty của ba cô đang tút dốc không có điểm dừng sao?”
“Không thể nào, Lãnh Kiệt đã hứa sẽ giúp đỡ công ty của ba tôi mà, anh ấy sẽ không thất hứa đâu.” Vừa nói cô ta vừa lắc đầu, ánh mắt trống rỗng.
Liêm Viên thấy Kỳ ái Linh bắt đầu lại kích động thì không nói tiếp nữa, cô ta chỉ quan tâm xem Lãnh Kiệt thế nào với cô ta, còn lại quá tin tưởng người đàn ông này mà không nghĩ tới công ty ba mình.
Ngu ngốc.
Cô thầm mắng Kỳ Ái Linh, sau đó uống thêm một chút cafe rồi rời đi, để lại cô ta một mình ngẩn ngơ ở quán.
Kỳ Ái Linh ngồi đó điên cuồng suy nghĩ, cô ta lúc trước khi yêu Lãnh Kiệt rất kêu ngạo, cho rằng không có người đàn ông nào xứng với mình bằng Lãnh Kiệt, hơn hết cô ta còn là thanh mai trúc mã với anh. Cô ta còn nhớ lần đầu được anh mời đi ăn tối đã vui sướng cỡ nào, chờ mong cỡ nào, sau đó anh còn nói muốn cô ta làm bạn gái anh, khiến cho trái tim thiếu nữ của cô ta nhảy loạn cả lên.
Không những cùng cô ta hẹn hò, mà anh còn giúp đỡ cả công ty của ba cô ta, khiến cô ta tin tưởng anh, tin vào tình yêu mà anh dành cho mình, càng ngày càng lún sâu vào thứ tình cảm ấy. Thế nhưng chẳng bao lâu anh lại chia tay với cô ta, hơn nữa còn không thông qua hỏi ý kiến cô ta mà trực tiếp tung tin cho báo chí.
Ban đầu Kỳ Ái Linh chỉ nghĩ là tin rác nhưng đến khi liên lạc với Lạnh Kiệt không được, ba cô ta cũng không liên lạc được với Lãnh Gia thì cô ta đã tin thật rồi. Anh chia tay không lý do, khiến Kỳ Ái Linh điên mà không có chỗ phát tiết, cô ta vốn dĩ không hiểu anh chút nào, thế nhưng cô ta chắc chắn một điều chuyện cô ta chuốc thuốc đã bị anh phát hiện.
Bỗng chốc cả người Kỳ Ái Linh run lẩy bẩy, cô ta vội vội vàng vàng xách túi lên trở về.
…
Liêm Viên trở về là đã hơn ba giờ chiều, cô dọn dẹp nhà cửa sau đó cầm vòi xịt nước ở góc sân tưới cây cối xung quanh một lượt, mấy chậu hoa đã có trước khi cô dọn tới.
Cô vốn dĩ sợ sâu bọ nhưng vẫn ngồi xuống lật từng chiếc lá để kiểm tra, chính cô cũng cảm thấy dạo này bản thân có chút thay đổi. Chẳng lẽ là vì căn nhà này sao, vì có một cái nhà nên tâm tình đặc biệt tốt à.
Thực ra Liêm Viên cũng không dám dùng tay không để bắt chúng đâu, cho nên cô đã chuẩn bị một đôi đũa cùng một đôi gang tay, dùng đũa không được thì dùng gang tay.
Thế nhưng lật đi lật lại cũng không phát hiện ra con sâu nào, đến trứng sâu cũng không có, cây hoa lá đều xanh mơn mởn. Cô thở dài cau mày, tại sao đến cả đất ở đây cũng phì nhiêu như vậy chứ, cây cối rất tươi tốt nha, không cần chăm sóc gì vẫn lớn như bình thường hả?
Trong lúc cô đang thắc mắc thì đằng sau có tiếng nói: “Mỗi ngày đều có người chăm sóc đấy cô Liêm, nếu không thì chúng đã sớm chết rồi!”.
Nghe tiếng sau lưng mình, Liêm Viên lập tức quay lại, thấy Tô Thành đang đứng bên kia Hoàng Long Đỉnh nói sang bên này, hai căn nhà ngăn cách bởi một hàng rào cây được cắt tỉa bằng phẳng gọn gàng cao tầm một mét rưỡi. Nhà của Liêm Viên nhỏ hơn nhiều nên nhà của cô liền bị xây thụt lùi vào, tuy nhỏ nhưng lại rất đẹp, vừa đủ cho một nhà ở.
Ban nãy Tô Thành đưa ông chủ nhà mình tan làm về nhà, lúc quay đầu trở về thì thấy Liêm Viên đang ngồi xổm nghiên cứu mấy chậu hoa này, nhìn qua anh đã đoán được cô thắc mắc điều gì.
“Anh Tô, anh lợi hại thật nha, còn biết tôi đang nghĩ gì!” Liêm Viên cười khanh khách, đứng dậy phủi phủi tay.
Tô Thành được khen có chút kiêu ngạo, cằm hướng lên, gương mặt nở nụ cười phất phới. Thấy Tô Thành như vậy Liêm Viên cũng vui vẻ theo, liền nói: “Anh Tô, mấy chậu hoa cùng cây cối ở đây sao lại có người chăm sóc thế?”.
“Lúc đầu căn nhà này thuộc về sản nghiệp của Lãnh tổng sau đó muốn cho Kỳ Ái Linh, nhưng đại tiểu thư lại muốn cho cô nên chuyển lại cho cô. Bình thường khi chưa chuyển cho cô sẽ có người dọn dẹp chăm sóc cây, hoa, bây giờ cô chuyển đến thì không cho người dọn dẹp nữa. Nhưng mà nửa tháng trước Lãnh tổng sai người chăm sóc lại cả cây cối bên này, cho nên nó mới không chết đó.”
Tô Thành nói một hồi, Liêm Viên hiểu đại tiểu thư trong lời của Tô Thành là Lãnh Diệp Vân, nhưng suy nghĩ của cô lại chỉ dừng lại ở chỗ “Nửa tháng trước Lãnh tổng sai người chăm sóc lại cả cây cối bên này”.
Tô Thành thấy Liêm Viên lại ngẩn ngơ thì cười thầm, cô gái này sao giỏi ngẩn ngơ vậy, lần nào gặp cô cũng sẽ thấy cô ngẩn ngơ một phen: “Cô Liêm, cô nghĩ gì thế?”.
Liêm Viên giật mình thoát khỏi suy nghĩ, sau đó bảo Tô Thành đợi một chút. Cô chạy vào nhà sau đó mang ra một túi quả tươi, có mấy quả táo cùng một quả lựu và một quả dừa đã lột sẵn vỏ kèm ống hút.
Cô giơ tay ra cười hớn hở với Tô Thành: “Cho anh, sáng nay chị Diệp Vân mua nhiều lắm, chiều tôi còn mua thêm cho nên đưa anh một ít!”.
Thấy cô nhiệt tình như vậy Tô Thành không khách khí, sảng khoái đưa ta nhận lấy, nói cảm ơn sau đó ra về. Lần trước cô cũng cho anh một quả táo, chính là lần cô bị bảo vệ trước cổng Hoàng Long Đỉnh dọa sợ, trên người cô quả nhiên tỏa ra năng lượng nhiệt huyết như vậy.
Một màn này của Tô Thành và Liêm Viên đã bị Lãnh Kiệt đứng trên tầng ba nhìn thấy rõ, còn nghe rõ họ nói chuyện gì.
…….