Chương 58: Tôi thấy anh vui lắm mà
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy mí mắt hơi ấm, khẽ run lên, từ từ tỉnh dậy.
Anh làm trong ngành truyền thông, 24/24 giờ đợi lệnh, thỉnh thoảng giám đốc gọi điện bảo anh đến công ty hoặc tăng ca tối đột xuất, anh cũng không có quyền từ chối, cho nên dần hình thành kỹ năng dễ ngủ, ngủ nông, dễ tỉnh.
Giấc ngủ nông tức là dựa vào tường mấy phút liền ngủ thiếp đi, nhưng một khi mắt cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng sẽ thức dậy ngay lập tức.
Mở mắt ra, đầu óc có chút mơ màng.
Chiếc chăn đắp trên người xa lạ, tường nhà xa lạ, chiếc đèn chùm trên trần nhà cũng xa lạ.
Màu cửa cũng là một màu đen tuyền lạnh băng chứ không phải màu nâu nhạt ấm cúng của nhà anh.
Không khí trong nhà cũng rất lạ, không phải mùi sữa tắm cam quýt quen thuộc mà là mùi bạc hà lạnh lẽo.
Anh cảm giác mình đang ở trong một căn hầm nào đó hay tầng hầm dưới nhà thờ.
Còn có…
Nguyễn Tri Mộ nhìn cánh tay của người đàn ông đang vòng qua eo mình, sau đó mở to mắt khi nhìn rõ cảnh tượng trên giường.
… Anh và Nghiêm Việt, ngủ cùng một giường.
Nghiêm Việt ngủ bên trái, anh ngủ bên phải; buổi sáng trời hơi lạnh nên anh cuộn tròn trong chăn, lọt thỏm trong vòng tay của Nghiêm Việt, còn Nghiêm Việt thì ôm anh, vòng tay quấn eo anh thật chặt như sợ anh chạy trốn.
Nghiêm Việt đang ngủ say, Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn ôn nhu hơn bình thường rất nhiều, mày hơi nhíu lại nhưng dáng vẻ rất ngoan cường, không thể cự tuyệt.
Đôi mắt nhắm nghiền, lông mi phủ bóng trên mắt, sống mũi cao, đôi môi mím chặt.
Nguyễn Tri Mộ ngây người.
Trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, không biết phải làm sao.
Nghiêm Việt thấy tiếng động cũng tỉnh giấc.
Nghiêm Việt mới tỉnh lại nên hơi ngơ ngác, trên đầu còn chổng lên mấy sợi tóc, đôi mắt hoang mang như thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn hơi cúi đầu, thấy khuôn mặt cứng đờ của Nguyễn Tri Mộ, sửng sốt: “Anh, sao anh…”
Hình như chưa tỉnh táo hoàn toàn, đang trong trạng thái não ngừng hoạt động.
Nguyễn Tri Mộ xấu hổ, không biết phải nói gì nên rụt người về sau.
Không biết vì sao, tâm trạng của Nghiêm Việt bỗng trở nên kích động, bắt chặt hai cánh tay anh, sán đến, hôn lên môi anh.
Trông hắn rất hốt hoảng như thể suy nghĩ đang ở một khoảng thời gian khác chứ không phải hiện tại.
Đó là một nụ hôn thuần khiết mà hấp tấp.
Từ môi đến cổ, đến ngực rồi đến bụng dưới.
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy mình như một con thuyền cô độc trên biển, bồng bềnh theo sóng nước, không tìm được điểm tựa.
Môi bị hắn mút đến dần tê dại, càng lúc càng thiếu oxy, nếu tiếp tục như vậy có khi đột tử nên Nguyễn Tri Mộ vội vàng đẩy hắn ra.
Lúc này, hình như đã đẩy cho Nghiêm Việt thức tỉnh.
Nghiêm Việt lùi lại một chút, ánh mắt nhìn anh dần trở nên tỉnh táo.
Hai người đều nhớ đến chuyện tối qua.
Tối qua Nguyễn Tri Mộ thực sự rất mất mặt.
Anh vốn muốn phối hợp cho tốt, hắn tốt, mình tốt, mọi người đều tốt, nhịn một chút là qua.
Nghiêm Việt ôm anh, anh liền ngoan ngoãn dang tay; Nghiêm Việt hôn anh, anh liền chủ động áp môi đến; Nghiêm Việt không vui, anh lập tức ngoan ngoãn ôm cổ hắn, còn bám người hơn cả một con mèo.
Cái mặt dày này của Nguyễn Tri Mộ thực sự không tiếc bất cứ điều gì, chỉ cần hầu hạ nhiếp ảnh gia Nghiêm vui vẻ là được.
Nhưng Nghiêm Việt vẫn không thoả mãn.
Mặt cứ chảy ra, lúc thì bảo anh ôm chặt, lúc thì bảo anh nằm sấp, lúc thì ra lệnh anh duỗi thẳng ngón chân, rõ ràng là đang soi mói.
Nguyễn Tri Mộ không biết hắn không hài lòng chỗ nào, rõ ràng anh rất nghe lời, bảo gì làm nấy, vì sao vẫn không có tác dụng.
Đêm qua gió hơi mạnh, thổi vào cửa sổ, rèm cửa bay trong gió, đập vào khung cửa, tạo ra tiếng loạt soạt suốt đêm.
Ánh trăng chiếu phía sau Nguyễn Tri Mộ, vẽ lên chiếc gáy trắng bóc của anh như một vầng trăng lạc lối.
Đèn đầu giường lờ mờ sáng tối, vốn là sáng nhưng Nguyễn Tri Mộ xấu hổ, chật vật đưa tay ra tắt đèn, duỗi được một nửa thì bị Nghiêm Việt chặn lại.
Nghiêm Việt bắt lấy tay phải của anh, bàn tay phủ xuống, mười ngón đan vào nhau, hơi ấm gần như có thể đốt cháy đối phương.
Thấy Nguyễn Tri Mộ vô cùng xấu hổ, đầu vùi sâu vào trong chăn, không dám ngẩng lên, sợ anh bị ngạt, nở nụ cười hiếm thấy, đại phát từ bi giúp anh tắt đèn.
Hai mắt của Nguyễn Tri Mộ lim dim, nhưng không dám ngủ, sợ Nghiêm Việt nổi giận.
Hình như Nghiêm Việt rất dễ giận, lần nào anh mệt đến mức nhắm tịt mắt, Nghiêm Việt liền mân mê anh, nhất định khiến anh mở mắt nhìn hắn, tựa hồ như vậy sẽ khiến hắn an tâm.
Nguyễn Tri Mộ không biết dị năng của Nghiêm Việt đến từ đâu, cho dù tắt đèn cũng có thể nhìn ra anh đang nhắm hay mở mắt, cực kỳ nhạy cảm.
Nhìn nữa nhìn mãi, cúi người xuống, hôn nhẹ lên mí mắt anh, rồi lập tức kiếm cớ cho mình “Không cẩn thận”, “Không nằm vững”.
Anh chỉ đành cố gắng mở hé mắt, phối hợp hành động kỳ quặc của nhiếp ảnh gia Nghiêm.
Suốt đêm, Nguyễn Tri Mộ dựa vào ý chí kiên cường của mình mà gắng gượng.
Cho đến khi hai mí mắt đánh nhau, cuối cùng cũng mơ màng lịm đi.
Hiện giờ, hai người đều tỉnh táo nhưng không ai lên tiếng trước.
Người Nguyễn Tri Mộ vẫn đau, eo mỏi nhừ, cảm thấy buồn bã, lùi về sau một cách vô thức, dùng chăn che từ cổ xuống.
Nghiêm Việt chú ý đến hành động của anh, lạnh lùng nói: “Cũng không cần phải vậy, tôi có làm gì anh đâu.”
Nguyễn Tri Mộ không biết trên đời còn có người mặt dày vô sỉ đến thế: “Cậu còn chưa làm gì tôi á?”
Nếu anh còn rụt rè nữa thì sợ rằng hôm nay sẽ đi thẳng vào lò hoả táng!
Nghiêm Việt chầm chậm đáp: “Bản chất con người là vậy, luôn cố chấp với những thứ chưa đạt được, mong chờ bao năm, tôi còn tưởng mùi vị sẽ như nào, thì ra cũng chỉ như thế.”
Nguyễn Tri Mộ ăn miếng trả miếng: “Trước đây tôi luôn muốn làm với anh chàng cơ bắp đẹp trai, thấy thân hình cậu cũng được, còn tưởng sướng thế nào, kết quả đến lúc đi vào còn chả có cảm giác gì, hầy, đáng tiếc.”
Tổn thương đôi bên chứ gì, ai không biết chứ.
Nghiêm Việt sầm nét mặt: “Nguyễn Tri Mộ, anh nói lại lần nữa xem.”
Nguyễn Tri Mộ cử động một chút đã thấy xương cốt rã rời, tức giận mở miệng mắng: “Tôi nói tôi không cảm giác được gì, tưởng cậu đang xỏ kim, lần này nghe rõ chưa!”
Vì vậy trong một giờ tiếp theo, Nghiêm Việt lật chăn lên, nghiêm túc để anh cảm nhận thế nào là “có cảm giác”.
——
Một tiếng sau, cuối cùng Nghiêm Việt cũng trả thù xong, buông anh ra, nhấc người đi tắm rửa.
Nguyễn Tri Mộ choáng váng, hai chân đau nhức tê dại, căn bản không muốn động đậy.
Nhưng sáng nay anh có việc, lãnh đạo trụ sở đến giám sát, anh phải đến công ty trước 9 giờ, nếu không sẽ bị trừ lương.
Cho nên Nguyễn Tri Mộ chật vật đứng dậy.
Mặc dù căn nhà này của Nghiêm Việt chỉ có một tầng nhưng rất rộng, ngoài phòng ngủ, phòng tắm và phòng bếp thông thường, còn có một căn phòng nhỏ.
Tối qua Nguyễn Tri Mộ không có tâm trạng quan sát, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện, nhà của Nghiêm Việt không giống với phong cách nghệ sĩ mà anh thường nghĩ đến.
Anh cho rằng một nhiếp ảnh gia nổi tiếng như Nghiêm Việt, nhất định sẽ chú trọng thiết kế không gian, tường sẽ treo đầy các tác phẩm nhiếp ảnh, các cúp và giải thưởng bày ở phòng khách, trong nhà nhất định sẽ có nhiều sách báo và dụng cụ nhiếp ảnh, nói không chừng còn có một căn phòng riêng chuyên dùng để đặt quà và thư của người hâm mộ.
Vậy mà ngôi nhà này lại có thiết kế vô cùng đơn giản.
Tông màu chủ yếu là trắng, đen và xám, tường trắng xoá, bàn trà, ghế được xếp gọn gàng, không có mấy thứ như ti vi, loa, hoàn toàn không thấy đồ linh tinh lặt vặt.
Thoạt nhìn có vẻ rất đáng thưởng thức nhưng luôn có cảm giác gì đó kỳ lạ.
Nguyễn Tri Mộ nghĩ một lúc, chợt hiểu ra.
Chỗ ở của Nghiêm Việt, hình như không hề có “hơi người”.
Người bình thường ở nhà, cho dù có ngăn nắp thích thu dọn đến đâu thì cũng có lúc lười biếng.
Ví dụ những túi đồ ăn vặt đã mở đặt bừa trên bàn trà; dây sạc xoắn thành một đống, ném trên sô pha; đồ trang trí, cây xanh nhỏ mua lúc hứng thú nhất thời đặt bám bụi ngoài ban công.
Nhưng những thứ này ở nhà Nghiêm Việt, đều không có.
Căn hộ này sạch sẽ gọn gàng như khách sạn, không mang lại cảm xúc hay ký ức.
… Gọn gàng đến mức khiến người ta cảm thấy khác thường.
Chủ nhân đóng lại cánh cửa, có thể rời đi bất kỳ lúc nào.
Cửa các phòng khác đều khép hờ, mở ra sẽ thấy một căn phòng trống rỗng.
Nguyễn Tri Mộ thậm chí hoài nghi bức tường đó có phải là tấm gương, không ngừng phản chiếu nhiều không gian ảo, nếu không sao lại có nhiều phòng trống như vậy.
Chỉ có cánh cửa của căn phòng nhỏ nhất trong góc là bị khoá, chất liệu cánh cửa khác với cánh cửa khác, nặng hơn, chắc chắn hơn, hình như còn khoá mật khẩu.
Chẳng lẽ bên trong chứa rất nhiều vàng bạc đá quý, sợ bị người khác trộm mất? Nguyễn Tri Mộ suy nghĩ lung tung.
Tuy trong bếp có đầy đủ nồi chảo bát đĩa nhưng lại không có dấu hiệu sử dụng, trong tủ lạnh chỉ có nước khoáng và rượu vang.
Cuối cùng, Nghiêm Việt gọi một bàn bữa sáng từ một nhà hàng gần đó.
Một bữa sáng kiểu Trung Hoa rất đầy đủ, bánh trà xanh, sữa đậu, cháo, súp bí ngô… thậm chí cả canh sò điệp mới nấu.
Nhưng cả hai đều không muốn ăn.
Lúc ăn sáng, Nguyễn Tri Mộ không nhịn được bèn hỏi về căn phòng nhỏ trong góc đó.
Nghiêm Việt cau mày: “… Anh vào đó rồi?”
Nguyễn Tri Mộ: “Không, cửa khoá mà.”
Nghiêm Việt thầm thở phào, châm chọc nói: “… Đồ linh tinh mà thôi, vậy mà anh rất rảnh… quan tâm đến việc của tôi nhỉ.”
Đang ăn thì điện thoại Nghiêm Việt đổ chuông.
Nghiêm Việt nhìn số điện thoại, chau mày nhưng vẫn nghe.
Trong điện thoại vang lên tiếng quát hỏi nghiêm nghị: “Tao lập tức đến chỗ mày, mày nói rõ cho tao, từ bỏ tất cả quyền thừa kế là có ý gì?”
Nguyễn Tri Mộ lờ mờ thấy giọng nói này rất quen.
Lát sau, anh nhớ ra, không phải là Nghiêm Tôn Thành sao.
Cách bao năm rồi nhưng khi nghe thấy giọng nói này, trong lòng vẫn không khỏi run sợ.
Anh nắm chặt đũa, vuốt mũi, che giấu sự khác thường của mình.
Nghiêm Việt thấy anh nhìn mình chằm chằm, cầm điện thoại, đứng dậy ra ban công nghe.
Cho dù cố ý rời đi nhưng Nguyễn Tri Mộ vẫn láng máng nghe được giọng của Nghiêm Việt, liền ghép lại nội dung từ mấy con chữ đó.
Nghe hắn nói, hình như là cắt đứt hoàn toàn quan hệ cha con với Nghiêm Tôn Thành.
Trong cuộc sống hiện thực, việc cắt đứt quan hệ gia đình không đơn giản như trong phim mà liên quan đến việc phân chia tài sản, quy định pháp luật, dưỡng lão, vân vân…
Nghiêm Việt là người của công chúng, còn liên quan đến mức độ ảnh hưởng xã hội.
Tuy rằng trước kia hắn và Nghiêm Tôn Thành có quan hệ không tốt nhưng lại thân thiết với ông nội, ông nội cũng rất yêu thương đứa cháu này, cũng không thể cách xa con ruột của mình, luôn cố gắng khôi phục mối quan hệ giữa con trai và cháu trai, vì vậy Nghiêm Việt luôn duy trì mối quan hệ không gần không xa với bố mình.
Ầm ĩ đến mức cắt đứt quan hệ thì quá nghiêm trọng rồi.
Năm năm trước, Nguyễn Tri Mộ bị Nghiêm Tôn Thành nạt một trận, đương nhiên sẽ không đồng cảm với ông.
Anh chỉ thấy kỳ lạ, rõ ràng mọi chuyện đều đang yên bình, vì sao Nghiêm Việt đột nhiên muốn cắt đứt quan hệ với bố?
Nguyễn Tri Mộ chợt nhớ lại, hôm qua nói với Nghiêm Việt, việc Nghiêm Tôn Thành ép anh rời đi năm đó.
Chẳng nhẽ, Nghiêm Việt vì anh…
Nguyễn Tri Mộ vội lắc đầu, vì sự tự mình đa tình của mình mà đỏ mặt.
Nghiêm Việt cau mày nhìn hành động kỳ cục của anh: “Anh đang phát điên gì đấy.”
Nguyễn Tri Mộ: “… Ban nãy có con ruồi bay cạnh đầu.”
Nghiêm Việt: “Sao tôi không thấy.”
Nguyễn Tri Mộ: “À, bị tôi đuổi đi rồi.”
Anh cực kỳ tò mò, do dự mãi không nhịn được bèn lên tiếng hỏi.
Quả nhiên, Nghiêm Việt mỉa mai nhìn anh: “Sao nào, anh tưởng vì sao, cảm thấy tôi trút giận giúp anh à?”
Về cãi nhau, Nguyễn Tri Mộ chưa bao giờ thua: “Tôi cũng không nói như vậy, ngược lại cậu, vì sao phản ứng nhanh thế, hơn nữa phản ứng đầu tiên là cái này? Chẳng nhẽ cậu thực sự nghĩ vậy?”
Nghiêm Việt: “…”
“Trước đó tôi cũng đã nghĩ vậy rồi nhưng mấy nay mới hoàn thành.” Hắn ném mạnh nửa miếng bánh poria* đang cắn dở vào trong bát. “Nguyễn Tri Mộ, anh mặt dày thật đấy.”
*茯苓糕: loại bánh dân gian truyền thống ở Phúc Kiến.
“Như nhau cả thôi.” Nguyễn Tri Mộ cười giả tạo: “Tôi mặt dày đến đâu cũng không ép ai vào kệ hàng siêu thị mà cưỡng hôn.”
Anh luôn canh cánh trong lòng về chuyện này.
Lần trước anh và Đông Lan bị chụp ảnh vẫn còn in rõ trong đầu, suýt nữa mất việc, lần này lại ở một trung tâm mua sắm đông người hơn.
Trong lòng anh lo lắng, nếu bị ai nhận ra thì năm năm ở thành phố S sẽ trở nên công cốc.
Nghiêm Việt ra vẻ đăm chiêu: “Anh cho rằng tối qua tôi vẫn luôn ép bức anh? Tôi thấy anh vui lắm mà.”
Giọng ông đây khàn đặc vì kêu la, sợ đến mức giãy giụa khắp nơi, vui cái quái gì?
Chẳng nhẽ một ngày nào đó ông đây mang dao ra, cậu vẫn tưởng ông đây đang giỡn với cậu?
“Lúc chủ động vuốt mặt tôi, cọ mũi tôi; lúc ở trong lòng tôi với khuôn mặt đỏ bừng, đẫm nước mắt, cầu xin tôi nhẹ nhàng; lúc quàng tay qua cổ tôi, cắn tai tôi, yếu ớt gọi chồng ơi.” Nghiêm Việt nhàn nhạt nói: “Nếu không nhớ cũng không sao, tôi không ngại giúp anh nhớ lại tất cả.”
Hết chương 58.