Chương 94
Vó ngựa vẩy tung cát vàng, gió mạnh thổi cuốn lên tà áo cưới đỏ như lửa cùng mái tóc đen mượt mà của thiếu nữa, vạt áo đen của thiếu niên ngồi phía sau cũng tung bay, quấn lấy như hoà quyện vào nhau.
Khương Trĩ Y được Nguyên Sách ôm chặt gao trên ngựa, cảm thụ được gió thổi vù vù dưới chân thật lạnh, mặt trời chiếu xuống những tia nắng chói chang, cánh tay ôm bên hông nàng thật ấm áp, thật rắn chắc làm nàng tin tưởng đây không phải là mộng, liền giơ gương mặt nhỏ lên đón ánh nắng mặt trời sặc sỡ, hai mắt lại rơi xuống hai giọt lệ nóng bỏng.
Cảm giác mất mà tìm lại được này thật không thể nào diễn tả, giọt lệ phản chiếu trời xanh cát vàng, trong óc bỗng nhiên loé sáng hình ảnh đầu đường Trường An ở năm ấy.
Bá tánh tràn ra khắp con đường ngõ hẻm, kỵ binh huyền giáp mở đường, đầy trời hoa rơi như mưa, nàng thăm dò mở cửa sổ nhìn xuống, hắn lập tức quay đầu, xa xa nhìn nhau, lúc đó cho rằng là mới gặp, lại hoá ra đã cách một kiếp người.
Khương Trĩ Y nỗ lực mở mắt ra trong gió lớn phần phật, dùng đôi mắt chưa từng mù ở kiếp này để nhìn đủ mọi sắc thái của thế gian vô cùng xinh đẹp, còn có cả hắn vẫn còn sống bên cạnh nàng.
“Chúng ta đang đi đâu vậy!” Trong cơn gió, Khương Trĩ Y quay đầu lại hỏi.
Nguyên Sách giơ roi giục ngựa: “Mang nàng về Cô Tang ——”
“Có thiết kỵ Huyền Sách Quân của Hà Tây ở đây, ai dám cản?”
Khương Trĩ Y nhớ tới cảm giác mơ hồ trong hôn mê hình như nghe thấy Nguyên Sách phát quân lệnh: “Chàng thật sự giết nhị vương tử Tây La sao? Tây La sẽ cùng chúng ta khai chiến sao?”
Nguyên Sách cao giọng cười: “Hai vị vương tử Tây La tranh giành ngôi vị cao nhất lâu ngày, hiện giờ ta chắp tay đem vương vị Tây La đưa cho đại vương tử, nếu hắn thức thời, tất nhiên sẽ cùng Đại Diệp ta giao hảo, nếu hắn muốn chiến cũng phải ước lượng bản thân một chút, 300 kỵ binh của ta là có thể tàn sát sạch sẽ sứ đoàn Tây La của hắn, vẫn là một người không mất, toàn thân mà lui, có phải là người hắn nên chọc đến hay không.”. Kiếm Hiệp Hay
Một người cũng không mất, toàn thân mà lui…… Khương Trĩ Y cảm động đến rơi nước mắt mà nhắm mắt lại.
“Những tuỳ tùng đi theo nàng đi hòa thân sẽ do Huyền Sách Quân ‘ chăm sóc ‘ ở đây, Hồng Lư Tự khanh sẽ tự mang theo đầu của nhị vương tử Tây La đi Trường An để giải thích ‘ chân tướng ‘.”
Người chết đã không mở miệng được, chỉ có người sống mới có thể nói ra chân tướng, nếu chuyện này chỉ còn lại có một chân tướng duy nhất, như vậy đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã không còn quan trọng, quan trọng là mọi người muốn tin tưởng cái gì ——
Đại vương tử cùng nhị vương tử Tây La vốn như nước với lửa, từ đây, đại vương tử muốn mượn sức càng nhiều nhân tâm, vinh đăng vương vị, tất nhiên muốn tin tưởng chuyện này vốn là do đệ đệ của mình phạm sai lầm trước.
Hơn phân nửa triều thần ở Trường An đều hận thấu xương tên nhị vương tử Tây La là lòng muông dạ thú, tất nhiên muốn tin tưởng chuyện này là do nhị vương tử chết chưa hết tội, là Đại Diệp tự vệ, dương quốc uy của ta.
Cho nên mặc dù có người đoán được người đứng sau chân chính thúc đẩy chuyện này là ai, cũng không thể định tội cho Hà Tây, định tội cho Nguyên Sách, chỉ là ——
“Nhưng bệ hạ sẽ không tin, lần này, khi cuối năm chàng y lệ vào kinh diện thánh, bệ hạ chỉ sợ……”
Nguyên Sách nheo mắt lại: “Vậy đó là chuyện của ta cùng bệ hạ.”
Cho nên kế hoạch của hắn và nàng cũng giống nhau, là bảo hộ tất cả mọi người ngoại trừ bản thân mình.
“Đào hôn theo một người có thể chịu chết bất cứ lúc nào, có sợ không?” Nguyên Sách rũ mắt nhìn nàng.
Khương Trĩ Y rơm rớm nước mắt, nhìn thẳng hắn, lắc đầu: “Không sợ.”
Cho dù con đường phía trước chính là tử vong, ngày mai là tận thế, chỉ cần cùng hắn ở bên nhau, nàng cái gì cũng không sợ.
Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách một đường xem sơn xem thủy, đi đi dừng dừng trở lại thành Cô Tang, bên kia, Đoan Chính An ra roi thúc ngựa, một đường chạy về tới Trường An.
Cho dù tin tức việc hòa thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn sớm đã được đưa tin gấp tám trăm dặm về Trường An ngay sau khi xảy ra sự việc, nhưng khi bản thân Đoan Chính An một thân quan phục đầy vết máu, tay ôm đầu nhị vương tử Tây La đi lên Kim Loan Điện, cả triều vẫn là một mảnh chấn động ồ lên.
Phía trên ngai vàng, Hưng Võ Đế nhìn chằm chằm cái đầu kia, tay đỡ trên long ỷ níu chặt đến run rẩy.
Đoan Chính An nhìn thẳng thiên tử cùng một chúng triều thần, ấp ủ đem câu chuyện đau đớn tột cùng đã xảy ra trên đường mà kể ra: “…… Đại Diệp ta nguyện gả thấp công chúa, vốn đã là cho Tây La hắn đủ mặt mũi, há lại tao ngộ sự đối đãi đại bất kính như vậy! Nhị vương tử Tây La này quả thực khinh Đại Diệp ta quá đáng, rõ ràng trong mắt không hề có công chúa Đại Diệp, không hề có thiên tử Đại Diệp!”
Một bên, có người nhìn ra thiên tử có lòng hoài nghi với việc này, lập tức mở miệng bác bỏ: “Hồng Lư Tự khanh thật to gan! Hai nước giao chiến còn không chém sứ, nhị vương tử Tây La chỉ là bất kính, làm gì đến nỗi nháo ra mạng người?”
Đoan Chính An hừ lạnh một tiếng: “Cát thị lang thật sự là đứng nói chuyện không đau eo, cái gì ‘ chỉ là bất kính ‘, Cát thị lang khi màn đêm buông xuống, có từng ở tại nơi đó, có từng thấy tình thế có bao nhiêu hung hiểm? Nửa đêm càng sâu, thị vệ thấy có người say rượu muốn xông vào lều lớn của công chúa, một lòng bảo hộ công chúa, làm sao thấy rõ người đến là ai? Người tới không nghe lời cảnh cáo, nhiều lần được khuyên can cảnh cáo, nhưng vẫn xốc màn trướng của công chúa lên, thị vệ rút kiếm bảo vệ, thì có gì sai? Nếu một kiếm này không rút, ngươi có biết công chúa sẽ bị vũ nhục như thế nào? Đại Diệp ta sẽ nhục nhã ra sao chứ?”
“Nếu nhị vương tử Tây La hắn tiến đến đón dâu, sao lại có thể uống rượu say trong thời điểm quan trọng như vậy cho hỏng việc?”
“Thủ cấp của nhị vương tử Tây La ở đây, xác chết sớm đã đưa về Tây La, đã qua ngỗ tác nghiệm thi, xác nhận lúc còn sống do uống rượu quá nhiều, không hề lầm lẫ, chẳng lẽ Cát thị lang còn hoài nghi là ta không có căn cứ hay sao?” Đoan Chính An chỉ thẳng một ngón tay về phía Tây, trong lòng nghĩ may mắn Thẩm Nguyên Sách hành sự thiên y vô phùng, trước khi giết người còn cố ý rót rượu, “Nếu như Cát thị lang thật sự tò mò nguyên nhân như thế, không bằng tự mình đi hỏi một chút xem, nhị vương tử Tây La khi màn đêm buông xuống, đến tột cùng là có rắp tâm gì!”
Một bên lại có người nhìn sắc mặt thiên tử, tiếp tục truy vấn Đoan Chính An: “Cho dù như vậy, Hồng Lư Tự khanh làm sao đến nỗi phải tàn sát cả sứ đoàn Tây La?”
“Khúc thượng thư cũng rất biết đổi trắng thay đen ha, là nhị vương tử Tây La bất kính trước, ta đây bất quá là tự vệ mới phản kích, là sứ thần Tây La bọn hắn không nói lý, một hai phải đại động can qua, vì vương tử đòi công đạo, chẳng lẽ ta đây phải ngồi chờ chết, mặc người xâu xé? Lưỡi đao địch nhân đã đến, vốn không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, chỉ vì người thắng chính là sứ đoàn bên ta, liền phải đeo lên lưng tội danh hai chữ ‘ tàn sát ‘? Tây la bọn hắn không biết lượng sức, còn trách được ai!”
“Ta đây cũng muốn hỏi một chút, nhân thủ sứ đoàn Tây La chừng hơn ngàn người, Hồng Lư Tự khanh đến tột cùng đã làm như thế nào mà lấy ít thắng nhiều?”
Đoan Chính An cười lạnh: “Mấy trăm thị vệ bên ta vì bảo vệ tôn nghiêm Đại Diệp ta mà liều chết huyết chiến, thân mình đầy thương tích, hiện giờ đều phải ở lại nơi khổ hàn Tây Bắc hấp hối dưỡng thương, lại vẫn phải bị chất vấn là làm thế nào lấy ít thắng nhiều? Tất nhiên là đem mạng ra mà thắng! Hay là nói Khúc thượng thư hoài nghi ta mang theo đội ngũ binh mã khác vào Tây La? Khi qua biên giới Tây La, tất cả sứ đoàn đều phải xuất trình văn điệp thông quan, từ Trường An xuất phát mấy người, đến đó phải là bấy nhiêu người, ngay cả người Tây La cũng chưa từng nghi, Khúc thượng thư đối với người một nhà lại không tín nhiệm đến như vậy?”
“Cho dù là như thế, ngươi làm như thế nào có thể trở ra khỏi biên cảnh Tây La?”
“Nhân lúc đêm đen, chúng ta mang công chúa hấp tấp lui lại, đến cửa khẩu thì được Huyền Sách Quân tương hộ, Huyền Sách Quân đêm khuya tập trung hoả lực cùng biên quân Tây La giằng co, biên quân bên đó không dám mù quáng cùng Đại Diệp ta khai chiến, không thể không cho đi —— việc này bên phía Tây La cũng rõ ràng! Thứ cho ta nói thẳng, nếu Khúc thượng thư còn muốn tiếp tục hỏi càn hỏi quấy như vậy, thật sự nếu muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!”
Khúc thượng thư cũng ôm cái sắc mặt khó coi mà bại trận.
Đoan Chính An một mình khẩu chiến với đàn nho sĩ, liên chiến liên thắng, rốt cuộc không còn ai hỏi nữa.
Đoan Chính An ngơi một chút, lấy lại bình tĩnh, rồi hướng về phía ngai vàng tòa chắp tay: “Bệ hạ, Tây La nhiều ngày nay vẫn trước sau chưa phát một lời, tất nhiên là tự biết mình đuối lý, như ngu kiến của hạ thần, Đại Diệp ta nên lập tức ngưng hẳ việc hòa thân, sau đó giao thiệp hậu sự cùng Tây La thôi!”
Bùi tướng quốc bước ra khỏi hàng tiến lên, chắp tay nói: “Bệ hạ, lời của Hồng Lư Tự khanh thật có lý, lúc này chính là thời cơ Đại Diệp ta nắm chắc quyền chủ động, thỉnh bệ hạ hạ lệnh, ngưng hẳn hòa thân ——!”
Phía sau có người thoáng nhìn thấy Tề Duyên bí mật ra dấu, lập tức đứng dậy: “Thần tán thành, thỉnh bệ hạ hạ lệnh ngưng hẳn hòa thân ——!”
“Thần cũng tán thành!”
“Thần cũng tán thành!”
Hưng Võ Đế đưa đôi mắt lạnh lẽo lẳng lặng nhìn mũ cánh chuồn trên đầu Đoan Chính An, một lúc lâu không nói gì.
Đoan Chính An chịu sức ép lớn như vậy, trong lòng phát run từng đợt, khổ không nói nổi.
Hắn ở chỗ này lưỡi thương môi kiếm, đấu tranh anh dũng, Thẩm Nguyên Sách lúc này chắc là đang ôm mỹ nhân trong ngực, thản nhiên tự đắc chăng?
*
Bảy ngày sau, tại Thẩm phủ thành Cô Tang, Hà Tây, thoáng chốc đã gần đến cuối năm, ngày đầu tiên tháng chạp, ánh nắng ấm áp bỗng chốc xuyên qua song cửa, chiếu vào trong noãn các.
Khương Trĩ Y nằm ở trên giường mỹ nhân, đầu gối lên chân Nguyên Sách, tay cầm một quyển thoại bản, một bên vừa lật một bên vừa mở miệng ra: “A ——”
Nguyên Sách quay đầu xuống nhìn mặt nàng, lòng bàn tay cầm một quả quýt đang lột dở, giơ một ngón tay ra khép miệng nàng lại: “Ở đâu ra nhanh vậy, chờ đi.”
Tầm mắt Khương Trĩ Y dời ra khỏi thoại bản, ngó lên phía trên: “Sao lột cái quả quýt cũng chậm như vậy được……”
“Khương Trĩ Y, nàng nói lý một chút đi, là ai nói lột quýt này không thể để lọt lại một tia chỉ trắng nào?” Nguyên Sách vươn một cái tay khác, cả lòng bàn tay đều là chỉ trắng trong trái quýt mà hắn lột ra giúp nàng.
Khương Trĩ Y cười xoay người, đổi thành nằm nghiêng, đưa mắt nhìn hắn: “Không phải chàng đã nói sao? Công chúa chỉ cần để ý góc váy mình có dơ hay không dơ, sao bây giờ lại bảo ta phải nói lý?”
Nguyên Sách liếc nàng, hừ lạnh: “Tay ta cầm thương múa đao, vậy mà suốt ngày cứ đại tài tiểu dụng cho nàng như vậy?”
“Đêm qua bữa tối ăn lẩu, không phải bảo chàng dùng cái tay cầm đao này đi cắt thịt dê với cá hay sao?”
“Nếu muốn cắt, cũng nên đi cắt thịt người.”
“Ai nha chàng phiền chết được!” Khương Trĩ Y nhíu mày, “Ta sắp ăn quýt không nổi rồi!”
“Vậy cho nó ăn,” Nguyên Sách hất hất cằm về hướng một bên, “Nó giơ mắt thèm lâu lắm rồi.”
Khương Trĩ Y quay đầu đi, thấy Nguyên Đoàn chảy nước dãi ngồi xổm trên mặt đất, mắt trông mong mà nhìn quả quýt trong tay Nguyên Sách.
Hiện giờ cách lúc trước nàng rời khỏi Cô Tang cũng nửa năm, Nguyên Đoàn trưởng thành thêm không ít.
Mấy ngày trước nàng đi theo Nguyên Sách cùng nhau trở lại Cô Tang, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nguyên Đoàn liền kinh ngạc, cảm thán chắc ôm nó không nổi, Nguyên Sách nói đúng vậy, đâu giống như nàng, càng ôm càng nhẹ, thôi thì mỗi ngày đều phải đút nàng ăn, phải nuôi nàng trở về trọng lượng ban đầu mới thôi.
“Ta và Nguyên Đoàn mỗi đứa một nửa đi.”
Nguyên Sách bẻ quả quýt đã được xử lý sạch sẽ làm hai, gỡ một múi đút vào trong miệng Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y bỏ thoại bản xuống nhai nhai múi quýt, xoa xoa tay, hỏi xin Nguyên Sách một nửa còn lại, gỡ một múi cho Nguyên Đoàn ăn, nhưng nàng vứt thành một đường cong cao cao.
Nguyên Đoàn nhảy lên ngửa đầu đón, chuẩn xác mà cắn được múi quýt.
Khương Trĩ Y tự mình ăn một miếng, liền vứt cho Nguyên Đoàn một mảnh, mấy múi quýt qua đi, cả quả quýt không còn thừa bao nhiêu.
Nguyên Sách rốt cuộc đặt câu hỏi: “Lột nửa ngày, thế mà không không có phần ta?”
“Có có có, nhạ……” Khương Trĩ Y này gỡ xuống một múi đem cho Nguyên Sách, không ngờ tay quá nhanh nên theo thói quen, lại vứt ra thành một đường cong.
Nguyên Sách mắt lanh mồm lẹ, ngửa đầu đón, trong miệng cắn múi quýt chậm rãi cúi đầu: “?”
Khương Trĩ Y cũng sửng sốt.
“Nàng cho ta là ——” Nguyên Sách cắn múi quýt trong miệng hàm hồ nói.
Khương Trĩ Y phụt một tiếng: “Còn không phải chàng vẫn đón được đó sao?”
Nguyên Sách cúi đầu véo miệng Khương Trĩ Y, lại đút nửa múi quýt trong miệng mình vào trong miệng nàng.
Nước quýt chua chua ngọt ngọt trào ra, theo đó liền là môi lưỡi hắn dây dưa, Khương Trĩ Y ô ô giãy giụa, Nguyên Đoàn ở một bên ngơ ngác nhìn hai người, bỗng nhiên nó nhảy lên giường, một móng vuốt đẩy ngực Nguyên Sách ra.
“……” Nguyên Sách bị bắt buông Khương Trĩ Y ra, nhìn về phía con chó chen giữa hai người.
Khương Trĩ Y thấy thần sắc Nguyên Đoàn chân thành tha thiết bảo vệ nàng, liền đỏ mặt bò dậy: “Nguyên đoàn còn nhỏ mà, chàng sao lại đứng trước mặt nó làm mấy chuyện như vậy vậy!”
Nguyên Sách nhướng đuôi lông mày lên: “Thế này còn kêu là ‘mấy chuyện như vậy’, vậy ban đêm chuyện nàng cùng ta làm thì gọi là gì?”
Khương Trĩ Y ôm Nguyên Đoàn qua, dùng bộ lông bung xoã của nó mà che chắn khuôn mặt đã đỏ ửng của mình: “Ban ngày ban mặt, bớt nói mấy chuyện đó đi!”
“Được, ta chờ thái dương xuống núi lại nói.”
Khương Trĩ Y xách một chân Nguyên Đoàn lên, đẩy đẩy hắn một chút.
Hai người một chó đang đùa giỡn, một tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, Kinh Chập tới: “Quận chúa ——”
Mấy ngày nay khi Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách ở bên nhau, chưa từng có ai qua đây quấy rầy.
Khương Trĩ Y vừa nghe ngữ khí Kinh Chập chần chờ như vậy, trong đáy lòng mơ hồ dự cảm được cái gì, im lặng một chút, cho tiến vào.
Kinh Chập đẩy cửa mà vào, nhìn hai người rồi cúi đầu tiến lên: “Quận chúa, Thẩm Thiếu tướng quân, Mục tướng quân truyền tin đến, sứ đoàn hoà thân đang dưỡng thương tại biên cảnh nhận được chiếu lệnh, Thánh Thượng hạ lệnh ngưng hẳn hòa thân, quận chúa hiện giờ là thân tự do.”
Khương Trĩ Y vốn nên cùng sứ đoàn hòa thân lưu lại biên cảnh đợi lệnh, nhưng nơi đó khí hậu giá lạnh, Nguyên Sách khá chắc chắn hòa thân sẽ ngưng hẳn, nên liền đem nàng trở về thành Cô Tang trước.
Khương Trĩ Y đối với cái tin tức trong dự kiến này cũng không quá vui mừng, tựa như Kinh Chập giờ phút này, rõ ràng hồi báo một tin tức tốt, lại lo sợ bất an, không dám nâng mắt lên một chút nào.
“Ngoại trừ cái chiếu lệnh này, còn gì nữa?” Lông mi Khương Trĩ Y run lên, hỏi tiếp.
“Thánh Thượng còn một phong chiếu lệnh khác, là nói…… Là nói vừa vặn đã đến cuối năm, Thẩm Thiếu tướng quân y lệ cũng nên vào kinh, liền thỉnh tốc tốc nhập kinh diện thánh, cùng thương nghị sách lược đối Tây sách.”
Khương Trĩ Y cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại.
Thiên tử bị ép dưới áp lực của triều thần, bị ép giữa tình thế hai nước, không thể không ngưng hẳn hòa thân, lại biết rõ ràng rằng sứ thần hoà thân chân chính của Đại Diệp hoàn toàn không có khả năng làm được chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Mà người có thể làm được chuyện này, rõ ràng đã chạm đến nghịch lân của thiên tử.
Ngay thời khắc thiên tử nhận được tin tức này, chỉ sợ liền đã sợ hãi đến cực điểm trước hành vi công khai, một tay che trời như vậy của Nguyên Sách, cũng đã nổi lên sát tâm với hắn, nhưng vì Trường An cùng Hà Tây cách xa nhau ngàn dặm, truyền tin qua lại hao phí thời gian, mới có thể để cho bọn họ có một khoảng thời gian thong thả như vậy.
Vận mệnh hoàn hoàn khớp rồi, chưa bao giờ cho lưu lại cho người một đường giãy giụa.
Ngày nàng tự do, đó là lúc hắn chịu chết.
Nguyên Sách nhàn nhạt cười, nói với Kinh Chập một tiếng đã biết, bảo nàng ta đi xuống đi.
Khương Trĩ Y run rẩy mở mắt ra, nhìn về phía Nguyên Sách.
Nguyên Sách giơ tay tay kéo người vào trong lòng ngực: “Mấy ngày nay không phải đều nói với nàng rồi sao, sẽ không để cho nàng thủ quả trước khi cưới đâu.”
Khương Trĩ Y ôm eo hắn: “Nếu như chàng muốn ta tin, thì trước khi chàng khởi hành, chúng ta liền thành thân.”
Nguyên Sách cúi đầu chớp chớp mắt: “Nàng tưởng thành thân là ăn cơm hay sao, các trưởng bối đều ở Trường An, tất cả chuẩn bị cho đại hôn cũng đều ở Trường An, trước mắt chỗ nào có thân cho nàng mà thành?”
“Không cần, ta không cần gì cả,” Khương Trĩ Y nghiêm túc lắc lắc đầu, nâng mắt lên nhìn hắn, “Không cần trưởng bối chứng kiến, cũng không cần kiệu tám người khiêng, ta muốn chàng ngay hôm nay liền cưới ta, được không?”