Chương 6: Say rượu
Chiếc Audi màu trắng rời khỏi Long Island International.
Lâm Sương kiểm tra thời gian trên điện thoại lại nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Lục Hủ và Cố Lễ.
Cô nghiêng người cười nói với Lục Hủ đang ngồi ở ghế lái: “Vừa rồi cảm ơn tiền bối.”
Cảm ơn anh ấy đã giúp cô khi Cố Lễ nói chuyện.
Lục Hủ cũng liếc nhìn cô một cái, dịu dàng cười nói: “Những gì anh vừa nói đều là sự thật.”
“Em quả thật là ngoại lệ đối với anh.”
Giọng điệu của người đàn ông rất chân thành.
Lâm Sương sửng sốt khi nghe thấy điều này, một lúc sau, giọng của cô có chút bối rối và áy náy: “Thực xin lỗi tiền bối, tạm thời tôi không có ý định yêu đương.”
Câu kia “Anh không phải là mẫu người tôi thích”, cuối cùng vẫn là bị Lâm Sương nuốt trở về.
Lục Hủ dù sao cũng là anh trai ruột của Lục Tử, cho nên cô phải khéo léo từ chối anh ta, để giữ thể diện cho anh ta.
Không ngờ đối phương sau khi bị cự tuyệt vẫn phản ứng bình thường, thanh âm vẫn ôn nhu: “Không có việc gì, anh không vội.”
Lục Hủ nói mơ hồ, Lâm Sương cũng không hỏi kỹ.
Cô không trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, trong đầu thầm nghĩ, cô nên bảo Lục Tử giúp côn tìm một căn nhà khác.
…
Long Island International.
Cố Lễ cầm chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, anh nhìn xung quanh một chút.
Căn nhà thực sự đã được dọn dẹp trong một thời gian ngắn, những dấu vết tồn tại của Lâm Sương đều bị xóa.
Trong phòng quần áo, chiếc tủ vốn đầy ắp quần áo, giờ đây gần như trống rỗng.
Chỉ còn lại vài chiếc áo sơ mi và bộ đồ ngủ nam, tất cả đều thuộc về Cố Lễ.
Bên trong là chiếc áo ngủ dày màu xám, trông xấu nhưng lại ấm áp.
Cố Lễ nhớ rằng Lâm Sương đã mua nó cho anh.
Vì vậy, khi Lý Tư Nhiên dược yêu cầu dọn tủ quần áo, người đàn ông lấy bộ đồ ngủ kia ra.
Giống như một đứa trẻ, anh đi thay áo ngủ rồi đi đến chiếc giương trong phòng ngủ chính.
Người đàn ông nói với Lý Tư Nhiên, “Tôi muốn ngủ một lúc, anh dọn đồ đi.”
Lý Tư Nhiên sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên Cố Lễ một lúc, anh ta nói: “Cố tổng, ngài như vậy mà vẫn ngủ được?”
Trời hôm nay rất nóng, còn anh thì mặc bộ ngủ dày như vậy.
Cố Lễ: “…”
Anh nói với Lý Tư Nhiên: “Điều hòa kia là đồ trang trí à?”
Lý Tư Nhiên giúp anh bật điều hòa, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ chính dưới ánh mặt đe dọa của Cố Lễ.
…
Cố Lễ nằm trên giường, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, trong lòng anh cảm thấy thật trống rỗng.
Anh lật người hai lần, bắt lấy chăn bông mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Là loại nước hoa mà Lâm Sương hayy dùng, mùi nhẹ dễ chịu.
Ban đầu, Cố Lễ có chút buồn ngủ.
Nhưng vừa nghĩ tới Lâm Sương, anh liền trằn trọc không ngủ được.
Nhìn trần nhà một lúc, Cố Lễ nhớ lại lần đầu tiên của anh và Lâm Sương.
Đó là một đêm mưa cách đây ba năm trước.
Vào lúc đấy, Cố Lễ đang uống rượu và hát cùng những người bạn ở quán.
Trong lúc tạm nghỉ, phòng vệ sinh trong phòng riêng bị Giang Thần chiếm, nên anh ra phòng vệ sinh bên ngoài.
Chính là ở bồn rửa tay, anh đã gặp Lâm Sương.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, anh ra nước ngoài du học và trở về sau 5 năm.
Sau 5 năm xa cách, Cố Lễ không ngờ rằng Lâm Sương lại có vẻ ngoài mảnh khảnh như vậy, so với cô trong trí nhớ của anh thì còn trưởng thành hơn chút.
Trên mặt cô có trang điểm nhẹ, các đường nét trên khuôn mặt quá thanh tú.
Hôm đấy, cô mặc một chiếc váy ôm sát theo phong cách thể thao màu đen, bên dưới để lộ cặp chân rất câu người, cho dù ai thấy cũng sẽ không nhịn được nhìn vào cô nhiều hơn.
Lúc đó, có một người đàn ông bên cạnh Lâm Sương.
Người đàn ông giả vờ rửa tay, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào chân của Lâm Sương.
Nếu Cố Lễ không xuất hiện, có lẽ anh ta sẽ không kiềm chế được bản thân mà đưa tay chạm vào cô.
Chẳng qua là Lâm Sương uống rượu say đến mức nằm trên bồn rửa mặt nôn ọe suốt, căn bản không chú ý đến người đàn ông đang âm mưu kia.
Sau đó…
Cố Lễ nhớ rằng anh đã bẻ gãy bàn tay của người đàn ông đang vươn tới chân của Lâm Sương.
Người phụ nữ say lướt khướt nhào vào trong ngực anh, nhiệt độ cơ thể của cô cao bất thường, vừa ôm anh vừa cọ cọ sờ soạng.
Cố Lễ là một người đàn ông, một người đã độc thân hơn hai mươi năm từ trong bụng mẹ.
Nếu là người phụ nữ bên cạnh, anh chỉ cần đẩy cô ta ra.
Nhưng Lâm Sương…
Khi đó, anh do dự vài giây, sau đó bị cô ôm thắt lưng, vàn bàn tay trắng nõn của cô trượt vào quần của anh… Dòng suy nghĩ của anh đột dừng lại…
…
Suy nghĩ dừng lại ở đó.
Cố Lễ ngồi thảng dậy, lấy gối che bụng, khuôn mặt tuấn tú bừng bừng hoảng sợ.
tmd*, anh đây là đang mộng xuân?
(*Cái chỗ này gốc là “奶奶个腿” nhưng nếu dịch ra là “chân bà ngoại”. Mình đoán nó là 1 câu chửi thề, nhưng mình ko bt nó nên dịch ntn. Nếu ai biết thì chỉ mình với nha!!!)
Chẳng nhẽ vì Lâm Sương sao?
Trong ba năm qua, anh đã lăn lộn cô hết chỗ này đến chỗ khác! Có cái gì tốt để hoài niệm?
Nghĩ đến đây, Cố Lễ xuống giường, đi vào phòng tắm, xả đầy nước lạnh vào bồn tắm.
Một bên từ mình thôi miên, một bên thì làm cơ thể hạ nhiệt.
Cứ như vậy lăn qua lăn lại mấy phần, cuối cùng Cố Lễ cũng yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Khi anh tỉnh dậy, ngoài cửa số đã tối mịt.
Cửa phòng ngủ chính đồng thời bị gõ, ngoài cửa truyền đến giọng của Lý Tư Nhiên: “Cố tổng, ngài dậy chưa?”
Vài phút sau, Cố Lễ sắc mặc khó coi mở cửa ra.
Lý Tư Nhiên biết anh đang tức giận, đành phải hạ thấp tư thế, nhỏ giọng hơn: “Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 8:30, hiền tại đã 7:00 rồi.”
Cố Lễ cau mày, hít một hơi thật sâu rồi xoay người đi rửa mặt.
Lý Tư Nhiên tiếp tục đi theo, “Tất cả những thứ từ Cố gia đã mang đến, nếu ngài thấy thiếu gì, tôi sẽ quay lại lấy sau.”
Cố Lễ “Ừ” một tiếng, rửa mặt xong, anh kiên nhẫn thay quần áo.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Tư Nhiên đã gọi đồ ăn cho anh.
Cố Lễ sau khi ăn xong thì cùng Lý Tư Nhiên xuống lầu, đi xe đến sân bay.
Dự án ở Úc là do ông già ra lệnh, Cố Lễ cứ nhìn chằm chằm vào cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.
Thỉnh thoảng Lý Tư Nhiên nhìn anh qua gương chiếu hậu, luôn thấy anh cau mày, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
…
Cố Lễ quả thật đang có tâm sự.
Trong đầu anh tràn ngập hình bóng của Lâm Sương.
Nghĩ đến lần đầu tiên bọn gặp nhau ở nhà vệ sinh—-
Nhớ đến Lâm Sương dựa trên cửa phòng vệ sinh khóc lóc kêu đau, lòng anh ngứa ngáy một chút, giống như bị thứ gì cào cấu.
Suy nghĩ càng lâu, môi Cố Lễ càng cảm thấy khô khốc.
Anh phiền não hạ kính xe xuống, một tay kéo cà vạt, một tay cởi hai cúc áo sơ mi.
Gió thổi vào, nhiệt độ trên mặt anh giảm đi một chút.
Nhưng suy nghĩ của anh ngày càng trở nên hỗn loạn và mờ nhạt.
Anh không chỉ nghĩ đến Lâm Sương, mà còn Lục Hủ, người đã đón Lâm Sương vào buổi sáng, và Tô Vấn Châu người đã nhắn tin cho Lâm Sương.
Suy nghĩ một chút, anh trở nên tức giận, sau đó đấm vào chiếc ghế da phía trước.
Lý Tư Nhiên ngồi ở ghế lái giật mình, há hốc miệng, cuối cùng vẫn đem lời nuốt xuống.
Nhưng một lúc sau, Cố Lễ lên tiếng.
Giọng nói lạnh lùng, dứt khoát: “Quay đầu, đi Chuyến phà tình nhân.”
“A?” Lý Tư Nhiên quay lại với vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng chuyến bay…”
“Đổi vé, tối mai bay.”
Cố Lễ lạnh lùng nhìn Lý Tư Nhiên, lấy điện thoại ra gửi cho Giang Thần và Hoắc Liên.”
…
“Chuyến phà tình nhân” là tên một quán bar.
Quán bar nằm ở rìa Thành phố, bên cạnh một con sông.
Nơi đó trước kia là bến phà nên chủ quán đã lấy cái tên đầy cảm xúc như vậy.
Khi Cố Lễ đến, Giang Thần cũng vừa mới đến.
Hai mỹ nam sóng vai nhau bước vào quán bar, khi bước qua sàn nhảy đã thu hút ánh nhìn của nhiều người khác phái.
Giang Thần quen đường, dẫn Cố Lễ đi qua sàn nhảy, đi vào thanh máy, lên lầu đi vào phòng riêng.
Sau khi vào phòng, Giang Thần gọi phụ vụ lên rượu và đồ ăn nhẹ lên trước, sau đó đi đến trước mặt Cố Lễ, người đang thả mình trên ghế sô pha.
“Cậu có chuyện gì? Tại sao đột nhiên hẹn tôi đi uống rượu?”
Bố của Giang Thần, Giang Thiểu Cẩm cùng bố của Cố Lễ, Cố Quân Dương là bạn thân.
Anh ta cùng Cố Lễ cung coi là từ nhỏ đã quên nhau, cùng nhau lớn lên, đương nhiên cũng biết rõ về anh.
Kể từ khi Cố Lễ và Lâm Sương quen nhau từ ba năm trước, anh chàng này chưa bao giờ chủ động mời anh ta và Hoắc Ngâm đi uống rượu.
Nếu là ngày thường, anh ta và Hoắc Ngâm sẽ hay mời anh ra ngoài tụ tập.
Hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc từ phía Tây?
Cố Lễ đem cởi áo khoác tiện tay ném lên ghế sa lon.
Cổ áo sơ mi hé mở một nửa, dựa vào lưng ghế sô pha, hỏi Giang Thần: “Hoắc Ngâm đâu?”
“Cậu ấy đi công tắc chưa về.”
Lại đi công tác…
Cố Lễ giật giật khóe miệng, mơ hồ được an ủi phần nào.
Ít nhất so với Hoắc Ngâm, anh vẫn vui vẻ, ít nhất khi tâm trạng không tốt, một hai ngày anh cũng dám bỏ mạng.
Giang Thần một chân vắt chéo ngồi trên bàn cà phê, hơi cúi người cẩn thận nhìn Cố Lễ: “Đại ca, anh rất tức giận a.”
“Cãi nhau với Lâm Sương à?”
Giang Thần nói lời này, trong lòng Cố Lễ cứng lại.
Anh sửng sốt hai giây, lạnh lùng nói: “Cãi nhau? Làm sao có khả năng.”
Lâm Sương đối với anh luôn khách khí, đừng nói cái nhau, chứ đừng nói là gây gổ.
Đôi khi Cố Lễ tự hỏi liệu cô có phải là đồ ngốc không?
Nghe giọng điệu của anh, Giang Thần không khỏi bĩu môi: “Cho nên vẫn là liên quan đến Lâm Sương đúng không?”
“Nói một chút đi, không phải cãi nhau thì là cái gì?”
Người đàn ông đứng dậy, ngồi bên cạnh Cố Lễ.
Đúng lúc này, người phục vụ bưng rượu và thức ăn đi vào.
Cố Lễ lấy một chai rượu và uống một nửa trước, trong lòng giống như thoải mái chút ít.
Anh nhìn Giang Thần bên cạnh, bình tĩnh nói: “Tôi và cô ấy chia tay rồi.”
Giang Thần: “…”
Sau đó, Giang Thần cùng Cố Lễ uống rất nhiều rượu.
Nói chính xác, hẳn là anh ta nhìn Cố Lễ uống rượu.
Rượu, bia và cocktail, linh tinh đã làm cho anh nhanh chóng say.
Giang Thần uống một ngụm rượu lạnh trong tay, nhìn Cố Lễ đang ngồi trên mặt đất với đôi mắt không nói lên lời.
“Thoải mái!” Cố Lễ đột nhiên kêu lên.
Giang Thần cả người run lên, thiếu chút nữa sặc rượu.
Anh thở dài, đứng dậu đỡ người đàn ông đang ngồi trên mặt đất lên: “Thoải mái thì đừng dậy, say kiểu gì mà ngồi dưới đất vậy?”
“Tôi đứng dậy…” Cố Lễ miệng đầy rượu cười với Giang Thần, “Tiểu, Tiểu Giang, giúp tôi đi tiểu… Tôi muốn ợ—-“
“Tôi muốn đi tiểu!”
Giang Thần đỡ anh đi vào phòng vệ sinh riêng, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Tôi thua cậu thật đấy! Nếu còn cãi nhau, tin hay không tôi sẽ ném cậu vào đám phụ nữ dưới lầu!”
Vào phòng vệ sinh, Cố Lễ bỗng biến động, phải chật vật nhà phòng vệ sinh bên ngoài.
Giang Thần thật sự không giữ anh lại, chỉ có thể đỡ anh ra khỏi phòng riêng.
Nhìn bộ dạng sắp chết của Cố Lễ, Giang Thần không khỏi than thở: “Sao cậu lại chiều chuộng bản thân như vậy?”
“Cậu a, nếu không bỏ được họ Lâm kia, thì đem cô ấy về.”
“Nhìn cậu bây giờ đi, không chỉ hủy hoại chính mình, mà còn hành hạ tôi…”
– Hết chương 6-