Chương 140 “Thật không dì?”
(*Muốn nhanh chóng đạt thành quả mà nóng vội sẽ không đạt được thành công, hay nói cách khác là đốt cháy giai đoạn sẽ dẫn đến thất bại. Từ “dục tốc” ám chỉ sự vội vàng, không kiên nhẫn, còn “bất đạt” thể hiện sự không thành công, thất bại.)
Sau khi Tống Viện rời khỏi nhà Giang Nguyễn Nguyễn, trên đường trở về, bà ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chọn gọi điện cho Phó Vi Trữ.
Ở đầu bên kia, Phó Vi Trữ nhìn thấy mới sáng sớm mà bà đã gọi đến thì trong lòng lại có chút khó hiểu.
“Vi Trữ, dì đã nói chuyện với Bạc Thâm rồi, chuyện lúc trước Bạc Thâm nói muốn giải trừ hôn ước đó, sau này nó sẽ không nhắc đến nữa.” Tuy đây chỉ là yêu cầu đơn phương của bà ta nhưng rõ ràng con trai bà ta cũng không từ chối nên Tống Viện đã tức tốc gọi điện báo cho Phó Vi Trữ biết.
Nghe vậy, Phó Vi Trữ vui mừng khôn xiết: “Thật không dì?”
Nói xong, cô ta lại giả vờ ủy khuất, hỏi: “Nhưng còn Giang Nguyễn Nguyễn thì sao ạ? Hình như cô ấy có quan hệ rất thân thiết với Bạc Thâm. Tinh Tinh cũng rất thích cô ấy nữa.”
” …”
Nhắc đến Giang Nguyễn Nguyễn, giọng điệu của Tống Viện trầm xuống: “Con không cần lo lắng vì cô ta, vợ tương lai của Bạc Thâm chỉ có thể là con! Hơn nữa, Tinh Tinh chỉ là một đứa trẻ, con phải kiên nhẫn đối xử với con bé một chút. Chuyện lần này coi như bỏ qua, về sau nhất định không được tái phạm nữa.”
Phó Vi Trữ ngoan ngoãn đồng ý: “Dì, đừng lo lắng, con nhất định sẽ coi Tinh Tinh như con gái ruột của mình, tuyệt đối không động vào cô bé dù chỉ một ngón tay.”
Lời nói vừa dứt, nhớ đến chuyện hai ngày nay Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn ở nhà Giang Nguyễn Nguyễn, Phó Vi Trữ lại cảm thấy có chút bất an, hỏi: “Nhân tiện, bây giờ Tinh Tinh về nhà chưa? Con nghĩ mình nên dành chút thời gian đến xin lỗi con be.”
Giọng nói của Tống Viễn có chút lãnh đạm: “Vẫn chưa, dì cũng muốn đưa con bé về, nhưng tình hình hiện tại của Tinh Tinh vẫn chưa ổn định, việc con bé nguyện ý ở lại cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng sẽ có lợi cho việc hồi phục của con bé, đợi con bé tốt lên một chút rồi dì đưa Tinh Tinh về cũng không muộn.”
Nghe đến đây, trong mắt Phó Vi Trữ thoáng xẹt qua một tia lạnh lùng.
Cái con nghiệt chủng đó vẫn còn muốn ở cùng Giang Nguyễn Nguyễn!
Lúc trước bởi vì nghiệt chủng đó không thích cô nên Lệ Bạc Thâm mới chậm chạp không kết hôn cùng cô như vậy, bây giờ nghiệt chủng đó càng ngày càng thân thiết với Giang Nguyễn Nguyễn hơn, không có gì bảo đảm Lệ Bạc Thâm sẽ không vì nghiệp chủng đó mà dẫn Giang Nguyễn Nguyễn trở về.
Phó Vi Trữ càng nghĩ càng thấy không vui, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể trông cậy vào Tống Viện, lúc nói chuyện với bà ta, giọng điệu cũng đặc biệt trở nên ngọt ngào: “Dạ vâng, mọi chuyện phải đặt sức khỏe của Tinh Tinh lên đầu.”
Nghe được lời nói ân cần của cô ta, Tống Viện thoáng cảm thấy đau lòng, sau khi ủi cô ta một lúc bà ta lại nói bắt đầu giảng đạo lí: “Vi Trữ, nếu đã muốn lấy được thứ gì đó, ít nhất con cũng nên có một chút kiên nhẫn. Con hiểu ý dì mà phải không?”
Phó Vi Trữ kiên nhẫn trả lời: “Con hiểu rồi, dì yên tâm.”
Tống Viện hài lòng gật đầu: “Ngày mai này dì sẽ đến gặp cha mẹ con để giải quyết chuyện hôn sự của con càng sớm càng tốt. Nhưng mà con đừng có gấp, dục tốc bất đạt.”
Đôi mắt Phó Vi Trữ sáng lên, phiền muộn trong lòng lập tức bị quét sạch, sau đó cô ta mỉm cười đồng ý.
…
Buổi tối, Giang Nguyễn Nguyễn đến nhà trẻ đón ba đứa nhỏ tan trường, khi đến nơi, Lệ Bạc Thâm đã ó mặt ở đó.
Giang Nguyễn Nguyễn vốn tưởng hắn sẽ ăn tối ở nhà cô rồi mới rời đi như tối qua, nhưng hôm nay Lệ Bạc Thâm chỉ đưa họ đến cửa rồi nói với cô có việc phải làm rồi trực tiếp rời đi.
Vừa vào cửa, thím Trương đã chuẩn bị xong thức ăn, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn ba đứa nhỏ đi ăn tối xong lại chơi cùng chúng một lúc rồi mới giục chúng lên lầu ngủ.
Sau khi thu xếp xong Triều Triều và Mộ Mộ, Giang Nguyễn Nguyễn mới trở về phòng. Lúc này thím Trương đã tắm cho Tiểu Tinh Tinh xong, hôm nay cô bé mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ, im lặng ngồi trên giường hệt như một món đồ chơi nhồi bông, háo hức chờ đợi cô trở về.
Vừa thấy cô bước vào, cô bé lập tức mỉm cười ngọt ngào rồi dang tay ra cho cô ôm.
Giang Nguyễn Nguyễn bước tới ôm cô bé vào lòng, cô bé cũng ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại áp vào bên cạnh cô, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy lòng mình lại mềm nhũn ra.