Chương 138 Tống Viện cảm thấy tràn ngập khiếp sợ.
Sau khi nghe những lời của mẹ mình, Lệ Bạc Thâm gật đầu từ chối cho ý kiến.
Tống Viện tưởng hắn đã đồng ý, đang định quay người ôm cháu gái đi thì nghe thấy giọng nói của Lệ Bạc Thâm vang lên phía sau.
“Có thể mẹ không biết, hai ngày nay Tiểu Tinh Tinh trông thế nào.”
Nghe vậy, Tống Viện dừng bước chân lại, bà ta vừa nghe thím Trương nói hai ngày nay cháu gái của bà lại tái phát chứng tự kỷ, nhưng tình trạng cụ thể là gì thì bà thật sự không rõ lắm.
“Tình trạng tự kỷ của Tinh Tinh đã nghiêm trọng hơn trước đây rất nhiều, ngay cả Cảnh Ngự cũng bất lực. Chỉ có ở bên Giang Nguyễn Nguyễn, Tinh Tinh mới như một đứa trẻ bình thường, và còn vì Giang Nguyễn Nguyễn mà mấy hôm trước Tinh Tinh còn mở miệng nói chuyện. Đổi lại là trước kia mẹ thấy tình trạng này bao giờ chưa?” Lệ Bạc Thâm trầm giọng hỏi.
Tiểu Tinh Tinh nói chuyện!
Tống Viện cảm thấy tràn ngập khiếp sợ.
Bà ta đã chuẩn bị tinh thần về việc cháu gái của bà sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện, nhưng bà ta không bao giờ ngờ rằng Tiểu Tinh Tinh lại nguyện ý nói chuyện vì người phụ nữ đó!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ mình, Lệ Bạc Thâm mím môi: “Con cũng rất ngạc nhiên, nhưng đây là sự thật.
Thậm chí Tiểu Tinh Tinh còn không biết Giang Nguyễn Nguyễn là mẹ ruột của mình nhưng con bé vẫn không thể sống thiếu cô ấy. Cho dù mẹ không thừa nhận thì quan hệ máu mủ giữa Tinh Tinh và Giang Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không có cách nào xóa nhòa được.”
Tống Viện bất đắc dĩ cau mày.
Nhưng dù bà ta không muốn thừa nhận, thì những gì con trai bà nói quả thực là sự thật.
Trong lúc nhất thời bà ta không biết phản bác thế nào.
“Mẹ, mấy năm qua để chữa khỏi bệnh cho Tinh Tinh, chúng ta đã thử vô số cách, nhưng đều không có tác dụng, hiện tại cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng. Cho dù mẹ không chấp nhận Giang Nguyễn Nguyễn thì con vẫn sẽ chấp nhận, con chỉ cần Tinh Tinh có thể khỏi bệnh là được.”
Giọng nói của Lệ Bạc Thâm vừa trầm thấp lại nhẹ nhàng, rất có sức thuyết phục: “Mấy năm nay, mẹ cũng rất thương Tinh Tinh. Con tin mẹ cũng muốn tình trạng của con bé sẽ tốt hơn, cho nên, con hy vọng mẹ đừng quấy rầy cuộc sống của họ nữa. Tinh Tinh không thể chịu được kích thích nào nữa đâu.”
Tống Viện nghĩ đến chứng tự kỷ của Tinh Tinh lại cảm thấy đau lòng, nhưng bà ta vẫn không thể nào vượt qua khúc mắc trong lòng mình, bà giận dữ hỏi: “Cho dù năm xưa cô ta có đối xử như vậy với con, con vẫn nguyện ý chấp nhận cô ta?”
Lệ Bạc Thâm hờ hững trả lời: “Đây là chuyện giữa con và cô ấy, con sẽ tự giải quyết.”
Tống Viện hỏi: “Còn Tinh Tinh thì sao? Nếu con cứ để con bé có mối quan hệ tốt với Giang Nguyễn Nguyễn thì sau này lỡ con bé biết được bản thân từng bị Giang Nguyễn Nguyễn bỏ rơi, con có nghĩ con bé sẽ cảm thấy như thế nào không? Tinh Tinh có thể chấp nhận được không?”
Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày.
Chuyện này có thể có hiểu lầm, nhưng sự thật cuối cùng là thế nào thì hắn vẫn chưa tìm ra, tạm thời cũng không có ý định giải thích, chỉ nói: “Mẹ không cần lo lắng, những gì Tiểu Tinh Tinh cần biết con sẽ không giấu diếm.”
Ngụ ý là, hắn vẫn sẽ để cho Tiểu Tinh Tinh tiếp xúc với Giang Nguyễn Nguyễn, hắn vẫn muốn tiếp tục dây dưa với Giang Nguyễn Nguyễn.
Tống Viện biết tính tình con trai mình, có nói gì cũng vô ích, nhưng bà ta vẫn không nhịn được nhắc tới Phó Vi Trữ: “Vậy còn Vi Trữ thì sao? Con muốn con bé làm sao? Con bé đã ở bên cạnh con chờ đợi nhiều năm như vậy, đối với chúng ta cũng móc tim móc phổi ra mà đối xử, con định cứ thế mà từ bỏ con bé sao?”
Nghĩ đến người phụ nữ đó, trong mắt Lệ Bạc Thâm tràn đầy vẻ chán ghét: “Mẹ có biết tại sao Tinh Tinh lại bài xích cô ấy không?”
Tống Viện sửng sốt một lúc, rồi lập tức giải thích: “Là vì Vi Trữ đã ra tay với Tiểu Tinh Tinh sao? Chuyện này Vi Trữ đã giải thích với mẹ rồi, do con bé không cố ý, chẳng qua là vì lo lắng cho sự an toàn của Tinh Tinh, dưới tình huống cấp bách mới ra tay như vậy, Vi Trữ rất hối hận nên đã cố ý đến gặp chúng ta xin lỗi rồi.”
Nói xong, bà lại đổi chủ đề: “Nhưng mà, trong khoảng thời gian này, cách cư xử của con đối với con bé đã đi quá xa rồi!”