Chương 136 Miệng nói một đằng tay làm một nẻo
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bà ta ngồi xuống ghế sofa, xoay người đóng cửa lại, cô ngồi xuống ghế sofa đơn phía đối diện, nhìn người trước mặt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Sáng sớm Lệ phu nhân đã đến đây có chuyện gì không?”
Tống Viện đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để nói cho cô biết, cô nên cách xa Bạc Thâm ra, hơn nữa cô đừng hòng âm mưu gì với Tiểu Tinh Tinh, con bé không liên quan gì đến cô. Vì cô đã tự ý chọn ly hôn rồi không từ mà biệt đến giờ, cô không còn cơ hội nào để quay lại đâu.”
Nghe thấy lời nói của bà ta, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút nực cười, cô thờ ơ đáp lại: “Dì đừng lo lắng, từ lúc tôi lựa chọn rời đi, tôi đã không nghĩ tới việc trở về rồi.”
“Thật sao?” Tống Viện giễu cợt: “Vậy thì cô giải thích chuyện cô gặp gỡ Bạc Thâm thế nào? Hơn nữa, tại sao Tinh Tinh lại ở đây với cô?”
Nói xong, Tống Viện lại đưa ánh mắt khinh thường nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ngoài miệng thì nói không quay trở lại nhưng làm thì toàn là chuyện lấy lòng bọn họ, đúng là đồ ăn ở hai lòng! (* miệng nói một đằng tay làm một nẻo)
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, thái độ càng ngày càng cứng rắn: “Có lẽ dì đã hiểu lầm gì rồi, chuyện tôi gặp Lệ Bạc Thâm chỉ là chuyện trùng hợp, lần đó là lúc tôi đang chữa trị cho ông cụ Tần vô tình gặp được Lệ Bạc Thâm đến thăm bệnh. Ngoài ra, Tiểu Tinh Tinh và con tôi học cùng trường mẫu giáo, bọn chúng chơi với nhau rất tốt nên con bé mới thường xuyên đến đây chơi với chúng. ”
Về chuyện bệnh của Tiểu Tinh Tinh rất ýt lại vào mình, Giang Nguyễn Nguyễn không giải thích.
Nhìn thái độ thù địch của Tống Viện đối với cô, cô sợ rằng nếu cô nói ra không chừng, Tống Viện sẽ cảm thấy cô đang tự tưởng tượng.
Không ngờ, cô đã giải thích rõ ràng như vậy, cố hết sức làm sáng tỏ quan hệ với cha con Lệ Bạc Thâm, nhưng Tống Viện vẫn cắn cô thật chặt.
“Chẳng lẽ có chuyện trùng hợp dữ vậy? Với thân phận hiện tại của cô, muốn kiểm tra lai lịch của một trường mẫu giáo cũng không khó, tại sao cô lại chọn cái do nhà họ Lệ đầu tư?” Tống Viện hung hăng hỏi.
Nhất thời, Giang Nguyễn Nguyễn cũng không biết giải thích thế nào.
Trường mẫu giáo này là trường do Tịch Mộ Vi giới thiệu cho cô nên đương nhiên cô cũng không suy nghĩ nhiều làm gì, huống chi là điều tra lai lịch.
Nếu cô có điều tra thì có lẽ cô đã không gửi hai đứa con của mình đến đó.
Thấy cô không trả lời được, Tống Viện cho rằng mình đã dụng trúng điểm yếu của cô, bà ta khịt mũi lạnh lùng: “Tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô làm gì, tôi cũng tuyệt đối sẽ không cho cô vào cửa nhà tôi, cô mau từ bỏ cái suy nghĩ này di!”
Giang Nguyễn Nguyễn cúi đầu: “DÌ đừng lo lắng, trước giờ con vẫn chưa nghĩ tới việc trở về.”
“Tốt nhất là cô nên nhớ rõ những gì mình nói!” Tống Viện lạnh lùng cảnh cáo.
Ba đứa nhỏ đã dùng bữa xong, lúc nhìn thấy Tống Viện ngồi trên ghế sofa thì Triều Triều và Mộ Mộ hơi bối rối một chút nhưng vừa nhận ra người này không tử tế với mẹ chút nào, bọn họ lập tức nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy đến chỗ mẹ trên đôi chân ngắn ngủi, muốn bảo vệ mẹ.
Còn Tiểu Tinh Tinh nhận ra bà nội nên đã đi đến chỗ bà, giương đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bà.
Tống Viện nhìn thấy cháu gái thì cũng đưa tay ra sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé: “Tinh Tinh, con ngoan ngoãn trở về với bà nội nha?”
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh không chút do dự lắc đầu, xoay người muốn trở về bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.
Tống Viện nhìn ra ý đồ của cô bé nên đã trực tiếp vươn tay nắm lấy cánh tay của bé.
Tiểu Tinh Tinh chật vật né ra vài lần nhưng không thể làm được gì, khuôn mặt nhỏ nhắn vội vàng đỏ lên.
“Ngoan ngoãn trở về với bà nội!” Giọng điệu của Tống Viện càng ngày càng nghiêm khắc, sức lực trên tay cũng vô thức trở nên mạnh hơn một chút.
Tiểu Tinh Tinh đau đớn, nhưng vẫn không muốn rời khỏi Giang Nguyễn Nguyễn nên cô bé lập tức bĩu môi, đứng khóc tại chỗ.
Thấy cháu gái khóc, Tống Viện nhận ra mình đã hơi quá đáng nên cuối cùng bà cũng buông tay ra, nhíu chặt lông mày vặn vẹo, nhưng Tiểu Tinh Tinh vẫn không nhịn được khóc.