Chương 40 - Đánh dấu chủ quyền
Sáng sớm tinh mơ, trong phòng khách sạn cao cấp đã xuất hiện một màn gây gỗ
căng thẳng. Trác Ny ngồi ở trên giường, tay ôm chăn che chắn cơ thể loã
lồ của mình. Còn người đàn ông sớm đã mặc lại quần áo tươm tất, đang cẩn thận cài lại dây lưng.
“Thư ký Chu số tiền này là sao, em… Em
không cần tiền của anh. Em cần anh giúp em đòi lại công bằng cơ.” Trác
Ny thẳng thừ vứt sấp tiền xuống sàn nhà lạnh lẽo, chân mày nhíu lại vẻ
mặt cau có, khó chịu.
Người đàn ông trung niên được gọi là thư ký
Chu kia đối với hành động này rất bình tĩnh, thậm chí là không thèm liếc mắt một cái.
Ông cài xong dây lưng, thì đi tới nâng cằm của cô
lên nhàn nhạt nói:”Đêm qua em làm tốt nên anh thưởng thêm cho em đó. Còn về việc mà em nói, anh giúp em đối đầu với Cao Minh Khải e là khó cho
anh. Vậy nha, chúng ta đều lớn rồi. Ngoan thì anh còn thương.”
Cô
gạt phăng tay của ông ra, sau đó trèo xuống giường hung dữ đánh ông.
Trác Ny lúc này giống như một con mụ điên, sáng sớm đã la hét cấu xé
người khác. Cô nhặt tiền dưới sàn vứt vào mặt thư ký Chu rồi gào
lên:”Vậy sao hôm qua mày không nói sớm đi, dụ tao ngủ với mày rồi lật
lọng. Ai mà cần tiền của mày, mày coi tao là con **** bỏ tiền ra là chơi được hả?”
“Đồ khùng này, cô tưởng là cô còn ngon hả.” Thư ký Chu
tóm lấy tay cô, với sức lực của đàn ông thì việc cưỡng chế cô rất là dễ
dàng.
Trác Ny trừng mắt nhìn ông, đầu tóc cô hỗn loạn trông rất đáng sợ.
Ông chỉ vào mặt cô và đay nghiến:”Đối đầu với Cao Minh Khải chỉ có đường
chết thôi con ngu ạ. Tại mày không an phận trước, muốn trèo cao nên mới
ra nông nổi này. Mày tưởng mày là ai, cái chức ảnh hậu của mày cũng chỉ để khơi gợi tình thú cho bọn đàn ông tụi tao thôi. Lúc tao còn nhẹ
nhàng thì nên biết điều đi con **”
“Mày là thằng khốn, mày dụ tao ngủ với mày rồi mày lật lọng. Chu An mày là thằng ***”
…Chát…
Ông không nương tay mà tát vào mặt cô, khoé môi của Trác Ny rỉ máu, nước
mắt ứa ra. Chu An vứt mạnh cô xuống sàn nhà, sau đó phủi tay bỏ đi không thương tiếc.
Cô ngồi ở dưới sàn nhà lạnh lẽo, gào khóc trong
tuyệt vọng và bất lực. Trong lòng cô lúc này lại nhớ tới ba chữ “Trần
Ngọc Châu” cảm giác thù hận chảy qua từng tế bào máu trong người cô.
Chính cô ta đã hại cô thân tàn ma dại. Cô nhất định sẽ không chết một
mình, nếu có chết thì ôm nhau cùng chết đi.
*
Sáng sớm ra chị Apple đã tới tận nhà Trần Ngọc Châu, chị nói công ty muốn nói chuyện riêng với cô.
Mà Trần Ngọc Châu cũng không mặn mà gì với bên công ty quản lý nữa rồi,
lúc scandal của cô nổ ra đỉnh điểm thì họ bỏ mặc cô. Nếu như cô đoán
không lầm, nói chuyện lần này của họ là muốn dĩ hoà vi quý tiếp tục hợp
tác. Vì ngay sau khi Cao Minh Khải mở họp báo nói ra toàn bộ sự thật thì mọi ý kiến trái chiều hướng về Trần Ngọc Châu cũng dịu lại không ít.
Họ không còn lên bài nói cô suy tàn đạo đức nữa mà thay vào đó là công
kích Trác Ny. Với lại dựa vào mối quan hệ giữa cô và Cao Minh Khải hiện
tại, thì cô đã chính thức biến thành “con cá vàng” của giới giải trí và
trong mắt công ty quản lý rồi.
Nhưng cô sẽ không để bọn họ lợi dụng, càng không muốn dựa vào hắn để nổi tiếng, cô muốn đi lên bằng sức lực của chính mình.
“Scandal mới có mấy ngày, em xem em ốm đi nhiều rồi. Sao lúc đầu không nói với
chị sự việc, để chị lo gần chết!” Chị Apple cất giọng quan tâm cô.
Đổi lại cô lạnh nhạt đáp:”Lúc đó chị đâu có hỏi em rồi đùng đùng bỏ đi, chị quên rồi sao?”
“Chị đi lo giải quyết với bên báo chí giúp em đó, chị sẽ không bỏ rơi nghệ sĩ của mình đâu.” Chị Apple biện bạch.
Nhưng tất cả đối với cô không còn ý nghĩa nữa, từ cái việc chị bị mua chuộc
rồi đẩy cô vào vòng tay của vị đạo diễn nào đó, lần đó nếu Tạ Hữu không
cứu cô thì cô cũng đã gặp nguy hiểm rồi.
Còn việc chị ép cô “cọ nhiệt” còn Tạ Hữu, mặc kệ công ty có mục cấm nghệ sĩ yêu đương.
Ngay cả lúc cô khó khăn nhất, chị cũng bỏ rơi cô thì cả hai sớm đã không thể hợp tác nữa rồi!
Thấy cô im lặng không nói, chị cũng không tiện nói thêm. Đợi khi vào văn
phòng của công ty, cô ngạc nhiên vì Cao Minh Khải đã có mặt ở đó từ
trước.
“Cao tổng cũng đến ạ, ôi anh thật có lòng với em Châu nhà tôi!” Chị Apple kéo ghế, cố ý sắp đặt cô ngồi sát hắn.
Trần Ngọc Châu miễn trách móc, tính tình của chị Apple vốn dĩ đã vậy rồi, có nói thế nào cũng không được.
Cao Minh Khải nhìn cô, ánh mắt hắn hoá dịu dàng mỉm cười nhẹ. Rồi quay sang nói với tất cả người trong phòng họp:
“Nếu đã tới đông đủ rồi thì tôi xin phép vào cuộc họp.”
Trên dưới căn phòng đều nhìn về phía của Cao Minh Khải, cô thừa nhận rằng
năng lực thu hút người khác của hắn rất tốt. Chỉ cần hắn xuất hiện ở
đâu, thì hắn chính là tâm điểm.
Cao Minh Khải lần này đích thân
chủ trì cuộc họp ở đây để đòi quyền lợi, hắn nói muốn cô chính thức gia
nhập vào công ty giải trí KC với danh nghĩa là nghệ sĩ dưới trướng chứ
không phải là nghệ sĩ hợp tác.
Điều này không chỉ cô ngạc nhiên, mà tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chị Apple thấy vậy liền chen vào ngay với thân phận là quản lý, chị
nói:”Cao tổng à tôi biết mối quan hệ hiện tại của anh và em Châu rất
tốt. Nhưng mà chuyện này có hơi đường đột, em ấy là người của công ty
chúng tôi. Kỳ hạn hợp đồng cũng chưa kết thúc, chuyện này mong Cao tổng
hãy suy nghĩ lại.”
“Kỳ hạn hợp đồng chưa chấm dứt? Tôi còn tưởng
phía bên các người muốn đơn phương hủy hợp đồng với cô ấy chứ?” Hắn chất vấn, ngữ điệu lạnh nhạt khó đoán.
“Làm gì có, Cao tổng anh hiểu lầm rồi.” Chị Apple ra sức biện minh.
Nghe thế hắn hỏi tiếp:”Không phải vậy à, nếu chưa muốn đơn phương cắt đứt
hợp đồng vậy tại sao lúc nghệ sĩ dưới trướng của mình bị sự đả kích của
anti fan không thấy quý công ty đứng ra trấn an dư luận vậy? Hơn nữa đơn phương xin miễn liên quan tới cô ấy với bên đoàn làm phim? Là tin tức
của Cao Minh Khải tôi không chính xác hay như thế nào, mọi người có thể
nói.”
“Chuyện đó xảy ra quá đường đột, phía công ty không bỏ rơi
em ấy. Chỉ là chúng tôi… Chúng tôi đang tìm phương án giải quyết thôi
Cao tổng.” Tổng giám đốc cũng lên tiếng giải thích.
Cao Minh Khải
hừ lạnh, hắn đẩy tập hồ sơ trước mặt ra, rồi nói:”Đây là biên bản hủy
họp đồng, bên KC sẽ đứng ra bồi thường thiệt hại cho Trần Ngọc Châu. Giá trị tôi đã tính toán kỹ lưỡng, nếu quý công ty không thấy hợp lý có thể kiện ra toà. Chúng tôi sẵn sàn hầu tòa bất cứ lúc nào!”
“Kìa Cao tổng, từ từ… Từ từ đã. Châu em nói gì đó đi?” Chị Apple thấy hắn căng thẳng chị cũng sợ, nên mới cầu cứu cô.
Hắn đang cố ý nhấn mạnh một điều mà ai cũng biết, đó là giành người với hắn sẽ không có kết quả tốt đâu!
Nhưng Trần Ngọc Châu hiện tại là con cá vàng, làm sao họ có thể buông tay?
“Không cần làm khó cô ấy, ý của chúng tôi giống nhau.” Hắn tuyên bố, sau đó ôm thắt lưng cô ý tứ đánh dấu chủ quyền rất rõ ràng.
Cô tròn mắt nhìn hắn, thật sự cô không ngờ đến việc này. Cô tưởng hắn trăm công, nghìn việc sẽ không để ý tới những chuyện cỏn con này chứ. Vậy mà hắn đích thân tới đây đòi công bằng cho cô, sao mà cô yêu hắn quá đi!
“Nếu Cao tổng đã nói vậy chúng tôi cũng không có ý giành người với anh. Hy
vọng sau này chúng ta vẫn vui vẻ hợp tác.” Tổng giám đốc công ty quản lý buộc phải đồng thuận.
Cao Minh Khải hắn không chỉ có danh tiếng,
mà hắn còn có năng lực nữa. Kể từ lúc hắn xưng vương ở ngành giải trí,
không một ai dám phớt lờ tới sự tồn tại của hắn. Trái ý của hắn chỉ có
một con đường, cũng giống như kết quả của ảnh hậu Trác Ny vậy.
Thê thảm vô cùng!!!
*
Sau khi đàm phán xong với công ty quản lý, hắn đưa Trần Ngọc Châu cùng về,
dự định sẽ cùng đi dùng bữa trưa. Hắn chọn nhà hàng Âu đối diện với công ty, lúc cả hai đi rất quang minh chính đại không hề có “hoá trang” một
cái gì mà hắn còn nắm tay cô.
Trần Ngọc Châu nhìn bàn tay to lớn
của hắn đan xen với bàn tay nhỏ bé của cô, khoé môi bất giác xuất hiện
một nụ cười hạnh phúc. Cảm giác không lén lút, có thể tự do yêu đương nó tuyệt vời làm sao.
“Em muốn dùng ở phòng riêng hay là ngoài trời cho thoáng?” Hắn ôn nhủ cuối đầu hỏi cô.
“Phòng riêng được rồi.” Cô ngại ngùng nhìn người phục vụ đáp.
“Mời hai vị đi lối này…” Người phục vụ hiểu ý liền lập tức dẫn đường.
Cao Minh Khải lúc này đột nhiên khựng lại, hắn mới nói:”Tôi muốn một vị trí đẹp trong vườn hoa, làm phiền.”
“Vâng được thưa tiên sinh.”
Cô ngơ ngác đi theo hắn, cả hai người họ ngồi ở vườn hoa ăn cơm. Không khí sinh động, lãng mạn nhưng mà cô rất sợ ánh mắt dòm ngó của người khác.
Sau khi gọi món, Cao Minh Khải mới nắm bàn tay đang đặt trên bàn của cô,
hắn cười nói:”Em yên tâm, anh vẫn là người đàn ông độc thân. Đừng có bày ra bộ dạng lén lút như chúng ta đang vụng trộm thế, chúng ta là đường
đường chính chính yêu đương.”
“Nhỡ đâu phóng viên chụp được thì sao hả anh, có ảnh hưởng tới công ty không?” Cô lo ngại hỏi.
Hắn nhéo mũi cô, cưng chiều đáp:”Anh bảo rồi mà, chúng ta đang yêu đương.
Có bị chụp thì càng nổi tiếng chứ sao, chắc sẽ có rất nhiều đàn ông sẽ
ghen tị với anh. Bạn gái ai mà xinh đẹp thế không biết!”
“Dẻo miệng!” Cô đỏ mặt rồi.