Khai Phong Tàn Nhẫn
Thành Thần Binh có tất cả năm tầng, tầng thứ nhất đặt ba trăm cái đỉnh lô thần binh cực lớn, hình dạng, kích thước mỗi cái đều khác nhau, mỗi ngày đều có một trăm tên binh nô tài liều mạng rèn thanh thần binh khủng bố trong đó.
Mỗi một cái đỉnh lô thần binh được tạo ra chuyên để rèn thần binh, mỗi cái đều có giá trị liên thành, không thể tính được.
Nô lệ sau khi chuyển đến đây sẽ bị từng gã sĩ quan huấn luyện một tháng, nếu trong một tháng này không trở thành binh nô tài tức Hạ Tam Phẩm Chuẩn Võ Tông, sẽ bị tế sống cho thần binh trong đỉnh lô một cách tàn nhẫn, thần binh sẽ hấp thu toàn bộ máu tươi trong cơ thể bọn họ, dùng máu để lớn mạnh bản thân.
Sau đó đám sĩ quan lại dùng một tháng dạy đám binh nô tài cách rèn thần binh, binh nô tài nào không hợp cách sẽ thành chất dinh dưỡng của thần binh, dưới tay Vũ Thất vốn có một ngàn tên nô lệ nhưng đến hôm nay chỉ còn chưa tới ba trăm binh nô tài, trong đó có một trăm binh nô tài không phải bị đưa qua Thần Dương Phong thì cũng bị đưa sang Ngọc Lưu Phong, trong quá trình luyện chế thần binh, có một trăm tên binh nô tài không chịu nổi khổ mà chết, tóm lại không ai có kết cục tốt, có thể nói là tỉ lệ tử vong cực cao.
Nô lệ có thể đi vào trong Thành Thần Binh đều là binh nô tài Chuẩn Võ Tông, Ninh Hiên thuộc nhóm này, binh nô tài lợi hại nhất trong đây đã đạt tới Tam Phẩm Chuẩn Võ Tông.
Nhưng dù trở thành binh nô tài thì tỉ lệ nguy hiểm vẫn cực cao, chỉ cần gây ra chút sai lầm nhỏ trong quá trình rèn thần binh, ngay lập tức phải chịu tra tấn đến mức sống không bằng chết.
Vũ Thất cầm thanh đại đao chém đầu cực lớn trong tay gõ gõ lên mặt đất, liếc nhìn một trăm tên binh nô tài cường tráng trước mặt, cười một tiếng dữ tợn, mở miệng nói:
– Nghe cho kỹ đây đám phế vật, bỏ ra đúng một tháng, thanh Liệt Dương Cuồng Phủ Hoàng Cấp Thượng Phẩm Thần Binh này cuối cùng cũng sắp luyện chế thành công, nhưng vẫn còn một trình tự cuối cùng đó là dùng thật nhiều máu để khai phong cho nó.
Vừa nghe xong lời này, sắc mặt tất cả mọi người liền thay đổi kể cả Ninh Hiên, nhưng bọn họ không hề phát ra một âm thanh nào. Theo lời của Vũ Thất rõ ràng muốn lấy máu tươi của bọn họ khai phong cho Liệt Dương Cuồng Phủ, hơn nữa lượng máu rất lớn, máu đối với bất cứ ai đã bước vào võ đạo càng thêm quan trọng, nếu mất máu quá nhiều, nhẹ thì thành phế nhân nặng thì hoàn toàn tử vong!
Dù là thần binh được rèn ra hay là bổn mạng thần binh đều cần máu người khai phong cho nó, bởi vì máu của Võ Tông có chứa lực lượng Bản Nguyên cường đại.
Liệt Dương Cuồng Phủ là Hoàng Cấp Thượng Phẩm Thần Binh, nếu nó có lực phá hoại thì lực phá hoại của nó sẽ cường đại hơn nhiều so với Ninh Hiên, mỗi loại nguyên lực là lực lượng trụ cột của Võ Tông, lực phá hoại do Khí Hình Thần Binh phát ra lại càng tăng phúc gấp nhiều lần, nếu Võ Tông cầm Liệt Dương Cuồng Phủ trong tay đồng thời thi triển phủ pháp cao thâm thì lực phá hoại phát ra càng thêm khủng bố!
Lấy máu một trăm tên Chuẩn Võ Tông khai phong Liệt Dương Cuồng Phủ, đây là việc xa xỉ đến mức nào!
Nhưng trong việc này cũng chứa nguy hiểm cực lớn, nếu Liệt Dương Cuồng Phủ không chịu được lượng máu rót vào nhiều như vậy, sẽ tan vỡ trở thành một sản phẩm thất bại!
Vũ Thất không quan tâm phản ứng của đám binh nô tài phía dưới, nói thẳng:
– Nhưng đây đồng thời cũng là kỳ ngộ cực lớn của các ngươi, trong quá trình khai phong thần binh, dưới khí tức thần binh trùng kích mà các ngươi có thể thai nghén ra bổn mạng thần binh của mình trước khi máu bị hút khô… không những giữ được một mạng mà còn có thể có được bổn mạng thần binh trân quý, bất cứ ai dưới khí tức của Liệt Dương Cuồng Phủ trùng kích thai nghén ra bổn mạng thần binh tất nhiên sẽ được phong chủ ban thưởng, nói không chừng lại còn dốc sức bồi dưỡng các ngươi.
Trên mặt mọi người không có chút nào mừng rỡ mà ngược lại càng thêm sợ hãi, bọn họ chờ đợi trong Thành Thần Binh một tháng cũng đã thấy qua cảnh tiểu đội binh nô tài khác khai phong thần binh, quả thật vô cùng thê thảm, tỉ lệ tử vong cao tới chín mươi chín phần trăm!
Một tiểu đội binh nô tài khi khai phong thần binh chết hết là chuyện bình thường. Trừ nhân vật được gọi là thiên tài mới có thể dưới áp lực của tử vong thai nghén ra bổn mạng thần binh.
Ninh Hiên cố gắng mở to mắt, lúc này hắn cũng bất chấp cơn đau thấu tim, con mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh lô thần binh đang toả ra khí tức khủng bố, trong lòng hắn khẩn trương, ngay cả sĩ quan như Vũ Thất đều không thai nghén ra bổn mạng thần binh, có thể hiểu muốn ở giai đoạn Hậu Thiên Võ Thai thai nghén ra bổn mạng thần binh khó khăn thế nào!
Tuy nói trong quá trình khai phong thần binh có một tia cơ hội bị khí tức thần binh trùng kích, nhưng tia cơ hội này thật sự quá xa vời, hầu như không ai nguyện ý đi thử, đây là lấy mạng ra đánh bạc.
Theo lời đồn, Thành Thần Binh trải qua vài chục năm, trong mười vạn tên binh nô tài chỉ có bốn người dưới khí tức thần binh trùng kích đã thành công thai nghén ra bổn mạng thần binh, những người còn lại đều chết hết, thi thể của họ bị ném vào đỉnh lô thần binh, chết không toàn thây. Hoặc họ bị luyện chế thành Nhân Hình Thần Binh, trở thành con rối không có tư tưởng!
Tỉ lệ như thế khiến người tuyệt vọng không thôi, trên mặt một trăm binh nô tài dưới tay Vũ Thất đều nguội lạnh, ngay cả người mạnh nhất Lệ Toả Thuỷ đã đạt tới Tam Phẩm Chuẩn Võ Tông cũng run lên, gã cắn chặt răng, ánh mắt gã trở nên hung ác, đột nhiên gã ngồi xuống hai tay giữ hổ môn, một cổ khí tức hơi cường hãn trong cơ thể gã bắt đầu chuyển động.
Hành động của Lệ Tỏa Thủy khiến đám binh nô tài còn lại kinh ngạc, trên mặt họ đều hiện ra vẻ hâm mộ, Ninh Hiên nhìn thoáng qua Lệ Tỏa Thủy tán thưởng, có một quy định với binh nô tài, trong vòng ba tháng khi nô lệ bị chuyển vào, nếu ai tu luyện tới Trung Tam Phẩm Tiểu Võ Tông có thể sống thêm ba tháng, được miễn lấy máu cho thần binh hấp thu, nhưng trong ba tháng này nhất định phải khiêu chiến một gã sĩ quan để thay thế địa vị tên sĩ quan kia, nếu khiêu chiến thất bại chỉ có một con đường chết.
Trong lòng Ninh Hiên phi thường rõ ràng, sở dĩ Quỷ Minh Phong bố trí một quy định như vậy có thể nói là một viên đá ném hai chim, không những là động lực cho đám binh nô tài tìm kiếm đường sống dưới thời khắc sinh tử. Đồng thời cũng đốc xúc đám sĩ quan như Vũ Thất, bởi một khi binh nô tài khiêu chiến thành công, sĩ quan sẽ chết, có thể nói ở Quỷ Minh Phong tuần hoàn theo quy tắc khôn sống dại chết, mạnh được yếu thua!
Nhưng loại quy định này cũng cực kỳ hà khắc, nhất định phải dùng ba tháng tu luyện tới chuẩn Trung Tam Phẩm Tiểu Võ Tông, trong một ngàn tên nô lệ chỉ có một trăm tên binh nô tài sống sót, trong một trăm tên binh nô tài sống sót này chỉ có Lệ Tỏa Thuỷ cách Tiểu Võ Tông gần nhất, bây giờ Lệ Toả Thuỷ định ở trong quá trình chín mươi chín tên binh nô tài bị thần binh hấp thu máu toàn lực đột phá tới chuẩn Trung Tam Phẩm Tiểu Võ Tông.
Lệ Tỏa Thủy là người có thực lực mạnh nhất trong tiểu đội binh nô tài này, nếu gã muốn đứng cuối hàng cũng không ai nói gì, trong số binh nô tài còn lại cao nhất cũng mới Nhị Phẩm Chuẩn Võ Tông, họ hoàn toàn không có khả năng đột phá đến Tiểu Võ Tông trong thời gian ngắn như vậy.
Cách làm của Lệ Tỏa Thủy cũng rất sáng suốt, gã nhờ áp lực tử vong để tranh đoạt thời gian, dưới áp lực tử vong có thể kích phát tiềm lực của con người.
Trảm Thủ Vũ Thất nhìn lướt qua Lệ Tỏa Thủy đang ra sức đột phá, trên mặt gã hiện ra vẻ khinh miệt, theo lý thuyết Lệ Tỏa Thủy là người duy nhất uy hiếp sự tồn tại của Vũ Thất nhưng gã vẫn không ngăn cản hành động của Lệ Tỏa Thủy.
– Liệt Dương Cuồng Phủ sắp ra, đám các ngươi chuẩn bị tốt cho ta, ai dám kháng lệnh, ta không ngại chém cái đầu ngu xuẩn đó xuống.
Vũ Thất cầm thanh đại đao quét ngang qua, khí phách lẫm liệt, phát ra lực khống chế cực lớn, lực khống chế ngũ phẩm của gã lan dần ra, một lực lượng vô hình bắt lấy một tên binh nô tài Nhất Phẩm Chuẩn Võ Tông, người nọ chỉ cảm thấy toàn thân bị những sợi tơ nhỏ dài quấn lại, những sợi tơ này còn thẩm thấu tiến vào trong máu thịt gã, gã không còn khống chế được thân thể mình.
Lực khống chế ngũ phẩm tất nhiên dễ dàng khống chế hoàn toàn tên binh nô tài kia, có thể khiến gã ngay cả nói cũng không nói được, mặc người muốn làm gì thì làm, lực khống chế cũng là một loại lực Bản Nguyên cường hãn, Vũ Thất có thể khống chế một ngàn thanh vũ khí bình thường như đao kiếm tiến hành công kích, còn nếu khống chế thần binh thì năm thanh đã là cực hạn!
Vũ Thất dùng lực khống chế ngũ phẩm khống chế tên binh nô tài kia đứng dậy để bắt đầu tế luyện, cái đỉnh lô do máu vào xương tạo nên cách đó không xa bỗng phát ra một tiếng gầm dữ dội, nó giống như một con mãnh thú khát máu muốn thoát khỏi lồng giam, khí tức khủng bố từ trong đỉnh lô truyền ra áp bách khiến Ninh Hiên có cảm giác không thở được, những người khác cũng như thế.
Trong nội tâm Ninh Hiên kinh hãi, không ngờ khí tức của Hoàng Cấp Thượng Phẩm Thần Binh lại hung hãn đến vậy, chỉ sợ riêng thanh Liệt Dương Cuồng Phủ này liền đủ sức quét ngang một trăm tên binh nô tài!
– Ha ha ha ha ha, nhiều máu tươi như vậy, ta không khách khí rồi!
Đột nhiên, một cây đại phủ màu đỏ tươi nhảy nhanh ra, đã thế nó còn phát ra âm thanh, chứng tỏ nó có tư duy và linh hồn!
Không ngờ thanh thần binh này lại được đưa vào một binh linh cường đại như vậy, điều này khiến nó càng khủng bố, so với thần binh không có binh linh thì cường đại hơn nhiều, đại đao chém đầu trong tay Vũ Thất cũng không có binh linh vì thế có thể đoán thanh Liệt Dương Cuồng Phủ này trân quý đến mức nào, ít nhất với đám Ninh Hiên thì chỉ có thể ngước lên nhìn.
Tầng tầng lớp lớp ngọn lửa bao quanh Liệt Dương Cuồng Phủ, những ngọn lửa này ngưng tụ thành một quả cầu lửa dày, nó như một mặt trời chói chang xoay quanh trên đầu phủ, dưới sự kích thích của ngọn lửa cực nóng, toàn thân Ninh Hiên đổ mồ hôi, đó là lực của ngọn lửa từ Liệt Dương Cuồng Phủ phát ra, lực của ngọn lửa không giống như lực phá hoại đánh nát của lực lượng Bản Nguyên, mà là một loại nguyên lực thuộc tính Hoả, phi thường cường đại, nguyên lực bình thường không thể so sánh.
Liệt Dương Cuồng Phủ hiện ra khí phách vô song, không nói hai lời, từng ngọn lửa trên lưỡi thanh đại phủ bao trùm lấy tên binh nô tài bị khống chế, ngọn lửa vừa tiếp xúc với thân thể tên binh nô tài, gã liền cảm nhận được võ thai trong cơ thể bị khí tức thần binh trùng kích mãnh liệt, đồng thời máu toàn thân cũng bị rút ra ngoài, nhập vào trong Liệt Dương Cuồng Phủ.
– Không. . . Đừng. . . Mau dừng lại! Mau dừng lại! Ta không muốn chết, van các ngươi, tha cho ta a a a!
Binh nô tài bị khống chế cảm nhận được máu trong thân thể đang mất đi nhanh chóng, sức sống yếu dần, trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng, gã sợ hãi mở miệng cầu xin.
Nhưng không có ai để ý tới gã, ngược lại thanh Liệt Dương Cuồng Phủ vừa hưởng thụ lượng máu hút vào vừa nói:
– Đồ bỏ đi, căn bản không thoả mãn được ta, đi chết đi!
Toàn thân Liệt Dương Cuồng Phủ chấn động, ngọn lửa dâng lên mãnh liệt, thân thể tên binh nô tài liền khô quắt trong nháy mắt, máu gã bị hút cạn mà chết, rất thê thảm!
Mọi người thấy Liệt Dương Cuồng Phủ hung tàn cuồng bạo như thế thì trong lòng đều trầm xuống, thật đáng sợ! Trong thời gian ngắn như vậy làm sao kịp thai nghén ra bổn mạng thần binh, thật sự không thể!
Ninh Hiên cắn nứt bờ môi khiến máu chảy qua khoé miệng, cơn đau thấu tim trên mắt kích thích làm hắn như chết lặng, chứng kiến kết cục thê thảm của binh nô tài đầu tiên, hắn như thấy được chính hắn cũng như thế, chết không nhắm mắt.
“Chết tiệt! Nên làm gì bây giờ? Trốn thì trốn không thoát, mình không tin mình sống qua thanh thần binh kinh khủng kia, chẳng lẽ mình phải chết ở đây! Không! Nhất định phải tìm được biện pháp sống sót.”
Bàn tay tử vong vô hình như nắm lấy cổ Ninh Hiên, chưa bao giờ hắn cảm giác được cái chết ở gần đến thế, tuy hắn ở trong Thành Thần Binh ba tháng đã nhìn thấy rất nhiều người chết, có người bị thần binh nuốt sống, có người bị Vũ Thất chém đầu, có người vì phạm sai lầm mà trở thành chất dinh dưỡng của Thành Thần Binh. . . Nhưng khi đến phiên mình đối mặt với tử vong thì nó không đơn giản như lúc nhìn người khác chết đi, đó là kính sợ và sợ hãi tử vong, đây là sự chống cự tự nhiên, ai cũng không muốn chết!
Ninh Hiên chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, hắn biết sợ hãi, biết khúm núm, biết bỏ đi tôn nghiêm, cho nên hắn cố gắng giãy dụa ba tháng ở Thành Thần Binh chỉ vì một mục đích duy nhất, chính là sống sót, mặc kệ đường đi phía trước gập ghềnh thế nào.
Trảm Thủ Vũ Thất thấy binh nô tài bị hút hết máu quá nhanh, gã kinh ngạc nhíu mày nhìn thoáng qua Liệt Dương Cuồng Phủ, hiển nhiên gã đánh giá thấp sự lợi hại của Liệt Dương Cuồng Phủ.
– Tiếp theo.
Vũ Thất tiện tay quăng gã binh nô tài đã chết vào trong đỉnh lô, coi như làm chất dinh dưỡng cho đỉnh lô.
Mọi người nghe thấy mệnh lệnh của Vũ Thất nhưng không ai dám bước lên, Vũ Thất cười một tiếng dữ tợn, gã tiếp tục dùng vũ lực khống chế ở một tên binh nô tài cho Liệt Dương Cuồng Phủ hấp máu, qua khoảng thời gian không đủ để hô hấp năm lần, một tiếng hét thảm vang lên, không quá khó đoán, tên binh nô tài cũng bị hút cạn máu mà chết.
Từng tiếng kêu tuyệt vọng vang lên thảm thiết trong Thành Thần Binh, rất nhiều tiểu đội binh nô tài cũng nhìn qua bên Liệt Dương Cuồng Phủ, trong mắt bọn họ đều hiện ra vẻ thỏ tử hồ bi (thỏ chết cáo buồn).
Sau khi bảy mươi tên binh nô tài chết vì bị Liệt Dương Cuồng Phủ hút cạn máu, một nữ tử khoảng hai mươi tuổi bỗng đứng dậy, nữ tử này khá đẹp, đôi mắt hơi xếch làm tăng vài phần dã tính, thân hình của nàng cũng cực kỳ nóng bỏng, ngực cao mông vểnh, thực lực của nàng đạt Nhị Phẩm Chuẩn Võ Tông, người nào biết rõ nàng cũng biết nàng bị rất nhiều sĩ quan thậm chí binh vệ ngủ qua, bởi nữ tử muốn sống sót ở đây nhất định phải trả một cái giá cực lớn, đặc biệt là nữ binh nô tài vừa có sắc đẹp vừa có thực lực.
Nữ tử không nói lời nào đi đến trước mặt Liệt Dương Cuồng Phủ, để ngọn lửa hừng hực tuỳ ý bao trùm thân thể, mặt nàng hơi ngẩng, máu trong người rút đi rất nhanh, thời gian qua bằng năm lần hô hấp, bỗng nàng hét lên một tiếng chói tai, võ thai trong cơ thể rung động điên cuồng, một mảng hồng quang chói mắt từ người nàng bắn ra, các đoạn hồng quang đan xen vào nhau rồi ngưng tụ thành hình dáng một con Phượng Hoàng Lửa tràn đầy sức sống, đẹp đẽ kinh người.
Phượng Hoàng Lửa xuất hiện cực kỳ đột ngột, toả ra khí tức thần bí, nó kêu lên một tiếng cực to rồi hạ xuống quấn quanh người nữ tử, Phượng Hoàng Lửa há miệng ra nuốt lấy toàn bộ ngọn lửa của Liệt Dương Cuồng Phủ vào bụng, không cho nó tiếp tục hấp thu máu của nữ tử.
– Không có khả năng! Rõ ràng thai nghén ra Thú Hình Thần Binh!
Trảm Thủ Vũ Thất nắm đại đao thật chặt, trong mắt hiện rõ vẻ khó tin, một màn bất ngờ này chấn kinh tất cả mọi người kể cả Ninh Hiên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: