Vốn bảo giang hồ không tầm thường
Dù cho trên thế gian có khinh công đạp tuyết vô ngân đi nữa cũng không thể ung dung giống đi dạo như vậy được.
Điều đó trái ngược lẽ thường, không phải võ học có thể làm được.
Kiếm Thập Tam xuất thân từ Danh Kiếm sơn trang, kiến thức phong phú, hắn biết dù có đả thông hai mạch Nhâm Đốc, câu thông nguyên khí đất trời, nội khí liên tục sinh sôi cũng tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Lăng Xung Tiêu cũng không có bản lĩnh này.
Trừ phi cô gái này không trọng lượng, hoặc là có điều thần dị khác.
Tân Thập Tứ Nương nhìn thấy sự do dự trong mắt tên phàm nhân này, nàng không giật mình, lẽ nào nàng lại phải vì mấy tên phàm nhân này mà giả vờ giống như nử tử bình thường hay sao, nàng không làm được điều đó.
“Muốn ở muốn đi, ngươi cứ quyết định đi.” Tân Thập Tứ Nương lạnh lùng nói, cũng không biết do Tân Thập Tứ Nương lạnh lùng quá mức hay do thời tiết này vốn lạnh đến đáng sợ, Kiếm Thập Tam bất giác túa ra một trận mồ hôi lạnh, không thốt ra được lời nào, trong lòng bốc lên hàn khí, chỉ cản thấy cô gái có khuôn mặt đẹp như ngọc này còn đáng sợ hơn bất kỳ cao thủ nào mà hắn từng gặp.
Kiếm Thập Tam hít một hơi thật sâu, cố dằn xuống sự sợ hãi trong lòng, tỏ ra tự nhiên mà trả lời: “Công tử nhà ta còn bên ngoài, ta quay lại bẩm báo một chút, cô nương có để tâm không?”
“Ta nói để tâm chẳng lẽ ngươi sẽ không đi bẩm báo? Đừng lề mề nữa, mau đi nhanh rồi lại đây.” Tân Thập Tứ Nương tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
*******
“Ngươi nói trong miếu kia có một vị cô nương, lúc đi lại không để lại vết chân.” Người công tử trong kiệu thong thả nói.
“Đúng thế, có người bảo ngôi miếu này sớm đã hoang phế, theo lý thì không có người ở mới đúng, cô gái kia lai lịch bí ẩn, công tử, rốt cuộc chúng ta có nên đi vào không?” Kiếm Thập Tam thật sự không nắm được bản lĩnh của Tân Thập Tứ Nương, nhưng kinh nghiệm giang hồ nói cho hắn biết, tốt nhất đừng nên mạo hiểm, chẳng qua tính tình của thiếu chủ cao ngạo, nếu như khuyên hắn đừng đi vào sợ là sẽ phản tác dụng.
“Kiếm Thập Tứ ngươi nói xem nó nên đi hay không.”
“Thiếu chủ muốn đi.” Lần này là bốn chữ, cũng giống như nặn ra từ trong đá vậy.
“Khá lắm Kiếm Thập Tứ, ngươi làm nô cho nhà ta đúng là oan ức cho ngươi.” Công tử trong kiệu đập tay nói.
Kiếm Thập Tam thở dài bất đắc dĩ, vậy là không đi không được rồi.
Vào miếu rồi, đương nhiên Tân Thập Tứ Nương sẽ không chờ ở đó.
“Có khách từ phương xa tới, chẳng phải là vui lắm sao, mời tôn khách đến hậu viện nghỉ ngơi.” Không phải là giọng nữ lúc trước, mà là một lão già.
Giọng nói hắn truyền tới từ một con đường mòn, tuy rằng trên đường mòn phủ đầy tuyết trắng nhưng vẫn còn chút cỏ xanh, cũng chưa bị cắt đứt sinh cơ, thỉnh thoảng lộ ra những đốm xanh đậm, dưới ánh trăng cảm thấy có chút thiền vị…
Đi hết con đường mòn này, đập vào mắt Kiếm Thập Tam là một vùng rộng lớn, nơi đó có một gốc mai già, đang chập chờn theo gió, trên cây có những nụ hoa nhỏ màu vàng, hương mai xông vào mũi mọi người.
Chiếc kiệu dừng bên ngoài, màn kiệu mở ra, hiện ra khuôn mặt thật sự của vị công tử này, môi không trang điểm mà lại đỏ, giữa trán có một nốt hồng sa, rực rỡ như lưu hoa, quý khí ngời ngời không cần phải nói.
Đây chính là thiếu chủ của Danh Kiếm sơn trang, là nhân vật trẻ tuổi tài năng xuất chúng trong chốn giang hồ.
Dựa vào thân phận và diện mạo của hắn cũng để khiến cho mọi thiếu nữ trên thế gian ngày nhớ đêm mong.
Đáng ra cuộc đời như thế quả thật không có gì phải tiếc nuối, dù làm hoàng tử cũng chưa chắc được vui sướng bằng thiếu chủ thế gia như hắn, huống chi hắn là con trai độc nhất của trang chủ Danh Kiếm sơn trang.
Nhưng ông trời cuối cùng vẫn công bằng.
Bởi vì theo màn kiệu vén lên, hắn không phải bước ra, mà là ngồi trên xe lăn chậm rãi đi ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Trăng đẹp.”
Cúi đầu, nói: “Tuyết đẹp.”
Cuối cùng ánh mắt rơi lên cây mai già kia, thốt lên: “Mai đẹp.”
Lúc này Tân Thập Tứ Nương đã đi ra, ánh mắt hắn hướng về phía nàng, lại không biết mở miệng nói gì.
Tân Thập Tứ Nương chống nạnh nở nụ cười, tầm mắt đảo quanh rồi cuối cùng nhìn hắn nói: “Thế nào tiểu tử, sao không nói gì nữa đi, ngươi liên tục khen ba tiếng đẹp, lẽ nào ta đây không đẹp sao, không bằng trăng trên trời, không bằng tuyết dưới đất, càng không bằng cây mai già này ư?”
Nói xong câu cuối cùng, cây mai kia chợt lay động, chỉ lo Tân Thập Tứ Nương giận chó đánh mèo mà trút giận lên đầu nó, cây cỏ sinh ra linh tính trong vạn cây chưa chắc có một, nó khó khăn lắm mới có được linh tính, trân quý cực kỳ.
Nếu như nó có thể hóa thành hình người, đoán chừng chắc sẽ đập đầu xuống đất để biểu lộ trung thành, chứ nào biết đón gió lạnh gì đó, phẩm tính cao thượng gì đó như văn nhân thi sĩ vẫn thường khen ngợi…
Dù sao đi nữa gió rét cắt da thịt cũng không đáng sợ bằng Tân Thập Tứ Nương.
Hắn nhìn thấy Tân Thập Tứ Nương cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn của hắn, mặt nàng không chút dị sắc, cũng không tỏ ra thông cảm hay chê cười, trong lòng chợt sinh ra thiện cảm không tên…
Bởi vậy nên hắn chỉ cảm thấy Tân Thập Tứ Nương nói chuyện thẳng thắn, những nử tử hắn từng gặp qua tuyệt không ai có thể so với nàng.
Nhẹ giọng nói: “Bởi vì khuôn mặt cô nương quá xinh đẹp, làm sao một chữ ‘đẹp’ có thể miêu tả hết được, tại hạ lại không nghĩ ra được từ nào khác, chỉ cảm thấy ‘vân dung nguyệt mạo’ mà tục nhân hay nói cũng không sánh bằng nhan sắc của cô nương.”
“Công tử đừng quá khen nó, bằng không nó lại được đằng chân lân đằng đầu, gặp nhau là hữu duyên, mời công tử vào trong một lần, thế nào?” lại là giọng nói nhà nua kia.
“Trưởng giả đã mời, vãn bối làm sao có lý do không vào.”
Bước vào bên trong, lại là một căn thiền phòng, sạch sẽ thanh tịnh.
Ông lão kia quần áo sạch sẽ, tóc bạc như ngân, rất có khí chất nho nhã, không giống với tính lóc chóc của Tân Thập Tứ Nương.
Hai vị kiếm nô mỗi người đứng một bên, đẩy hắn đến trước mặt lão giả, Tân Thập Tứ Nương cũng đứng phía sau lão giả.
Lão giả nói: “Lão phu họ Tân, vị này chính là con gái ta Thập Tứ Nương, công tử hành tẩu trong thời tiết thế này chắc không phải người thường, không biết đến từ nơi nào.”
“Vãn sinh Diệp Lưu Vân, gặp qua Tân lão tiên sinh.”
“Hóa ra thiếu chủ của Danh Kiếm sơn trang, chẳng trách lại có khí phách và phong thái bực này.”
Diệp Lưu Vân nghĩ thầm: thường nói khi hành tẩu giang hồ phải đề phòng ba loại người… lão nhân, nữ nhân và hài tử, hai cha con này đã chiếm hai cái rồi, một hơi nói ra lai lịch của ta, quả thật rất lợi hại.
“Không ngờ tên của vãn sinh lại có thể đến tai lão trượng, thật sự vinh hạnh, mạo muội hỏi một câu lão trượng là vị tiền bối nào, thứ cho vãn bối tài năng kém cỏi, nhất thời không nhận ra người cao minh.”
Lão giả cười nhạt, không hề đáp lại mà giơ ly rượu lên.
Diệp Lưu Vân vốn có tửu lượng cao, nhưng mới uống được vài chén thì đã ngà ngà say, sau đó thế nào thì hoàn toàn không biết nữa.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại đã là buổi sáng, trở về trong kiệu.
Hắn vén rèm lên, Kiếm Thập Tam và Kiếm Thập Tứ cũng thức dậy cùng một lúc, nơi này là bên dưới ngọn núi, có thể thấy được Thanh Châu Thành ở đằng xa.
Diệp Lưu Vân trầm tư hỏi: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Kiếm Thập Tam đáp: “Tối qua hình như chúng ta đi vào ngôi muối trên núi tá túc qua đêm, không hiểu sao khi tỉnh lại đã xuất hiện ở đây rồi.”
Kiếm Thập Tứ im lặng, bởi vì Kiếm Thập Tam đã nói hộ hắn rồi, nên hắn không muốn nhiều lời.
Diệp Lưu Vân nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, khẽ thở dài một tiếng nói: “Quả là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, hai cha con kia nếu không phải là Tiên gia thế ngoại thì chắc là yêu ma biến hóa, bằng không làm sao trêu đùa chúng ta như vậy mà chẳng ai hay biết.”
“May mà đối phương không có ý đồ xấu.”
“Nếu như yêu ma không dám tùy tiện làm bậy ở nhân gian thì điều đó không cần nghi ngờ, tạm thời vào Thanh Châu Thành, nhanh chóng lấy vật kia để tránh sinh biến.” Diệp Lưu Vân tỏ ra rất quyết đoán, chuyện đã trôi qua rồi cứ để nó qua, nghĩ nhiều vô ích.