Có tiếng kiếm vang
Hai người giống nhau ở chỗ đều có vẻ ngoài xuất chúng, cùng với quý khí khó che giấu và trình độ võ học tuyệt thế.
Thẩm Luyện lại cười nói: “Dùng thân thể máu thịt khắc chữ lên thần binh lợi khí, đừng nói là những người như chúng ta, dù trong chốn giang hồ cũng hiếm có người làm được, nếu đã không sửa được, Ngọc Phi! không bằng ta thay ngươi đưa đao cho vị công tử này nhờ hắn sửa giúp ngươi.”
Hắn hơi đưa tay ra, hướng về Bạch Ngọc Phi lấy đao.
Trong lòng Bạch Ngọc Phi biết Thẩm Luyện muốn ra mặt thay hắn, cảm kích vô cùng, nhìn khắp thế gian này còn có ai chịu vì Bạch Ngọc Phi hắn mà đối nghịch với Danh Kiếm sơn trang.
Đao trên tay Thẩm Luyện, mắc kệ là bạch ngọc đao hay toái ngọc đao đều không thể thay đổi một sự thật, đó là sắc bén đến xuy mao đoạn phát (thổi lông đứt tóc).
Lưỡi đao mỏng hơn lưỡi đao bình thường một chút, mỏng đến gần như trong suốt, giống như có thể làm tan ánh mắt trời.
“Ngươi làm vậy là muốn gác đao lên cổ để mời ta sao?” Diệp Lưu Vân như cười mà không phải cười, hắn trông giống như đang giễu cợt hơn.
Thẩm Luyện nở nụ cười, nói rằng: “Công tử lẽ nào chưa từng nghe dùng lý phục người, mà đạo lý thì nằm trong phạm vi của cây đao này?”
“Nếu như đao bị gãy thì thế nào?” Con mắt Diệp Lưu Vân hơi híp lại, lộ ra một sự lạnh lùng khó nói thành lời.
“Ngươi cảm thấy sao?” Thẩm Luyện tùy ý đáp lại, ánh tà dương đang dần về phía tây, nhưng cái bóng của chiếc kiệu chỉ bao phủ hết Diệp Lưu Vân mà chưa kịp chạm đến Thẩm Luyện.
Ráng chiều nhàn nhạt chiếu ra vẻ lười biếng của Thẩm Luyện.
Tuyết trắng vẫn chưa tan hết, yên tĩnh bình thản, ánh chiều tà chảy trên tuyết như mộng như ảo.
Bạch Ngọc Phi và An Nhân Kiệt đều đã lùi ra đằng xa, vì không muốn khiến cho Thẩm Luyện phân tâm.
Diệp Lưu Vân dùng im lặng thay cho trả lời, lời đã nói hết, không cần nói nữa.
Kiếm Thập Tam và Kiếm Thập Tứ đều đứng bên cạnh Diệp Lưu Vân để bảo vệ hắn, đây là trách nhiệm của kiếm nô.
Danh Kiếm sơn trang lợi hại nhất chính là kiếm pháp, nhưng kiếm của Diệp Lưu Vân đang ở đâu? Một người bị tàn phế hai chân, dù cho kiếm pháp có lợi hại đi nữa thì uy lực của nó tất nhiên cũng giảm xuống rất nhiều.
Nhưng muốn thắng được Diệp Lưu Vân thì trước hết phải chiến thắng hai tên kiếm nô kia.
Kiếm của Diệp Lưu Vân không biết đang ở đâu, nhưng kiếm của kiếm nô lại nhìn thấy.
Người động thủ trước cũng không phải Thẩm Luyện , mà là Kiếm Thập Tam.
Một kiếm đâm tới, tựa như nước chảy liên miên, dư thế vô tận.
Chiêu này gọi là ‘Bất Tận Giang Hà Cổn Cổn Lai’, thế công ác liệt giống như Giang Hà, không cách nào cắt đứt.
Thẩm Luyện lại đứng im không nhúc nhích, chẳng qua ánh mắt hắn đã sáng hơn một chút.
Phảng phất như Kiếm Thập Tam nhìn thấy trong ánh tà dương nhạt màu kia nơi nào cũng có bóng dáng Thẩm Luyện, tất nhiên không biết ai mới là Thẩm Luyện thật sự.
“Lập hình hóa ảnh!” Kiếm Thập Tứ lạnh lùng thốt lên một câu.
Diệp Lưu Vân than khẽ, nói: “Không phải.”
Cái gọi là lập hình hóa ảnh chính là một loại thân pháp cực kỳ cao minh, dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy để biến ảo thành bóng dáng, khiến cho người ta không phân rõ thật giả.
Còn Thẩm Luyện chỉ dùng dị lực tinh thần để mê hoặc thần trí người khác, mà thân pháp hắn cũng không phải thật sự cao minh đến mức độ đó.
Hai chiêu có cách làm khác nhau nhưng lại giống nhau đến kỳ diệu.
Trên thực tế Thẩm Luyện vẫn không nhúc nhích, một chiêu còn chưa xuất ra, nhưng Kiếm Thập Tam đã thua rồi.
Dù có kiếm thế như nước chảy vô tận thì cũng phải đánh trúng mục tiêu mới được.
Hắn bị điểm vào huyệt đạo, nằm bất động trong đống tuyết.
Diệp Lưu Vân lại không lộ ra vẻ lo lắng gì, gió đêm thổi tung những hạt tuyết mịn, bao phủ lấy hắn như khói chiều.
Kẻ bình tĩnh không bị kích động còn có một người nữa, đó là Kiếm Thập Tứ.
Võ công của Kiếm Thập Tứ không cao bằng Kiếm Thập Tam, nhưng nếu quyết đấu sinh tử thì chắc chắn Kiếm Thập Tứ sống sót.
Bởi vì hắn xuất kiếm luôn luôn ổn định, nếu như không chắc chắn sẽ không dễ dàng ra chiêu.
Nhưng lần này dù cho không nắm chắc, hắn cũng phải xuất kiếm, để có thể giúp cho Diệp Lưu Vân tìm hiểu rõ hơn võ học của Thẩm Luyện, dù chỉ một chút cũng được.
Thẩm Luyện không muốn xuất đao, cũng không muốn dùng Diệt Thần Kiếm.
Diệt Thần Kiếm làm tổn thương thần hồn con người, nếu như không cần thiết hắn rất ít vận dụng, hơn nửa dù cho hắn có Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải có thể an thần dưỡng tâm, nhưng nếu dùng thần phá thần nhiều lần cũng không phải chuyện gì tốt.
Không xuất đao nhằm bảo tồn sát khí của mình, không để cho vị thiếu chủ Danh Kiếm sơn trang này nhìn ra hư thực của hắn.
Nếu như nhãn lực của Thẩm Luyện không có vấn đề thì vị thiếu chủ của Danh Kiếm sơn trang này, từ đầu đến giờ vẫn luôn thần hoàn khí túc, hô hấp kéo dài, trong tiết tất đều không có chỗ hở, có lẽ nội khí của hắn đang liên tục tăng lên.
Chính xác mà nói thì đối phương đã có cơ sở nhập đạo, cho dù hai chân tàn phế nhưng không thể xem thường được.
Kiếm của Kiếm Thập Tam giống như nước chảy, kiếm của Kiếm Thập Tứ lại giống như nước đọng trong rãnh khiến cho người ta tuyệt vọng.
Không hề mạnh mẽ hay đẹp mắt, chỉ là đơn giản mà đâm tới.
Một cái đâm này, dường như hắn đã luyện tập qua hàng ngàn hàng vạn lần, động tác gọn gàng, không lời nào diễn tả được.
Đây tuyệt đối không phải sát kiếm mà kẻ có năng khiếu võ học hơn người có thể dễ dàng đâm ra, mà phải trải qua ngàn lần vạn lần rèn luyện gian khổ.
Con đường thành công có ngàn vạn lối, nhưng không có lối nào là đường tắt cả.
Trong lòng Thẩm Luyện thở dài, thậm chí có hơi không đành lòng, không đành lòng đánh bại một vị kiếm khách cứng cỏi chăm chỉ như thế này.
Nhưng hắn không thể lưu tình, càng không thể nương tay, bởi vì tôn trọng.
Nhìn thấy chiêu kiếm này, hắn đã quyết định phải xuất đao.
Sau khi Kiếm Thập Tứ xuất chiêu, tâm thần vô cùng kiên định, tất nhiên sẽ không chịu tác động của ngoại vật.
Tác dụng của tinh thần đại pháp mà Thẩm Luyện dùng lúc trước sẽ bị giảm xuống rất nhiều, huống chi Kiếm Thập Tứ đã sớm chuẩn bị trước.
Nội khí của Kiếm Thập Tứ đều tập trung vào thanh cương kiếm kia, phía trên phát ra ánh xanh nhàn nhạt, dĩ nhiên hắn đã sắp tới cảnh giới có thể sử dụng ‘kiếm mang’.
Kiếm mang là sự kết hợp giữ kiếm ý và kiếm khí, không liên quan đến tu vi mà phụ thuộc vào lĩnh ngộ rộng lớn, đan xen giữa tinh thần và nội khí.
Diệp Lưu Vân nghĩ thầm: bất kể trận chiến này thắng hay bại đều không thể tiếp tục để Kiếm Thập Tứ làm kiếm nô cho Danh Kiếm sơn trang nữa.
Chiêu thức này của Kiếm Thập Tứ đã có phong cách của tông sư Võ đạo, nếu một vị kiếm khách như vậy phải làm nô cho người khác, thì quả là một sự nhục nhã đối với kiếm đạo lẫn võ đạo.
Diệp Lưu Vân không muốn khiến cho ngọc sáng phủ bụi, ảm đạm vô quang.
Suy nghĩ trong lòng nhanh như ánh chớp, nhưng kiếm lại không chậm chút nào, trong đôi mắt của Thẩm Luyện phản chiếu hình ảnh Kiếm Thập Tứ, không ngừng mở rộng ra.
Thứ khiến cho mọi người mất hết can đảm đối mặt tất nhiên chính là mũi kiếm đang bay thẳng đến kia.
Đột nhiên, Thẩm Luyện ném bỏ đao trên tay.
Đó là một cây đao vô cùng sắc bén.
Cao thủ đánh nhau, trong tay có vũ khí và không có vũ khí khác nhau rất lớn, thứ gọi là tay không đỡ đao sắc chỉ có thể dùng trong những trận tranh tài thực lực chênh lệch vô cùng lớn mà thôi.
Không phải Thẩm Luyện ném đao trong tay, mà là đao trên tay bay ra ngoài.
Rồi cả người Thẩm Luyện cũng đột nhiên biến mất không còn tung tích, giống như trên trời dưới đất chưa từng xuất hiện Thẩm Luyện vậy.
Thắng bại chỉ trong chớp mắt, đối với hai người đang giao thủ thì thời gian không có bất kỳ ý nghĩa gì, thứ thật sự có ý nghĩa là tinh thần biến đổi trong lúc giao thủ, cùng với sự va chạm giữa đao và kiếm.
Cũng không phải không thấy Thẩm Luyện, mà là tốc độ hắn quá nhanh, nhanh hơn cả đao.
Nhanh hơn tốc độ phản ứng của mắt thường mới tạo ra ảo giác biến mất.
Tốc độ nhanh nhất đương nhiên là ánh sáng, Thẩm Luyện không thể nhanh hơn ánh sáng, nhưng có thể nhanh hơn phản ứng của Kiếm Thập Tứ.