Uống rượu với đầu người
Tề Mộc trở về phủ đệ, trực tiếp tới thư phòng, sắc mặt âm trầm.
Lão ngồi xuống ghế, nhắm mắt trầm tư trong một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:
– Căn dặn mọi người phong tỏa đường núi.
Phạm Lôi vẫn đứng bên cạnh lão từ lúc nãy tới giờ không khỏi giật mình lắp bắp hỏi lại:
– Phong tỏa đường núi? Đại ca, chuyện làm ăn của chúng ta có đến chín phần là dựa vào con đường núi này, giờ lấp đi. Đây… đây không phải là giết được ngàn địch thì ta cũng chết tới tám trăm sao.
Tề Mộc cười thâm hiểm nói:
– Tổn hại tới 800 thì không phải ta vẫn còn 200 sao. Cứ dây dưa mãi với con chó điên đó sao được. Chỉ dùng biện pháp này mới có thể diệt trừ nó đi. Nếu không, nó vẫn sẽ còn tiếp tục cắn người. Chỉ cần nó đổ là huyện Hồ lại là địa bàn của chúng ta. Đến lúc đó ta mở lại dịch lộ, hồi phục lại vinh quang chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Hai má Tề Mộc bị thương, nên lão nói rất chậm, hơn thế âm thanh có chút không sắc nét. Nhưng, ý của lão biểu đạt rất rõ ràng. Phạm Lôi suy nghĩ trong phút chốc rồi cắn răng nói:
– Đành vậy, để thuộc hạ đi căn dặn mọi người.
Tề Mộc gật đầu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Phạm Lôi vội vàng đi ra ngoài.
Thông ra bên ngoài từ Quý Châu chủ yếu có hai con đường, một từ Nam sang Bắc, một từ Đông sang Tây. Cả hai con đường đều do Xa Hương phu nhân đứng đầu chịu lo việc tu sửa sau khi Đại Minh thành lập. Xa Hương là người dân tộc Di, Di Xá Tư, vốn là con gái của một đại thổ ty của dân tộc Di ở Xuyên Nam. 14 tuổi, bà được gả cho đại thổ ty Lũng Tán.
Vài năm sau, sau khi Ải Thúy chết, do con trai tuổi còn nhỏ, Xa Hương phu đứng quyền nhiếp chính. Đúng vào thời điểm Chu Nguyên Chương giành được thiên hạ. Xa Hương phu nhân xem xét thời thế và quyết định sáp nhập bộ tộc của mình vào Đại Minh, phối hợp với quân đội của Đại Minh tiêu diệt hết những tàn dư của triều Nguyên còn lại, rồi cống ngựa, hiến lương thực, thông đường.
Trong việc tiến quân Vân Nam chiếm lĩnh Quý Châu của nhà Minh, bà đã lập được công lao lớn.
Nhưng điều lớn nhất mà bà để lại cho hậu thế chính là việc xây dựng hai đường núi thông qua Quý Châu. Lúc đó, Quý Châu vẫn là một chốn hồng hoang cỏ dại, đường xá gập ghềnh nguy hiểm, rừng núi hoang vu, toàn cỏ cây gai góc. Nơi đây vốn không thể để cho cả một đội quân lớn tiến qua hay có thể vận chuyển đồ được. Nếu làm một con đường xuyên qua núi thì phải đi xuyên qua rất nhiều khu dân cư của các bộ lạc. Nếu không phải là Xa Hương phu nhân với thân phận đặc biệt của bà thì không thể hoàn thành được công việc đó.
Dưới sự chỉ huy của Xa Hương phu nhân, hai đường núi lớn của Quý Châu đã được khai thông. Từ đó, nó trở thành con đường lớn của Tây Nam, vào Đông ra Tây, từ Nam chí Bắc đều phải đi qua Quý Châu. Nó cũng trở thành lối đi chính của quân Đại Minh trong mỗi lần Nam tiến.
Chính lệnh thông suốt, quân sự mạnh mẽ, kinh tế thịnh vượng, tất cả đều không thể bỏ qua con đường đó được. Mà nay, Tề Mộc chặt đứt con đường này chẳng khác chẳng khác nào bóp chết con đường giao thông nam bắc vô cùng quan trọng.
Hậu quả của nó không những nghiêm trọng mà chỉ cần duy trì cục diện này trong vòng nửa tháng sẽ kinh động tới triều đình. Mà cũng chưa đợi tới lúc kinh động tới triều đình thì các quan viên và thổ ty ở địa phương đã không thể ngồi yên rồi. Đến lúc đó thì quan Điền sử bị cách chức chứ chả chơi.
Đối với hậu quả nghiêm trọng của việc này, Tề Mộc đương nhiên là nắm rất rõ. Nhưng, lão đã kinh doanh vận chuyển qua dịch đạo nhiều năm, muốn phá hoại thì lão không thiếu thủ đoạn. Lão thừa biết cách tạo ra có vô số thị phi khiến cho nồi nước sôi không đổ lên đầu mình.
Đám thương nhân có nhu cầu thông thương Bắc Nam tự nhiên sẽ lên tiếng oán thán. Dịch đạo của triều đình bị đứt đoạn, chính lệnh không thông, quan viên quá cảnh đình trệ, vật tư quân dụng không vận chuyển được tất sẽ chất vấn đến Hồ huyện. Đến lúc đó thì không phải chỉ một mình Điển sử nho nhỏ thôi mà ngay cả quan thất phẩm chính ấn kia cũng khó lòng mà giữ được chức.
Theo lệnh của Tề Mộc, đoạn đường do lão khống chế bắt đầu có sự thay đổi bất ngờ. Ngay ngày hôm sau trên đường dịch trạm truyền tin rằng mấy đoạn đường trong rừng sâu núi thẳm xuất hiện dấu tích của sơn tặc. Mấy đội vận chuyển của Tề gia đều bị tiêu diệt cả.
Những đoạn đường này nằm ở khu vực núi cao rừng rậm, đường hẹp, đại đội quan binh không thể triển khai được mà đội quân nhỏ đi thì lại không tác dụng gì. Thế nên tin tức truyền ra khiến cho lòng người vô cùng hoang mang lo sợ.
Rất nhiều thương nhân đang chuẩn bị xuôi về phía nam đều dừng cả lại ở thị trấn để nghe ngóng tình hình. Nhưng hàng hóa chậm một ngày sẽ mang lại tổn thất rất lớn, nhất là đối với những thương nhân có mặt hàng cần giữ tươi sống không thể để lâu được thì lại càng như kiến bò trong chảo nóng. Trong cơn thịnh nộ, bọn họ tức khắc tạo áp lực lên tri huyện họ Hoa.
Lúc này lại có tin báo rằng do mấy ngày liền mưa to, nên có đoạn đường núi đột nhiên bị lở. Để sửa đoạn đường đó cần rất nhiều nhân công, tốn nhiều thời gian. Trên dưới Hồ huyện nghe được tin này đều tất thảy đều nhao nhao ầm ĩ cả lên.
Việc này dù chẳng can hệ gì tới Diệp Tiểu Thiên nhưng những người đã quá quen với thủ đoạn của Tề Mộc và những người biết rõ mối liên hệ giữa hai người thì sẽ rất nhanh liên hệ hai việc này với nhau. Họ đều rõ một điều rằng:
– Tề đại gia đang chơi khăm ngài Điển sử họ Ngải rồi.
Đến lúc này, không chỉ những thương khách có nhu cầu vận chuyển mà cả đám binh lính triều đình và bọn quan viên qua đường đều nhao nhao gây áp lực cho Hoa tri huyện. Ngay cả bọn thân sĩ trong huyện hay dân chúng thì hầu hết cũng đều cảm thấy bất mãn. Họ không những cảm thấy bất mãn với cách hành xử của Hoa tri huyện mà ngay cả với Diệp Tiểu Thiên cũng có chút không hài lòng. Những người này nếu không là dân buôn bán thì hầu hết đều sống dựa vào nghề vận chuyển.
Trong bọn chúng, tuy có nhiều kẻ đã bị Tề Mộc ức hiếp, tuy có nhiều kẻ bị Tề Mộc bóc lột, khi Diệp Tiểu Thiên đứng ra đấu với Tề Mộc chúng đã đứng ra vỗ tay cổ vũ. Nhưng chỉ cần ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân của chúng, chúng lập tức quên ngay những nỗi thống khổ mà Tề Mộc đã từng gây ra.
Chúng chỉ biết một điều rằng không kiếm được cơm ăn là do Diệp Tiểu Thiên đứng ra đối nghịch với Tề đại gia. Loại người này tuy không phải là tất cả nhưng chiếm phần đông tạo tình thế dần bất lợi cho Diệp Tiểu Thiên.
Tề Mộc nghe tin từ đám thủ hạ phản hồi về liên tục cười lạnh. Lão sớm đã nhìn thấu đám người đáng thương đó, những kẻ ngu ngốc chỉ biết đến cái ăn trước mắt! Lão mong mỏi nhanh đến cái ngày tên Điển sử điên cuồng kia bị chúng bạn xa lánh, trở thành một người cô độc. Đến lúc đó…. Tề Mộc cười gằn giơ tay đẩy cửa sổ. Đám mây đen vần vũ bên ngoài báo hiệu một cơn mưa to sắp tới.
Tề Mộc bỗng nhiên kéo phanh áo bào ra, để lộ một vùng ngực lông rậm rạp, ngửa cổ nhìn lên trời như thầm thách thức trước trời cao.
Trong đại lao, Diệp Tiểu Thiên và Hoa Vân Phi ngồi đối diện với nhau, trước mặt là một hộp cơm. Bên trong hộp xếp vài món nhắm, bên cạnh còn có một vò rượu nhỏ.
Trong phòng giam rất yên tĩnh. Đám lâu la đã được Diệp Tiểu Thiên thả ra ngoài hết cả. Thời khắc quyết chiến đã sắp tới, mục đích khích lệ sĩ khí đã đạt được, để những đám ngu dốt kia ở lại làm gì cho tốn cơm. Tình hình tài chính của huyện Hồ đang rất căng.
Hiện trong đại lao chỉ còn ba phạm nhân. Phạm nhân ở phòng trong cùng là Mạnh Huyện thừa, ở gian bên ngoài cùng là Hoa Vân Phi, còn ở ngay gian bên cạnh chính là Mao Vân Trí.
Mao Vấn Trí vẫn trần như nhộng, không mảnh vải che thân. Không hiểu là y vẫn còn chút điên điên khùng khùng hay không. Có điều, trước đó y đã được Tô Tuần Thiên cho biết trước. Y biết gã thanh niên phòng bên cạnh đang cười tủm tỉm kia chính là Điển sử của huyện này, thế nên không dám cử động. Chính vì vậy cứ phải nửa đứng nửa ngồi thế này khiến y rất khó chịu.
Diệp Tiểu Thiên rót cho Hoa Vân Phi một chén rượu đầy, Hoa Vân Phi hơi nhíu mày nói:
– Đại ca, ta không biết uống rượu.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói:
– Thử chút thôi, giờ đệ còn ít tuổi, nhưng trước sau gì chẳng phải lớn. Đàn ông là phải biết uống rượu. Giết người đệ còn làm được thì việc gì phải sợ rượu?
Hoa Vân Phi không nói thêm gì nữa, sảng khoái bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hơi rượu cay xộc vào cổ họng khiến gã bật ho khan, nước mắt trào ra.
Diệp Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt đỏ nhừ của gã, đưa chén lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu rồi nói giọng thản nhiên:
– Cái thứ này phải uống từ từ. Phải chờ tới bao giờ ngươi uống mà cảm giác chẳng khác gì uống nước thì hãy uống cả chén như vậy.
Hoa Vân Phi vội vàng ngậm chặt miệng lại, đợi khi hơi cay của rượu tự động tan đi hết, thì trong lồng ngực và bụng gã lại như có một đốm lửa nhỏ bùng lên, thiêu đốt đôi mắt của gã khiến gã đỏ ngầu cả mắt. Hắn nói:
– Không ngon chút nào. Ta không uống đâu.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
– Được. Vậy ngươi nói đi. Tại sao lại phải giết Tề Mộc?
Hoa Vân Phi trầm mặc không nói gì. Nhưng, ánh mắt gã càng ngày càng đỏ. Một lúc lâu sau, hai hàng nước mắt đột nhiên lã chã rơi xuống.
Diệp Tiểu Thiên không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc lâu sau, cuối cùng Hoa Vân Phi bắt đầu cất tiếng. Giọng gã rất nhẹ nhàng, chậm rãi, miêu tả rất kỹ càng, tỉ mỉ câu chuyện bi thảm kia, giống hệt như đang kể lại câu chuyện của người khác vậy.
Diệp Tiểu Thiên hiểu rõ, chắc chắn trong lòng Hoa Vân Phi phải hận lắm mới có thể dùng ngữ khí bình tĩnh tới mức lạnh lùng như vậy được. Sau khi Hoa Vân Phi thuật lại một lượt, Diệp Tiểu Thiên hỏi:
– Vì sao ngươi phải báo thù riêng mà không báo quan?
Hoa Vân Phi mím chặt môi, ánh mắt lộ ra vẻ bi ai bất đắc dĩ cùng chút mỉa mai. Báo quan? Là mấy vị quan của huyện Hồ này sao? nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Nếu không phải là quân bài của Tề Mộc thì cũng là dạng tham quan ô lại. Cáo quan thì được tác dụng gì? Chỉ sợ rằng lúc đó lại tự đem mình vào nộp mạng cho cọp thôi.
Diệp Tiểu Thiên dường như không hiểu được ánh mắt của gã, hỏi lại rất chân thành:
– Vì sao không báo quan?
Hoa Vân Phi nhíu nhíu mày. Những ngày này, gã đều trốn chui trốn lủi nên ít có cơ hội tiếp xúc với mọi người. Tuy nhiên, gã cũng nghe được chút ít tin tức về chuyện giữa Diệp Tiểu Thiên và Tề Mộc cũng như cục diện giữa hai bên. Chẳng nhẽ Diệp Tiểu Thiên lại không biết được thế lực của Tề Mộc ở huyện Hồ này sao?
Hoa Vân Phi muốn giải thích một chút. Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Tiểu Thiên đã nói:
– Ngươi muốn báo quan! Báo luôn, ta sẽ cho người đưa ngươi ra ngoài, đến công đường báo quan. Ngươi nhớ rõ, ta chính là quan. Ít nhiều gì thì cũng là quan, lớn nhỏ cũng là một quan Điển sử.
Hoa Vân Phi ngạc nhiên nhìn Diệp Tiểu Thiên. Một lúc sau, dường như gã đã hiểu ra, đôi mắt lóng lánh nước vẻ kích động nói:
– Đại ca, nói như huynh thì quả thật có thể đem hắn mang ra xử theo luật pháp?
Diệp Tiểu Thiên cười không đáp, đứng dậy đi ra ngoài, từng bước một vừa đi vừa nói:
– Hôm đó ở trên núi, ngươi đã cho ta bốn con cá. Nhận mà không trả lễ thì không hay. Sau này, ta sẽ tiễn ngươi một con cá.
Hoa Vân Phi ban đầu còn ngẩn người ra, sau đó gã giật mình tỉnh ra. Ý của đại ca muốn nói chính là cơm chia tay. Gã xúc động nói:
– Tốt, đợi tới lúc đó ta sẽ uống một trận rượu cho ra uống. Cá là phải ăn nhưng ta hi vọng có thể dùng cái đầu của lão tặc họ Tề kia để nhắm rượu chơi.
Diệp Tiểu Thiên đi ra ngoài, cửa nhà lao phía sau lưng hắn đóng sập lại rầm một tiếng. Diệp Tiểu Thiên quay đầu cười nói:
– Tới lúc đó, ta sẽ tiễn ngươi một con cá chép vàng.
– Cá chép vàng?
Hoa Vân Phi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Diệp Tiểu Thiên. Gã không hiểu sao vị đại ca này lúc nói chuyện lại luôn cao thâm khó đoán.
Mao Vấn Trí vẫn làm bộ ngồi im ở phòng giam bên cạnh trông như một con tinh tinh kia, thấy Diệp Tiểu Thiên rơi đi như đã trút được gánh nặng. Y bổ nhào sang rào chắn bên cạnh cười hì hì với Hoa Vân Phi nói:
– Ta nói với đại huynh đệ, sao ngươi lại đần thế! Nói đến chuyện câu cá chép thì chỉ có một đi không trở lại. Nói thế ngươi có hiểu không? Cá chép vàng ư, ngươi có biết ý của nó là gì không?
Hoa Vân Phi đáng thương một chữ cũng không biết kia nào biết được hàm ý của câu nói đó. Gã lắc lắc mạnh đầu hỏi với vẻ khó hiểu?
– Làm bằng vàng à? Có ăn được không?
Mao Vấn Trí vỗ đùi, vội la lên:
– Ai da má ơi, không có học hành gì quả thật là đáng sợ !