Chương 20
“Hạ quan cả gan hỏi đây là ý riêng của điện hạ hay là quân lệnh của Thái tử?”
“Láo xược! Chẳng lẽ không có quân lệnh của cấp trên thì ngươi cũng không cần phải tra án nữa sao?”
“Hồi bẩm điện hạ, không phải hạ quan không làm tròn chức trách của mình, mà là lời khai của tám mươi bảy người cũng không thể hỏi được hết. Tùy tiện phạt roi, không chừng có lẫn người bị bắt nhầm, há chẳng phải hạ quan mang tiếng vu oan giá họa hay sao? Hơn nữa có lời khai cũng không thể vội định án, còn phải sai người bên dưới đi thăm dò làng trên xóm dưới và thân thích của người đó để tránh cho không nói dối, sau đó đem hồ sơ đi đóng dấu, đợi Tri phủ đại nhân xét duyệt một lần nữa mới có thể kết án. Một quy trình từ trên xuống dưới, ít nhất cũng mất một tháng mới xong.”
Triệu Bạch Ngư vội vàng giãi bày: “Không phải hạ quan lười biếng, mà do Nha môn nhiều việc lại thiếu người, vừa phải xử lý hồ sơ các huyện Nha đưa tới, còn phải giữ trật tự trong Kinh Đô, phải tuần tra theo thông lệ, dập lửa hỏa hoạn… Nhân sự không đủ dùng!”
“Lý do lý trấu đùn đẩy chứ gì! Thiếu người thì cứ tuyển thêm người thôi?”
“Không có tiền.”
“Ngươi!”
“Có điều trước mắt đã kiểm tra tội danh của bảy người, tụ tập đánh bạc, phạm cấm đêm, chứng cứ đã xác thực, bây giờ có thể phạt! Tám mươi roi, một roi cũng không thể thiếu! Đánh chết rồi thì treo lên cửa Nha môn để tuyên bố với mọi người, xem ai còn cố tình phạm pháp!” Triệu Bạch Ngư xoay người, chỉ về phía bảy người Lý Đống: “Điện hạ! Chính là bọn họ!”
Bảy người Lý Đống thấy vậy, bị dọa sợ lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Điện hạ, điện hạ tha mạng cho ta đi điện hạ, cầu xin điện hạ mau cứu chúng tiểu nhân! Tiểu nhân làm chuyện này vì điện hạ —— “
“Câm miệng!” Ngũ hoàng tử thét lên.
Triệu Bạch Ngư lạnh nhạt nói: “Nói mới biết, cũng nhờ có điện hạ giúp đỡ, hạ quan mới đỡ cất công chạy một chuyến đến nhà bọn họ lấy chứng cứ. Còn Lý Đống, chưa đánh đã khai, liên quan đến đồng bọn lơ là cương vị cũng coi là lập công nhỉ, chi bằng giảm bớt cho hắn hai mươi roi đi?”
Lý Đống vừa nghe vậy liền vội dập đầu: “Cảm ơn Triệu đại nhân, Triệu đại nhân khoan dung độ lương tha cho tiểu nhân!”
Những người khác trợn tròn mắt nhìn gã: “Lý Đống, cái tên tiểu nhân này, rõ ràng là ngươi mua chuộc lính canh để cho chúng đánh ngươi, còn bắt bọn ta giúp hãm hại Triệu đại nhân! Bây giờ ngươi bán đứng chúng ta để được giảm hai mươi roi ư? Ta đánh chết ngươi cái con rùa này!”
Mấy người nhào tới bắt giữ Lý Đống, có một kẻ to cao ngồi phịch ngay xuống mông Lý Đống, gã hét thảm thiết một tiếng, đến khi nha dịch chạy tới kéo người ra, tình hình mới yên ổn lại một chút.
Triệu Bạch Ngư tiến lên hai bước, biểu cảm nghiêm túc: “Thái tử điện hạ, Ngũ điện hạ, tiểu quận vương, còn có phó quan đại nhân đây đều nghe được rồi chứ ạ, Lý Đống tự biên tự diễn bôi nhọ hạ quan, còn sai người nhà đến Ngự sử đài, tố cáo hạ quan trước mặt bệ hạ. Nếu như không phải điện hạ và tiểu quận vương sáng suốt uy vũ, nhìn rõ mọi việc, hạ quan có nhảy xuống sông hộ thành cũng không thể rửa sạch oan khuất trên người, cầu xin điện hạ làm chủ cho hạ quan!”
Một câu cuối cùng lên giọng cực lớn.
Mọi người xung quanh đều yên lặng, trong chớp mắt chỉ có Triệu tam lang không được điểm mặt là cảm giác được một nỗi bất công kỳ lạ, trong tiếng kêu oan của Triệu Bạch Ngư chợt nhớ lại, mới vừa nãy gã cũng là người không phân biệt được phải trái đúng sai mà mắng y, nhất thời rơi vào tình cảnh hết sức lúng túng.
Thái tử nhìn Ngũ hoàng tử, người nọ ngượng ngùng cúi đầu, đã hơi muốn dẹp êm chuyện này xuống.
Thái tử hắng giọng: “Theo như luật lệ Đại Cảnh, bôi nhọ phỉ báng người khác đều quy về tội bôi nhọ. Lại bởi vì bôi nhọ mệnh quan triều đình nên tội thêm một bậc, phạt mỗi người sáu mươi trượng. Gián quan, Ngự sử tuy tung tin thất thiệt nhưng không thêm tội. Án này đã xong, không có việc gì nữa thì lui —— “
“Rắc.” Bất thình lình có một âm thanh vang lên dọa cho mọi người giật mình, cũng hấp dẫn ánh mắt của bọn họ về phía đó, vậy mà lại thấy Hoắc Kinh Đường đang cầm trên tay cái tay vịn ghế gỗ mà hắn mới tiện tay bẻ gãy, ném xuống mặt đất phát ra tiếng vang giòn tan.
Hoắc Kinh Đường lẩm bẩm: “Không chịu nổi mà, đến cái ghế ngồi cũng bị mọt ăn thủng hết rồi, trở về nói với bệ hạ đi, đừng để đường đường là Nha môn phủ Kinh Đô lại tồi tàn như thế này nữa, làm ta tưởng như đang ngồi trong cái Nha môn nghèo nàn nào ở Tây Bắc ấy.”
Trở về nói với bệ hạ chuyện Nha phủ? Không phải cũng sẽ vạch trần sự việc hôm nay hay sao?
Bảy người này đều làm việc dưới trước Hộ bộ, quan hệ với Ngũ hoàng tử không đơn giản, nếu bị hắn vạch trần thì sao?
Thái tử nhanh chóng vỗ kinh đường mộc, nói: “Đám người tụ tập đánh bạc kia, cả tội phạm vào cấm đêm nữa, tính tội phạt hết, đem ra sân đánh chết đi!”
Triệu Bạch Ngư chợt ngầng đầu, con ngươi co rút nhanh, bảy người sau lưng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, bị kéo ra bên ngoài hành hình, tiếng roi xé gió hòa với tiếng kêu khóc thảm thiết, từ thê lương đến dần dần không còn âm thanh nào nữa, người lần lượt đi vào báo cáo phạm nhân đã chết, mà ai trong công đường cũng bày ra vẻ mặt đã thành thói quen.
Ngay cả Hoắc Kinh Đường chỗ dựa của Triệu Bạch Ngư cũng tỏ vẻ thờ ơ, đến Kỷ tri phủ nhát gan sợ phiền phức nhất cũng trở nên dửng dưng.
Môi Triệu Bạch Ngư giật giật, muốn nói thật ra bọn họ không đáng tội chết, y không muốn để bảy người kia đền mạng, lại nghĩ ngợi thêm nữa, thương tâm nhận ra mục đích Lý Đống bôi nhọ y chính là vì muốn đẩy y vào chỗ chết.
Thái tử xuống khỏi bàn xử án, đi tới trước mặt Triệu Bạch Ngư nói: “Vụ án sáng tỏ rồi, ngươi cứ tiếp tục làm Thiếu doãn đi. Ta thấy hai năm nay thành tích của ngươi không tệ, lúc tại vị làm việc cũng vô cùng cẩn thận, trở về ta sẽ cất nhắc ngươi với bên trên, cho ngươi đến bộ Hình làm việc dưới trướng ta.”
Triệu Bạch Ngư: “Tạ điện hạ ân điển.”
Thái tử gật đầu, xoay người đối mặt với Hoắc Kinh Đường: “Tử Uyên nói không sai, Nha môn đúng là có hơi tồi tàn, về truyền cho bộ Hộ, phân phát một khoảng bạc xuống để bọn họ tu sửa lại.”
Hoắc Kinh Đường quấn vòng Phật châu vào cổ tay, đứng dậy vươn người nói: “Còn lại tám mươi mốt người kia có thấm vấn hay không?” Hắn nhìn Ngũ hoàng tử rồi hỏi: “Hoàng tử có muốn để lại quân lệnh ở đây không, lệnh cho Triệu Bạch Ngư thẩm tra kết quả trong vòng mấy ngày gì đó?”
Ngủ hoàng tử vui mừng: “Có chứ!”
Thái tử cau mày: “Ngũ đệ!”
“Nhị ca, huynh cũng khen thành tích của hắn nổi bật mà, ta đây không phải cho hắn một cơ hội lập công để được điều đi bộ Hình sao?” Ngũ hoàng tử sai Triệu Bạch Ngư: “Ta bảo bộ Hộ cho ngươi năm mươi ngàn lượng bạc, ngươi dùng nó tu sửa Nha môn, tuyển thêm nhân công, trong vòng bảy ngày thẩm tra được kết quả! Bảy ngày sau bổn điện hạ tự mình tới xem hình phạt.”
Triệu Bạch Ngư mặt không gợn sóng đáp ứng, nhưng nội tâm thì bùng nổ tức giận, vì ân oán cá nhân mà lấy tính mạng dân thường làm thương giáo, dù có giỏi nhẫn nhịn đến mức nào thì cũng không thể nào cứ thế ra tay được.
Sắc mặt Thái tử hòa hoãn gọi Ngũ hoàng tử đi.
Triệu Ngọc Khanh đi chậm lại phía sau, không đồng tình lắm với thái độ hùng hổ dọa người của Ngũ hoàng tử, thấp giọng nói với Triệu Bạch Ngư: “Ngũ hoàng tử chỉ là muốn ngươi ăn bực tức chịu thua thiệt, ta đi cầu tình giúp ngươi, sau này ngươi cứ việc cố gắng làm việc thật tốt để đền tội, bọn họ cũng sẽ bỏ qua chuyện này thôi.”
Triệu Bạch Ngư: “Cảm ơn. Khỏi cần.”
“Ngươi!” Triệu tam lang thấy ánh mắt Triệu Bạch Ngư lạnh như băng, vừa chột dạ vừa nổi nóng: “Coi lòng tốt thành ý xấu, nếu ngươi không phải người Triệu gia thì ai thèm quan tâm đến ngươi?”
Triệu Bạch Ngư hoài nghi: “Vậy có bao giờ ngươi xem ta như đệ đệ của ngươi không?”
“Ta —— ” Triệu tam lang nghẹn họng, hậm hực bỏ đi.
Hoắc Kinh Đường lặng lẽ đi đến bên cạnh Triệu Bạch Ngư làm y giật mình, lúc bấy giờ mới phát hiện Kỷ tri phủ và cả Thôi phó quan đều không còn ở đây nữa, trên công đường chỉ còn lại y và hắn.
Triệu Bạch Ngư lui về sau hai bước, chấp tay vấn an nhưng Hoắc Kinh Đường không đáp lại, mắt lưu ly hờ hững khiến y không thể giải thích được cảm giác hoảng sợ khi bị một vị Bồ Tát nhân từ nhìn không chớp mắt.
Hoắc Kinh Đường: “Ngươi không sợ cũng chẳng vui, hình như hơi tức giận nhỉ.”
Triệu Bạch Ngư giương mắt: “Không có.”
Hoắc Kinh Đường hỏi: “Là vì bảy người mới vừa bị đánh chết, hay là lo lắng bảy ngày nữa không thể báo cáo công việc?”
Triệu Bạch Ngư cau mày, yên lặng mấy giây rồi buồn bực nói: “Ta có mạo hiểm liều mạng mất chức cũng sẽ bảo vệ bá tánh cho bằng được.”
Hoắc Kinh Đường không nhịn được cong khóe môi nhưng lại nhanh chóng hạ xuống, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Bảy ngày hẳn là đủ để các đại thần kia bàn bạc xong về vấn đề bãi bỏ cấm đêm, theo sự hiểu biết của ta về bệ hạ thì hẳn là ông ấy sẽ nghiêng về mở chợ đêm. Huống chi phần đề án kia viết không tệ, đã xác thực tỉ mỉ những ưu nhược điểm việc mở chợ, tất cả mọi mặt cũng đều được cân nhắc phù hợp, về cơ bản là sẽ không có nhiều người phản đối.”
“Vậy ý ngài là vẫn sẽ có người phản đối ư?”
“Lệnh giới nghiêm từ xưa đã có, mở cửa chợ đêm là một quyết định ngoạn mục nghìn năm mới có, các phương diện hỏa hoạn, trị an chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng sẽ có kẻ nhân cơ hội này kết bè kết phái, tìm cớ gây sự, nhiễu dân, làm hại đến an ninh quốc gia mới là vấn đề lớn. Nước láng giềng cứ luôn lom lom cái miếng đất Đại Cảnh mình, quân đội cũng thường gặp nhau ở biên giới, một khi mở cửa chợ đêm, nhất định có người lợi dụng lẻn vào Kinh Đô, làm hại Thiên tử. Cho nên ta đoán sẽ có kẻ mượn lý do này để ra sức ngăn cản bệ hạ bãi bỏ giới nghiêm.”
Triệu Bạch Ngư có điều suy nghĩ: “Ngài nói xem… Có thể nhờ vụ án này thúc đẩy bãi bỏ giới nghiêm hay không?”
Con ngươi Hoắc Kinh Đường động đậy, ý bảo y nói thử hắn nghe.
Triệu Bạch Ngư: “Ta hy vọng Ngũ hoàng tử có thể tố cáo ta một phen trên ngự tiền.”
Dường như Hoắc Kinh Đường còn suy nghĩ nhiều hơn y, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Được.” Đáp xong thì khựng lại một chút, cởi chuỗi vòng Phật ra đeo vào cổ tay Triệu Bạch Ngư nói: “Vòng này cao tăng đã làm phép, có thể trừ tà, xua đuổi hết tất cả quỷ yêu lẫn chuyện không may lại gần người.”
Nói xong liền đi ngay.
Triệu Bạch Ngư ngây người nhìn tràng hạt quấn quanh tay mình, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Hoắc Kinh Đường cho rằng y sợ oan hồn của bảy phạm nhân bị đánh chết kia nửa đêm đến tìm y đòi mạng?
Nhưng đợi đã, những lời hắn mới vừa rồi sao lại giống như nội dung trong đề án y trình lên vậy?
Hay vì đề án là do Kỷ tri phủ đưa lên, cho nên hắn tự mặc định y là cấp dưới của Tri phủ nhất định sẽ biết về nó?
***
Bảy ngày sau, cuối cùng cũng thẩm vấn ra kết quả, tổng cộng tám mươi mốt người, mỗi người bị phạt tám mươi roi, Ngũ hoàng tử đích thân tới xem hành hình, dĩ nhiên là chỉ ở trong công đường quan sát từ xa mà thôi.
Ngoài công đường, người dân bị tiếng khóc của người nhà phạm nhân thu hút, kéo đến vây lại xem, mới đầu còn chỉ chỉ chõ chõ nói đùa, sau đấy nhìn thấy thi thể đắp vải trắng được khiêng ra liên tiếp nhau, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, ánh mắt hướng về Nha môn tràn ngập sự sợ hãi.
Ba mươi bảy người chết, máu hòa vào vải trắng, chảy xuống đọng lại trong cái hố trũng nhỏ trên đường, tiếng khóc thanh ai oán vang lên ngập trời cứ như thế giới chẳng còn ánh sáng nữa vậy.
Ngũ hoàng tử ngồi xem toàn bộ sự việc, vỗ vai Triệu Bạch Ngư một cái nói: “Nghe lời đấy.”
Triệu Bạch Ngư: “Điện hạ đảm bảo có thể dìu dắt hạ quan đến bộ Hình, vậy khi nào thì hạ quan có thể đến đó báo cáo?”
Ngũ hoàng tử cười to, cười Triệu Bạch Ngư hóa ra cũng chỉ là một kẻ trần tục chạy không thoát khỏi ham muốn thăng quan: “Chờ tin đi.” Nói xong liền bỏ đi.
Triệu Bạch Ngư đưa mắt nhìn theo bóng lưng Ngũ hoàng tử, thay đổi nét mặt, ánh mắt lạnh lùng trong vắt, nha dịch bèn tới gần hỏi: “Đại nhân, có một nhóm người thân thích của người chết chặn ở bên ngoài Nha môn, có cần phái người đuổi đi không ạ?”
“Không cần.” Triệu Bạch Ngư nói: “Cứ để họ khóc đi! Khóc cho lớn vào, quậy cho tan tành!”
Nha dịch không rõ ý lắm nhưng chẳng dám chống lại mệnh lệnh, để mặc cho đám người thân đó ngày đêm gào khóc ở ngoài Nha môn, lúc buồn bã kích động thậm chí đánh luôn cả quan sai, theo đúng luật phải bắt giam lại nhưng đều bị Triệu Bạch Ngư ngăn cản.
Nha môn phủ Kinh Đô là bộ mặt của kinh kỳ, là một nơi đại diện cho pháp trị công chính của Hoàng triều. Cửa Nha môn bình thường luôn yên tĩnh, nay bị tiếng khóc chấn động rung trời, tất nhiên gây được sự chú ý của Ngự sử đài.
Lần trước lúc Ngự sử đài tố sai Triệu Bạch Ngư đã chú ý đến người này, nay được Ngũ hoàng tử ra hiệu, ngay khi lâm triều lần nữa tố cáo Triệu Bạch ngư: “Ba mươi bảy người bị đem ra đường phạt roi đến chết, bên ngoài Nha môn già trẻ trai gái kéo đến chính mắt thấy người thân bị đánh sống dở chết dở, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu cháy, đau thương tột độ, quỷ khóc thần gào, ngày đó trời như sập xuống, sương giăng mịt mù! Mà ba mươi bảy người này đều là dân thường, là chủ một nhà, mất đi người trụ cột trong gia đình, người già trẻ nhỏ trong nhà biết dựa vào ai? Nhưng không lẽ chỉ chết ba mươi bảy mạng sao? Còn có vợ con, cha mẹ già không thể tiếp tục sống như thế, chết đâu nữa chừng trăm người! Bệ hạ nhân từ thương dân, quan triều cũng yêu dân như con, vậy mà bá tánh ngay dưới mắt chúng ta lại bị hành hạ tàn nhẫn đến thế! Bệ hạ! Quan lại tiền triều vô cùng tàn nhẫn, tán tận lương tâm, tàn sát người vô tội tạo thành biết bao nhiêu án oan đại ngục cho hơn ngàn người, nắm trong tay đại quyền sinh sát dung túng cho kẻ xấu mưu phản. Trọng dụng quan ác, để mặc chúng hoành hành chính là lý do tiền triều suy sụp đấy ạ!”
Có một viên quan bước ra khỏi hàng tấu lên: “Triệu Bạch Ngư đánh chết ba mươi bảy người ở công đường, thủ đoạn ác liệt, tâm tính tàn nhẫn, tuy không thể so với quan ác tiền triều nhưng vẫn có hình bóng của bọn chúng. Huống chi Nha môn ta là mặt mũi của kinh kỳ, càng cần phải duy trì hình tượng pháp trị công chính, đồng thời thể hiện khía cạnh nhân từ của triều ta.”
Lại có quan khác bước ra khỏi hàng: “Thần xin bệ hạ hỏi tội Triệu Bạch Ngư!”
Mấy tên quan kia cũng từng người bước ra bẩm: “Thần xin bệ hạ hỏi tội Triệu Bạch Ngư!”
Quan triều xin hỏi tội, Nguyên Thú đế chỉ đành đồng ý triệu kiến Triệu Bạch Ngư đến ngự tiền hỏi tội.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, một tiểu quan thất phẩm lại lên ngự tiền hai lần, hai lần diện kiến Hoàng đế, đó là một vinh dự có thể đem đi khoe khoang đến hết đời.
Triệu Bạch Ngư chắp tay quỳ xuống đấp, đối mặt với chất vấn của quan triều đáp lại từng câu đúng mực: “Tám mươi phạm nhân đều phạm vào luật cấm đêm, theo lý phải phạt tám mươi roi, hạ quan chấp pháp công bằng, đã sai chỗ nào?”
Ngự sử đài: “Thủ đoạn tàn nhẫn, chết mấy chục mạng, ngươi còn cảm thấy chưa sai sao?”
Triệu Bạch Ngư: “Người phạm pháp tất bị trừng trị, có luật phải theo, chấp pháp phải nghiêm, vậy ta sai ở đâu?”
Ngự sử đài: “Tục nói pháp lý không thể bỏ qua lẽ phải, lại nói pháp bất trách chúng, tám mươi người là chúng, người già yếu và phụ nữ trẻ con đều có, cũng có quá nhiều đàn ông tráng niên, là sức lao động duy nhất của gia đình, nhận lấy hình phạt tám mươi roi, không chết cũng bị thương, tàn tật suốt đời, mất đi sức lao động, mất đi nguồn kinh tế, cả nhà đói bụng còn có thể xuất hiện tình trạng chết đói, thử hỏi cớ sao mà lại ra nông nỗi này?”
“Chỉ biết nghiêm khắc chấp pháp, quên mất lẽ phải, không biết châm chước, không biết vu vi, không thông cảm với nhân dân gian khổ, vậy thì có khác gì đồ vật lạnh lùng vô tri vô giác?” Một quan viên nói.
” ‘Hàn Phi Tử’ có nói: Thị phi đi với thưởng phạt, nặng nhẹ gắn với cân nhắc, không trái với lẽ trời, không làm tổn thương tình cảm và tính cách. Cân nhắc vào tình thế nặng hay nhẹ mà lẽ trời, lẽ phải, pháp lý đều không được thiếu thứ nào, pháp luật ngăn cản đúng sai thị phi, lẽ trời thuật nhân nghĩa lễ trí, lễ ở trước pháp, trước hình, tám mươi phạm nhân phạm tội trong cùng một đêm, theo luật phải phạt. Nhưng mọi việc đều có nguyên nhân, phạm nhân phần lớn là dân thường, mạo hiểm vì mấy lượng bạc vụn để nuôi già trẻ gái trai trong nhà, ấy là có thêm nhân tố bên ngoài, Đại Cảnh ta khích lệ thông thương, tình hình trong nước cũng bị thúc giục nhưng chế độ ở các chợ phường lại tụt ở phía sau, áp chế sự phát triển mua bán hàng hóa trong Kinh đô, dân thường nghèo khổ nên đuổi theo cái lợi, mạo hiểm phạm cấm đêm âu cũng là chuyện thường tình. Có câu nói: Tình cảm con người khác xa tình thường, trước khi hạ pháp cần phải nghĩ đến lẽ phải.”
Không ai ngờ Trần Sư Đạo lại bước ra khỏi hàng, nói đúng trọng tâm lại tựa như chẳng đứng về phía Triệu Bạch Ngư.
“Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lễ và phép gắn liền với nhau, hỗ trợ lẫn nhau từ trong ra ngoài, không thể bỏ cái nào. Chỉ có lệnh phải làm mới có thể chấm dứt tất cả. Mặc dù nguyên nhân của vụ án này xuất phát từ lẽ phải, nhưng cũng không thể nói xử phạt theo luật là sai, mục đích chấp pháp không sai, luật pháp cũng không sai, mà là chế độ chợ phường lạc hậu bị luật pháp ảnh hưởng thụt lùi phía sau! Vậy nên mới tạo ra thảm kịch ngày hôm nay!”
“Thà rằng phá lệ cũ lập lệ mới, tránh cho thảm kịch xảy ra lần nữa, còn hơn là truy cứu Triệu Bạch Ngư chấp pháp mà không hiểu lẽ phải.”
Quan triều phản đối Triệu Bạch Ngư nghe đến đây đều biến sắc, còn tưởng rằng Trần thị lang này công chính liêm minh, thật sự chuẩn bị đại nghĩa diệt thân, ai ngờ ông ta chỉ chờ có thế này đâu!
Muốn đẩy phải kiềm, lạt mềm buộc chặt đúng không?
Đáng tiếc sai lầm rồi, hôm nay bọn họ chính là muốn ép cho Triệu Bạch Ngư mang tiếng quan ác, không tin rằng cả triều văn võ mà không làm gì được một tên quan thất phẩm bé tí như tôm tép!
Có chiếc thuyền mang tên Trịnh quốc công, một viên quan muốn nhân cơ hội này trả thù bước ra khỏi hàng, chưa kịp mở miệng, lại thấy Trần Sư Đạo chợt quỳ xuống đất, dập đầu phát ra tiếng vang lớn, lão bị dọa cho sợ đến nỗi quên mở miệng, bỡ lỡ một cơ hội tốt, giọng nói của Trần Sư Đạo vang lên mạnh mẽ, bẩm:
“Thần xin bệ hạ hủy bỏ giới nghiêm, mở cửa chợ đêm, bãi bỏ luật lệ cấm đêm!”
Trừ một vài đại thần, những người còn lại đều không khỏi ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao từ vụ án chinh phạt Triệu Bạch Ngư lại nhanh như gió chuyển thành nghị sự hủy bỏ giới nghiêm, mở cửa chợ đêm, căn bản không phải cùng một việc… Mặc dù nó có hơi liên quan thật.
Nhưng mà ——
Một bước này quá nhanh, bọn họ không theo kịp!
Công bộ Thị lang Phạm Văn Minh bước ra khỏi hàng: “Trần thị lang nói có lý, huống chi nên lấy lý do gì để buộc tội Triệu thiếu doãn? Nếu như Triệu thiếu doãn có tội, vậy có phải là nói quốc pháp sai rồi không? Cứ mãi vạch lá tìm sâu không bằng giải quyết vấn đề trước mắt. Hủy bỏ giới nghiêm, mở cửa chợ đêm là hành động vĩ đại nghìn năm mới có, người xưa đã không thể hoàn thành sự nghiệp muôn đời, thần xin bệ hạ bãi bỏ luật lệ cấm đêm và giới nghiêm!”
Sau đó có vài triều thần cũng bước ra khỏi hàng, cùng bẩm lên thỉnh Hoàng đế hủy bỏ giới nghiêm.
Ngũ hoàng tử xem cả quá trình không lên tiếng nhưng sắc mặt đã rất khó coi, Thái tử mím môi cau mày, mới vừa bước một chân ra chuẩn bị phản đối, đã thấy Triệu Bá Ung cũng bước ra khỏi hàng bẩm lên, tinh thần không khỏi chấn động, rồi hắn chợt ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thú đế, quả nhiên không tìm thấy được chút cảm giác bất ngờ hay tức giận nào.
Phản ứng này nói rõ phụ hoàng đã sớm có ý bãi bỏ cấm đêm, đại thần bên cạnh cũng đều đoán được Thánh ý, khổ nổi không bắt được thời cơ thuyết phục triều thần, vừa hay có vụ án của Triệu Bạch Ngư được đưa lên, tranh cãi về dùng pháp không độ lượng và ân huệ tình lý trái lại dẫn đến bãi bỏ giới nghiêm, như vậy vừa hợp lý bãi bỏ luật cấm đêm, vừa ngăn chặn thảm án tương tự xảy ra, có thể nói là một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời.
Nói như thế vụ án này cũng nằm trong dự liệu của phụ hoàng và cả các Tể tướng sao?
Trần Sư Đạo rời hàng bẩm báo là ngẫu nhiên thuận theo Thánh ý, hay là được người khác chỉ điểm?
Triệu Bạch Ngư có biết hay không —— không, y hẳn là không biết, vụ án này dù sao cũng là do Ngũ đệ xúi giục, không có ai dẫn dắt, không ai thúc đẩy, chẳng lẽ tất thảy đều là trùng hợp sao?
Trùng hợp liên tục như thế?
Sao lại kì lạ quá vậy?
Thái tử nghĩ mãi mà chẳng ra, nhanh chóng bị lo lắng chiếm đoạt tinh thần, sao các đại thần biết được tâm tư của Nguyên Thú đế, còn hắn lại chẳng phát hiện được gì?
Đại thần góp lời tất nhiên sẽ ra hiệu, nhưng vì sao mà đến tiếng gió hắn cũng chẳng thể nghe thấy?
Tim Thái tử đập rộn không dứt, còn Ngũ hoàng tử thì nổi nóng rồi, gã muốn ra lên án mạnh mẽ Triệu Bạch Ngư, nhưng Lý Đống – lý do lần trước dùng để tố y lại là người của bộ Hộ, nếu nói ra thì ý nhắm vào Triệu Bạch Ngư là quá rõ ràng.
Đương lúc do dự, giọng nói tấu thỉnh hủy bỏ giới nghiêm trên triều càng lúc càng nhiều, dĩ nhiên không phải không có phản đối, hai phe nói có sách mách có chứng, giằng co cãi vã, nhanh chóng quên mất chuyện của Triệu Bạch Ngư.
Ngũ hoàng tử tức giận trừng mắt nhìn Triệu Bạch Ngư, lại thấy y nhìn hắn nở nụ cười khiêu khích, nhất thời giận mà không có chỗ phát tiết nên chỉ đành nhịn lại.
Vì đây là vấn đề nghiêm trọng, Nguyên Thú đế không thể cho biểu quyết ngay bèn cho bãi triều trước, ngày mai lại bàn tiếp.
Còn Triệu Bạch Ngư cũng được thả về nhà, sớm mai lại lên nghe chiếu.
Trên đường rời cung, Triệu Bạch Ngư bị Ngũ hoàng tử chặn lại.
“Ngươi xúi giục Trần Sư Đạo thay ngươi nói chuyện ở ngự tiền sao? Các ngươi kết giao bè đảng rồi chứ gì?”
“Quan hệ thầy trò từ lúc nào đã bị coi là bè đảng rồi? Nếu đây đã coi như bè đảng, điện hạ ngài cũng không thoát khỏi liên can!”
“Mồm mép dẻo quẹo! Ta hỏi ngươi, hôm nay Trần Sư Đạo đề nghị mở cửa chợ đêm, có phải là cách các ngươi đã thương lượng riêng với nhau để thoát khỏi buộc tội đúng không?”
“Điện hạ.” Triệu Bạch Ngư thoáng lui về phía sau hai bước, lớn giọng la lên: “Ngũ điện hạ! Hạ quan cẩn trọng thực hiện quân lệnh của điện hạ, bảy ngày tra hỏi nội tình, trừng trị tám mươi kẻ phạm cấm đêm, tận tụy không dám lười nhác, may mắn hoàn thành sứ mệnh! Tạ điện hạ khen ngợi —— “
“Câm miệng!” Đường trong cung nhiều quan viên và Cấm quân đi lại như vậy, không biết có bị ai nghe thấy hay không, quay đầu còn là ngự tiền, Ngũ hoàng tử bị dọa sợ phải vươn tay bịt miệng Triệu Bạch Ngư: “Triệu Bạch Ngư, ngươi thật là càn rỡ!”
Triệu Bạch Ngư tránh trái né phải, cười tươi nhưng thấp giọng uy hiếp: “Điện hạ quá khen, hạ quan chỉ là muốn giữ lại cái mạng và chức quan này thôi. Rõ ràng là vì quân lệnh của điện hạ, hạ quan mới phạt người ta tới chết. Hôm nay lâm triều, hạ quan cắn chết cũng không nhắc đến ngài, nhưng lại thể không đảm bảo ngày mai sẽ không sợ hãi, mất đi lý trí mà há miệng khai tên!”
Ngũ hoàng tử bật cười: “Ngươi cho rằng trăm quan sẽ nghe ngươi bịa chuyện sao?”
Triệu Bạch Ngư trừng mắt nhìn gã: “Bệ hạ tin là được. Đến lúc đó hạ quan nói thêm chuyện Lý Đống bịa đặt, bệ hạ sẽ cho rằng Lý Đống và sáu tên bêu xấu ta đều là những người làm việc dưới trướng ngài, nói không chừng lại nghi ngờ điện hạ vì lợi riêng của bản thân mà ra tay hãm hại mệnh quan triều đình, giết oan dân chúng vô tội, không yên tâm để ngài quản quyền tài chính của quốc gia nữa, đổi một người khác đến thay vị trí của ngài… Không thể nói chắc chắn được.”
Ngũ hoàng tử không dám tin: “Ngươi dám uy hiếp ta!”
Triệu Bạch Ngư: “Hạ quan chỉ trình bày thiệt hơn thôi.”
Ngũ hoàng tử là dòng dõi Thiên hoàng cao quý, chưa bao giờ bị người dưới quyền chọc tức đến thế này, đây là lần đầu tiên, gã giận tới nỗi môi run lên, ngực không ngừng phập phồng: “Nói vậy mà còn không phải uy hiếp ông đây sao? Có tin ta giết ngươi dễ như giết con kiến không?”
“Nếu như không bị tố trước mặt Thánh thượng thì hạ quan tin. Nhưng bây giờ hạ quan gánh vác mong đợi của cả triều văn võ, mạng đổi được vàng, cực kì có giá, nếu như chết rồi sợ ngài không báo cáo nổi.” Triệu Bạch Ngư tỏ ra tiếc nuối, giọng vô cùng bỉ ổi.
Ngũ hoàng tử cảm giác phổi sắp bị cơn giận làm cho nổ tung rồi, nhịn mấy bận mới cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Mạng, quan chức hạ quan đều muốn, nhưng ngài đã lên tiếng trước, vậy hạ quan cả gan còn muốn có danh tiếng tốt.”
“Mẹ nó ngươi còn muốn có danh tiếng? Danh tiếng của ngươi thì tốt cái rắm!”
“Cũng không thể nói như vậy, nếu không phải vì quân lệnh của ngài, ta chỉ việc kéo dài vụ án đó thêm ba bữa nửa tháng nữa, đợi luật lệ được sửa lại xong sẽ thả bọn họ đi hết, nào có vướng phải cái tiếng “quan ác” xấu xa được?” Triệu Bạch Ngư cười ha ha, “Thật ra ta sẽ không làm khó điện hạ đâu, chỉ cần sáng mai lâm triều, điện hạ khen hạ quan vài câu nhân ái, cương trực, liêm khiết là được.”
“Ngươi nằm mơ đi!”
“Vậy thì trong lòng hạ quan sẽ lo sợ lắm, mà sợ hãi thì lời sẽ ra.”
Ngũ hoàng tử nghiến răng, rất muốn siết chặt cần cổ mịn màng của Triệu Bạch Ngư ngay, nhưng gã không thể, không chỉ không thể, mà gã thật sự sợ rằng sáng mai Triệu Bạch Ngư ngu ngốc mở miệng khai tên gã ra ngoài.
Nếu như không có chuyện bỏ giới nghiêm này, gã không sợ Triệu Bạch Ngư nói ra, dù sao vẫn có thể nói là mình đề nghị Triệu Bạch Ngư chấp pháp công bằng, không được lười nhác, là do y hiểu sai ý, chỉ vì cái lợi trước mắt nên mới giết người.
Nhưng có đề nghị bỏ giới nghiêm, lời đề nghị của gã sẽ thành sai, nếu không phải gã đề nghị, theo lời Triệu Bạch Ngư đợi qua một tháng nữa là có thể thả người ra hết rồi.
Huống chi trước mặt còn có Lý Đống bêu rếu đặt điều Triệu Bạch Ngư, tuy Lý Đống và Triệu Bạch Ngư không thù không oán, nhưng cái kẻ đó lại làm việc dưới quyền gã, lão lạt như Nguyên Thú đế chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra gã đóng vai trò gì trong chuyện này.
Ngũ hoàng tử là người của phe Thái tử, nhà mẹ là thế gia cao quý, chi tiêu hằng ngày đều dựa vào việc làm ăn của Ngũ hoàng tử ở bộ Hộ. Nếu vì sự việc này mà bị Nguyên Thú đế kiêng dè, hạn chế quyền lực của gã ở bộ Hộ thì chỉ càng thêm bất tiện.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Ngũ hoàng tử nhịn sự bực tức ngày hôm nay xuống: “Giữ mạng và chức quan thôi, khen ngươi mấy câu là được rồi chứ gì?”
Triệu Bạch Ngư: “Tất nhiên.”
Ngũ hoàng tử hậm hực: “Được rồi. Tốt nhất là ngươi nói được làm được, ôm vụ này cho chặt, dám nói lời nào liên quan đến ta, ta sẽ tự tay giết chết ngươi!”
Triệu Bạch Ngư cười gật đầu cung tiễn Ngũ hoàng tử, vừa xoay người đã bị Trần Sư Đạo gọi lại: “Mới nãy không phải là con bị hắn đe dọa rồi chứ hả? Đừng sợ, đợi thầy bắt cái đuôi sam của hắn, ta vào triều tố cáo Ngũ hoàng tử! Tố cho hắn chết!”
Triệu Bạch Ngư: “Không sao ạ, Ngũ hoàng tử đối xử với con rất tốt.”
Trần Sư Đạo hoài nghi: “Thật sao?”
Triệu Bạch Ngư gật đầu: “Thật mà! Chính miệng Ngũ hoàng tử đồng ý cho con thăng chức, còn nói sẽ khen ngợi con cương trực liêm khiết trước mặt bệ hạ!”
Mấy viên quan làm bộ đi ngang qua nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, là thật hay giả vậy? Chẳng phải Ngũ hoàng tử và Triệu Bạch Ngư vẫn luôn như nước với lửa ư? Sao mà nghe không giống như có thù oán gì, trái lại giống đang thu làm môn đảng ấy nhỉ?
Nhưng Triệu Bạch Ngư sẽ không nói dối, nào có ai lại mang chuyện này ra để lừa gạt người ta, không lẽ tình thế xoay chuyển rồi?
Triệu Bạch Ngư cười híp mắt nhìn bóng lưng vội vã của các viên quan, không kịp đề phòng ăn một cú cốc đầu, Trần Sư Đạo lườm y trách: “Gan con cũng lớn nhỉ, dám tính kế cả hoàng tử cơ đấy.”
Triệu Bạch Ngư: “Còn thầy thì đoán được Thánh ý đúng lúc kia kìa, học sinh chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Trần Sư Đạo bật cười: “Ăn nói cho cẩn thận.” Đi tới cửa cung mới nhỏ giọng nói: “Tiểu quận vương đã tìm tới phủ, nói cho ta chuyện hủy bỏ cấm đêm, ta xem đề án, quả nhiên là đại tài, từ trước đến giờ thầy đúng là không nhìn lầm con.”
Triệu Bạch Ngư ngẩn người, ý của ân sư là gì?
Y ngẩng đầu nhìn thầy, bắt gặp ánh sáng trong mắt ông, nhất thời như được đề hồ tưới lên đỉnh đầu*, thoáng chốc thông suốt, hóa ra y mượn tay Kỷ tri phủ trình đề án mở cửa chợ đêm đến chỗ Hoắc Kinh Đường, hắn đã sớm đoán ra được.
(*) Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Trần Sư Đạo vui vẻ vỗ vai Triệu Bạch Ngư: “Tiểu quận vương tài trí mưu lược đều kiệt xuất, cũng có năng lực thuyết phục người khác, quả quyết sát phạt nhưng không thiếu tính lương thiện nhân ái, con đi theo hắn cũng coi như là đi theo đúng người rồi. Đối tượng là tiểu quận vương thì thầy mới có thể yên tâm được.”
Triệu Bạch Ngư: “…”
Không ngờ thầy là người của thời xưa mà tư tưởng cũng cởi mở đến thế, còn tưởng rằng sẽ có một vụ đập đầu nào đó trên Thùy Củng điện cầu xin Thánh thượng hủy bỏ mệnh lệnh đã ban ra, y đã từng suy nghĩ mấy cách để bỏ ý nghĩ đó của thầy đi, kết quả chúng đều vô dụng cả rồi, trái lại thầy còn chúc phúc cho y và Hoắc Kinh Đường.
Suy cho cùng thì làm sao y có thể cao tay hơn thầy được chứ.
Trần Sư Đạo vui vẻ yên tâm lên kiệu, sờ râu nghĩa, nhân sĩ chết vì tri kỷ, còn với chủ công là vì nhân thần, người làm quan vui vẻ nhất có lẽ là vì những chuyện này.
***
Phủ nha Kinh Đô cách đại nội không xa, đi đến cuối đường quẹo vào một cái ngõ là đến.
Sau khi tảo triều, Triệu Bạch Ngư còn phải quay về Nha môn tiếp tục làm việc, vừa rẽ qua đầu hẻm là đã nhìn thấy Hoắc Kinh Đường đang nghiêng người đứng tựa vào tường, hai tay giấu trong áo ngửa đầu nhìn trời.
Triệu Bạch Ngư im lặng giây lát, không khỏi nghĩ đến trào lưu chụp ảnh ngẩng mặt 45 độ nhìn trời ở đời trước, có điều vóc người Hoắc Kinh Đường rất cao, vì mặc triều phục rộng rãi mà càng lộ rõ cơ thể hơi gầy, vẫn giữ được khí chất anh tuấn kiệt xuất tự nhiên của cuồng sĩ, trái lại giống như người bước ra từ trong bức tranh cổ hơn.
“Hôm nay trên triều ân sư đã tấu bẩm bãi bỏ giới nghiêm, có rất nhiều quan triều đã tán thành.” Triệu Bạch Ngư chân thành nói: “Ngài lại giúp đỡ ta rồi, cảm ơn.”
Hoắc Kinh Đường nhìn mặt y trước, rồi nhìn về phía cổ tay, chuỗi Phật châu màu tím đen quấn bốn năm vòng trên cổ tay gầy trắng nõn, một mảnh mặt dây tráng men treo giữa vòng đung đưa phát sáng, hắn lại giương mắt nói: “Phất tay một cái thôi. Đề án chế độ giới nghiêm ban đêm là ngươi đưa lên, cách để lợi dụng vụ án lần này thúc đẩy bãi bỏ giới nghiêm cũng là ngươi nghĩ ra, ta giúp ngươi nhiều lắm cũng chỉ là đi đường tắt một chút và thay ngươi nói vài lời. Có điều công lao lần này đều đã thuộc về ta và Trần thị lang, bản thân ngươi góp phần nhiều nhất lại bị xem thường, trong lòng không oán hận sao?”
Triệu Bạch Ngư lắc đầu một cái, nhìn về phía quầy điểm tâm ở bên kia đường, giọng mềm mại: “Tiểu quận vương, ngài chưa từng làm Thiếu doãn, không biết mỗi năm có biết bao nhiêu vụ án cần xử gửi tới từ một phủ hai mốt huyện, trong đó có vô số vụ án trăm họ nghèo khổ, nhân cơ hội phát triển buôn bán đế kiếm tiền nhưng lại phạm luật cấm đêm. Tay mắt ta không với được sâu hơn, không thể ngăn cản việc bọn họ bị đánh tàn phế, có khi đánh chết, ngoại trừ án cấm đêm, còn có những tranh chấp phát sinh từ việc quản lý chợ phường chưa phù hợp. Ngay tại phủ Kinh Đô này, dưới chân Thiên tử, năm nào cũng xảy ra mấy vụ lấy mạng người. Mấy lần xem hồ sơ ta chỉ đọc vài chữ thôi mà cũng thấy giật mình.”
Y đến từ thời hiện đại với mức độ tự do cá nhân cao, mới hiểu rằng lịch sử ban tặng cho bọn họ những thời đại thái bình thịnh trị cũng chỉ là để đảm bảo dân chúng không phải lo cơm ăn áo mặc mà thôi.
“Nếu như đề án được thông qua, hoặc giả có thể cải thiện được tương lai của dân chúng nghèo khổ thì đấy cũng là một phần công đức.”
Con ngươi màu lưu ly của Hoắc Kinh Đường nhìn chằm chằm Triệu Bạch Ngư một ly cũng không lệch, bên trong tựa như có một chùm sáng từ từ bung nở: “Vậy thì công đức của ngươi nhiều không thể đếm xuể mất.”
Hắn vô thức nói chuyện bằng chất giọng trầm khàn chầm chậm, vốn chính là cào vào màng nhĩ người ta ngứa ngáy, nhưng lúc này lại giống như đang tựa vào hõm vai của tiểu tình lang mà nỉ non vậy.
Bả vai Triệu Bạch Ngư đột nhiên tê rần, dời tầm mắt đi nơi khác nói: “Hơn nữa, hơn nữa bệ hạ chắc chắn không biết ai mới là chủ bút thật sự của đề án đó đâu đúng chứ?”
Ánh sáng trong mắt Hoắc Kinh Đường rực lên, màu mắt lưu ly dưới ánh mặt trời càng trở nên trong veo, thoáng nhìn một cái còn tưởng rằng con ngươi có màu vàng.
“Xem ra ngươi còn rõ tính tình của Thánh thượng hơn là đám quan triều ngày ngày lên triều diện Thánh nữa đấy.”
Triệu Bạch Ngư lắc tay: “Nào phải, suy đoán Thánh ý cũng đâu phải chuyện gì tốt đẹp.”
“Đã ăn gì chưa?” Đi thêm một đoạn nữa, Triệu Bạch Ngư quay đầu nói: “Ta mời ngài ăn sáng.”
Hoắc Kinh Đường rất biết lắng nghe.
Triệu Bạch Ngư dẫn người đến quầy điểm tâm đối diện cửa Nha môn ngồi xuống, gọi ba phần bánh bao súp hấp, hai phần canh thịt dê vụn bánh, rút khăn tay của mình ra lau đũa: “Ta đảm bảo bánh bao súp và canh thịt dê vụn bánh ở đây là chính thống và ngon nhất Kinh Đô, chắc chắn ngài chưa ăn bao giờ!”
Lẽ ra phải đưa đôi đũa đã lau xong cho Hoắc Kinh Đường rồi lau thêm một đôi đũa khác, mà từ đâu lại có một cánh tay đưa tới lấy mất đôi đũa và khăn tay mà Triệu Bạch Ngư đang cầm.
“Có qua có lại.” Hoắc Kinh Đường nhướn mày, đưa đôi đũa đã lau xong nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư.
“…” Triệu Bạch Ngư cầm đũa ngơ ngác hồi lâu, đến tận khi ông chủ đem thức ăn đến cũng không tìm được cơ hội lên tiếng đòi lại cái khăn tay mình vẫn luôn mang trong người.
Ăn sáng xong, hai người chia tay.
Hoắc Kinh Đường đưa mắt nhìn Triệu Bạch Ngư đi vào Nha môn, phó quan xuất quỷ nhập thần từ đâu đó đột ngột chui ra.
“Tướng quân, ngài nhặt khăn tay này ở đâu ra vậy? Trông có hơi cũ, không giống với đồ vật mà các cô nương hay dùng.”
Hoắc Kinh Đường cột khăn lên cổ tay, liếc phó quan một cái, giọng nói điềm tĩnh không chút hoảng hốt: “Quà đáp lễ.”
Mả cha nó lại quà đáp lễ? Ai mà cứ đáp lễ hoài thế?
Phó quan cau có.
***
Tảo triều hôm sau, quần thần cùng thảo luận về vấn đề bãi bỏ cấm đêm, tình hình êm đềm xưa nay chưa từng thấy. Từ tấu sớ của các đại quan nhất, nhị phẩm ở hàng đầu cũng đã có thể đoán ra trước đó bọn họ đã soi nến đàm luận xuyên đêm với Nguyên Thú đế rồi, quan điểm chính của buổi nghị sự đã được quyết định, hôm nay gặp mặt chỉ là đi theo quy trình mà thôi, những quan viên khác đều là người sáng suốt, đoán ra ý của bề trên nên đều thuận theo cả.
Sau cùng móc nối trở lại vấn đề ban đầu, liên quan đến việc Triệu Bạch Ngư phạt roi chết tám mươi người phạm phải luật cấm đêm, để xem liệu hành động này có quá tàn nhẫn đến nỗi phải gán cho y cái tiếng quan ác hay không.
Ngự sử đài đứng ra, vẫn giữ nguyên ý kiến cho rằng Triệu Bạch Ngư không biết vu vi, tàn nhẫn vô tình, nếu như không phải y nóng lòng kết án, đợi thêm một hai ngày nữa đến khi bãi bỏ luật lệ thả phạm nhân ra, thì sẽ không xảy ra tình trạng thương vong như thế.
Một bộ phận triều thần vốn ủng hộ quan điểm của Ngự sử đài cẩn thận quan sát Ngũ hoàng tử, không chắc là mình có nên bước ra khỏi hàng gây khó dễ hay không, chẳng ai biết cuối cùng là Triệu Bạch Ngư này có phải đã kết bè đảng với Ngũ hoàng tử hay không?
Ngũ hoàng tử chưa ra tín hiệu, Thái tử cũng không lên tiếng.
Bọn họ cũng chỉ đành tạm thời đứng im, đợi Ngự sử đài xung phong đánh trận trước vậy.
Ngự sử đài ra sức vạch tội Triệu Bạch Ngư, phát hiện đồng minh của mình ai cũng như con rùa rụt cổ chẳng thèm hưởng ứng gì, vậy nên cũng từ từ không lên tiếng nữa.
Ông lặng lẽ quay đầu, ra hiệu bằng ánh mắt với đồng minh.
Chuyện gì xảy ra vậy? Lên đi! Ủng hộ lão phu đi chứ!
Đồng minh nhìn chằm chằm mũi giày, làm bộ như không thấy gì.
Ngự sử đài: “…” Một ngụm máu đột nhiên nghẹn lại trong lồng ngực.
Lúc này, Ngũ hoàng tử bước ra khỏi hàng: “Nhi thần có lời muốn nói.”
Ngự sử đài nước mắt giàn giụa, điện hạ lên tiếng ủng hộ ông, kẻ sĩ chết vì tri kỉ, không uống công lão phu kiên định ủng hộ đảng trưởng tử.
Ngũ hoàng tử: “Không phạm pháp sẽ không phải chịu phạt, người đã phạm lệnh là người mang tội. Đây là đạo lý mà đứa trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu, có lẽ Triệu thiếu doãn không hiểu lẽ phải, nhưng y đã làm theo luật nên cũng không sai, nếu như chấp pháp công bằng mà mang tiếng quan ác thì còn ai dám làm việc mà không thiên vị vì tình riêng? Có phải cũng có thể lấy lẽ phải để chối bỏ trách nhiệm hay không? Nhi thần cho rằng, Triệu thiếu doãn không những không sai, mà còn sẵn lòng khen y cương trực, liêm khiết, tuân thủ pháp luật, phải thưởng cho y mới đúng!
Ngự sử đài bối rối, bấy giờ đã nhận ra ông bị lợi dụng làm cầu nối nhưng lại không thể oán hận chút nào.
Thật ra Nguyên Thú đế cũng không muốn phạt Triệu Bạch Ngư cho lắm, bất kể nguyên nhân là vì đề án Triệu Bạch Ngư trình lên khiến ông xác định được y là người tài, hay vì đạo lý trong lòng ông vốn là tình phải đứng sau pháp.
Là một người thống trị, ông sẽ không cho phép tình lý, lẽ trời lấn át quốc pháp.
“Cũng có lý. Pháp lý không thể bỏ qua tình lý, nhưng có lệnh tất làm, đã cấm phải tuân, quốc pháp không thể tùy tiện nhân nhượng tình lý, nhưng Triệu Bạch Ngư, nhà ngươi đường đường là một quan phụ mẫu, trong lòng nhất định sẽ có phần tình cảm dành cho chúng dân, tùy thời điểm mà phải ứng biến sao cho phù hợp. Trẫm biết hình phạt chỗ các ngươi có cách để đánh tám mươi roi không chết người, cũng có cách đánh hai, ba mươi roi liền đứt đoạn xương hông, nhưng trẫm không muốn truy cứu, bởi vì đây chính là tình lý của trẫm. Tình lý không thể vượt qua quốc pháp, nhưng dưới quốc pháp thì có thể mắt nắm mắt mở cho qua.”
Một lời tình ý sâu xa, trăm quan cảm động không thôi, đồng loạt quỳ xuống, hô ba lần bệ hạ thánh minh.
Triệu Bạch Ngư nghe mà người lúc lạnh lúc nóng, cảm giác Nguyên Thú đế đúng là cơ trí và khôn khéo, thật sự là đỉnh cao của chơi đùa với quyền thuật, sự lạnh lẽo của bậc đế vương quả là vô cùng đáng sợ.
“Vì vậy, trẫm sẽ không tra hỏi cũng như khiển trách để kết thúc vụ án này, nhưng trẫm vẫn phải phạt bổng lộc của ngươi để bồi thường cho nhân dân, Triệu Bạch Ngư, ngươi có phụ không?”
“Bệ hạ nhân từ, hạ quan vô cùng cảm tạ.” Triệu Bạch Ngư cúi đầu nói: “Nhưng hạ quan còn có lời muốn nói —— hạ quan đã không phạt tám mươi roi các bách tính phạm cấm đêm.”
Lời này vừa nói ra, quan triều liền xôn xao.
Triệu Bá Ung vẫn luôn không nhìn đến y cũng đột nhiên quay đầu lại tựa như lần đầu tiên biết đến Triệu Bạch Ngư. Thái tử cũng kinh ngạc không thôi. Còn Ngũ hoàng tử thì hoàn toàn bất ngờ, trái lại trong lòng Ngự sử đài đang gấp như đánh trống, mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Ánh sáng trong mắt Nguyên Thú đế chợt lóe, biểu hiện của trăm quan trên điện đều được ông thu vào đáy mắt.
“Sao lại nói thế?”
“Tám mươi người hạ quan thẩm vấn lúc ấy là tám mươi tên thuộc phường cướp bóc hoặc những kẻ giết người ngoài đường phạm vào tội chết, trong quá trình tra hỏi khó tránh khỏi dùng hình, vô tình đánh chết ba mươi bảy tên tử tù, bởi vì có nhân chứng vật chứng rõ ràng, còn có con dấu của Đại lý tự, đến lúc nói rõ nguyên do cũng hợp tình hợp lý sẽ không thể hỏi trách hạ quan. Còn tám mươi bách tính phạm cấm đêm vẫn còn đang bị giam ở nhà lao, chưa có dùng hình.”
Ngự sử đài lớn tiếng chất vấn: “Nói càn! Vậy sao ngày hôm qua ngươi lại thừa nhận mình đã phạt roi những kẻ đó?”
Triệu Bạch Ngư ung dung trả lời: “Hạ quan đã nói ‘Tám mươi phạm nhân đều phạm vào luật cấm đêm, theo lý phải phạt tám mươi roi, hạ quan đã chấp pháp công bằng, đã sai chỗ nào?’, chẳng qua chỉ là giả thiết hạ quan hỏi ngược lại thôi, nào phải thừa nhận. Hơn nữa hạ quan cũng không biết chuyện gì, rõ ràng đánh chết tử tù phạm tội nặng, lại bị truyền ra là thủ đoạn tàn bạo, đánh chết ba mươi bảy dân thường. Hạ quan là quan phụ mẫu do bệ hạ ủy nhiệm, kể từ ngày được làm quan đã cảm động ân đức của bệ hạ, từ trước đến nay luôn đối nhân xử thế vô cùng tốt, làm sao có thể ra tay đánh chết ba mươi bảy dân thường?”
Ngũ hoàng tử hiểu rõ mình bị đùa bỡn thì giận ứa gan, nhớ lại ban nãy mình còn mới lên tiếng khen ngợi Triệu Bạch Ngư, trước mắt lại tối sầm.
Triệu Bạch Ngư, cái tên không biết xấu hổ sao lại dám làm thế!
Sao hành vi của y lại kì lạ như vậy? Phong cách quân tử này ở đâu ra? Hay y là môn sinh của thánh nhân gì gì đó?
Ngự sử đài tức đến độ khó thở: “Ngươi ngươi ngươi —— vậy sao ngươi không phản bác?”
Triệu Bạch Ngư: “Lời Ngự sử đại nhân như châu như ngọc, nói năng khí thế, hạ quan làm gì có cơ hội lên tiếng, vả lại Ngự sử đại nhân dùng toàn từ ngữ cay độc, cãi lẽ sắc bén, hạ quan bái phục còn không hết nên nghe say mê, quên nói mất.”
“Ngươi! Ta, ta, ta!” Ngự sử đài nổi nóng, hai mắt trợn ngược lăn đùng ra ngất.
Nguyên Thú đế không nhịn được nghĩ Ngự sử đài già cả thật rồi, mượn cái danh lão thần để mạnh miệng nhiều năm, cũng không đi mà học hỏi Trần Sư Đạo, cùng là nguyên lão ba triều, Trần Sư Đạo lại giỏi hơn lão rất nhiều.
“Đã vậy thì, Triệu Bạch Ngư, trẫm sẽ không phạt ngươi nữa. Giống như lão Ngũ nói, ngươi có công lao, vậy nên ban thưởng ngàn lượng, hai mươi xấp lụa, hai mươi thạch lương. Còn Ngự sử, khuyên can giữ gìn trật tự, nghiêm túc chính trực với kỷ cương vốn là chức trách nhưng chỉ vì một mối tình riêng, không tra rõ đầu đuôi câu chuyện mà đã vạch tôi mệnh quan triều đình nhiều lần, đó là không làm tròn bổn phận. Vậy thì cũng không cần làm quan nữa, về nhà dưỡng lão đi.”
Ngự sử đài thật đáng thương, vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy lời này, nộ khí công tâm nên lại ngất xỉu lần nữa.
***
Ra khỏi điện, Ngũ hoàng tử ngăn Triệu Bạch Ngư lại, tuy giận dữ nhưng lại mỉm cười: “Ngươi cũng hay đấy!”
Triệu Bạch Ngư: “Tạ điện hạ khen ngợi.”
Thái tử vội lên tiếng ngăn Ngũ hoàng tử sắp mất khống chế lại, nhìn Triệu Bạch Ngư bằng ánh mắt ôn hòa: “Nhắc mới nhớ, ngươi là biểu đệ của bọn ta, cũng là đệ đệ của Tứ lang, ngươi xuất sắc như vậy cô cũng rất yên tâm. Còn nữa, ngày cưới của ngươi và quận vương cũng sắp đến rồi, là mùng bảy hay là mùng chín tháng sáu nhỉ?”
Ngũ hoàng tử cười trên sự đau khổ của người khác: “Là mùng tám.”
Thái tử: “Cũng chỉ còn tám, chín ngày nữa thôi, ở đây cô chúc biểu đệ tân hôn đại hỉ trước nhé.”
Một người đàn ông thành thân với một người đàn ông, dù là gả đi một cách chính thức cũng đều không thể nhẫn nhịn được. Thái tử và Ngũ hoàng tử chỉ mượn cớ này để làm tổn thương Triệu Bạch Ngư, kích thích cơn giận của y mà thôi.
Triệu Bạch Ngư giương mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Bá Ung đi qua cách đó không xa, tươi cười rộng lượng cất cao giọng nói: “Tâm ý này ta xin nhận, đến lúc đó mời các điện hạ và chư vị đại nhân ghé phủ uống chén rượu mừng! Đừng quên quà mừng nhé!”
“!”
Mọi người đều như mắc nghẹn, có lẽ không ai ngờ da mặt của Triệu Bạch Ngư có thể dày đến mức này.
==