Chương 114: Ngoại truyện 7 • Củi cháy lửa truyền
- Trang Chủ
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Mộc Hề Nương
- Chương 114: Ngoại truyện 7 • Củi cháy lửa truyền
Sổ con Quảng Đông tham tấu Tri phủ Quảng Châu bay về Kinh Đô như bông tuyết, vừa hạ triều Triệu Bạch Ngư đã bị Nguyên Thú đế gọi đến bên cạnh, cùng ông đi đến ngự hoa viên.
Mấy năm nay hoàng cung đã đổi mới, Đông cung bị dời ra ngoài, cho nên ngự hoa viên cũng được nới rộng ra, kì trân dị bảo từ năm sông bốn biển chuyển vào bên trong, đây là nơi mà gần đây Nguyên Thú đế thích đến để thả lỏng nhất.
Nguyên Thú đế cho cung nữ và thái giám lui xuống, gọi Triệu Bạch Ngư chui vào động thạch dưới mỏm núi đá, đi dọc theo chiếc cầu thang hẹp dẫn đến một mái đình nhỏ phía trên, ông đứng chắp tay nhìn ngự hoa viên rồi nói: “Ngũ lang vẫn chưa đến đây ngắm cảnh lần nào à.”
Triệu Bạch Ngư đứng ở phía sau ông, ngắm nhìn lớp ánh sáng hiện lên bên trên mặt hồ: “Chưa từng ạ, nhưng phong cảnh đúng là như tranh vẽ.”
Hai bên tóc mai của Nguyên Thú đế đã chuyển thành màu hoa râm, lưng hơi còng xuống một chút, hai năm trước mắc phải một trận bệnh nặng xong là trông ông già yếu đi hẳn, có lẽ ông nhận ra được Hoắc Kinh Đường hoàn toàn không có khả năng đăng cơ như ông mong muốn, cũng nhìn thấy mấy hoàng tử nhỏ được đại thần văn võ dạy dỗ tương lai xán lạn, dần dà hiểu được trước kia phạm phải sai lầm, cho nên đối xử ôn hòa hơn với Triệu Bạch Ngư mà ông mắc nợ rất nhiều, thật sự là đối xử với y giống như con cháu của mình vậy.
“Là bản vẽ ta tự tay phác họa đó, trong hồ còn có đá Thái Hồ cao ba trượng, bạc này là bạc mà trẫm lấy trộm từ trong nội khố ra, cũng vì thế mà còn phải nghe Hộ bộ mắng nữa cơ, nhưng mà ngươi nhìn xem có phải chúng trông rất thần kì không? Tiền này chi thế cũng hay ho mà nhỉ?”
Nguyên Thú đế giống hệt một lão già trẻ con, đã tiêu lắm tiền còn bị ăn mắng nhưng không hề hối cải, vẫn dương dương tự đắc.
Triệu Bạch Ngư cũng trả lời thành thật: “Núi non trùng điệp tinh xảo đặc sắc, kiểu dáng lạ mắt, màu sắc xinh đẹp, vô cùng độc đáo, đúng là đáng giá từng đồng.”
Nguyên Thú đế thích chí cười to, mấy năm nay ông càng ngày càng thích nói chuyện với Triệu Bạch Ngư.
Vỗ vỗ lan can, Nguyên Thú đế thở dài một hơi: “Triệu khanh, ngươi nói thật với trẫm đi, ngươi hướng về ai thế?”
Triệu Bạch Ngư thừa biết ý của lời này là nhắc đến việc lập trữ, nhưng y chỉ nói: “Đại sự quốc gia, không phải là lời của mỗi mình thần.”
Nguyên Thú đế hừ một tiếng: “Ngươi cứ lén nói với ta đi, quanh đây không có ai, cũng đâu chắc là ta có chấp nhận hay không đâu.”
Triệu Bạch Ngư vẫn kiên trì, “Thần dạy người không phân biệt, đối xử công bằng, các hoàng tử đều xuất sắc ngang nhau, thần cũng không có hứng tham gia việc không đâu này đâu.”
Nguyên Thú đế xụ mặt: “Ngươi mới vừa nói đây là đại sự quốc gia, sau đó lại nói là việc không đâu, ngươi lừa gạt trẫm đấy à?”
Triệu Bạch Ngư không hề kinh sợ: “Thần sợ hãi.”
“…” Nguyên Thú đế vô cùng bất lực, trừng mắt nhìn Triệu Bạch Ngư càng lúc càng láu cá, thái độ trước mặt ông cũng càng lúc càng giống với Hoắc Kinh Đường rồi, “Trẫm coi ái khanh ngươi như tri kỉ đáng tin duy nhất trong lòng, vất vả lắm mới quyết định tìm cơ hội trải lòng, giao phó tâm sự cùng ngươi, ngươi lại đáp trả qua loa cho có lệ! Hầy, trẫm thừa biết mà, đều thấy trẫm già cả hồ đồ rồi chứ gì, chỉ vì mấy năm trước trẫm không hợp tình người, cho nên mấy người các ngươi đều oán trách trẫm, không muốn gần gũi với trẫm nữa. Tử Uyên là một, lão Ngũ cũng vậy… trẫm cũng đã thả lão Tam khỏi Tông Chính tự rồi, nhưng mà lão Lục vẫn không muốn về kinh! Tính tình của ngươi tốt nhất, không ưa mang thù, ban đầu trẫm cứ nghĩ ngươi có thể hồi đáp lại trẫm những cảm xúc tương tự…”
Anh hùng tuổi xế chiều, đế vương yếu thế, suy cho cùng vẫn khiến cho lòng người chua xót.
“Bệ hạ đối xử tốt với thần, thần khắc sâu trong lòng.” Triệu Bạch Ngư lạnh lùng vô tình, không hề lo lắng nể mặt ông chút nào. “Nếu như ngày hôm trước người không nói câu “tri kỷ duy nhất trong lòng” này với ân sư, có thể thần sẽ tin đấy.”
Nguyên Thú đế gãi mu bàn tay, ánh mắt rất lơ đễnh: “Hai thầy trò các ngươi chẳng giấu giếm nhau điều gì nhỉ.”
Triệu Bạch Ngư im lặng.
Một lát sau, Nguyên Thú đế mới nói: “Thôi được rồi. Sổ con Quảng Đông cứ để đó trước đi, nhưng mắng thì vẫn phải mắng đấy nhé. Triệu Nghiên Băng là đệ tử mà ngươi dạy dỗ, phong cách làm việc giống với ngươi năm đó vài phần, nhưng thủ đoạn còn hơi non nớt, chỉ một vụ án mạng cũng bị làm khó, về sau làm sao mà đấu ngược lại với thế lực của tông tộc Quảng Đông được chứ?”
Triệu Bạch Ngư: “Thế lực của tông tộc bị diệt một vẫn có thể tái sinh một cái khác, đó chính là đường sống của bọn họ, e là rất khó diệt trừ.”
Nguyên Thú đế lắc tay: “Trẫm không muốn tấn công vào thế lực tông tộc, sống gắn kết với nhau đã là bản năng của con người, Quảng Đông ở xa Kinh Đô, không sống gắn kết thì làm sao có thể đặt chân vào quan trường? Nhưng bọn họ không thể quá phận, chỉ lấp đầy bụng đám tông tộc lớn mạnh mà không màng quan tâm tới dân chúng, càng không thể vọng tưởng đến việc nhúng tay vào thuế quan triều đình.”
Triệu Bạch Ngư rũ mắt, “Năm đó quan trường Đông Nam bị chỉnh lý, không phải bệ hạ đã thuận tay chỉnh đốn cảng Quảng Châu rồi sao?”
Nguyên Thú đế: “Những chuyện như tham ô này giống như măng mọc sau mưa vậy, cắt một gốc, năm sau lại có một gốc khác lớn lên, qua mấy năm sẽ lớn thành đại thụ che trời, thế là lại phải chặt nữa.”
Triệu Bạch Ngư hiểu rõ ý trong lời nói của Nguyên Thú đế, ông đang ám chỉ y ra tay giúp đỡ Triệu Nghiên Băng đứng vững ở Quảng Châu, giúp ông nhìn chằm chằm vào thuế quan Quảng Đông.
Nguyên Thú đế: “Đừng xem thường một vụ án mạng, có khả năng liên lụy đến các tông tộc lớn, trăm tên quan viên mười lăm châu Quảng Đông tham tấu Triệu Nghiên Băng, nếu như hắn không thể giải quyết được án giết vợ này trong vòng nửa tháng nữa, chờ đến lúc hung thủ bị chém đầu, Mã Thế Bác tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, sẽ tham tấu lần thứ hai. Đến lúc đó, trẫm không thể thiên vị nữa, chỉ sợ là sẽ phải phạt thật nặng mới thôi.”
Vẫn vận dụng thủ đoạn vừa ban ơn vừa giữ uy* thuần thục như vậy.
(*) Nguyên văn: 恩威并施 – ân uy tịnh thi, vừa ban phát ân huệ, vừa gìn giữ uy nghiêm. Nếu chỉ biết giữ cái uy thì kẻ dưới sợ mà không ưa, chỉ biết ban ân thì người ta nhờn mà không kính.
Triệu Bạch Ngư chắp tay đáp: “Thần thay mặt đệ tử không nên thân tạ ơn bệ hạ.”
Nguyên Thú đế nở nụ cười, Triệu Bạch Ngư nói lời này khiến cho ông tự nhiên an tâm, tâm trạng trở nên vui vẻ mời Triệu khanh ở lại câu cá.
***
Quảng Châu.
Huyện lệnh huyện Thanh Viễn và người nhà họ Đàm được Mã đề hình mang đi, may mà Nghiên Băng đã để người khám nghiệm tử thi đi trốn, nếu như để bị phát hiện, chỉ sợ bọn họ sẽ thẳng tay giết chết bịt miệng.
Đại phu giúp Đàm thị xem bệnh và tỳ nữ, cùng với đới hạ y có thể chứng minh việc cái xác không đầu kia có thai cũng đều đã được y đưa về Nha môn lẩn trốn, khi Đàm thị vẫn chưa bị tìm thấy, Nghiên Băng không thể để lộ chuyện trước khi chết người phụ nữ kia đã mang thai.
Hắn tìm Ngụy bá đến giúp điều tra biệt trang trên danh nghĩa của Mã Khai Tín, “Để ý dinh thự nơi hắn thường xuyên ra vào, nếu như Đàm thị còn sống, chắc chắn sẽ bị hắn giấu ở đó.”
Ngụy bá đi tìm Đàm thị, còn hắn thì lập tức đem bạc đi thuê những hiệp khách trẻ tuổi giúp mình đến huyện Thanh Viễn tìm kiếm thông tin của người phụ nữ mất tích hai năm trước, tiếp tục lợi dụng quyền hạn điều hồ sơ từ huyện Thanh Viễn đến, thức trắng đêm lật xem hai năm trước có bản án nào báo việc mất tích hay không.
Ngay khi Nghiên Băng khua chiêng gõ trống triển khai điều tra, tông tộc Trần thị cũng chằng nhàn rỗi gì, càng quậy cho ầm ĩ hơn, thể là việc ngắt lá chế biến trà thơm cũng bị trì hoãn, trà thương từ các nơi đến huyện Thanh Viễn để mua loại trà đặc sắc của nơi này đành phải quay về tay không, sốt ruột không chịu nổi.
Biết được là do Tri phủ Quảng Châu cản trở từ bên trong, đám trà thương này bèn kéo nhau đến kháng nghị ở Thương hội Quảng Châu.
Nghiệp đoàn có không ít người đã bị mua chuộc từ lâu, hùa theo hưởng ứng, phái một Hàng lão đức cao vọng trọng đích thân thăm hỏi Tri phủ Quảng Châu, khuyên hắn chớ vì một chút ít lợi lộc mà làm trái ý dân.
Lâm Đại giết vợ, chứng cứ phạm tội đã vô cùng chính xác rồi, cần gì phải cố chấp lật bản án, ồn ào đến nỗi chẳng ai thoải mái?
Hàng lão quen thói cậy già lên mặt, thấy Nghiên Băng non trẻ, lời nói gần xa đều chứa đầy ý mỉa mai, bị Nghiên Băng đen mặt ra lệnh thả chó đuổi người, Hàng lão tức giận quay về, bắt tay với mấy thương hội lớn đình công.
Đương nhiên là bọn họ đình công không giống với cách đình công của Cán thương mấy năm trước, quy mô không ảnh hưởng đến cả phủ, chỉ kết hợp với mấy Nghiệp đoàn trong chợ phường đóng cửa hàng và quán trọ, việc này đã gây rắc rối cho dân chúng, khiến họ khó khăn trong việc mua bán và đi lại.
Không đến mấy ngày, sổ con tham tấu lại được gửi về phủ Kinh Đô, Nguyên Thú đế quát mắng không giống như vô thưởng vô phạt, dùng từ tương đối nghiêm trọng, phạt hắn một năm bổng lộc.
Hành động lần này khiến cho quan lại Quảng Đông cảm thấy thỏa mãn, chuẩn bị thêm dầu vào lửa, hoặc là đá Nghiên Băng xuống ngựa, hoặc là trị cho hắn về sau phải rụt đầu mà làm người.
Mã Khai Tín lén lút giữ người, còn định tung thêm vài chiêu nữa, bắt đầu ra tay với người nhà họ Lâm rồi chèn ép Lâm Đại đến chết, ngay lúc cùng đường bí lối, Nghiên Băng nhận được thư gửi từ phủ Kinh Đô.
Xem xong thư Triệu Bạch Ngư gửi đến, Nghiên Băng nói với Ngụy bá: “Ta không bằng ân sư.”
“Ngũ lang hiểu rõ thế lực tông tộc Quảng Đông, chỉ đôi ba câu đã trình bày được rõ ràng, nói ta không cần phải lo lắng việc bọn họ bắt tay ép ngược lại quan phủ. Tuy rằng tông tộc, thương hội đã cấu kết với quan phủ, thế lực mạnh mẽ, nhưng thật ra có lợi cũng có hại, cần phải phân tách chúng ra, chỉ cần hai chữ “lợi ích” là đủ. Tông tộc không tuân theo sự quản giáo của triều đình, thường xuyên vì tranh đoạt “lợi ích” mà lén lút đánh nhau bằng vũ khí, cứ cách mấy năm là sẽ tổ chức một trận thông qua “thư chiến”, thương vong vô cùng nghiêm trọng, hận thù một đời tích lũy trở thành mối thù truyền kiếp, mấy trăm năm không thể hóa giải. Ví dụ như Trần thị và Lâm thị, hoặc là Mã thị và Lý thị, cứ tùy thời để cho bọn họ đối phó với nhau là được.”
“Tiếp đến là thương hội. Dù sao thì lợi ích của Thương hội Quảng Đông cũng đã được nhất trí, nhưng sau khi quan trường Đông Nam rung chuyển vào mấy năm trước, triều đình đã thừa cơ sắp xếp người vào. Sau đó, ngũ lang bèn nhân cơ hội nâng đỡ nha hàng thuộc về triều đình, cùng một loại với Thương hội Quảng Đông, nhưng công hiệu lại đầy đủ hơn.”
“Đợi thời cơ đến là có thể chiếm lấy được rồi.”
Nghiên Băng thán phục: “Ngũ lang mưu tính lợi hại, phòng ngừa chu đáo.”
Ngụy bá để lộ vẻ hiểu rõ: “Thảo nào ngươi lại bị điều đến Quảng Đông, trước là Triều Châu, rồi đến Liên Châu, Phong Châu, ngũ lang chưa từng lên tiếng điều ngươi về Kinh Đô, hóa ra là vì đã tốn rất nhiều tâm tư trải sẵn đường ở đây rồi.”
Nghiên Băng sửng sốt, một tia sáng lóe lên trong đầu, thoáng chốc như bừng tỉnh ngộ ra, trong lòng cảm kích quên thân, một lúc lâu không nói nên lời.
Tuy rằng Quảng Đông có cảng Quảng Châu phồn hoa, giàu có và dông đúc, nhưng mà cách xa Kinh Đô, những địa phương khác thì vừa nghèo rớt mồng tơi vừa đầy trùng độc mãnh thú, chướng khí phủ đầy, đây vẫn là nơi lưu vong khiến cho tất cả quan lại bị giáng chức cảm thấy sợ hãi nhất.
Thành tích của Nghiên Băng cũng có thể tính là nổi bật, quanh năm chỉ chạy tới chạy lui các nơi quanh Quảng Đông, vất cả lắm mới được đặt chân đến phủ Quảng Châu sầm uất, nếu như có thể nhân cơ hội này xử lý tốt Thương hội Quảng Đông và vụ việc tham ô thuế quan hải quan, chắc chắn sẽ một bước lên mây, địa vị cao vững.
“Ân sư nhọc lòng, ta tuyệt đối không thể phụ lòng được.” Nghiên Băng càng thêm vững lòng, chỉ cần Triệu Bạch Ngư nhắc một chút là tự biết cách giải quyết trò hề của tông tộc như thế nào. “Lâm Đại giết vợ, bôi nhọ mặt mũi của tông tộc, nếu như để cho tông tộc Lâm thị biết được Lâm Đại vô tội, tông tộc Trần thị và Mã đề hình bắt tay nhau thêm dầu vào lửa, chỉ e là tông tộc Lý thị phía sau sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu.”
Ngụy bá nghe thấy thế bèn nở nụ cười.
“Dù sao cũng loạn rồi, cho loạn đến cùng đi.”
Nghiên Băng gật đầu: “Như bọn họ mong muốn.”
Đang nói chuyện, hắn thoáng liếc mắt nhìn phần hồ sơ bản án đang để mở ở bên bệnh, hai năm trước, có một thôn dân họ Lý báo vợ mình mất tích, vợ gã họ Lâm, vốn định về nhà mẹ đẻ ở huyện Thanh Viễn ở chơi vài ngày, kết quả mất tăm mất tích.
Người nhà mẹ đẻ cũng chưa từng gặp lại nàng ta, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy người đâu, dần dà xuất hiện lời đồn Lâm thị kia đã bỏ trốn theo trai.
Thôn dân họ Lý không tin vào lời đồn kia, kiên trì báo quan, nhưng không hiểu sao mà hai năm trôi qua vẫn không có manh mối gì, gã sợ vợ mình bị bọn buôn người lừa bán đi, cho nên tiếp tục đến phủ Quảng Châu báo mất tích.
Nghiên Băng đọc đi đọc lại những lời giải trình trong báo cáo về người mất tích, lúc này, hiệp khách trẻ cũng đem tin tức từ huyện Thanh Viễn về, nói rằng hai năm trước người phụ nữ ở nhà họ Lý, Lâm thị đã mất tích, không rõ đang ở đâu.
Kể từ khi đó, Nghiên Băng đã cơ bản xác định được thân phận của cái xác phụ nữ không đầu kia.
“Nhưng vấn đề bây giờ là không biết hung thủ là ai? Vì sao lại giết Lâm thị? Một xác hai mạng, đổ oan cho Lâm Đại, suýt nữa là thành ba mạng rồi… Lâm thị? Thôn dân họ Lý… Lý Vọng Tân?” Nghiên Băng cau mày, cảm thấy cái tên này có hơi quen, hắn gõ bàn suy nghĩ một lúc mới phát hiện ra: “Hắn chính là Hàng lão Thương hội Quảng Châu, tộc lão* của tông tộc Lý thị!”
(*) Chỗ này mình không tìm được nghĩa tiếng Việt của từ gốc nên để theo QT, nhưng có thể hiểu nôm na đây là người đứng đầu 1 nhánh trong 1 gia tộc lớn.
Ngụy bá: “Có liên quan gì đến tranh đấu giữa các tông tộc hay không?”
Nghiên Băng không đáp mà hỏi: “Có tìm thấy tung tích của Đàm thị không?”
Ngụy bá: “Ngoại trừ một phủ đệ, Mã Khai Tín còn sở hữu hai biệt viện nữa, trong nhà đều nuôi phụ nữ, ta đã lén vào xem cả rồi, không tìm được ai khớp với Đàm thị kia, nhưng ta phát hiện Mã Khai Tín này là một tên háo sắc, mỗi đêm phải chơi bời gái gú xong mới có thể ngủ ngon. Tuy nhiên mỗi tháng hắn luôn dành ra vài ngày nhốt mình trong thư phòng, hơn nữa trong các tháng này, son phấn và bột nước cùng với quần áo phụ nữ mới đều sẽ được đưa đến thư phòng.”
Nghiên Băng: “Vậy thì không sai được, thân phận của Đàm thị nhạy cảm, giấu chỗ nào cũng không an toàn, chẳng bằng giấu ở thư phòng nơi mà người khác không vào được! Ngụy bá, ông có thể lén đưa Đàm thị ra ngoài không?”
Ngụy bá: “Trong phủ của Mã Khai Tín có cao thủ, rất khó để mà im hơi lặng tiếng đưa người đi.”
Nghiên Băng nghĩ ngợi một chút, đấm vào lòng bàn tay nói: “Ta sẽ gây động tĩnh ở bên ngoài, thu hút sự chú ý, ép Mã Khai Tín điều nhân thủ đi, có thể thực hiện không?”
Ngụy bá: “Có thể thử một lần.”
Nghiên Băng: “Được rồi. Chờ bổn phủ đích thân đưa thiệp mời hẹn ngày gặp Lý Vọng Tân, thuyết phục Lý Vọng Tân và Lâm thị, trói những người có cùng mối thù lên chung một chiếc thuyền… Một xác hai mạng đấy, sao có thể ra tay được cơ chứ?”
***
Sĩ tộc Lý thị, Quảng Châu.
Lý phủ có hơi bề thế, tiểu đồng đứng sau cửa lớn màu đen nhận lấy thiệp mời đi xin chỉ thị đã quay trở lại, tuy khó xử nhưng vẫn từ chối nhã nhặn lời mời gặp mặt của Tri phủ.
Tri phủ trẻ tuổi ôm một bụng ý đồ, chỉ đáp đúng một câu “Bổn phủ có tung tích của Lâm thị” đã nhanh chóng được nghênh đón vào trong phủ, tộc trưởng tông tộc Lý thị trông khoảng chừng ba lăm, ba sáu tuổi vội vàng chạy đến, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Nghiên Băng, nhưng gã là một người nhanh nhạy, thẳng thắn đi vào vấn đề đâm vỡ chủ ý trong bụng của Nghiên Băng.
“Ta biết đại nhân một cột khó chống vững nhà, chỉ mong tìm được chỗ dựa hỗ trợ từ tông tộc Lý thị của ta, quả thật Lý thị ta và Mã thị là kẻ thù truyền kiếp, nhưng tông tộc to lớn, không phải phụ thuộc vào một lời của nhà ta, càng không thể để mặc ta lợi dụng vì lợi ích riêng, dù tính toán của đại nhân có tốt thì e là vẫn sẽ gặp thất bại mà thôi.”
Gã không vội hỏi tung tích của vợ mình, hai mắt vẫn cố định trên mặt của Nghiên Băng với ý định phân tích xem những lời hắn sắp nói có phải là thật hay không thông qua nét mặt.
Tất nhiên là trước khi đến đây, Nghiên Băng đã điều tra rõ ràng về cuộc đời của Lý Vọng Tân này rồi.
Gã đậu tú tài vào năm Nguyên Thú hai mươi tám, không muốn làm quan mà đặc biệt thích kinh doanh buôn bán, lấy con gái nhà họ Lâm nhờ lời mai mối, sau khi kết hôn vợ chồng đều có lòng như nhau, lâu ngày sinh tình, mấy năm trời không có con nhưng tình cảm vẫn đậm sâu.
Lâm thị mất tích hai năm, gã không lấy vợ kế, cũng không có ý định nạp thiếp, quan phủ không giúp được, gã bèn tiêu một số tiền lớn thuê người trong giang hồ, đây cũng là lý do khiến cho hồ sơ chỗ quan phủ trở nên chẳng đáng để chú ý đến.
Trước khi nói tung tích của Lâm thị, Nghiên Băng hỏi: “Anh cũng biết trước khi mất tích, Lâm thị vợ anh đã mang thai hai tháng rồi chứ?”
Dù Lý Vọng Tân trông bình tĩnh tự nhiên là thế nhưng vẫn để lộ sơ hở, sắc mặt khó nén nổi khiếp sợ, hẳn là không biết vợ mình có thai.
Nghiên Băng thấy vậy thì không đành lòng.
Lý Vọng Tân cố gắng đè nén tâm trạng, không kiểm soát được run rẩy đứng dậy, gã đã nhận ra được một ít manh mối từ biểu cảm của Nghiên Băng, nhưng trong lòng vẫn cất giấu hy vọng: “Đại nhân đã gặp vợ ta sao? Nàng đang ở đâu? Người có khỏe không?”
Nghiên Băng rủ mắt nhìn xuống đất, đáp lời không trôi chảy: “Khi bổn phủ truy xét án giết vợ của Lâm Đại, xem xét thông tin từ lời của đới hạ y đã xem bệnh cho Đàm thị năm đó, biết được trước khi Đàm thị được gả cho Lâm Đại đã quan hệ với Mã Khai Tín, bởi vì phá thai không đúng cách dẫn đến cả đời này khó mang thai lần nữa. Nhưng líc người khám nghiệm tử thi khám thi thể ở huyện Thanh Viễn, đã phát hiện thi thể của người phụ nữ kia đang mang thai hai tháng…”
Ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vọng Tân đang ngây ra như phỗng, hắn nói: “Nói Lâm Đại giết vợ chính là vu oan giá họa, Đàm thị chưa chết, đang được giấu trong phủ của Mã Khai Tín, người chết là một người khác.”
Lý Vọng Tân cười khẩy: “Chỉ dựa vào điểm ấy thôi mà đã muốn lợi dụng ta giúp đại nhân đối phó với Mã đề hình sao? Đúng là suy nghĩ hão huyền! Vợ ta giúp đỡ mọi người làm việc tốt, sao có thể bị hại chia lìa thể xác như vậy? Huống chi năm đó khi nàng bị hại, ta đã từng đến xem thi thể rồi,” Dường như là gã đang nặn ra từng chữ một, “Không phải là nàng ấy!”
Nghiên Băng càng thêm thông cảm, nhẹ nhàng đáp: “Mỗi lần Đàm thị về nhà mẹ đẻ đều sẽ qua lại với Mã Khai Tín, lần đó ả cũng lấy cớ về nhà mẹ đẻ, thật ra lại là để ngoại tình với Mã Khai Tín… Nếu như chuyện vợ anh chết có liên quan đến Mã Khai Tín, như vậy rất có khả năng anh sẽ không được đến gần người chết mà chỉ được đứng xa xem thôi, chỉ liếc mắt vội vàng, hơn nữa trong lòng anh không muốn thừa nhận tin dữ này, lại thêm động cơ Lâm Đại giết vợ quá đầy đủ, so với việc vợ mình bị chặt đầu và việc bất chấp nhận định Đàm thị bị Lâm Đại hãm hại, anh có khuynh hướng suy nghĩ vợ mình bị đám buôn người bắt cóc hơn, ít ra thì khi ấy người vẫn còn sống.”
“Đủ rồi!” Lý Vọng Tân phẫn nộ quát lên, “Đại nhân không có bằng chứng mà đã rủa vợ con ta chết, thứ cho tại hạ không thể tiếp chuyện với ngài nữa, xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức!”
Gã nói là “vợ con”.
Nghiên Băng đã đoán được kết cục này, đứng dậy bái biệt.
***
Quả nhiên, đêm đó Lý Vọng Tân đến gõ cửa sau của Nha môn, dùng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn Nghiên Băng: “Ngài làm cách nào chứng minh cái xác kia… Đó là vợ ta?”
Nghiên Băng: “Tìm ra Đàm thị, bắt Mã Khai Tín, anh sẽ đạt được mong muốn.”
Lý Vọng Tân cười mỉa: “Ta mong vợ con ta bình an vô sự, có thể được như mong muốn không?”
Nghiên Băng không trả lời được.
Lý Vọng Tân nhắm mắt: “Ta biết cách đối phó với Mã đề hình và Mã Khai Tín, đại nhân cứ chờ tin tốt đi.”
Đối với hắn thì là tin tốt, nhưng đối với Lý Vọng Tân thì lại là cơn ác mộng tuyệt vọng mạnh mẽ chèn ép.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng suy sụp đang rời đi của Lý Vọng Tân, Nghiên Băng bỗng nhiên nặng lòng, thấp giọng thầm thì: “Hóa ra trầm oan giải tội không hoàn toàn có thể giúp cho người ta hả lòng hả dạ.”
Ngụy bá vỗ vai Nghiên Băng, an ủi trong im lặng,
***
Lý Vọng Tân đã đấu thắng Mã Khai Tín vô số lần, biết rõ cách vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn để mà bắt chẹt đối phương bảy phần.
Không đến hai ngày, tông tộc Trần thị vây quanh Nha môn đã nhanh chóng tản đi, đi nghe ngóng một chút, hóa ra Lý Vọng Tân đã ra sức ủng hộ tông tộc Lâm thị mở bán hàng tồn trong kho, bán cho trà thương hết số trà thơm vốn được chuẩn bị để cung cấp cho Lý Vọng Tân với giá cả bằng giá của những năm trước.
Được tông tộc lớn sai khiến, sẵn tiện dựa vào việc này mà ra giá cao hơn, tông tộc Trần thị không ngờ sự việc lại không phát triển như trong tưởng tượng, ngược lại thiệt hại lượng khách hàng cố định, ai nấy đều sững sờ, bất chấp mệnh lệnh của Mã Khai Tín, tranh thủ thời điểm ban đầu lộn ngược trở lại, bận rộn tranh giành trà thương, căn bản không có thời gian tiếp tục đến bao vây Nha môn Quảng Châu nữa.
Dư tình cứ thế tự nhiên được dẹp loạn.
Việc Nghiệp đoàn đình công thì càng dễ giải quyết hơn.
Nha hàng được cài cắm ở Quảng Châu nhiều năm nay nhân cơ hội này dùng thế lực không thể chống đỡ nối chiếm đoạt thị trường, có triều đình là hậu thuẫn, nguồn cung cấp ổn định, hàng hóa nhiều, chất lượng tốt, lại không bày vẽ những quy tắc ngang ngược như Nghiệp đoàn đã làm, nhanh chóng thu hút một nhóm thương nhân gia nhập Nha hàng góp vốn làm ăn.
Đến khi Nghiệp đoàn kịp nhận ra mới phát hiện đối thủ của mình rất mạnh, cứng rắn dồn hết sức lực, nào có ai còn dư hơi quan tâm đến lời nói của Mã đề hình và Mã Khai Tín nữa chứ?
Tông tộc Mã thị cũng không phải là chỗ để cho hai bác cháu bọn họ độc đoán.
Tiếp đó là chấn chỉnh quan trường Quảng Đông, khiến cho bọn họ không dám để cho Mã đề hình đem ra lợi dụng nữa, cũng phải nhờ Lý Vọng Tân ra mặt. Trước đây Nghiệp đoàn hai nhà đấu đá với nhau, tranh giành Việt thương để củng cố Nghiệp đoàn lớn mạnh, Mã Khai Tín đã giở không biết bao nhiêu là thủ đoạn ngầm xấu xa, tông tộc Lý thị đã bất mãn từ lâu rồi.
Lý Vọng Tân không phụ sự tín nhiệm của mọi người, cùng ngày hôm đó gửi thư chiến đi, buổi tối đã dẫn người bao vây lấy phủ đệ của Mã Khai Tín.
Hai tộc phải dùng vũ khí đánh nhau, sự việc diễn ra đột ngột không kịp đề phòng, Mã Khai Tín chưa chuẩn bị sẵn sàng, đội ngũ phe mình lại ít quá, gã đành phải điều động cao thủ vốn là vòng canh gác thư phòng nghiêm ngặt, để lộ sơ hở cho phép Ngụy bá vào bắt Đàm thị đi.
***
Bó đuốc sáng ngời thắp sáng Nha môn, Nghiên Băng nhìn xuống Đàm thị trắng trẻo đẫy đà, điềm đạm đáng yêu, chắc chắn là hai năm qua sống rất sung sướng.
“Đàm thị.”
Đàm thị co rụt hai vai lại: “Các ngươi là ai? Có biết ta là ai không? Ngươi mặc quan phục… Ngươi làm quan à, sao biết rõ luật còn cố phạm phải?”
Nghiên Băng: “Bổn quan có chuyện cần hỏi cô, cô phải trả lời đúng sự thật. Đàm Y, thứ nữ nhà họ Đàm huyện Thanh Viễn, vợ của Lâm Đại ở thôn Lâm gia là cô phải không?”
Đàm thị gật đầu.
Nghiên Băng: “Hai năm qua cô đều trốn ở phủ của Mã Khai Tín sao?” Thấy Đàm thị gật đầu, hắn lập tức nghiêm nghị quát lên: “Vì sao hai năm qua không ra khỏi nhà? Vì sao không báo cáo hành tung? Có phải là cô cấu kết với Mã Khai Tín làm việc xấu, để giấu giếm tình riêng, thoát khỏi Lâm Đại mà cố tình sát hại cô gái vô tội, chặt đầu của nàng, hãm hại Lâm Đại hay không? Các ngươi giết người giá họa là mưu đồ đã lâu hay là do bất chợt nảy lòng tham?”
“Không…” Đàm thị ngạc nhiên, mặt mũi trắng bệch, liên tục lắc tay đáp: “Không phải, ta không hiểu ngài nói vậy là có ý gì? Giết, giết người gì chứ? Hãm hại Lâm Đại là sao? Rốt cuộc điều đó nghĩa là gì?”
Nàng ta nhìn quanh khắp nơi, bốn phía đều là gương mặt lạnh lùng của quan sai, dường như nhận ra có gì đó không đúng, nàng ta mấp máy nói: “Không phải ta, ta, rõ ràng là ta đã báo cáo hành tung với người nhà rồi mà, ta muốn ly hôn với Lâm Đại, nhưng mà hắn cứ dây dưa không ngừng, cho nên ta mới trốn đi không muốn hắn tìm thấy, biểu ca, cha và đại ca đều nói bọn họ sẽ bàn bạc với Lâm Đại, dặn dò ta không được ra khỏi nhà, gần đây mới nói cho ta biết Lâm Đại đã đồng ý ly hôn rồi mà…”
“Ly hôn?” Ánh mắt Nghiên Băng lạnh lẽo, hắn nói: “Cô có biết rằng hai năm trước cô và Lâm Đại tranh cãi, người ta phát hiện một cái xác phụ nữ mất đầu tại nơi mà hắn bỏ rơi cô lại, vì thế mà nhà họ Đàm và quan phủ đều nhận định rằng Lâm Đại giết cô, vu oan giá họa cho hắn hay không. Nếu như không ai giúp Lâm Đại lật bản án, hai ngày tới hắn sẽ bị áp giải ra pháp trường chém đầu đấy! Đây chính là ly hôn mà người nhà họ Đàm và Mã Khai Tín nói ư!”
Đàm thị nghe vậy ngồi sụp xuống đất, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.
Nghiên Băng: “Bổn phủ cần cô ra mặt chỉ định Mã Khai Tín và nhà họ Đàm âm thầm giấu cô đi, sát hại người vô tội, giá họa cho Lâm Đại.”
Đàm thị không nói gì, cúi đầu không muốn phối hợp.
“Đưa ả đến gặp Lâm Đại đi.” Nghiên Băng nói sâu xa, “Chỉ mong cô nhìn nhận cảnh ngộ của Lâm Đại trong hai năm qua, ít nhất không đến nỗi đánh mất đi lương tâm của mình.”
Đàm thị bị đem đi gặp Lâm Đại, Nghiên Băng chắp tay ngắm trăng.
Một lát sau, Nghiên Băng nói: “Ngụy bá, phiền ông dẫn quan sai đi bắt Mã Khai Tín lại, sẵn tiện bắt cả người nhà họ Đàm về, bổn phủ muốn tra xét hung phạm xuyên đêm!”
Ngụy bá yên lòng, không chút do dự dẫn binh đi bắt Mã Khai Tín.
***
Đàm thị gặp Lâm Đại xong thì không cưỡng lại được nỗi nhục nhã hổ thẹn.
Nghiên Băng nói: “Người phụ nữ bị hại khi đó đang mang thai hai tháng, nàng ấy cũng có người chồng hòa hợp chung tình, có cha mẹ anh em yêu thương nàng.”
Đàm thị cúi người đáp: “Dân phụ chấp nhận ra mặt chỉ định Mã Khai Tín.”
Sắc mặt Nghiên Băng hòa hoãn đi dôi chút, hoá ra cũng chẳng phải là một kẻ không có lương tâm.
***
Mã Khai Tín và người nhà họ Đàm đều bị bắt về Nha môn, mới đầu cắn chết không nhận tội, mãi đến khi Nghiên Băng cho mang nhân chứng vật chứng lên công đường, con trưởng nhà họ Đàm mới nhịn không được nữa quỳ xuống đất khóc cầu trước: “Không liên quan gì đến ta hết, thật sự là không liên quan gì đến ta hết… Là hắn! Là do Mã Khai Tín thấy sắc nảy lòng tham, có ý đồ cưỡng hiếp Lâm thị, khi Lâm thị phản kháng mạnh mẽ thì lỡ tay giết nàng, sau đó hắn cưỡng ép ta giúp hắn giải quyết thi thể!”
“Ta không muốn, ta thật sự không muốn đâu! Nhưng mà hắn lấy tính mạng của nhà ta để chèn ép, ta, ta cũng chỉ là bất lực bị ép mà thôi!”
Mã Khai Tín trừng mắt đến nỗi mắt sắp nứt ra rồi, dột nhiên gã xông lên trước mặt con trưởng nhà họ Đàm rồi đánh hắn: “Ta đánh chết con chó ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi!”
Lạnh lùng thờ ơ nhìn hai con thú dữ cắn xé lẫn nhau một hồi, Ngụy bá mới bước lên phía trước đá gãy một chân Mã Khai Tín: “Công đường là nơi để cho ngươi nổi loạn à?”
Mã Khai Tín đau đến mức lăn qua lộn lại dưới đất, con trưởng nhà họ Đàm bị dọa sợ hai chân run rẩy, mắt mở trừng trừng, cơ mặt co rút, tự biết hành vi phạm tội đã bại lộ, dù là Mã Khai Tín hay Mã đề hình thì đều là Bồ Tát bùn qua sông, tự bảo vệ mình còn khó, chẳng bằng gã nói ra hết những gì mình biết, cố gắng giải trừ hành vi phạm tội của mình.
Thế là hắn ta chủ động phối hợp: “Đại nhân, Mã Khai Tính háo sắc, phàm là nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp thì đều sẽ tìm cách có được trong tay, nếu như không làm theo lời thì hắn sẽ chuốc thuốc dụ dỗ. Hai năm trước, hắn và em của ta hẹn thời gian địa điểm để ngoại tình, nửa đường nhìn thấy Lâm thị cũng có nhan sắc liền động lòng, bày trò anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại bị Lâm thị vạch trần, hắn thẹn quá hóa giận, muốn cưỡng bức làm trò đồi bại, đầu tiên Lâm thị lớn tiếng hét lên, sau đó tiết lộ thân phận… Khi đó Mã Khai Tín đã thất bại thảm hại trong tay Lý Vọng Tân, đứng trước ranh giới của sự phẫn hận, nghe Lâm thị nói thân phận xong thì càng hạ quyết tâm cho Lý Vọng Tân một bài học cả đời khó quên!”
“Lâm thị giãy giụa rất mạnh, Mã Khai Tín lỡ tay bóp cổ nàng chết, đang chưa biết sẽ giải quyết thi thể này như thế nào, thì nghe em ta khóc lóc bảo rằng Lâm Đại dùng dao uy hiếp muội ấy, muốn giết muội ấy, vả lại vóc dáng của em ta và Lâm thị tương tự nhau, thế cho nên hắn mới nghĩ ra kế vu oan giá họa, chặt đầu Lâm thị ra để ở bên cạnh con đường nhỏ, sau đó mua chuộc Huyện lệnh huyện Thanh Viễn và Tri phủ Quảng Châu, ép buộc lợi dụng người nhà họ Đàm của ta, lệnh ép bọn ta phải giá họa cho Lâm Đại.”
Nghiên Băng hỏi: “Các ngươi có biết khi ấy Lâm thị đang mang thai hay không?”
Con trưởng nhà họ Đàm chớp mắt, ấp úng đáp: “Không, không biết…”
Nghiên Băng nghiêm mặt quát lớn: “Biết hay không biết!”
Con trưởng nhà họ Đàm giật bắn mình, gật đầu lia lịa: “Biết, biết! Khi đó Lâm thị tự nói mình đang mang thai, cầu xin Mã Khai Tín buông tha cho nàng.”
“Súc sinh.” Lý Vọng Tân vừa mới bước ra khỏi phía sau công đường, trên mặt là vẻ hận thù đã khắc sâu trong xương tủy, gã nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể ăn thịt uống máu: “Súc sinh!”
Lý Vọng Tân xông lên phía trước, phẫn nộ tung quyền tung cước đánh con trai nhà họ Đàm và Mã Khai Tín, chỉ mong có thể đánh chết hai người nọ ngay tại chỗ này.
Trên công đường không ai đứng ra cản trở, đánh đấm một hồi, Nghiên Băng mới lệnh cho người kéo Lý Vọng Tân ra, sau đó lấy một bản khai đến trước mặt Mã Khai Tín đế hắn chấp thuận.
Mã Khai Tín không chịu nhận tội, đầu đầy mồ hôi lạnh, gã giãy giụa: “Đại bá của ta là Đề Hình sứ Quảng Đông, thượng sai của ngươi đấy, sao ngươi dám đối xử với ta như thế? Ngươi không sợ đường làm quan của mình bị đánh gãy à…”
“Mã đề hình và một đám quan lại Quảng Đông nhận hối lộ, che chở lẫn nhau để trục lợi, cố tình buộc tội người khác, ông ta còn khó mà tự bảo vệ mình nữa là. Tông tộc với thế lực lớn mạnh dám đối địch với triều đình trong mắt ngươi hiện đang đấu tranh trong gian khó với Nha hàng được triều đình nâng đỡ rồi, chẳng có thời gian quan tâm đến ngươi đâu.”
Nghiên Băng mạnh mẽ giật phắt mão trên tóc của Mã Khai Tín, tàn nhẫn nói: “Ngươi yên tâm đi, bổn phủ sẽ không cướp đoạt quyền lợi tam đường hội thẩm của ngươi đâu, cũng sẽ không ngăn chặn cơ hội kêu oan chống án của ngươi, ngươi phải tận mắt chứng kiến bản thân bị quyền lợi mà ngươi lạm dụng từ trước đến nay và dư tình cắn trả, ép ngược lại ngươi, nhanh chóng khiến cho ngươi và tông tộc của ngươi đi về phía diệt vong!”
Mã Khai Tín run như cầy sấy, vừa đau đớn vừa sợ hãi.
***
Tin tức truyền nhanh, trời vừa sáng, Mã đề hình đã dẫn quan binh đến bao vây Nha môn phủ Quảng Châu, ra lệnh cưỡng chế Triệu Nghiên Băng giao Mã Khai Tín ra.
Nghiên Băng: “Mở cửa đi.”
Quan sai và sư gia đứng phía sau cửa lớn đóng chặt, lo lắng nói: “Đại nhân, Mã đề hình dẫn một đội quan binh đến, chắc chắn là đã chuẩn bị kĩ rồi, nói không chừng còn có thể thừa cơ giết sạch những nhân chứng nữa, đến lúc đó đổi trắng thay đen như thế nào còn phải xem tâm trạng của ông ta đấy.”
Nghiên Băng: “Bổn quan nói mở cửa!”
Sư gia và Ban đầu đối mắt nhìn nhau, khó xử mở cánh cổng lớn ra, Nghiên Băng vừa bước ra ngoài, quan binh đã vây quanh hắn, nhắm những mũi giáo sắc nhọn vào người hắn, Mã đề hình ngồi trên ngựa cao, ngạo nghễ nhìn xuống.
Nghiên Băng cười: “Đại nhân định tạo phản đấy à?”
Mã đề hình: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung đâu. Triệu đại nhân nên nhớ, họa từ miệng mà ra.”
Nghiên Băng: “Không phải là tạo phản, thế vì sao lại đem binh đến bao vây Nha môn Quảng Châu? Bổn quan không giết người không phạm pháp, đại nhân dựa vào cái gì mà điều binh khiển tướng?”
Mã đề hình: “Vậy thì cháu trai của bổn quan đã phạm tội gì, để cho đại nhân phải mang binh đi bắt nó lên công đường ngay trong đêm?”
Nghiên Băng: “Mã Khai Tín thấy sắc nảy lòng tham, sát hại người vô tội, chặt đầu người ta rồi giá họa cho Lâm Đại, giấu con cái nhà lành, cũng đã có người làm chứng rồi, hành vi phạm tội như thế đã đủ để bổn quan chém đầu hắn chưa?”
Sắc mặt Mã đề hình tối sầm xuống: “Có chứng cứ không?”
Nghiên Băng: “Bổn quan luận ngục xử án nhiều năm, biết rõ bắt người phải có bằng chứng, không phiền thượng sai phải hao tâm tổn trí. Mã Khai Tín và đồng lõa là người nhà họ Đàm đã thừa nhận mọi tội lỗi, cũng đã chấp thuận cung cấp bản khai, theo luật còn cần phải trình bản án lên Đề Hình ty tỉnh, vừa hay thượng sai cũng đến đây rồi, vậy thì cứ thế đến luôn bước tam đường hội thẩm đi!”
Mã đề hình khựng lại, để lộ sát ý: “Tam đường hội thẩm?”
Nghiên Băng nở nụ cười đã tính toán từ trước: “Bổn quan đã lệnh cho người đi mời Soái sứ Quảng Đông đến công đường tra xét, có lẽ là đang trên đường dẫn binh đến đây rồi, thượng sai có muốn xuống ngựa vào trong công đường ngồi chờ không?”
Soái sứ là quan lớn cấp bốn, đã đến đây là chắc chắn sẽ dẫn binh theo, đủ để chấn nhiếp Mã đề hình đang rục rịch.
Mã đề hình không dám hành động mù quáng, hoài nghi nhìn Nghiên Băng, ánh mắt sắc bén của ông ta thoáng liếc thấy vẻ lạnh lùng của Lý Vọng Tân trong Nha môn, toàn thân không khỏi chấn động, Lý Vọng Tân này có một người cô mới được gả vào phủ Soái sứ.
Hai bên có quan hệ thông gia, giờ phút này lại xuất hiện trong Nha môn, chắc chắn là đã đứng cùng một chiến tuyến với Tri phủ Quảng Châu rồi, chẳng lẽ là thật sao?
Suy nghĩ tới lui một phen, một đứa cháu trai cũng không đáng để cho ông ta chôn vùi đường làm quan của mình, Mã đề hình xuống ngựa vào công đường.
Trong lúc chờ đợi, Mã đề hình nhận lấy bản khai đã được chấp thuận xem qua một lượt.
Sau khi xem xong, Mã đề hình không nén được cơn giận, tuyệt đối không ngờ người mà Mã Khai Tín giết chết lại chính là vợ của Lý Vọng Tân!
Lý Vọng Tân nổi tiếng yêu thương vợ ai ai cũng biết, khi ấy người đó còn mang thai, thù này đã kết chỉ sợ là không chết không thôi!
Dĩ nhiên Mã đề hình đã liệu trước được sự trả thù không tiếc bất cứ giá nào của Lý Vọng Tân rồi, tông tộc Mã thị và ông ta sẽ phải nghênh đón tai họa ngập đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đều tăm tắp, một người đàn ông mặc văn võ bào nhảy xuống khỏi lưng ngựa cao, bước nhanh vào trong, doanh binh đi cùng vây quanh Nha môn, thủ tiêu sạch sẽ quan binh mà Mã đề hình mang theo.
Cùng là binh, nhưng tuyệt đối không thể đánh đồng binh của quân đội và binh của Nha môn.
Soái sứ Quảng Đông vừa đến gần công đường, Nghiên Băng đã đứng dậy: “Hạ quan tham kiến Soái sứ.”
Khi đối mặt với hắn, biển cảm của Soái sứ Quảng Đông hòa hoãn đi nhiều, rồi ông đi về phía bàn xử án ở giữa công đường, sắc mặt trở nên tàn nhẫn. giơ kinh đường mộc lên cao rồi vỗ mạnh xuống…
“Dẫn phạm nhân lên công đường, phúc thẩm án Lâm Đại giết vợ!”
Mã đề hình thoáng mềm chân ngồi liệt tại chỗ, mặt mũi trắng bệch, suy sụp không chịu nổi, tự biết thế lớn đã mất, buông bỏ không vùng vẫy nữa.
***
Vụ án giết vợ đã bị đắp chiếu đưa kết luận hai năm trước vẫn có thể lật lại được, liên quan sâu xa đến ân oan giữa hai tông tộc Lý – Mã, Đề Hình sứ là quan lớn cũng vì thế mà ngã ngựa, tình tiết vụ án khúc chiết li kì, được dân chúng lan truyền rộng rãi, bàn tán say sưa.
Bởi vì có liên quan đến cuộc chiến giữa các tông tộc, quan quan tin tưởng bao che cho nhau, oan kêu trời không thấu, nhiều như tuyết bay giữa tháng sáu, vu oan giá họa, khó lòng giải bày, dân chúng đều đồng tình xếp vụ án này vào ghi chép thập đại kì oan của tỉnh Quảng Đông.
Lâm Đại vô tội được thả ra, được quan phủ đền bù tổn thất cho, những phạm nhân phải chết thì đã chết, cần lưu vong đã lưu vong, bận bịu hơn nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc, công việc tiếp theo sau khi rảnh tay chính là hợp tác với Tào sứ Quảng Đông giải quyết Thượng hội Quảng Đông.
Cuối năm, nhờ có thánh chỉ ngợi khen từ triều đình, đường làm quan của Nghiên Băng coi như là ổn định.
***
Đầu mùa xuân một năm sau, Nghiên Băng nhận lời mời đến thăm Nha hàng từ Tào sứ, nơi đã tranh chấp với Nghiệp đoàn của tông tộc suốt nửa năm trời qua, mô hình sương phường được Nha hàng phụ trách quản lý này đã thoát khuôn khỏi hình thức của sương phường ở phủ Kinh Đô, dung nhập sự đặc sắc của phủ Quảng vào, còn có thêm sự chống đỡ của cảng Quảng Châu phồn hoa, hàng hóa rực rỡ vạn trạng, thương gia tranh kỳ đấu diễm, đường phố nhộn nhịp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Trên đường đi, Nghiên Băng tách khỏi nhóm đồng liêu, quyết định chắp tay đi một mình giữa dòng người, nghe thấy được tiếng thét to ở cách đó không xa, hắn đi sang đó nhưng chẳng có hứng thú mấy, thế nhưng lại nghe thấy giọng nói sang sảng của một nha tử nào đó từ trong đám đông: “… Khoảng chừng tám tuổi, răng lợi ngay ngắn, nhan sắc xinh đẹp, tuy chỉ là một cô nhóc nhưng đã chịu khổ nhọc, hôm nay bán tháo thân mình, làm thuê mười năm, sống chết mặc đời! Lên giá đi…”
Là người môi giới bán sức lao động, có một đám người đang vây quanh thành một vòng tròn.
Nghiên Băng đứng lại nên bị kéo theo vào, hắn thấy trên cái bàn đặt chính giữa có một cô gái nhỏ vàng vọt gầy nhom, hai chân trần trụi, cả người co quắp lại, bên cạnh chính là người môi giới đang bừng bừng khí thế.
Luật pháp Đại Cảnh nghiêm trị tội buôn người nhưng lại không thể ngăn cản được dân chúng nghèo khổ bán con để sống, thời buổi này là thế, mấy năm nay Triệu Bạch Ngư bôn ba xuôi ngược cũng chỉ có thể dùng việc thuê mướn để thay thế cho buôn người mà thôi.
Người nghèo khổ bị thuê, tuy gọi là “nô tỳ” nhưng lại là một người tự do, không mang tiện tịch, thời hạn làm thuê tối đa mười năm.
Mười năm sau, không cần hỏi nguyên do, phải trả tự do cho họ.
Đây chính là bình quyền mà Triệu Bạch Ngư dốc hết sức lực để giúp đỡ cho trăm họ.
Nghiên Băng nhìn cô bé kia, bỗng nhiên nhớ đến bản thân mình khi còn nhỏ, hắn cũng từng trở thành nô lệ, bị rao bán trên đường cái, khi đó Đại Cảnh vẫn cho phép những hình thức như tự bán thân, bán cha mẹ, chồng bán vợ làm nô lệ thấp kém cho chủ nhân, mà hắn là bị mẹ kế bán cho tên môi giới ngay trước mặt cha mình.
Bởi vì là con trai, mặt mũi đoan chính, lại còn hơi trắng trẻo, người môi giới muốn bán giá tốt cho nên ôm hắn chạy thẳng đến kinh thành, cuối cùng hắn mắc bệnh nặng, giá tiền đã hạ, dù có hạ hơn nữa cũng chẳng có ai chấp nhận mua.
Khi đó Nghiên Băng nghĩ là hắn sẽ cứ thế mà chết ở trong cái lồng kia, sau đó bị ném đến bãi tha ma, đến cả tấm chiếu đắp cũng chẳng có.
Nhưng mà Triệu Bạch Ngư đi ngang qua, tiêu hết sạch tiền cứu hắn.
Cô bé trên cái bàn kia đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sáng trong nhìn Nghiên Băng chằm chằm, trong mắt không có sợ hãi cũng không đau buồn, mà chỉ còn sót lại sự kiên cường bình tĩnh sau khi phải chịu đựng vô vàn khổ cực.
Nghiên Băng thoáng thấy xúc động.
“Mười lăm lượng bạc!”
Sẽ chẳng có ai bỏ ra mười lăm lượng bạc chỉ để mua một cô gái xanh xao vàng vọt về cả, nhưng Nghiên Băng thì lại bỏ tiền ra mua cô bé.
Nghiên Băng trả lại khế ước bán thân mười năm cho cô bé: “Ta lấy danh nghĩa quan phủ để mua con, đưa con về nhà.”
Người nghèo buộc phải bán con mình để tiếp tục sống, triều đình hết cách, chỉ đành phải trả tiền chuộc những đứa trẻ lại rồi đưa chúng về nhà.
Cô bé: “Con không có nhà.”
Nghiên Băng: “Con tên là gì?”
Cô bé: “Hàng bồi thường, nha đầu chết tiệt, tiện…”
“Thôi bỏ đi, đó không phải là tên.” Nghiên Băng đưa cô bé về phủ, hai bóng người sóng vai đi trên đường, ánh chiều tà nơi chân trời nhuộm đỏ tầng mây, gió mát lướt qua mặt, “Nếu như con không chê, ta lấy tên cho con nhé?”
“Dạ.”
“Ẩm Băng thì sao? Sớm nhận chiếu triều, hoàng hôn uống băng, ngụ ý lo lắng cho nước, thanh chính liêm khiết.”
“Nhưng con là con gái mà.”
“Con gái vẫn có thể tham gia khoa cử. Có điều sẵn lòng hay không là chuyện của con, trước hết cứ lấy họ theo họ của ta đi, họ Triệu. Sau này họ gì, con tự xem Bách gia tính mà chọn.”
Một lớn một nhỏ đi càng lúc càng xa, rồi dần dà chìm vào trời chiều, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thời đại gió mưa đổi thay, tự có một đời huyền thoại mới ôm lấy một đời huyền thoại xưa cũ, thế nhưng năm tháng qua đi, củi cháy lửa truyền*, không bao giờ tắt.
Min: em Băng thật sự là bản sao của bé Cá đó 😭😭