Chương 56 - Anh cũng biết mình rất ích kỷ sao?
Ngón tay Tinh Ý vẫn không thả ra, nhớ lại lúc anh cả đi du học Mỹ, ông nội cùng cô tiễn anh lên thuyền ở cảng, khi đó mình cũng nắm chặt góc áo anh như thế này, không chịu buông ra. Qua nhiều năm như vậy, bản thân đã trưởng thành, nhưng lúc này cô thật sự có chút bất an, như thể vừa buông lỏng tay sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Diệp Giai Chính đứng ở một nơi không xa, không quấy rầy hai người nói chuyện, lúc này cuối cùng chậm rãi bước qua khẽ nắm lấy tay cô, dịu dàng tách ngón tay cô ra, nhẹ giọng nói: “Tới giờ rồi, máy bay sắp cất cánh.”
Liêu Nghệ Hàng cố ý không nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của em gái, tầm mắt dừng trên tay Diệp Giai Chính đang nắm chặt lấy Tinh Ý, thoải mái cười: “Giao em gái cho cậu đấy.”
Lúc này một chiếc xe tải quân dụng lớn đang chạy tới từ đường băng bên kia, cửa thùng xe mở ra, một đội binh lính được huấn luyện nghiêm ngặt nhanh nhẹn nhảy xuống, chạy về hướng máy bay. Quan quân trẻ tuổi dẫn đầu đứng nghiêm trước mặt Diệp Giai Chính, chào quân đội: “Đốc quân, Tiêu Thành tuân mệnh rời doanh, xin chào tạm biệt ngài!”
Diệp Giai Chính gật đầu, không nói gì, chậm rãi nâng tay chào lại.
Tiêu Thành cũng nhìn thấy Tinh Ý, tầm mắt quét một vòng chung quanh, có lẽ là ảo giác, Tinh Ý cảm thấy cái liếc mắt đó của anh ta có chút mất mát.
“…Con bé không tới.” Diệp Giai Chính trầm giọng nói, “Có lời cần tôi đưa tới không?”
Tiêu Thành trầm mặc một chút, hiếm khi có chút do dự: “Nhờ chuyển lời đến Tứ tiểu thư…” Anh dừng một chút, vốn định nói “nếu mua bánh ngọt cho cô ấy”, nhưng xưa nay anh kiệm lời, cuối cùng vẫn không nói ra, “Không có gì.”
Diệp Giai Chính lẳng lặng nhìn anh, hơi gật đầu: “Được.”
Tiêu Thành tới bên cạnh Liêu Nghệ Hàng, đưa tay mời: “Mời Liêu tiên sinh.”
Tinh Ý ngẩng đầu, nhìn bọn họ một trước một sau bước lên bậc thang, cửa khoang đóng cửa. Động cơ máy bay bắt đầu khởi động, chậm rãi chạy trên đường băng, thân máy bay được kéo lên, biến mất ở nơi xa. Diệp Giai Chính ở cạnh cô đến khi không nhìn được gì nữa, mới nhẹ giọng nói: “Về thôi.”
Tuyết rơi hơi lớn, cảnh vệ đưa ô tới, Diệp Giai Chính mở ra, nắm tay Tinh Ý đến chiếc xe hơi đang đỗ. Tinh Ý vẫn còn chút thất thần, mặt đường lại có một lớp tuyết mỏng nên hơi trượt chân, may mà Diệp Giai Chính vững vàng đỡ lấy eo cô, đứng lên lại. Tinh Ý nghiêng đầu nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Ngồi vào xe, anh vẫn nắm chặt tay cô, đã ủ ấm lâu như vậy mà vẫn lạnh. Xe chạy ra sân bay, đoạn đường xóc nảy đầy bùn và sỏi đá, Tinh Ý vốn có chút muốn khóc, nhịn đến lúc này, bất giác biến thành bi thương.
Diệp Giai Chính không an ủi cô “Anh cả và Tiêu Thành nhất định sẽ không sao”, cũng đã nói rõ hết thảy.
Nhưng cô cũng không có gì để nói, chỉ có thể trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoàn xe lần lượt chạy chiếc cầu bằng đá phía trước, bóng đêm đen kịt, chỉ có ánh đèn xe tỏa ra, bông tuyết rơi xung quanh, yên tĩnh lạnh giá.
Đằng trước bỗng rầm một tiếng, chấn kinh giữa đêm khuya. Giữa cầu khói mù mịt, tia lửa và tiếng nổ vang lên cùng lúc. Tài xế vội dẫm phanh, lúc đầu óc Tinh Ý còn trống rỗng, Diệp Giai Chính đã phản ứng lại, ôm cô bảo vệ dưới người mình.
Tiếng nổ mạnh vang lên từng đợt, dường như còn có một vật nặng đập vào nóc xe, toàn bộ xe đều chấn động. Có người kéo cửa xe, lớn tiếng nói: “Đốc quân mau xuống xe!”
Diệp Giai Chính buông Tinh Ý, ôm cô xuống xe. Cô nhìn thoáng qua đằng trước, ánh lửa trên cầu hừng hực, mấy chiếc xe hơi đều bị nổ tung, thứ vừa mới đập vào nóc xe chính là một cánh cửa xe bay ra.
“Đốc quân! Chờ ở đây một lát, xe dự phòng sẽ đến ngay!” Tống Quốc Binh và nhóm cảnh vệ tản ra mai phục canh phòng, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng súng nạp đạn, vang lên vô cùng rõ ràng trong đám lửa giữa trời tuyết.
Hiện trường ngoại trừ xe hơi nổ bay, còn có tài xế và cảnh vệ trong xe. Mượn ánh lửa rực cháy trên cầu, Tinh Ý nhìn một người nằm cách mình không đến 5 mét đang không ngừng run rẩy. Cô không do dự mà chạy tới quỳ xuống cạnh người nọ và kiểm tra vết thương. Vốn muốn giúp anh ta cầm máu, nhưng lúc thấy rõ thương thế, cô lại bỗng không biết nên bắt đầu từ đâu —— chân trái anh ta đã bị đứt lìa, trên yết hầu cũng có một lỗ máu, nửa khuôn mặt bê bết máu, khóe miệng liên tục nhổ ra máu, hiển nhiên không thể sống nổi.
“Lên xe!” Diệp Giai Chính mạnh mẽ kéo cô lên, “Em không cứu được anh ta đâu.”
Trước sau vang lên tiếng súng quyết liệt, Tinh Ý bàng hoàng ngẩng đầu, xung quanh có rất nhiều xe đang khởi động, viên đạn sát bên tai, cô bị anh kéo loạng choạng, rồi lại bị ôm vào một chiếc xe. Tài xế rẽ ngoặt gấp, chạy về hướng tây. Tai của Tinh Ý vẫn còn ù ù, không nghe rõ âm thanh gì, chỉ thấy Tống Quốc Binh ngồi ghế phụ lái quay đầu lại sốt ruột nói gì đó với Diệp Giai Chính.
Rõ ràng bọn họ ở bên cạnh mình, nhưng cô lại cảm thấy thế giới này cách xa như vậy, đến mức khiến cô ngơ ngác tự hỏi đến tột cùng giờ phút này mình đang ở đâu.
“Tinh Ý? Tinh Ý?”
Cuối cùng cô đã lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Giai Chính.
Gương mặt anh tuấn của anh đầy lo lắng, hàng mày rậm nhíu chặt lại: “Bị thương rồi sao?”
Cô lắc đầu, biết rõ mình không sao, thính lực tạm thời bị mất cũng chậm rãi khôi phục. Cô lại cẩn thận kiểm tra anh, trên trán có vết máu, có lẽ là bị đá văng trúng bị thương. Cô chậm rãi vươn tay xoa lên vết thương thật nhỏ đó, mới phát hiện bàn tay mình không kìm được sự run rẩy.
Diệp Giai Chính nắm lấy cổ tay của cô, ôm chặt cô vào ngực. Trên mặt cô có vết bẩn đen, đầu tóc rối loạn, trên tay còn có vết máu dính phải khi muốn cứu cảnh vệ vừa rồi, cả người nhếch nhác.
Anh đột nhiên có tâm tình cực kỳ phức tạp, đau lòng, sợ hãi và cả… hối hận.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, cô sẽ bị nổ chết cùng với mình.
Suy nghĩ này khiến Diệp Giai Chính không rét mà run. Cô vốn là một cô gái thông minh dễ mến, gia cảnh sung túc, cuộc sống bình lặng. Nhưng hiện tại cô vừa trải qua một lần suýt chết, đang khẽ run rẩy bên cạnh mình.
Anh từng trải qua chuyện nguy hiểm hơn rất nhiều lần, nhưng trước nay không nghĩ sẽ có một ngày để người phụ nữ mình yêu nhất trải qua một lần. Cũng đến lúc này, anh mới có thể hiểu sự thù địch mà Liêu Nghệ Hàng đối với mình —— ở một khía cạnh nào đó, hoàn toàn không hề sai.
Anh ích kỷ, biết rõ bản thân phải bước trên một con đường cực kỳ trắc trở, vẫn kéo cô ở lại bên cạnh mình.
Ngón tay lành lạnh của Tinh Ý dần đưa xuống, đan chặt vào mười ngón tay anh. Bàn tay vừa nãy còn đang run rẩy, phút này đã dần ổn định. Tinh Ý cố gắng hít thật sâu để giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: “Là người Nhật sao?”
Anh không muốn gạt cô, chỉ nói: “Chắc vậy. Có lẽ còn có kẻ khác.”
Tinh Ý nhắm mắt lại, binh lính bị nổ chết kia lại hiện lên trước mắt. Cô không sợ thân thể bê bết máu với phần cụt của tay chân, chỉ là rất đau buồn, cô đứng ở một bên, cô là bác sĩ nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Cô ra sức lắc đầu, xua tan hình ảnh trong đầu đi, bất giác nắm chặt tay anh, từng câu từng chữ nói: “Anh Hai, anh hãy đi làm chuyện mà mình nên làm. Đừng lo lắng cho em.”
Diệp Giai Chính trầm mặc, dường không phát hiện móng tay cô đã bấu vào lòng bàn tay mình, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô cố gắng nở nụ cười, có lẽ là vì tai còn ù nên cô không nhận ra mình nói hơi lớn tiếng: “So với việc trốn ở một nơi an toàn nơm nớp lo sợ, em vẫn thích ở bên cạnh anh… đồng sinh cộng tử hơn.”
Diệp Giai Chính ngơ ngẩn hồi lâu, chợt mỉm cười. Trong đôi mắt hẹp dài sáng ngời của người đàn ông trẻ ẩn hiện sự kiêu ngạo cùng cảm động, và cả sự quyết tâm chợt lóe rồi biến mất.
Xe hơi vẫn chạy trong màn đêm vô tận, cô cố gắng mở to mắt không dám ngủ, không biết mơ màng bao lâu, cuối cùng đã dừng lại. Tống Quốc Binh gõ cửa sổ xe, báo cáo: “Đốc quân, theo dõi đều đã bị chặn lại, không có người theo đến đây.”
Anh gật đầu, vỗ nhẹ bả vai cô: “Xuống xe đi.”
Tinh Ý ngoan ngoãn gật đầu, đang định xuống xe thì Diệp Giai Chính bỗng nghiêng người tới kéo cửa xe lại.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, trong mắt anh đã đầy tơ máu, từng chữ nói ra như dùng hết sức lực toàn thân: “Tinh Ý, tôi sẽ mau chóng sắp xếp cho em rời khỏi Lưỡng Giang.”
Lỗ tai bớt ù đi một chút, cô nghe rất rõ ràng, vì thế nét mặt liền sững lại đẩy tay của anh ra muốn xuống xe.
Anh ngăn cản cô, giọng nói nghẹn ngào: “Tinh Ý, anh cả nói đúng. Tôi là một kẻ ích kỷ, biết rõ xung quanh bản thân luôn nguy hiểm mà vẫn nghĩ mọi cách tiếp cận em ——”
Cô đã hiểu ý của anh, lạnh lùng đánh gãy: “Diệp Giai Chính, anh cũng biết mình rất ích kỷ sao?!”
“Lúc anh phái anh cả và Tiêu Thành đi chấp hành nhiệm vụ, nhất định cũng đã nghĩ bọn họ có thể sẽ không về nữa. Vì sao anh không nói xin lỗi với bọn họ?” Cô cười lạnh một tiếng, “Trong khoảng thời gian anh bị ám sát, mấy lần đều bị thương, vì sao không nói xin lỗi em? Anh có từng nghĩ đến nếu anh hoặc anh cả chết đi, cho dù em an toàn vẫn sẽ cảm thấy… sống không bằng chết.”
Cô tức giận đẩy anh, mở cửa ra, trước khi xuống cố gắng điều chỉnh hơi thở: “Anh Hai, tình cảm vốn dĩ nên san sẻ với nhau. Em rất buồn, anh luôn xem em là một đứa trẻ.”
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, xuống xe không hề quay đầu lại, bước đi dưới tuyết mà vào nhà.
Cảnh vệ đã mở đèn, định đốt lò sưởi phòng khách ở lầu một. Cô nghe tiếng bước chân của Diệp Giai Chính phía sau, không muốn quay đầu lại, cố tình vòng qua người anh đi đến một bên khác.
Diệp Giai Chính nâng tay lên, tựa hồ muốn giữ cô lại, nhưng Tinh Ý nhẹ nhàng tránh đi. Lúc ngang qua nhau, cô nghe anh trầm giọng nói: “Lầu hai có phòng của em, ngủ sớm một chút.”
Cô không nói tiếng nào, xoay người lên lầu, nghe anh bổ sung thêm nửa câu sau: “…Nếu sợ hãi, tôi ở thư phòng.”
Cô dừng bước, ôm cánh tay mình, cuối cùng không nhịn được trả đũa lại: “Đốc quân, anh hiển nhiên cảm thấy em sẽ sợ hãi sao?” Cô cũng không chờ anh trả lời, bước nhanh rời đi.
Biệt thự này mới xây, phòng ở lầu hai không nhiều, Tinh Ý bước vào đóng cửa, đứng bên cửa sổ một lát. Bởi vì vào đêm, bên ngoài không có đèn đường, thật ra không thấy được gì. Cô không biết mình đã đứng bao lâu, sự lo lắng, sợ hãi, hoảng loạn của đêm nay đến giờ phút này mới hơi bình lặng xuống.
Cơ thể dần ấm áp, có lẽ dưới lầu đã đốt địa long*. Trong phòng còn có một cánh cửa hơi ẩn, Tinh Ý kéo ra, phát hiện bên trong là một hành lang nhỏ, đi thêm chục bước lại là một cánh cửa, loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện. Cô đứng nghe một lát, chợt nhận ra phòng ngủ thông với thư phòng của Diệp Giai Chính.
(Ji: *Một loại thuốc Đông Y)
Cô xoay người bước nhanh qua hành lang, đóng sầm cửa lại.
Lúc này trong thư phòng, Diệp Giai Chính đang tập trung nghe Tống Quốc Binh báo báo.
Bọn họ gặp phục kích trên đường về Dĩnh Thành, xe Diệp Giai Chính chạy ở cuối đoàn xe, bị đánh bom ở chính giữa. Đội cảnh vệ nhanh chóng lấy xe dự phòng đưa Diệp Giai Chính đi, bởi vì tạm thời không có cách nào biết được tình hình bên trong Dĩnh Thành, nên đã đưa bọn họ đến nơi này trước. Lúc này máy bay đã thuận lợi tới điểm đích, Tiêu Thành đã đến nơi đóng quân của quân đoàn 31.
Lúc này truyền đến tiếng đóng cửa mạnh, Tống Quốc Binh vô thức dừng một chút, mặt Diệp Giai Chính không đổi sắc: “Cậu nói tiếp đi.”
“Vâng.” Tống Quốc Binh vội vàng thu lại biểu cảm, tiếp tục nói, “Quân tọa, không bắt được người sống ở hiện trường. Rất khó nói đến tột cùng là người Nhật hay là người khác sắp đặt. Hiện tại bọn họ không biết ngài ở đây, cho nên bước tiếp theo sẽ trở về Dĩnh Thành hay án binh bất động trước?”
Diệp Giai Chính không biết suy nghĩ điều gì mà hơi xuất thần, một lúc sau mới đưa tay xoa mi tâm nói: “Tôi không xuất hiện mới có thể nhìn ra rốt cuộc là ai đang làm mưa làm gió.”
Tống Quốc Binh đáp “Rõ”, xoay người đi tới cửa, do dự nói: “Quân tọa, tôi vừa tiếp nhận chức vụ của Tiêu Thành đã xảy ra chuyện như vậy. Chờ sau khi giải quyết mọi chuyện, tôi sẽ đi nhận phạt.”
Nét mặt Diệp Giai Chính ôn hòa hơn: “Được rồi. Nếu tôi gặp phải ám sát, chủ nhiệm thân cận phải bị xử phạt, Tiêu Thành đã sớm ra toà án quân sự rồi. Lần này ứng biến rất ổn thỏa, cậu không cần tự trách.”
Nghe trưởng quan nói vậy, sự căng thẳng của Tống Quốc Binh từ lúc xảy ra chuyện đến đây cuối cùng đã được thả lỏng một chút, sau khi chào liền lặng lẽ đóng cửa ra ngoài. Trong thư phòng chỉ còn một mình anh, tiếng chuyển động của con lắc đồng hồ treo tường đều đều lạnh lẽo, anh đi đến cánh cửa thông giữa thư phòng và phòng ngủ, chần chừ một chút mới duỗi tay cầm tay nắm cửa khẽ đẩy ra.