Chương 55 - Anh cả có việc phải làm
Tinh Ý đỏ mặt, lắp bắp nói: “Tất… tất chân của em vẫn chưa cởi.”
Anh nửa quỳ trên mặt đất, nghe thế mỉm cười, đứng lên xoay người lại nói: “Cởi đi, tôi không nhìn.”
Một lát sau, anh mới nghe tiếng sột soạt phía sau, có lẽ cô đã chần chờ một lúc mới bắt đầu cởi tất chân. Diệp Giai Chính một tay cầm chai thuốc, tay khác đút trong túi quần tây, ánh mắt hơi chuyển, dừng trên chiếc gương ở bàn trang điểm, không khỏi ngây ngẩn.
Bàn trang điểm được thêm vào sau khi cô vào ở, bình thường anh thật sự không nhớ phòng ngủ này có gương. Từ góc độ anh đứng có thể nhìn thấy Tinh Ý đang vén vạt sườn xám chuẩn bị cởi tất chân. Nhưng dáng anh cao, gương hơi thấp, chỉ có thể nhìn thấy một nửa bắp chân mảnh khảnh trắng như tuyết. Ngực của anh có chút khô nóng khó tả, ung dung dịch sang một bên, có thể nhìn thấy đùi…
“Anh Hai…… anh Hai!”
Tinh Ý gọi một tiếng, lại gọi một tiếng, thấy anh không phản ứng liền nhìn theo hướng anh đối mặt, lập tức đỏ mặt: “Diệp Giai Chính!”
Cuối cùng anh quay đầu lại: “Xong rồi à?”
“Anh đang nhìn gì vậy?” Tinh Ý mím môi, muốn vươn tay đẩy anh đứng lên.
Khuôn mặt Diệp Giai Chính lúc đỏ lúc trắng, cố tình vượt lên trước mặt cô một bước che khuất tầm mắt, sau đó mới thấp giọng nói: “Không thấy gì cả.”
Mặt Tinh Ý càng đỏ hơn: “Diệp Giai Chính! Sao anh vô lại như thế chứ?”
Nếu đã bị phát hiện, anh cũng không tiếp tục che giấu, nhẹ cười cúi người tới gần cô, đôi tay chống hai bên, nụ cười thật sự lưu manh: “Em không ngại nếu như tôi vô lại hơn một chút chứ?” Anh nhanh chóng cúi xuống, cắn nhẹ lên môi cô một cái mới ngồi dậy, nửa quỳ xuống, vươn tay giữ bắp chân, “Được rồi, không chọc em nữa.”
Anh đổ chút dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa nóng sau đó cẩn thận ôm đầu gối của cô, không tốn chút sức mà dịu dàng xoa bóp. Ban đầu xương đầu gối của Tinh Ý vẫn còn đau âm ỉ, lòng bàn tay anh mang sự thô ấm, xoa như vậy liền đỡ hơn nhiều. Hai tay cô chống trên giường, hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy tóc gáy và bờ vai rộng của anh, không nhịn được nói: “Diệp Giai Chính, kỹ thuật của anh rất thuần thục đấy.”
Anh dùng giọng điệu lười nhác bình thường nói: “Trước kia ở quân doanh có ngày nào mà không ngã. Bầm tím thì xoa xoa là được.”
Tinh Ý nghiêm túc dạy lại anh: “Lần sau anh vẫn nên tìm quân y khám thử, đôi khi xuất huyết bên trong thì càng xoa thì càng tệ.”
Anh cầm mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, chưa đến một vòng của ngón trỏ và ngón cái, thật sự cảm thấy dùng chút sức là có thể bóp gãy, vì thế động tác nhẹ nhàng hơn, khẽ cười nói: “Không sao, luyện đã quen rồi.”
“Anh Hai, anh nói Tiêu Thành sẽ nói gì với Văn Hinh đây?” Tinh Ý chống tay trên mép giường, cứ mãi nghĩ đến chuyện này.
“Tiêu Thành đó, đánh cậu ta mười côn cũng không hỏi được ra nửa chữ. Phần lớn sẽ không nói gì cả.” Diệp Giai Chính thờ ơ nói, “Cậu ta là kẻ chết não*, cho là mình không xứng với Tiểu Tứ, sẽ không có chút tâm tư nào đâu.”
(Ji: *Chỉ người có suy nghĩ cứng nhắc, cố chấp và bướng bỉnh)
“Nhưng… Văn Hinh rất thích anh ấy.” Tinh Ý đẩy vai anh, “Có phải do anh không đồng ý hay không?”
Diệp Giai Chính trên tay động tác chậm lại, ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt anh tuấn có chút ý cười: “Em thật sự không hiểu đàn ông nghĩ gì đâu. Như tôi đây, lúc không một xu dính túi thì sợ lão gia tử gả em đi, gấp gáp đuổi theo đòi cưới em.”
Tinh Ý phì cười: “Anh cũng có lúc không một xu dính túi sao?”
Anh cúi đầu, có vẻ nhớ tới chuyện cũ, ngẩn ngơ rồi mới nói: “Em còn muốn nghe chuyện của Tiêu Thành hay không?”
“Vậy anh nói chuyện của Tiêu Thành trước đi.”
“Tiểu tử đó, không có chút thành tích thì tuyệt đối sẽ không mở miệng với tôi.” Diệp Giai Chính tùy ý nói, “Cho nên tôi cho cậu ta cơ hội này, kết quả phải xem bản thân cậu ta rồi.”
Tinh Ý trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô ngơ ngẩn: “Sao vậy? Đột nhiên không vui à?”
“Nếu muốn có quân công, vậy sẽ rất nguy hiểm.” Cô có chút ủ rũ, thật sự rất khó tưởng tượng Văn Hinh còn nhỏ tuổi hơn mình đã phải bắt đầu phập phồng lo sợ vì Tiêu Thành.
Suy nghĩ của cô không khó đoán, Diệp Giai Chính kéo lại vạt sườn xám cho cô, chậm rãi đứng lên duỗi tay ôm lấy cô, thấp giọng an ủi: “Sao lại suy nghĩ lung tung nữa rồi?”
Không biết trên tay anh hay trên đầu gối mình, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, đắng ngắt lạnh lẽo. Tay của anh mang theo sự dịu dàng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô.
Tinh Ý vốn vùi đầu vào ngực anh, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, giật mình đẩy anh ra: “Diệp Giai Chính! Anh rửa tay chưa?”
Anh buông cô, nhìn lòng bàn tay của mình: “…Chưa.”
Tinh Ý lập tức đứng lên đến trước gương, xoay người, vất vả nhìn ra phía sau lưng. Không ngoài dự liệu, mấy mảng dầu thuốc lớn là do tay anh cọ vào. Chất liệu sườn xám quý giá tinh tế, chỉ sợ không thể rửa sạch. Cô quay đầu hung dữ trừng anh: “Anh điên rồi sao! Bộ này mới đấy, rất đắt ——”
Anh buồn cười: “Nếu em thích, thì may thêm vài bộ.”
Cô tức giận dậm chân: “Đây là hai chuyện khác nhau!”
Dáng vẻ cô tức giận vô cùng đáng yêu, Diệp Giai Chính đi đến ôm eo cô, cúi người hôn lên má, cười nói: “Mau thay đồ đi.” Dừng một chút lại nói, “Tối nay Nghệ Hàng và Tiêu Thành sẽ lên máy bay, em có muốn đi tiễn bọn họ với tôi hay không?”
“Anh trai em cũng phải đi sao?” Nét mặt Tinh Ý lập tức đông cứng.
Anh nhìn cô thật sâu: “Anh cả không phải đi đánh trận. Nhưng bên đó thực sự không thể thiếu anh ấy. Tinh Ý, đây cũng là…”
Tinh Ý cười khổ: “…Là anh ấy tự quyết định, đúng không?”
Anh nhìn ra sự thay đổi nhỏ bé trên nét mặt cô. Cuối cùng, cô mỉm cười nói: “Em sẽ đi tiễn bọn họ cùng anh.”
Diệp Giai Chính chợt nghĩ, tới một ngày nào đó mình phải đi thì sao? Cô mạnh mẽ vực dậy tinh thần cười chào tạm biệt với mình sao? Lúc ở một mình, cô sẽ không nhịn được mà khóc sao? Đốc quân trẻ tuổi vươn tay, ôm chặt cô vào lòng, cũng chỉ có thể cứng lòng, ép buộc bản thân không nghĩ đến… một ngày cuối cùng kia.
Bữa cơm chiều rất ngột ngạt, Văn Hinh chỉ ăn một bát canh rồi đặt bát đũa xuống, nói nhanh: “Em về đọc sách.”
“Văn Hinh…” Tinh Ý muốn gọi cô, xoay đầu nhìn Diệp Giai Chính đang khẽ lắc đầu với mình, cô đành từ bỏ, nhẹ giọng hỏi, “Văn Hinh không đi sao?”
Diệp Giai Chính nhìn về phía cô rời đi, khẽ thở dài nói: “Nếu con bé muốn đi, đã sớm chạy tới nói với tôi rồi.”
Chủ nhiệm Tống Quốc Binh mới nhậm chức bước vào, đứng bên cạnh Diệp Giai Chính nói: “Đốc quân, hôm nay Cố Nham Quân không ra ngoài. Đại tiểu thư ra khỏi Cao gia cũng lập tức trở về. Không có động tĩnh.”
Diệp Giai Chính gật đầu: “Theo dõi sát một chút.” Tống Quốc Binh đáp “Rõ”, lại nhắc nhở: “Đốc quân, Liêu tiểu thư, 10 phút nữa sẽ xuất phát. Đường đêm nay hơi lòng vòng, nên ra ngoài sớm một chút.”
Đêm nay Tinh Ý lên một chiếc xe chưa từng thấy trước đó. Xe chạy ra khỏi Diệp gia, quay đầu nhìn lại, đi một đoạn, cô cảm thấy có chút không đúng: “Không phải… sân bay ở ngoại ô thành phố sao?”
Xe đang chạy theo hướng con phố sầm uất nhất của Dĩnh Thành, Diệp Giai Chính vỗ lên cánh tay cô, mỉm cười nói: “Theo kế hoạch, đêm nay Diệp Giai Chính nên xem bộ điện ảnh mới nhất ở rạp Vạn Quốc.”
Cô có chút hoang mang: “Lát nữa sẽ trốn ra ngoài sao?”
Trước cửa rạp treo tấm poster bằng vải mỏng của minh tinh điện ảnh, ánh đèn sáng rực, nổi bật nụ cười xinh đẹp quyến rũ của người phụ nữ. Tinh Ý thấy anh không có ý xuống xe, tò mò nhìn xung quanh: “Anh Hai thường tới nơi này sao?”
“Thỉnh thoảng xã giao sẽ đến.” Diệp Giai Chính nghĩ rồi nói, “Nhưng cũng không thể tới nhiều, tới nhiều lần sẽ bị mắng.”
Phía trước có động tĩnh, một đoàn binh lính xe nhảy xuống từ xe tải, nhanh chóng tách đám đông. Một chiếc xe hơi nhỏ dừng giữa sảnh, một người đàn ông trẻ đội mũ dạ bước nhanh vào rạp, vóc dáng rất giống Diệp Giai Chính. Cô không khỏi mỉm cười: “Có thế thân à? Thật đúng là rất giống.”
“Sau khi Diệp Giai Chính vào rạp sẽ vào phòng riêng. Đến lúc kết thúc bộ phim sẽ rời khỏi rạp thông qua lối đi đặc biệt.” Diệp Giai Chính thấp giọng giải thích, “Hiện tại đoàn xe sắp rời đi, chúng ta theo đến bãi đỗ rồi đổi xe ra ngoại ô.”
Tinh Ý chưa từng trải qua mấy chuyện này, cảm thấy thú vị và hưng phấn, không khỏi hạ thấp giọng: “Có thế thân rồi, vì sao chúng ta còn phải theo tới đó thế?”
Anh vươn ngón trỏ gõ nhẹ lên mi tâm cô: “Cô bé ngốc, xe ra từ Tây Sơn sẽ bị theo dõi.” Dừng một chút, dường như biết được câu hỏi tiếp theo của cô, “Em muốn hỏi vì sao phải về nhà? Bởi vì ngày hôm nay, nếu không giả vờ mọi thứ đều bình thường thì rất dễ sẽ xảy ra chuyện.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã tới bãi đỗ xe phía sau rạp, Tống Quốc Binh nhanh chóng xuống xe, vòng sang cửa bên Tinh Ý mở ra nói: “Liêu tiểu thư, đổi sang chiếc xe đằng trước.”
Trong bãi đỗ gần như không có ánh đèn, chỉ dựa vào ánh đèn pha trước sau của hai chiếc xe hơi, Tinh Ý lên chiếc xe kia. Cửa đóng lại, xe mau chóng chạy ra ngoài. Tinh Ý nhìn Diệp Giai Chính có chút thương hại, cuộc sống như vậy thỉnh thoảng một lần còn cảm thấy kích thích, nhưng nếu mỗi ngày đều thế này, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Sườn mặt của anh trong bóng tối hiện lên góc cạnh rõ ràng, anh không nhìn cô mà vươn tay, chuẩn xác ôm lấy bả vai cô nói: “Còn một đoạn nữa, nếu mệt thì ngủ một lát.”
Hành trình hơi xóc nảy, Tinh Ý dựa vào vai anh, bất tri bất giác ngủ mất. Đến khi ánh đèn sáng chói ngoài xe chiếu thẳng vào, cô hơi che mắt lại, mới phát hiện đã tới sân bay quân dụng Dĩnh Thành. Đêm đen gió lộng, dưới ánh sáng rực có thể nhìn thấy rõ tuyết rơi tán loạn, có vài chiếc máy bay đậu cách đó không xa, đôi lúc có một đội binh lính chạy tới chạy lui.
Diệp Giai Chính xuống xe trước, có quan quân chạy tới chào quân lễ với anh, rồi nói mấy câu. Diệp Giai Chính xoay người mở cửa xe, nói với Tinh Ý: “Xuống xe đi, anh trai em cũng đã tới rồi.”
Tinh Ý khép chặt áo khoác xuống xe, Diệp Giai Chính đi sau cô nửa bước, khoác áo của mình lên vai cô, nhẹ ôm eo dẫn cô đến chiếc máy bay trên đường băng kia. Có một người đàn ông đứng dưới bậc thềm trước cổng lên máy bay, mặc áo khoác đen, cao lớn gầy gò. Tinh Ý bước nhanh hơn, đi đến trước mặt anh, gọi một tiếng “Anh cả”.
Liêu Nghệ Hàng quay đầu nhìn Diệp Giai Chính, trách cứ: “Sao cậu dẫn con bé ra đây?”
Ban ngày Tinh Ý ở Cao gia không có cơ hội gặp anh trai, nghe anh nói như vậy liền bĩu môi: “Anh ấy có thể tới tiễn anh, em gái ruột thì không được sao?”
Liêu Nghệ Hàng cởi mũ, bật cười nói: “Không phải, anh cả sợ em bị lạnh. Em xem tuyết rơi rồi.”
Tinh Ý ngẩng đầu nhìn anh, trước nay anh trai luôn có dáng vẻ là một học giả, mảnh khảnh, gầy guộc, đeo một cặp kính; có lẽ bởi vì đã quen ở nước ngoài, ngày đông phải quấn một chiếc khăn len cashmere quanh cổ, không phải để chống lạnh, mà là vì cái gọi là phong độ. Một người anh hào hoa phong nhã như vậy phải đi làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn bình tĩnh, không hề tâm sự một chữ với mình.
“Anh cả…” Cô cúi đầu, không để anh thấy gương mặt mình, “Anh đã nói với ông nội chưa?”
Cô chưa nói là chuyện gì, nhưng trong lòng Liêu Nghệ Hàng biết rõ, anh duỗi tay kéo cổ áo khoác của cô, vỗ đầu cô giống như lúc nhỏ: “Đã nói rồi.”
Anh dừng một chút rồi nói: “Anh cả không thể về nhà ăn Tết, mấy ngày nữa em hãy Hạ Kiều với lão gia tử đi.” Tay anh vẫn đặt trên đầu cô, thuận tiện xoa xoa, cố tình chọc ghẹo, “Hai năm nữa gả đi thì không thể về nhà ăn Tết rồi.”
“Anh cả!” Tinh Ý hất tay anh, cô thật sự không có lòng nào nghe anh nói đùa, tâm tình càng hạ xuống, “…Anh sẽ trở về chứ?”
Có người bước xuống cầu thang từ cabin, thấy Diệp Giai Chính liền chào, thấp giọng nói: “Đốc quân, Liêu tiên sinh, 10 phút nữa máy bay sẽ cất cánh.”
Liêu Nghệ Hàng thoải mái mỉm cười: “Có phải em chưa từng thấy anh ra ngoài đâu, làm gì đến mức không về được. Được rồi, máy bay sắp cất cánh, em mau về đi.” Anh vỗ vai cô tạm biệt, xoay người lên máy bay. Góc áo khoác áo bị kéo ra. Liêu Nghệ Hàng cúi đầu nhìn lại, Tinh Ý nắm chặt góc áo của anh vẫn không chịu buông ra.
Liêu Nghệ Hàng bật cười: “Sao lại như lúc nhỏ thế này?” Anh không tách tay cô ra, chỉ sải bước lên một bước ôm đứa em gái, nhẹ giọng nói, “Anh cả có việc phải làm, nhất định sẽ khỏe mạnh trở về. Đừng lo.”