Chương 31: Chuyện xưa của Liêu gia
Đường đường là Đốc quân Lưỡng Giang lại cười ngượng ngùng: “Lão gia tử sáng suốt.”
Lão gia tử sửng sờ, không ngờ anh thẳng thắn như vậy, chỉ đành “Hừ” một tiếng: “Cậu đừng nói với tôi, đứa cháu gái mà tôi vất vả nuôi dưỡng, cho đi học để thành tài, vào lúc này muốn nghỉ học kết hôn.”
“Lão gia tử, cháu gái là do ngài nuôi lớn, ngài còn không hiểu cô ấy sao?” Diệp Giai Chính mỉm cười nói, “Nếu cô ấy nghĩ như thế, tôi cầu còn không được, nhưng đó sẽ không phải là cô ấy nữa.”
Sắc mặt Lão gia tử hơi dịu lại: “Như vậy cậu tới làm gì?”
Diệp Giai Chính đang ngồi, lúc này lại đứng lên, nói từng câu từng chữ: “Lão gia tử, vẫn là lời lúc đó đã nói với ngài. Tôi chân thành với cô ấy, cũng muốn được trưởng bối chấp thuận.”
Lão gia tử không đáp, chỉ nhìn anh, không biết đang nghĩ gì.
“Những lời mà lão gia tử nói với tôi ngày đó, từ trước đến nay tôi vẫn luôn nhớ kỹ. Chuyện thế này thật ra cần có trưởng bối đi cùng, trịnh trọng thương nghị với ngài. Nhưng ngài cũng biết, cha mẹ tôi đều mất, người được gọi là trưởng bối trong nhà không tới cũng được. Cho nên mạo muội tự đến đây.”
Lão gia tử gói điếu thuốc, phì phèo hút hai ngụm, phả ra vòng khói: “Lão đầu tự vả mặt rồi, ngày đó đã nói chỉ cần là nha đầu thích, tôi có thể chấp nhận.”
Khóe môi Diệp Giai Chính hơi nhếch lên, nở nụ cười: “Con cũng biết ông nội là người có lời nói đáng giá nghìn vàng.”
Lão gia tử bị hai từ “Ông nội” của anh làm giật mình, sau một lúc lâu mới cười khổ: “Diệp đốc quân, cha mẹ của Tinh Ý… nó từng nói với cậu chưa?”
“Ngài là trưởng bối, cứ gọi tên của con đi.” Nét mặt Diệp Giai Chính nghiêm túc, “Con chưa từng nghe cô ấy nhắc tới.”
Lão gia tử buông tẩu thuốc, thở thật dài: “Nó không nói với cậu là bởi vì bản thân cũng không biết. Từ trước giờ nó đều cho rằng sau khi mẹ khó sinh mà mất, cha cũng bệnh qua đời, là lão già này nuôi bọn chúng lớn khôn.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Diệp Giai Chính hơi hoang mang, anh đã sớm biết rõ gia cảnh của Tinh Ý, cha mẹ mất sớm, may mà lão gia tử vẫn còn. Liêu gia giàu có, cháu trai cháu gái đều có tiền đồ, cũng xem là thư hương thế gia, gia phong trong sạch.
Lão gia tử cười khổ: “Chuyện này Nghệ Hàng thì biết một chút, nhưng Tinh Ý thì hoàn toàn không biết.”
“Mẹ của anh em chúng là con dâu tôi quyết định cưới về, lớn hơn Giám Đông năm tuổi. Kỳ thật khi đó con trai tôi mới 13 tuổi, căn bản là một đứa trẻ, kết hôn trong mơ màng. Giám Đông kết hôn xong, rồi đi học bên ngoài, lúc trở về liền bắt đầu không hài lòng với cuộc hôn nhân sắp đặt này. Nhưng tôi không cho nó theo tư tưởng thời đại mới, nói thật, cô con dâu này lo liệu Liêu gia hiểu chuyện lại rộng lượng, tôi rất vừa lòng. Tôi cũng có chút hối hận đã để con trai ra ngoài đi học. Giám Đông phản kháng một trận, tôi cắt nguồn tiền thì nó liền thỏa hiệp. Vợ chồng có đứa bé đầu tiên, chính là Nghệ Hàng.”
“Có Nghệ Hàng, tôi nghĩ cuộc sống đã ổn định rồi, Giám Đông lại muốn đi du học Nhật Bản. Tôi cũng đồng ý, muốn nó học xong trở về. Ba năm sau trở về, chín chắn hơn nhiều, vợ chồng bàn bạc sinh đứa thứ hai. Nó nói muốn lập nghiệp bên ngoài, tôi cũng ủng hộ.” Giọng lão gia tử dần trầm xuống, “Nhưng sau đó tôi mới biết, Giám Đông làm như thế đơn giản là muốn tôi yên tâm ủng hộ. Khi đó nó có phụ nữ bên ngoài, muốn ly hôn vợ và cưới về nhà.”
“Con dâu cũng được xem là tiểu thư khuê các, thời trẻ cha của con bé đã giúp Liêu gia vào lúc khó khăn rất nhiều. Cậu cũng hiểu tính tôi, con bé không làm gì sai, tôi sẽ không để con trai làm bậy. Kết quả ngày qua ngày lại, con dâu cũng biết, tâm tư nặng nề, lúc sinh nở đã qua đời vì khó sinh.”
“Đứa bé đó chính là Tinh Ý sao?” Diệp Giai Chính trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, là nó.” Giọng lão gia tử trở nên già nua, “Vừa sinh ra, nó còn nhỏ như vậy, đến cả sức để khóc cũng không có. Lúc ấy tôi ôm con bé, trong lòng cũng không phải không hối hận. Có lẽ tôi không nên quản Giám Đông, có lẽ tôi không nên tự quyết định cuộc hôn nhân này. Nếu không hai đứa nhỏ này cũng không đến mức không có cha mẹ.”
Lần đầu tiên Diệp Giai Chính nghe câu chuyện xưa này của Liêu gia này. Tuy lúc nhỏ sống ở Hạ Kiều, còn học trong lớp tư thục của Liêu gia, chỉ biết cha mẹ của anh em Liêu gia đều mất, may mà lão gia tử sống thoáng, còn là danh gia vọng tộc. Hiện giờ xem ra, lão gia tử dốc hết sức đưa cháu trai cháu gái đi học bên ngoài, thậm chí tương lai kết hôn cũng theo ý kiến của bọn nhỏ, hẳn là quyết định sau khi nghĩ lại chuyện năm đó, rút được kinh nghiệm xương máu, mà không mất sự khôn ngoan quyết đoán.
Tự đáy lòng Diệp Giai Chính rất muốn cảm ơn ông lão trước mắt này, dù đau đớn hối hận, vẫn dạy dỗ cháu gái trở nên vui tươi dễ mến như thế, qua nhiều năm, không để Tinh Ý nhiễm chút u ám của chuyện xưa.
Anh nghĩ một chút, lại hỏi: “Cha của Tinh Ý đã qua đời thế nào?”
Nét mặt lão gia tử hơi chua xót: “Đây là nguyên nhân tôi muốn nói chuyện với cậu. Cha của Tinh Ý chưa chết, năm đó con dâu khó sinh qua đời, tôi vừa hối hận vừa tức giận, nên đã cắt đứt quan hệ cha con với nó. Tôi xem như nó đã chết từ khi lên tàu đi Nhật. Xong lễ tang con dâu, nó mai danh ẩn tích, không về nữa.”
“Chuyện này Nghệ Hàng cũng không biết.” Lão gia tử đứng lên đi mấy bước, “Nó chỉ biết sau khi mẹ qua đời, cha cũng bệnh liệt giường rồi đi theo.”
“Như vậy ý của ngài hôm nay nói với tôi là…” Diệp Giai Chính do dự một lát, “Hy vọng có thể tìm được cha của Tinh Ý về?”
Lão gia tử hồi lâu không đáp, cuối cùng mới nói: “Không, tôi không có đứa con trai này —— nếu đã nói lời này, tôi không định thu lại. Tôi đã quá chiều Giám Đông, thế nên nó không có ý thức trách nhiệm. Hai đứa con, nói quăng là quăng. Đứa con như vậy, không xứng với họ Liêu.”
Diệp Giai Chính không nói lời nào, cũng không đưa ý kiến. Tuy quá khứ lão gia tử chuyên quyền độc đoán nhưng ông nói không sai, cha Tinh Ý thật sự không có trách nhiệm, nhẫn tâm rời nhà bỏ hai đứa con và cha già mà không có tin tức như vậy.
“Nếu tương lai Tinh Ý gả cho người thường, tôi sẽ mang vào chuyện này quan tài.” Lão gia tử chậm rãi nói, “Nhưng cậu không phải người thường. Tuy tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng gia thế như vậy, người khác sẽ tra từng chuyện nhỏ nhặt của vợ tương lai của cậu. Chuyện này tuy rằng đã qua nhiều năm, về sau tốt nhất vĩnh viễn không để ai biết, nhưng lỡ như…”
“Vậy vĩnh viễn không để ai biết thì đươc rồi.” Diệp Giai Chính xen vào lời lão gia tử, bình tĩnh nói, “18 năm nay ông đã bảo vệ Tinh Ý tốt đến thế, sau này vẫn mong ông sẽ yên tâm. Bức tường bảo vệ cô ấy, hãy giao cho tôi.”
Lão gia tử gật đầu, nói “được”, cuối cùng lại nói một từ “được”.
Buổi trưa Diệp Giai Chính uống cùng lão gia tử mấy ly. Có lẽ lão gia tử nói ra những lời tự đáy lòng mười mấy năm qua, nhẹ nhàng không ít, chỉ vào cây long não trong viện nhỏ kia: “Phía dưới chôn một vò rượu, 18 năm rồi. Không biết khi nào sẽ đào lên.”
Diệp Giai Chính theo đó nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cười nói: “Nếu con nói hy vọng càng sớm càng tốt, chỉ sợ ông nội sẽ không vui.”
Lão gia tử lắc đầu, bởi vì uống nhiều nên mặt cũng hơi đỏ lên, thở dài nói: “Tôi biết sẽ có một ngày thế này, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ tới tìm tôi.”
Diệp Giai Chính uống cũng nhiều, ánh mắt lại càng sáng, bởi vì chuyện lớn đã có kết quả, anh không dè dặt nữa, xoa thái dương nói: “Ông nội sẽ không lại nói đến chuyện môn đăng hộ đối kia nữa chứ?”
Lão gia tử hơi nhếch môi: “Lời của tổ tiên, môn đăng hộ đối không sai chút nào.”
Tuy ông đã đồng ý, nhưng chung quy vẫn còn lo lắng. Nếu Tinh Ý gả cho nhà bình thường, tốt xấu vẫn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Nhưng gả cho Diệp Giai Chính, nhà mẹ có thể giúp được gì?
“Môn đăng hộ đối thì xem như viên mãn sao? Thời buổi này vào ở rể, cũng có rất nhiều kết cục quậy đến gà chó không yên.” Diệp Giai Chính đoán được trong lòng lão gia tử nghĩ thế nào, hơi bất đắc dĩ.
Lão gia tử suy nghĩ hồi lâu, hừ lạnh một tiếng: “Ít nhất vào ở rể, tôi vẫn có thể đuổi cậu ra khỏi nhà.”
Một già một trẻ đều có vẻ không chịu nhường, cảnh uống rượu ấm áp liền lạnh ngắt. Tiêu Thành đi vào, cúi người nói một câu bên tai Diệp Giai Chính, anh vốn hơi say, trong chớp mắt bình tĩnh lại.
“Ông nội, bên Lưỡng Giang còn có chút việc, vốn định uống hết với ngài, hiện tại phải đi rồi.” Anh đứng lên nói, “Nếu ngài bằng lòng, hai ngày nữa con sẽ cho người đón ngài đến Dĩnh Thành ở vài ngày.”
Lão gia tử lắc đầu: “Có việc gấp thì nhanh đi đi.”
Diệp Giai Chính nhận áo khoác Tiêu Thành đưa tới, xoay người định đi, chợt nghe lão gia tử gọi anh.
“Phải giữ được quyền đi đường.” Lão gia tử chậm rãi nói, “Cháu rể Liêu gia, xương cốt phải cứng.”
Diệp Giai Chính sững sờ, từ khi cha qua đời, đã lâu anh không nghe trưởng bối khuyên răn mình như vậy.
Anh trịnh trọng gật đầu, chậm rãi nói từng chữ: “Ông nội yên tâm.”
Vừa đến cửa, xe đang chạy đến, có người chào: “Triệu cô gia về đấy à?”
Cảnh vệ cảnh giác, chạm vào súng định đuổi người. Diệp Giai Chính ngăn bọn họ, mỉm cười nói: “Chú Giả.”
Tiêu Thành ngạc nhiên, hiện tại cho dù là trong tướng lãnh ở Lưỡng Giang, cũng không mấy người có thể nhận nổi tiếng “chú” của Diệp Giai Chính. Nhìn cẩn thận lại, cũng chỉ là thôn dân bình thường, không hề đặc biệt.
Là bảo trưởng Giả Hâm ngày đó dẫn người tới lục soát khi Diệp Giai Chính đang lánh nạn ở Liêu gia. Ông không biết chuyện, tự nhiên vẫn cho rằng Diệp Giai Chính là hôn phu của Tinh Ý, đến gần mới phát hiện cảnh vệ có dáng vẻ như đang đối mặt với kẻ địch, không khỏi hơi e dè: “Triệu cô gia về một mình sao? Cô nương Liêu gia đâu?”
“Cô ấy đang đi học, nhờ tôi mang ít đồ về.” Diệp Giai Chính khách khí nói.
“Ồ, thế à.” Giả Hâm lại hỏi, “Khi nào mới có rượu mừng đây?”
“Sắp rồi.” Diệp Giai Chính mặt không đổi sắc hàn huyên với ông một chút, rồi mới từ biệt.
Tiêu Thành chưa từng thấy Diệp Giai Chính nói chuyện hòa nhã với người qua đường như vậy, trước khi lên xe không nhịn được mà hỏi: “Đốc quân, ông ấy là?”
Diệp Giai Chính nghĩ một chút, vẫn nói: “Là đồng hương của Liêu gia, không cần căng thẳng như vậy, tránh về sau ông ấy khó mà sinh sống ở đây.”
Tiêu Thành cũng chỉ đành gật đầu: “Đã biết.”
Diệp Giai Chính thu lại cảm xúc: “Điện báo còn nói gì nữa?”
“Quách Đống Minh đã lặng lẽ đến Bắc Bình, tin tức mới nhất là Hiyagami cũng đã ra Bắc.”
“Xem ra mọi sự đặt cược đều đặt trên người Ủy tọa.” Diệp Giai Chính lạnh lùng nói, “Một khi đã vậy thì trực tiếp ra Bắc đi.”
“Cần nói một tiếng với Hoàng đại soái không?” Tiêu Thành do dự một lúc, “Lập trường của Quách Đống Minh không rõ, tôi hơi lo lắng.”
“Hiện giờ phe hướng Nhật của chính phủ Bắc Bình chiếm đa số, nói với chú Hoàng thúc thì có ích gì?” Diệp Giai Chính cân nhắc nói, “Ủy tọa chưa quyết tâm giao chiến với Nhật Bản, chuyện này chưa chắc sẽ ủng hộ tôi. Lần này đến Bắc Bình, tôi cũng muốn tranh một chút.”
“Quân tọa, có cần bàn kế hoạch rồi mới tiến Bắc hay không? Tôi sợ trên đường có phục kích.”
Diệp Giai Chính khẽ nâng ngón tay: “Không, chuyến đi lần này phải cho tất cả mọi người biết.” Anh dừng một chút, “Hiện giờ phong trào sinh viên cả nước đang ủng hộ chúng ta, tôi công khai đến Bắc Bình, người Nhật sẽ không dám ra tay, chính phủ trung ương cũng sẽ suy xét đến ý dân.”
Tiêu Thành đột nhiên nhận ra: “Như vậy, chúng ta trở về Dĩnh Thành lập tức sẽ cho người liên hệ với tòa soạn.”
…
Tinh Ý xem báo biết Diệp Giai Chính đến Bắc Bình, đang đàm phán chuyện hiệp thương quyền ưu tiên với Lâm Châu và Nhật Bản. Hiếm khi có một kỳ nghỉ, cô ở trong nhà anh trai, đang cùng ăn sáng Liêu Nghệ Hàng. Báo được đưa từ sáng sớm, Tinh Ý lật xem, cẩn thận hỏi anh trai: “Anh ơi, đường sắt vẫn sẽ xây sao?”
“Chuẩn bị sơ bộ trước như bình thường.” Sau khi Liêu Nghệ Hàng du học về đã quen dùng bữa sáng kiểu Tây, vừa quết bơ lên bánh mì nguyên cám, vừa liếc sang em gái một cái, “Hiện tại vẫn chưa nhận được tin tức đình chỉ.”
“Ồ…” Tinh Ý lại thoáng nhìn qua báo, ngập ngừng, “Anh cả không đến Bắc Bình sao?”