Chương 26: Bị bắt
“Lớp giải phẫu…” Ánh mắt Văn Hinh nhìn cô bất giác hơi kính sợ, “Giải phẫu gì thế?”
“Chuột, thỏ…” Tinh Ý cố ý chọc cô, “Còn có… thi thể.”
Khóe miệng Văn Hinh hơi co giật, có lẽ muốn ra sức cười một cái nhưng cuối cùng cũng chỉ là nụ cười gượng gạo: “Chị không sợ sao? Chị thật sự chạm vào thi thể?” Sau đó, mặt mếu máo nói, “Rốt cuộc vì sao chị muốn làm bác sĩ thế? Chương trình học thì khó, còn phải… giải phẫu…”
Tinh Ý thấy dáng vẻ bị dọa sợ của cô, nhịn cười tiếp tục chọc ghẹo: “Đúng vậy, còn chưa hết. Học Y khoa bốn năm, còn phải thực tập một năm. Em biết bác sĩ thực tập đáng sợ thế nào không? Cả ngày ở bệnh viện, gật gà gật gù mà ngủ, hai tuần mới được nghỉ ngơi nửa ngày; còn có, trong lúc thực tập bác sĩ nữ không thể kết hôn. Nếu kết hôn thì tương lai sẽ không thể được nhà nước cử đi xuất ngoại đào tạo sâu.”
Văn Hinh trợn tròn mắt: “Vì sao thế?”
Tinh Ý thở dài: “Quy định của hội đồng trường, ngẫm lại cũng cảm thấy thật gian khổ.”
Văn Hinh muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng mới bĩu môi vô cùng đồng cảm nhìn cô: “Chị thật đáng thương ——” từ “đáng thương” còn chưa nói hết, đã bật dậy, “Anh Hai, sao anh lại xuống đây?”
Diệp Giai Chính đứng sau cột hành làng, nên hai người không thấy anh, cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu. Anh hôm nay ở nhà, mặc một chiếc áo sơ mi cotton và quần sẫm màu rất giản dị, một tay đút túi, nửa tựa vào cửa, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
Tinh Ý vội vàng đứng lên, gọi một tiếng “Anh Hai”, lại hỏi Văn Hinh: “Không phải em nói anh Hai không ở đây sao?”
“Em nói anh ấy sẽ không dẫn người tới mở họp, đâu nói anh ấy không ở đây.” Văn Hinh đúng lý hợp tình mà nói, “Anh Hai uống trà không?”
Diệp Giai Chính chậm rãi đi đến, biểu tình hơi nhu hòa một chút: “Thấy các em nói chuyện vui vẻ, không muốn quấy rầy.”
“Bọn em đang nói chuyện ở trường Y Bác Hòa.” Văn Hinh lập tức mật báo, “Anh Hai, anh xem chị gầy đi rồi. Cái trường này thật đáng sợ.”
Anh liền nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Tinh Ý. Thực ra Tinh Ý vốn gầy, gần đây có lẽ mệt mỏi nên cằm càng nhọn, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, lúc này ngồi trong ánh sáng, dường như có thể thấy mạch máu mỏng dưới da.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chú Nhỏ
4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ
=====================================
Có lẽ để ý anh đang nhìn chăm chú, mặt cô hơi đỏ lên. Diệp Giai Chính lặng lẽ dời mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi đã cử anh trai em đến Bắc Bình, mỗ mụ cũng về quê rồi. Ăn chiều ở đây đi, tôi bảo phòng bếp nấu mấy món em thích.”
Tinh Ý vốn muốn hỏi “Sao anh biết cả việc mỗ mụ về quê”, nhưng va vào ánh mắt anh, đột nhiên không muốn hỏi nữa.
“Được quá!” Văn Hinh đã thay cô đồng ý, “Chị ơi, trường bọn chị còn chuyện gì vui không?”
Tinh Ý nghĩ rồi nói: “À, trường học cái gì cũng tốt, nhưng bảo tàng khoa học quá cũ, còn phòng giải phẫu thì quá nhỏ. Lần đầu tiên chị đi vào, không cẩn thận lui về sau nửa bước thì bỗng đụng phải thứ gì đó, kết quả quay đầu nhìn lại, đúng lúc đối mặt với một thi thể.”
Văn Hinh hít một hơi lạnh, khóe miệng Diệp Giai Chính hơi cong lên, mỉm cười hỏi: “Em không sợ sao?”
“Không sợ!” Tinh Ý nhanh nhẹn nói, “Thầy còn nói thi thể đó quan trọng hơn cả em đấy.”
Nói ra cũng thật kỳ lạ, Diệp Giai Chính ngồi tán gẫu cùng các cô, Tinh Ý lại hoàn toàn không cảm thấy mất tự nhiên. Cô thực sự có chút hoài nghi, cho dù anh thấy mình giải phẫu thi thể cũng sẽ bình tĩnh như mọi khi, ánh mắt động viên và khen ngợi.
Bữa chiều bàn đầy các món ăn, hương vị Hạ Kiều thật thơm ngon. Đã lâu Tinh Ý không ăn món quê nhà, cũng không khách khí ăn liền hai chén cơm, cười nói: “Cảm ơn anh Hai, hương vị gần như mỗ mụ nấu.”
Diệp Giai Chính cười nói: “Biết em sẽ thích nên đã cho người chuẩn bị để em mang về trường, ngày mai hâm lại là ăn được rồi.”
“Anh Hai đối với em thật tốt.” Tinh Ý hơi do dự nói, “Em rất ngại.”
Văn Hinh còn đang ăn canh, phì cười một tiếng: “Đừng ngại, nếu chị thường tới thì anh Hai nhất định rất mừng.”
Diệp Giai Chính trừng mắt liếc em gái một cái, nói với Tinh Ý: “Ăn xong tôi đưa em về trường.”
Ăn xong trời đã tối rồi, hương hoa quế trong đêm càng nồng đậm, Diệp Giai Chính ngồi cùng Tinh Ý ở phía sau, nhận ra cô hơi do dự, chỉ nói: “Tôi muốn đến quân bộ một chuyến, tiện đường tiễn em. Quy tắc cũ, cách một phố sẽ thả em xuống, tôi biết mà.”
Trên đường xuống núi hai người không nói nhiều, Tinh Ý có chút mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi, đầu gật gà gật gù, tuy rằng lý trí nhắc nhở mình nhất định không thể ngủ, nhưng bởi vì ăn no, hương lại thơm, suy cho cùng vẫn có chút mơ màng.
“Muốn ngủ thì ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi em.” Diệp Giai Chính nghiêng người, cầm áo khoác phủ lên người cô, nhẹ nhàng tém lại, “Đến trường học còn tận 40 phút nữa.”
Cô “ừm” một tiếng, yên tâm dựa về phía cửa sổ xe. Lúc đầu, đầu cứ gõ vào mặt kính lạnh lẽo rồi lại tỉnh, sau đó cô tìm được tư thế thích hợp, dựa vào chiếc đệm da êm ái ấm áp, ngủ đi rất nhanh.
Tiêu Thành ngồi ghế phụ, quay đầu lại nhìn trưởng quan duỗi tay ra, hơi ôm lấy cô gái đang ngủ, bàn tay đỡ đầu của cô cách xa cửa kính xe —— anh giữ tư thế này thật lâu, cho nên có vẻ có chút cứng đờ. Môi của Tiêu Thành hơi động, Diệp Giai Chính dùng tay khác đặt bên miệng, ý bảo anh đừng nói chuyện. Anh chỉ đành phải lúng túng xoay người lại.
Chiếc xe chạy vào Dĩnh Thành không nhanh không chậm, Diệp Giai Chính đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ như Văn Hinh nói. Có chút giống mùi thuốc, có chút đắng, nhưng cũng có chút tươi mát. Anh hơi nghiêng đầu, mặt cô bị mái tóc phủ xuống che khuất phân nửa, chỉ lộ ra chóp mũi mơ hồ, xuyên qua sợi tóc có thể thấy được hàng mi rõ ràng. Trong nháy mắt, chợt có cảm giác muốn cúi người ôm cô —— chỉ cần ôm một cái là được rồi, hy vọng sẽ không dọa đến cô.
Cuối cùng vẫn không làm thế, bởi vì Tinh Ý đã tỉnh, dường như nhớ ra điều gì: “Anh Hai, mấy giờ rồi?”
Anh liền lặng lẽ rút tay về, nhìn đồng hồ: “8 giờ.”
“Tiêu rồi! Trường đóng cổng lúc 8 giờ!” Cuối cùng Tinh Ý nhớ tới chuyện quan trọng nhất này, hôm nay buông thả quá rồi, lại là ngày nghỉ đầu tiên sau khi nhập học, nên cô căn bản đã quên chuyện này.
Diệp Giai Chính nhìn cô: “Muộn hơn giờ giới nghiêm sẽ thế nào?”
“Nếu muộn hơn giờ giới nghiêm, mà không xin nghỉ sẽ bị ghi lại, tính vào hành vi sai trái, sẽ không lấy được học bổng.” Tinh Ý thê lương nói, “Nhiều lần sẽ bị đuổi học.”
Diệp Giai Chính trầm mặc một hồi, lệnh tài xế: “Mau lái xe.”
Anh trước nay chưa từng là người hoảng loạn khi gặp chuyện khó, ngược lại càng thêm bình tĩnh, nghĩ rồi nói: “Đừng gấp, ngày mai tôi bảo Bộ giáo dục đến chào hỏi lãnh đạo trường một cái. Không phải chuyện gì lớn.”
“Anh Hai! Thế sao được!” Tinh Ý dở khóc dở cười, “Anh trai và ông nội biết sẽ đánh chết em, chuyện nhỏ không thể lấy quyền làm việc tư.”
Diệp Giai Chính liền sờ mũi, “Ồ” một tiếng: “Phải, không thể làm như thế.”
Vào lúc này nên làm gì đây? Anh quyền thế ngập trời, cũng chỉ có thể nhìn cô gái mình thích sốt ruột, sau đó giục tài xế chạy nhanh một chút.
Tinh Ý đã hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu đang căng thẳng phân tích, thật ra bị bắt một lần không sao, nhưng tháng này cô nhiều lần đứng đầu các kỳ thi, nếu bởi vì chuyện này mà không có được học bổng của hiệu trưởng, thật sự không cam lòng.
Đúng rồi, cô từng nghe đàn anh nhắc tới, bảo vệ trường không tuần tra cả đêm. Hình như bọn họ đã từng trèo tường ở góc Đông Bắc trường để ra ngoài mua rượu… Mắt cô sáng lên: “Anh Hai, anh đưa em đến góc Đông Bắc của trường ở đầu ngõ Thụy Nhân. Tường ở đó rất thấp, em có thể trèo vào.”
Diệp Giai Chính trầm mặc một lúc, gật đầu nói: “Được, tôi đi cùng em. Em đi một mình tôi không yên tâm.”
Tiêu Thành quay đầu lại từ ghế trước, rồi lại yên lặng quay lại. Anh thật sự có chút không thể hiểu, sao quân tọa lại vì cô gái này mà làm bừa —— còn trèo tường? Đó thật sự không phải chuyện mà tiểu thư có thể làm.
Xe dừng lại ở đầu ngõ Thụy Nhân, Tinh Ý và Diệp Giai Chính xuống xe, đối diện ngã tư là bức tường trường Y Bác Hòa. Quả nhiên, tường nơi này thấp hơn bên cửa chính một chút, cao khoảng nửa người. Diệp Giai Chính thuận tay ném áo khoác, cuộn tay áo lên, chạy lấy đà hai bước rồi nhảy vọt lên, đứng vững vàng trên đầu tường. Anh ngồi xổm xuống đối mặt với Tinh Ý, vươn tay: “Đến đây, tôi kéo em lên.”
Diệp Giai Chính cao lớn chân dài, động tác nhanh nhẹn, bức tường vnày ới anh mà nói không phải trở ngại. Nhưng đối với Tinh Ý mà nói lại không dễ dàng như vậy, cô dưới bức tường nhìn lên Diệp Giai Chính, sau một lúc lâu mới vươn tay nắm tay anh. Mất rất nhiều lực, thậm chí thiếu chút nữa cũng kéo Diệp Giai Chính xuống theo. Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng cô cũng ngồi dựa vào tường thở hổn hển, nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng, vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Diệp Giai Chính nghiêng đầu nhìn cô, vươn một tay khác qua, giúp cô vén một sợi tóc, ánh mắt dịu dàng. Không đợi cô trả lời, anh đã buông tay cô, nhẹ nhàng nhảy xuống, mở rộng vòng tay với cô: “Đừng sợ, nhảy xuống đi, tôi đỡ.”
Tinh Ý hơi sợ cao, nhưng anh đứng rất gần, đến mức thấy rõ mái tóc mai gọn gàng của anh, cùng với khóe môi hơi mím lại kiên nghị, Tinh Ý cắn chặt răng, nhảy xuống.
Diệp Giai Chính đúng lúc ôm lấy cô, cái ôm này có chút rung động, mềm mại mà chân thật. Anh không khỏi thấp cúi đầu, cằm cọ qua sợi tóc của cô, cười nói: “Được rồi, không sao rồi!”
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa có bốn năm ánh đèn pin chiếu đến hỗn loạn, cùng tiếng quát hỏi và tiếng bước chân: “Người nào ở đó?! Đứng yên đừng nhúc nhích!”
Sinh viên năm nhất Trường Y Bác Hòa và trưởng quan quân chính tối cao của Lưỡng Giang cứ như thế bị đưa tới phòng kỷ luật. Chủ nhiệm kỷ luật Vương Hữu Luân của trường Y Bác Hòa đang tức giận chạy tới —— không đến một tháng sau khi ông nhấn mạnh về nội quy trường, đã có một tân sinh viên dẫn một người đàn ông trẻ không rõ thân phận trèo tường vào, huống hồ hôm nay ông còn đi kiểm tra trường cùng Lưu thứ trưởng Cục giáo dục.
Nếu không phải trợ lý lanh lợi, tiện đường đưa Lưu thứ trưởng đến Bảo tàng khoa học, thì đã đúng lúc thấy cảnh trèo tường này rôi!
Vương Hữu Luân càng nghĩ càng tức, tiễn Lưu thứ trưởng về văn phòng, con đường vốn tốn mười phút mà năm phút đã tới với khí thế hùng hổ. Hai bảo vệ của đội kỷ luật chia ra đứng hai bên trong văn phòng, một nam một nữ đứng bên cạnh bàn, cô gái hơi cúi đầu, đôi tay đan lại đặt trước người, lộ vẻ bất an.
“Liêu Tinh Ý?” Vương Hữu Luân đến trước mặt hai người đánh giá trên dưới, “Sinh viên năm nhất?”
“Vâng, tiên sinh.” Tinh Ý vội đứng thẳng, tuy rằng trên đường Diệp Giai Chính đã an ủi cô, nhưng cô vẫn căng thẳng, hai má mất tự nhiên ửng hồng lên.
Ánh mắt Vương Hữu Luân lại chuyển đến chàng trai trẻ, vừa chạm tới ánh mắt của đối phương, không hề chột dạ yếu ớt như dự đoán, trái lại sắc bén khiến ông lùi một bước. Cẩn thận nhìn lại khuôn mặt anh, không biết từng gặp ở đâu, cảm thấy có chút quen mặt.
Ông không nghĩ nhiều, nhận sổ điểm từ tay thư ký.
Sau phong trào Ngũ Tứ, phong trào độc lập và giải phóng phụ nữ ngày càng lan rộng trong nước. Trong đó nữ sinh viên được làm đại biểu, cắt tóc, yêu đương, trang phục hợp thời, khác hẳn sự trói buộc của phong kiến xưa. Trường Y Bác Hòa là trường Y nhận sinh viên nữ sớm nhất, nhưng do nhiều nguyên nhân, tỉ lệ sinh viên nữ thôi học cao hơn sinh viên nam. Trong đó có nguyên nhân là vì sinh viên nữ do yêu đương hoặc bị áp lực gia đình mà kết hôn, không còn tinh thần trong việc học.
Vương Hữu Luân lật sổ điểm, bất ngờ phát hiện điểm đầu vào và biểu hiện trong tháng này đều rất đáng khen ngợi, thành tích cũng xem là đứng đầu, chỉ tiếc lần này bị bắt, sẽ bị ghi một lỗi trong đánh giá hạnh kiểm.
“Em đã học kỷ luật nội quy giới nghiêm của trường chưa?” Vương Hữu Luân ngồi xuống bàn, “Đã về muộn, vì sao không sớm thông báo? Còn đưa cả người lạ trèo tường vào?”
Tinh Ý thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi tiên sinh. Em đã quên giờ đóng cổng.”
“Cậu ta là ai?” Vương Hữu Luân hơi vừa lòng với thái độ của cô, vuốt râu rồi chỉ vào Diệp Giai Chính.