Chương 4: Đi thỉnh an sớm
Đức Phi cười nói: “Rất bản lĩnh, có thể tránh ánh mắt của đại nội thị vệ, buổi tối ta sẽ không lo bị buồn.”
Trước khi vào cung, Đức phi Tề Nguyên Sương với Lý tiệp dư là khuê mật*, sau đó từng người vào cung, tình cảm chưa từng đi xuống. Đức phi táo bạo trắng trợn che chở Lý tiệp dư dưới đôi cánh của mình, cực lực cẩn thận, vậy nên Lý tiệp dư mới thuận lợi hạ sinh Phùng Tĩnh Tô.
* Khuê mật: chỉ tình bạn khăng khít giữa hai người con gái.
Ai ngờ hồng nhan bạc mệnh, lúc Phùng Tĩnh Tô 4 tuổi, Lý tiệp dư đột nhiên sinh bệnh nặng, sau đó không lâu đã qua đời. Đức phi lúc ấy cũng muốn che chở Phùng Tĩnh Tô, hơn nữa Hoàng Đế cũng đồng ý, nhưng khi nàng nghe nói thư viện Phi Diệp Tân tuyển học sinh vẫn thuyết phục Hoàng Đế đem Phùng Tĩnh Tô đưa đi Phi Diệp Tân. Mười năm này, Phùng Tĩnh Tô đều hồi cung mỗi năm, mặt ngoài, hai người không gặp nhau một lần, sự tình thực tế đều giấu ở sau lưng, đây là chủ ý của Đức phi. Nhưng mà tại sao làm vậy, Đức phi vẫn luôn không nói, hiện giờ Phùng Tĩnh Tô đoán được, hẳn là năm đó Đức phi phát hiện việc nguy hiểm nên mới tiễn nàng đi, giúp nàng bình an. Mối nguy mà đường đường là Đức phi cũng phải kiêng kị thật sự rất dễ đoán.
Ngày hôm sau, Phùng Tĩnh Tô thay y phục trang sức của Công chúa, đi sớm thỉnh an Hoàng Hậu. Thời gian thỉnh an của Công chúa muộn hơn so với Phi tần, nếu đến sớm thì chờ ở sảnh phụ Phượng Đức cung. Ngày đầu tiên Phùng Tĩnh Tô tới thỉnh an, không nên có lỗi, cho nên tới tương đối sớm, không nghĩ tới sẽ có người đến sớm hơn nàng.
Đức An công chúa do Tào tiệp dư sinh ra đã sớm đứng ở sảnh, thấy Phùng Tĩnh Tô đi vào, nàng vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Chào buổi sáng Ngũ tỷ.”
Phùng Tĩnh Tô đáp lễ, “Đức An, sao ngươi tới sớm vậy?”
Đức An Công chúa nói: “Khoảng cách từ chỗ ta đến Phượng Đức cung khá xa, nếu không đến sớm như vậy, trên đường không may gặp chuyện rắc rối thì sẽ đến trễ.”
“Nếu thế thì mỗi ngày ngươi đều tới sớm như vậy?” Đây chính là thời gian thỉnh an của Phi tần.
Đức An Công chúa gật đầu, “Ta đi cùng mẫu thân.”
“Vất vả rồi.” Đối với muội muội nhỏ nhất này, Phùng Tĩnh Tô không có ấn tượng gì. Nhưng mẹ đẻ nàng cũng là tiệp dư, chăm nom Đức An cẩn thận chặt chẽ, Phùng Tĩnh Tô có thể hiểu. Lại nói, hiện giờ các nàng đều có hoàn cảnh giống nhau. Nói đúng hơn, nàng không bằng Đức An, rốt cuộc thì Đức An Công chúa còn có mẹ đẻ, mà nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Ngũ tỷ, nghe nói ngươi hôm qua mới trở về, đi đường chắc sẽ vất vả lắm.” Đức An cười dịu dàng, thiện ý rất lớn.
“Vẫn tốt, cảm ơn ngươi đã quan tâm.”
Khi hai người nói chuyện lại có một người nữa đến sớm. Minh Hinh Công chúa chỉ sinh sau Phùng Tĩnh Tô non nửa năm tiến vào, nhìn thấy hai người liền chào hỏi. “Thất muội luôn luôn đến sớm, không nghĩ tới Ngũ tỷ cũng đến sớm như vậy.”
“Ta mới trở về, lần đầu tiên đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, ngàn vạn lần không thể đến trễ.” Phùng Tĩnh Tô giải thích.
Các Công chúa khác cũng lục tục tới, người đến cuối cùng chính là Hòa Gia công chúa do Hoàng Hậu sinh ra. Nhìn thời gian, các Công chúa sửa sang lại quần áo và trang sức một chút, tránh cho có chỗ nào thất lễ, sau đó chuẩn bị ra cửa.
“Nhị tỷ đâu? Không tới sao?” Phùng Tĩnh Tô phát hiện trong bảy vị Công chúa, Vĩnh Ninh Công chúa do Hiền phi sinh ra chưa xuất hiện.
“Nhị muội phải chăm sóc Hiền phi nương nương, cho nên Hoàng Hậu nương nương cố ý miễn thỉnh an cho Nhị muội.” Thân là Đại tỷ, Trinh Thục công chúa giải thích.
Trong ấn tượng của Phùng Tĩnh Tô, Hiền phi ở trong Chỉ Quỳnh cung vẫn luôn ốm đau không ra ngoài, nàng đã không nhớ được bộ dáng của Hiền phi, mà Nhị tỷ Vĩnh Ninh Công chúa cũng luôn ở trong cung làm bạn với mẫu phi, không ra ngoài. Rất nhiều người mới tiến cung đều không biết trong cung còn có một người là Hiền phi và một Công chúa như vậy.
Khi nói chuyện, có cung nữ tiến đến mời các Công chúa đi chính điện thỉnh an Hoàng Hậu.
Trong chính điện, các Phi tần vừa mới rời đi, các cung nữ đang đổi nước trà mới. Sáu vị Công chúa cung cung kính kính quỳ xuống đất thỉnh an Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cho các công chúa đứng dậy ngồi xuống.
“Thường ngày đều là năm vị Công chúa thỉnh an, từ hôm nay trở đi, Vân Dật đã trở lại, các ngươi có thêm một người tỷ muội. Tuy rằng Vân Dật về nước hàng năm, nhưng rốt cuộc cũng không thường thấy, các ngươi đều phải thân cận nàng nhiều một chút mới tốt. Bổn cung thấy nàng mới hồi cung, mệt mỏi nhiều rồi, cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày. Mấy ngày nữa, nàng cũng phải đến Tính Nghi cung học tập cùng các ngươi, các ngươi phải chiếu cố nàng nhiều một tí.” Hoàng Hậu nói rất nhiều, các Công chúa nhanh chóng đứng dậy đáp ‘vâng’.
“Vân Dật, đều là tỷ muội nhà mình, ngươi không cần câu nệ, có gì không hiểu nhưng không tiện tới hỏi bổn cung thì có thể đi hỏi bọn tỷ muội một chút.” Hoàng Hậu nhắc đến nàng, bộ dáng từ mẫu thâm tình*.
* Từ mẫu thâm tình: người mẹ dịu dàng, yêu thương.
“Vân Dật biết, đa tạ nương nương đã quan tâm.” Phùng Tĩnh Tô đứng dậy nói.
Thấy Hoàng Hậu không có lời gì muốn nói, mọi người ngồi uống trà nói chuyện phiếm, lúc sau mới về.
Đi ra cửa chính của Phượng Đức cung, mặt trời đã lên cao, Hòa Gia Công chúa duỗi tay che khuất ánh nắng mặt trời, “Vân Dật, nghe nói ngươi ở Phi Diệp Tân là đệ tử của một phu tử rất lợi hại, không biết vị phu tử này tên là gì? Có phải đại nho nổi danh trên đại lục không?”
Phùng Tĩnh Tô cười nói: “Tam tỷ nói đùa. Trong Phi Diệp Tân đều là nữ, không thể có đại nho nổi danh trên đại lục.”
“Hả?” Dường như Hòa Gia công chúa càng thêm hứng thú, “Không biết sư phụ ngươi lợi hại nhất ở điểm nào? Nữ hồng thêu thùa có phải không?” Câu hỏi này có ý mỉa mai.
“Võ công.” Phùng Tĩnh Tô nói chậm rì rì.
Nghe vậy, ánh mắt Đức An Công chúa rất tò mò, Ôn Thuần Công chúa cũng có chút hâm mộ.
“Thì ra là một người biết võ.” Hòa Gia Công chúa mất hứng, “Vậy mấy ngày nữa ngươi đi Tính Nghi cung học tập cùng bọn ta sợ là sẽ không theo kịp đâu. Phụ hoàng mời đại nho nổi tiếng nhất đại lục – phu tử Trần Đoan Hành đến giảng bài, phu tử rất nghiêm khắc, ngươi đừng để bị đánh lòng bàn tay.
“Vâng, ta còn rất nhiều thứ phải học, đa tạ Tam tỷ đã nhắc nhở.” Phùng Tĩnh Tô không nóng không lạnh như cũ, nhìn không ra cảm xúc có biến hóa gì.
Hòa Gia Công chúa nói nhiều như vậy cũng không làm nàng tức giận chút nào, cũng cảm thấy không có hứng thú liền rời đi cùng cung nữ.
Sau khi Hòa Gia Công chúa rời đi, Trinh Thục Công chúa chậm rãi đi tới, “Vân Dật, ngươi đừng để ý. Hòa Gia là con vợ cả, tính tình sẽ kiêu ngạo một tí, thật ra lời nàng nói hơi khó nghe, nhưng chỉ cần ngươi không chọc nàng, nàng cũng không phải một người khó ở chung.”
“Đa tạ Đại tỷ đã nhắc nhở.” Thái độ của Phùng Tĩnh Tô vẫn như cũ, Trinh Thục Công chúa hiểu Phùng Tĩnh Tô mới hồi cung, đối với tất cả mọi người vẫn đang ở giai đoạn thử tìm hiểu, khó có thể thân cận, nàng cũng không ép buộc, gật gật đầu, mang theo cung nữ rời đi.
Mấy vị Công chúa khác đều đã đi rồi, trên đường chỉ còn Phùng Tĩnh Tô cùng cung nữ Thúy Điệp nàng mang theo. Thật ra với thân phận chủ quản cung nữ, Thúy Điệp đã không cần đi ra ngoài theo Phùng Tĩnh Tô, nhưng nàng sợ Tiểu Châu cùng Tiểu Đóa không hiểu chuyện, không ứng phó được cục diện phức tạp hôm nay, tự mình theo ra.
“Công chúa, chúng ta về cung sao?” Thúy Điệp thấy bộ dáng không vội đi đường của Phùng Tĩnh Tô, dò hỏi.
“Đến Phụng Hoa điện.”
Phụng Hoa điện là nơi thờ Phật Tổ, cúng viếng người đã khuất. Thúy Điệp hiểu Phùng Tĩnh Tô đang muốn đi thắp hương cho mẹ đẻ Lý tiệp dư một chút.
Trong Phụng Hoa điện treo đầy những lá cờ cầu nguyện*, bên trong chính điện thờ phụng bài vị* của các Phi tần đã qua đời. Tiểu Thái giám canh giữ thấy Phùng Tĩnh Tô đi tới, cực kì lạ mắt, nhìn đến mức ngây ngẩn cả người.
* Cờ cầu nguyện: những mảnh cờ viết những mong ước và hy vọng của con người.
* Bài vị: là một cái thẻ làm bằng giấy, bằng gỗ mỏng ở giữa ghi họ tên chức tước, hai bên ghi ngày tháng năm sinh, tử của người được thờ, gọi chung là thần chủ.
Thúy Điệp tiến lên nói: “Đây là Vân Dật Công chúa, vừa mới hồi cung.”
Tiểu Thái giám làm việc ở chỗ này, rất quen thuộc hoàn cảnh của các chủ tử trong cung. Phùng Tĩnh Tô cũng không phải tới lần đầu tiên, mỗi năm hồi cung ăn tết nàng đều sẽ đến tế điện thắp hương cho người mẹ đã khuất, chỉ là nàng vẫn đang ở tuổi dậy thì, năm trước ăn tết không hồi cung, qua hai năm không thấy, thân thể nàng phát triển rất nhiều, vậy nên Tiểu Thái giám mới không nhận ra.
“Mời Công chúa, nô tài đi chuẩn bị đồ cúng.” Tiểu Thái giám chạy đi rất nhanh, lúc về, trên tay cầm hương và nến.
Phùng Tĩnh Tô quỳ gối trước bài vị của Lý tiệp dư, thắp hương, thiêu tiền vàng, “Nương, con đã quay về.” Chưa từng nói quá nhiều, thật ra nàng cũng không phải người nói nhiều. Có một sư phụ lảm nhảm cả ngày, nàng cùng sư muội Cố Ly đều có tính cách lạnh lùng, đại khái sợ chính mình trở thành người lải nhải giống sư phụ.
Nàng chỉ nói có một câu như vậy nhưng đã quỳ ở trước bài vị rất lâu. Đến khi Thúy Điệp đứng sau nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Công chúa, Sung Nghi nương nương tới.”
Phùng Tĩnh Tô quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc triều phục lộng lẫy đi tới, có một cung nữ theo sau. Truyện Nữ Cường
“Vân Dật bái kiến Sung Nghi nương nương.” Phùng Tĩnh Tô đứng dậy chào hỏi.
“Đứa nhỏ này, khách khí với bổn cung như vậy.” Trần Sung Nghi nhanh tay đỡ lấy nàng, “Nghe nói ngươi hồi cung ngày hôm qua, bổn cung biết ngươi có việc, không thể quấy rầy, liền nghĩ hôm nay đi thăm mẫu thân ngươi, nói cho nàng biết con gái nàng đã hồi cung, không nghĩ tới lại gặp ngươi. Mau ra đây bổn cung xem xem, quả nhiên là ‘thay đổi tuổi mười tám*’, nhìn dung mạo này của ngươi, đúng là người đẹp hiếm có, mẫu thân ngươi biết được chắn chắn sẽ vui lắm!” Trần Sung Nghi nói xong, vành mắt đã ửng đỏ, “Bổn cung với mẫu thân ngươi thân như tỷ muội, ban đầu nghĩ rằng trong thâm cung tịch mịch này sẽ luôn có một tỷ muội làm bạn, đáng tiếc, mẫu thân ngươi còn trẻ tuổi đã đi mất, bổn cung mấy năm này cũng không chăm sóc ngươi được, bổn cung thật có lỗi với mẫu thân ngươi!”
* 果然女大十八变: nữ đại mười tám biến. Người ta thường dùng để chỉ việc các cô gái đã thay đổi rất nhiều, ngày càng xinh đẹp hơn.
Phùng Tĩnh Tô nhanh tay lấy khăn đưa cho Trần Sung Nghi lau nước mắt, “Nương nương đừng nói như vậy. Vân Dật mất mẹ từ nhỏ, may mắn có nương nương để ý, vậy mới có thể trưởng thành đến nay, tình nghĩa của nương nương với mẫu thân ta, việc nương nương làm cho Vân Dật, Vân Dật đều nhớ rõ.”
Trần Sung Nghi vừa xoa nước mắt vừa gật đầu, “Con gái tốt, bổn cung biết ngươi là một người con tốt. Nhưng bổn cung vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, quan hệ trong cung rắc rối phức tạp, ngươi mới vừa hồi cung, vạn sự cẩn thận, nhất định không nên cuốn vào các mối quan hệ phức tạp kia.” Nàng cầm tay Phùng Tĩnh Tô vỗ vỗ, “Ngươi là Công chúa, đang trong tuổi cập kê, không đến mấy năm nữa sẽ phải gả ra ngoài, bổn cung sẽ tận lực giúp ngươi gả cho một người trong sạch, đến lúc đó cả đời an nhàn, bổn cung cũng không phụ tình tỷ muội với mẫu thân ngươi.”