Chương 32
Lục Hàn Anh chưa có động tĩnh. Mà Kiều Mẫn Nhi đang phải xử lí mớ cảm xúc ngổn ngang, vừa kìm nén vừa muốn bộc phát. Hàn Anh mở lời trước:
– Là chuyện của hội học sinh nên cậu đến tìm tôi à?
Kiều Mẫn Nhi không khỏi giật mình, giương cặp mắt to tròn nhìn đối phương. Song, rất nhanh cô cho mình một đáp án. Được đề cử làm thư kí hội học sinh, chuyện vui như vậy sao lại không để trong lòng? Vui thì lúc nào cũng nhớ, háo hức, mong đợi. Chắc bây giờ người ta chỉ còn chờ được bổ nhiệm nữa là xong. Và biết đâu, mình là vật ngáng đường phiền phức đang bị con người đứng trước mặt kia âm thầm cười nhạo.
Ý nghĩ ấy làm cho Kiều Mẫn Nhi bừng tỉnh. Mình lấy tư cách gì đòi ba mặt một lời với người ta? Lại còn sơ suất tới mức mang bộ dạng lôi thôi, chật vật đi nghênh địch nữa. Kiều Mẫn Nhi hít một hơi sâu, chỉnh lại tóc mai, lạnh giọng nói chuyện:
– Không sai. Tôi biết chuyện cậu được làm thư kí rồi. Thế nên, là người đi trước với còn đang giữ chức thì, tôi muốn nói với cậu vài điều. Cái ghế này, không dễ ngồi đâu!
Lục Hàn Anh đương nghe chợt nhướng mày. Kiều Mẫn Nhi liền suy ra từ phản ứng nhỏ của Hàn Anh rất nhiều điều. Chúng cuộn thành một cơn gió đen lùa mạnh, thổi bùng ngọn lửa vốn đã cháy âm ỉ đáy lòng.
– Chướng mắt lắm nhỉ? Nhưng tôi không để cậu chen chân vào vị trí của tôi đâu! – Lời nói ra đã không còn kiềm chế.
Một nụ cười nhếch lên dưới đôi mắt lạnh lẽo vô hồn. Bất giác, Hàn Anh tưởng mình tận mắt chứng kiến một bức tường thành đang cố gầy dựng nên nhằm che chắn cho một cơ ngơi đang dần đổ vỡ.
Vì nếu lòng không loạn, tự khắc im lặng cũng trở thành uy.
Hàn Anh hơi do dự, thở dài nói:
– Cậu đang hiểu lầm rồi.
Kiều Mẫn Nhi khựng lại một giây, sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng:
– Lục Hàn Anh a Lục Hàn Anh! Cậu lúc nào cũng vậy nhỉ? Lúc nào cũng giả vờ như mình không liên quan đến mọi chuyện. Giả vờ lạnh lùng, khiêm tốn để trốn tránh. Giả vờ làm kẻ tình cờ thành công sau khi đạp đổ công sức và cố gắng của người khác… Ha! Giờ tôi mới hiểu tại sao mình ghét cậu đến vậy. Một kẻ lúc nào cũng giả tạo không ghét sao cho được! Chẳng qua cậu giả vờ rất tốt, nhất là giả vờ mình đang bình thường giữa cuộc sống bình thường.
Câu cuối Kiều Mẫn Nhi cố tình nhấn mạnh, đôi mắt chăm chăm ghim vào Lục Hàn Anh. Một nụ cười khoái trá rộ lên. Hàn Anh đã cứng người, chân mày nhíu chặt. Kiều Mẫn Nhi biết, mình nói đúng rồi. Cõi lòng xông lên luồng cảm xúc không tên, khơi dậy mọi xung động.
– Bị vạch trần bản chất, khó chịu lắm đúng không? Vậy hà cớ gì một kẻ giả tạo như cậu nhất định lảng vảng xung quanh cuộc sống của tôi? Lúc nào cũng vậy, ngang nhiên cướp đi tất cả mọi thứ. Đồ đáng ghét!
Vừa nói, Kiều Mẫn Nhi vừa lấn tới, gần đến mức vươn tay một cái thôi Hàn Anh có thể chế ngự đối phương. Nhưng Lục Hàn Anh gác lại mọi xúc động trước đó, chỉ muốn làm rõ một chuyện: Hận ý, chán ghét của Kiều Mẫn Nhi sâu sắc như vậy, trước đây bọn họ từng gặp mặt rồi ư?
Song, Kiều Mẫn Nhi bất ngờ ngờ mở miệng:
– Có thể cậu thấy rất nực cười nhưng mà tôi gặp cậu chỉ để nói cho cậu biết, tôi kiên quyết giữ chức thư kí này. Cậu đừng hòng mơ tưởng!
– Thế à? Tôi thì không nghĩ cậu muốn phát tiết với tôi chỉ vì cái ghế cậu đang ngồi thôi đâu. Xem nào, giữa giờ học lại vội vàng chạy đến đây muốn gặp mặt nói chuyện cho bằng được cái người đang uy hiếp vị trí của mình. Người khôn sẽ không vạch áo cho người xem lưng. Vậy thì… – Hàn Anh chợt cười. – Tâm trạng bức bối lắm nhỉ, không biết đã dồn nén bao nhiêu bất mãn thì mới bùng nổ mất kiểm soát được như vậy.
Hàn Anh thu mọi biểu cảm nhìn thân hình nhỏ bé đã cứng đờ. Cô rũ mi, trước giờ đều không muốn cứ nhất thiết phải dồn nhau vào thế khó.
Kiều Mẫn Nhi thật sự gặp thế yếu. Đến lượt cô có cảm giác bản thân bị vạch trần. Mà cách vạch trần của Lục Hàn Anh là đâm từng chỗ, chọc từng lỗ, giẫm bẹp sự kiên định của người khác bằng sức ép tinh thần. Con người đều có mặt tối đáng sợ…
Cả người Kiều Mẫn Nhi đều đã căng cứng, cơ bắp gồng lên như đang chống đỡ một cái gì vô hình, nếu lỡ buông lơi thả lỏng sẽ đổ vỡ mất. Nên Mẫn Nhi tận lực cúi đầu, từ thời khắc Lục Hàn Anh cứng rắn nói chuyện chưa khi nao dám nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, đen đặc và sâu thẳm. Song, tất cả cố gắng đều đổ bể vì một câu nói kế tiếp của Hàn Anh. Hàn Anh rũ mi, bày tỏ khúc mắc của mình:
– Thế nhưng tôi lại không nhớ mình đã từng gặp cậu. Bộ trước đây… chúng ta có quen biết sao?
Một câu nói. Tức nước vỡ bờ.
Vô thức, Kiều Mẫn Nhi mím môi thật chặt, bả vai run rẩy không ngừng. Một luồng gió lạnh đột kích làm cô chưa kịp đề phòng. Mái tóc rối bời rũ xuống che khuất mất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Bờ môi hé ra còn hơi rướm máu. Giọng nói thì vỡ vụn rồi:
– Đúng là lạnh nhạt vô tình. Cậu… chẳng còn nhớ gì hết.
Tiếng nấc nghẹn đã chặn ứ cổ họng.
Lục Hàn Anh giật mình:
– Ơ này!
Kiều Mẫn Nhi bật khóc. Giọt nước mắt nặng hạt thi nhau lách tách rơi. Hàn Anh hoàn toàn không bắt được tần sóng cảm xúc của đối phương. Rốt cuộc làm sao vậy? Sao đang nói chuyện mà lại khóc rồi?!.. Kều Mẫn Nhi khóc càng lớn. Khuôn mặt xinh xắn từng chỉ biết mỉm cười giờ vô cùng đáng thương. Lục Hàn Anh chẳng biết dỗ người ta nín khóc. Cô đứng sững một chỗ, lo sợ bị ai bắt gặp.
Lo lắng cái gì thì cái ấy tới. Thật sự có người đi qua. Lục Hàn Anh trợn tròn mắt nhìn Kiều Mẫn Nhi.
Soạt!
Hàn Anh đã làm ra hành động mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới. Cô vòng tay ra sau gáy đối phương, bịt miệng cô ấy rồi ấn khuôn mặt đẫm nước mắt vào ngực trái của mình. Âm thanh khóc lóc nhất thời tắt lịm, sau mới từ từ phát ra tiếng nức nở nho nhỏ. Lục Hàn Anh nghiêng đầu, lắng tai nghe đám nam sinh đi dần xa rồi mất hút. Xong, nhìn xuống người trong ngực đã thuận thế vùi vào cổ mình mà tuôn khóc, hai tay túm chặt áo đồng phục của cô chưa có dấu hiệu sẽ buông ra. Hàn Anh cảm thấy mình điên rồi!
Khi con người đã quá mệt mỏi, vô thức lại muốn tìm một chỗ dựa, kiếm một cái ôm bất kì, dẫu cho là của người ta ghét.
Chẳng qua, mượn một chút hơi ấm, vay một chút hơi thở quẩn quanh, cảm nhận một chút trái tim đang đập yên ổn,… cho mình một lát an tâm.
Lục Hàn Anh ngây người lúc lâu, dường như quên cách cử động. Đưa tay lên ôm nhẹ một cái, miệng thì thầm nói lời động viên… Song, rốt cuộc Hàn Anh thấy quá xa lạ. Cô chưa từng an ủi người khác, lại không thể dùng cách mình trấn an bản thân dỗ dành người ta. Vậy quá tàn nhẫn rồi. Cô buông thõng tay, lùi một bước. Ai ngờ, Kiều Mẫn Nhi không thả áo cô, cả cơ thể bé nhỏ theo quán tính đổ vào người Hàn Anh. Bấy giờ cô mới cảm nhận được rõ ràng sức nặng của một người khi mình đặt trên vai. Bàn tay trước ngực đấm đấm mấy cái tỏ ý không đồng tình.
Lại còn bị ăn đánh.
Nắng nhạt dần. Người qua lại nhiều hơn. Tiếng khóc cũng nhỏ dần đi, đến mức nghe qua thì không thấy nữa. Hàn Anh đếm đủ lâu bước đi của thời gian, mở miệng nói chuyện:
– Cậu bình tĩnh chưa? Chúng ta…
Nhưng chưa dứt câu, cô đã bị đẩy ra. Kiều Mẫn Nhi quệt nước mắt, lùi mấy bước cách cô thật xa. Ha!… Chưa gì đã thay đổi thái độ. Không thể hiểu nổi!
Kiều Mẫn Nhi ráo hoảnh nhìn Lục Hàn Anh, khô khốc nói một câu:
– Cậu đi đi, xem như tôi chưa nói gì!
Cần thì gọi đến, không cần nữa thì đuổi đi.
Lục Hàn Anh không động đậy. Kiều Mẫn Nhi bấy giờ mới ý thức được sự khác thường của Hàn Anh. Ngọn gió lùa mạnh qua cô mới biết, đằng sau mái tóc bị thổi tung là đôi mắt sắc lẹm, lạnh lùng ghim chặt lấy cô. Cố tình, đôi mắt đen đặc như đêm dài cuốn cô vào miền đất chết xa lạ, mặc cô bất an kinh hoàng chờ đợi những hãi hùng ập tới. Bản năng của Kiều Mẫn Nhi điên cuồng thúc giục hãy chạy ngay đi. Nhưng thế nào, Kiều Mẫn Nhi bị chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích nổi.
– Cậu… cậu định làm gì?