Chương 25: Cùng lắm thì tuyệt giao
【Mễ Hạ, cậu thích kem đánh răng vị gì thế?】
Sau mấy tháng lặn mất tăm thì câu hỏi nặc danh quái dị lại lần nữa xuất hiện. Tôi ngồi trên giường, gãi mái tóc rồi bù xù vì vừa tỉnh dậy, cáu đến nỗi chỉ muốn lần theo đường truyền mạng, kéo thằng thần kinh kia ra mà tẩn cho một trận tơi bời hoa lá.
Bất chấp việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, so với giọng điệu ôn hòa hôm trước, lần này tôi trả lời gọn ghẽ và cục súc hơn.
【Cút!】
Thật sự chịu hết nổi cái với cái kiểu hở ra là lại làm phiền người khác như thế này mà. Đặc biệt là sau khi biết người nọ rất có khả năng là Liêu Diệp Xuyên, tôi càng thấy mấy câu hỏi kia cứ nhơm nhớp buồn nôn.
Biết vị kem đánh răng tôi thích để làm gì? Muốn mua cùng loại với tôi hay sao? Rồi lần sau định hỏi tôi dùng sữa tắm gì, dầu gội gì, quần lót hiệu nào luôn đúng không?
Nghĩ đến đây tôi rùng cả mình, tức tốc tìm ra QQ của Liêu Diệp Xuyên để chặn.
Hồi trước tôi từng bảo với Quách Gia Hiên rằng mình chẳng sợ bị mấy đứa hồi cấp hai chửi nặc danh, cũng sẽ tuyệt đối không vì bị tụi nó chửi mà tức tối chửi lại, muốn coi như “gió mát thổi qua núi”, “trăng sáng chiếu trên sông”.
(*) 2 câu kinh văn trong Cưu Dương Chân Kinh, từng xuất hiện trong chương 1.
Hiện tại đã chứng tỏ, đúng, đúng là tôi không chơi lại thật.
Đã gần đến trưa rồi mà tin nhắn tôi gửi cho Quách Gia Hiên vẫn chưa thấy hồi âm, chắc nó còn đang ngủ. Lúc bước ra khỏi phòng, tôi bỗng cảm thấy không gian sáng sửa một cách khác lạ, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy trên bãi cỏ, trên mái nhà, trên các ngọn cây đều đã bị bao phủ bởi tuyết trắng, không ngờ đêm qua lại có tuyết rơi.
Nhưng dù sao một tuần nữa là tới Tết rồi, tuyết rơi cũng là điều bình thường thôi.
Tôi đi thang máy xuống tầng một, đúng lúc bác giúp việc Tiểu Phùng đang chuẩn bị cơm trưa. Thấy tôi xuống, bác ấy cho tôi một củ khoai lang hấp kèm một cái bắp ngô để ăn lót dạ.
Vừa gặm bắp, tôi vừa gửi icon “Chào buổi sáng” cho Hạ Nam Diên. Bình thường giờ này cậu ta đều online, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại không thấy động tĩnh gì.
Thời gian tập thể dục buổi sáng với cậu hẳn là đã qua lâu rồi chứ, hay là vẫn đang ngủ?
(*) Cậu ở đây chỉ Ma Xuyên (Tần Già).
Lúc tôi gặm sạch cả một khay rau củ thì bác Tiểu Phùng cũng đã nấu cơm trưa xong, nhưng Hạ Nam Diên thì vẫn chưa thèm trả lời lấy một tin.
Nếu cậu ta ngủ thật thì chắc chắn ban đêm sẽ chẳng ngủ được nữa rồi. Hôm nay mười một giờ, ngày mai lại mười hai giờ, cứ diễn tiến như thế thì có khi còn lệch múi giờ với tôi ấy chứ. Tán qua điện thoại vốn đã cực rồi, giờ lại còn chênh lệch múi giờ nữa thì chẳng phải càng khó hơn ư?
Nghĩ rồi, tôi bấm số gọi cho Hạ Nam Diên.
Ngủ con khỉ, dậy mau.
Đầu bên kia vang lên mấy tiếng tút tút mới nối máy, giọng Hạ Nam Diên đứt quãng, tín hiệu cực kì tệ.
“Alo? Tao đang… trên đường sắt cao tốc, tín hiệu không ổn định… không gửi… tin nhắn được.”
Đường sắt cao tốc?
Tôi hoảng hồn, “Mày đi đâu thế? Sao không nghe mày nhắc gì vậy?”
“Đi… Hải thành.”
“Gì cơ?” Tôi bật dậy khỏi ghế, “Mày sắp tới Hải thành á? Sao mày không báo tao một tiếng?”
Hôm qua tôi với nó còn gọi điện làm bài tập với nhau, thế mà nó lại chẳng hó hé lấy một lời, gì đây, tên này bị sao thế nhờ?
Cũng không hẳn là giận, chỉ là tôi có cảm giác “à, thì ra mối quan hệ giữa hai đứa mà tôi nghĩ và cậu ta nghĩ căn bản không giống nhau.”
Trong một thoáng, lồng ngực tôi như bị tảng đá đè nặng, ngột ngạt, tưng hửng kinh khủng khiếp.
Ngoài việc muốn lôi kéo thiện cảm, cho dù không có giấc mơ tiên đoán kia hay Hạ Nam Diên chỉ là một đứa bạn bình thường đi nữa thì tôi cũng thật lòng muốn mời cậu ta tới Hải thành.
Nhưng hình như… cậu ta vẫn luôn cảm thấy ý tưởng này của tôi rất nực cười, mặc dù tôi cũng chẳng biết nó có chỗ nào đáng cười.
“Thì chẳng phải… giờ tao nói mày biết rồi à?” Hạ Nam Diên chẳng mảy may nhận ra vấn đề ở mình.
“Giống nhau à? Tao không gọi thì mày tự nói chắc?”
Hờ, chỉ toàn là viên cớ, mệt rồi, chẳng muốn nói nữa, cứ vậy đi, cùng lắm thì tuyệt giao…
“Nói ra… thì không còn… bất ngờ.”
Mấy từ trước đó cứ rè rè giật giật, cơ mà tới hai tiếng “bất ngờ” thì lại rõ ràng đến lạ.
Ngón tay tôi siết chặt di động, đầu máy bên kia phát lên tiếng ầm ầm, hình như đang vào đường hầm, tín hiệu cùng vì thế mà bị ngắt hẳn.
Dưới tảng đá nở rộ những bông hoa đỏ, sau đó nở càng lúc càng nhiều, nào vàng, nào trắng, nào tím… chúng đánh bật đá ra, bọc trái tim thành một quả cầu hoa khổng lồ.
Hoá ra… là muốn tạo bất ngờ cho tôi, thế không sao nữa rồi.
Tôi ngồi về chỗ, gửi tin nhắn cho Hạ Nam Diên, hỏi cậu ta chừng nào thì tới Hải thành.
Một chốc sau, cậu ta gọi thẳng lại cho tôi, tín hiệu lần này tốt hơn hẳn.
“Bảy giờ tối đến.” Cậu ta nói.
“Cần tao đón mày không?”
Ấy là đương nhiên, tôi cứ nghĩ lần này Hạ Nam Diên đến đây hoàn toàn là để chơi với tôi nên chắc chắn cậu ta cũng sẽ ở lại nhà tôi. Kết quả cậu ta lại bảo không phải, cậu ta tính ở tại nhà một người bạn của cậu, đến Hải thành cũng không phải vì tôi.
“Lần này tao tới Hải thành là để tìm người bố trên danh nghĩa của tao. Cậu tìm được ông ta giúp tao rồi, tao muốn lấy lại ấn tín của má.”
Lúc trước phe Tằng Lộc kéo người đánh nhau với đám côn đồ cũng chính vì cái ấn tín này nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Thứ này với họ như một nửa linh hồn vậy. Ấn tín, cũng là “tâm ấn”, mất đi rồi thì không còn hoàn chỉnh nữa. Vợ chồng chưa cưới có thể tặng ấn tín cho nhau để tỏ bày tình yêu nhưng tuyệt đối không được đơn phương tặng người khác. Mất đi “cục nợ” này là sau khi chết sẽ không có cách nào để đầu thai chuyển kiếp.
“Đã nhiều năm thế rồi, liệu ông ta còn giữ không?” Tôi dè dặt hỏi.
Hạ Nam Diên trầm ngâm một lúc mới đáp: “Tao liên lạc với ông ta rồi, vẫn còn.”
May quá, lão khốn đó mà làm mất ấn tín thì có dùng bạo lực cũng chẳng giải quyết được vấn đề, e rằng Hạ Nam Diên sẽ trình diễn tiết mục “vượt nghìn dặm để chém cha” cho coi.
“Mày đừng ở nhà bạn cậu, ở lại nhà tao nhé? Mày hẹn lão khốn đó khi nào, tao đi với mày.”
Giữa tiếng tàu chạy rầm rầm, Hạ Nam Diên im lặng hồi lâu không lên tiếng. Đến khi tôi hết nhịn nổi, toan thúc giục thì cậu ta thốt lên ba tiếng: “Không tiện đâu.”
“Có gì mà không tiện? Ba đứa phòng kí túc mình thôi mà? À, còn có thằng con mẹ kế nữa… Mà mày khỏi lo, nó với Quách Gia Hiên ở dưới tầng ba hết. Mày tới thì tao với mày ở tầng bốn, giường tao rộng lắm, trong nhà còn có máy sưởi nữa, đảm bảo mày sẽ được ở tự do thoải mái.” Tôi “chào hàng” nhà mình hết công hết sức, liệt kê từng ưu điểm của việc sống ở nhà mình ra, “Hơn nữa buổi tối mày kèm tao cũng dễ, tụi mình ra ngoài chơi với nhau cũng không cần gọi điện hẹn thời gian. Chưa kể ông bạn của cậu mày còn cách biệt thế hệ, mày làm phiền ổng thì thà làm phiền tao có phải hơn không… không đúng, tao chẳng ngại phiền đâu.”
Lần này cậu ta ngẫm nghĩ lâu hơn ban nãy. Tôi cũng không hối thúc, chỉ khẽ ngâm nga bài hát, khều khều cánh hoa địa lan trắng trên bàn.
Ống tay áo len trượt xuống, để lộ ra chiếc vòng kết hạt Bách Xanh trên tay trái, đây là chiếc vòng mà lúc trước Mạc Nhã tặng tôi, từ hồi nghỉ đến giờ tôi vẫn luôn đeo trên tay để cầu may cầu mắn.
“Bố tao cũng muốn gặp mày nữa, ổng bảo muốn đích thân cảm ơn mày.” Tôi tiếp tục thuyết phục.
Hạ Nam Diên bật cười, “Cảm ơn chuyện gì cơ?”
“Thì cảm ơn mày vì đã lôi con của ông về con đường chính đạo đó.”
“Thế thì đúng là nên cảm ơn tao thật.”
Tôi bấm hơi mạnh, cánh hoa lan hằn rõ một vết móng tay hình bán nguyệt.
“Chậc. Rồi có tới không đây?”
“Gửi địa chỉ cho tao.”
He he, khiến mày cắn câu dễ như ăn bánh.
Tôi nhanh nhảu gửi địa chỉ nhà cho cậu ta, nhác thấy tuyết rơi ngoài cửa, tôi không quên dặn cậu ta đi đường cẩn thận.
Tới đây hẳn nên cúp máy rồi, vậy mà tôi cứ muốn lân la gợi thêm chuyện.
“À mà tuyết trong tiếng Tằng Lộc là gì thế?”
“Khang.”
“Vậy còn mùa hè?”
“Nhã Ca.”
Ngồi trên tàu chắc buồn chán lắm, giọng Hạ Nam Diên có hơi ngái ngủ nhưng vẫn nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của tôi.
“Kháp Cốt thì sao?”
Cậu ta khựng lại một chút do sự thay thứ tự đổi đột ngột của tôi.
“… Là chim diều hâu.”
Lúc này, có tiếng động vang lên từ phía cầu thang, Khâu Duẫn đi trước, Quách Gia Hiên theo sau, hai thằng uể oải lết xuống tầng như vừa thức trắng cả đêm.
“Bọn Quách Gia Hiên dậy rồi, tao đi ăn đây, tối mày đến thì nhắn tin cho tao, tao ra cổng đón mày.”
“Ừm.”
Sau khi cúp máy, tôi giục bọn Quách Gia Hiên ngồi vào bàn ăn, đồng thời nhắn tin báo cho Mễ Đại Hữu biết chuyện Hạ Nam Diên sắp đến Hải Thành.
Thực ra không báo cũng được, bao nhiêu hôm như thế, từ sau cái ngày tôi về Hải thành, ông ấy với Khâu Lị ở nhà ăn cơm thì hai người toàn đi sớm về khuya, ngày nào cũng ra ngoài xã giao.
“Hôm nay Hạ Nam Diên sẽ tới.” Tôi nói với hai đứa khác ngồi ở bàn ăn, “Chúng bay đừng hỏi nó tới làm gì, cũng đừng nhắc đến chuyện gia đình nó, cứ coi như nó đến đây để chơi với tao thôi, ok?”
Quách Gia Hiên thì không sao, nó chỉ thoáng ngạc nhiên rồi tỏ vẻ đã hiểu: “Ok.”
Khâu Duẫn hoàn toàn không quen biết Hạ Nam Diên, nó hơi mông lung, “Là… bạn của các anh ạ?”
Tôi lười giải thích với nó, chỉ hất cằm ra hiệu cho Quách Gia Hiên đáp.
“Bọn anh ở chung phòng kí túc xá, cậu ta…” Quách Gia Hiên nhận lệnh, dốc tâm dốc sức giải đáp thắc mắc cho Khâu Duẫn ngay lập tức.
Điện thoại rung lên, tôi dừng đũa liếc qua, là tin nhắn của Hạ Nam Diên.
【Tao mang quà đến. 】
Ban đầu tôi vẫn chưa hiểu là quà gì, nghĩ đi nghĩ lại một hồi mới nhớ ra đó là món quà mà cậu ta hứa sẽ tặng cho tôi nếu lần thi này tôi lọt vào top 200.
Màu xanh nước biển… rốt cuộc là gì nhỉ?
Vì tuyết rơi cộng thêm tối nay Hạ Nam Diên sẽ tới nên cả ba chúng tôi đều không ra ngoài, dành nguyên buổi chiều làm ổ dưới tầng hầm xem phim, xem cái bộ siêu anh hùng nước ngoài mà Khâu Duẫn chết mê chết mệt, series Người Nhện. Cập 𝗇hậ𝘵 𝘵𝘳u𝙮ệ𝗇 𝗇ha𝗇h 𝘵ại ﹙ 𝑇 𝘳 𝑼 ⅿ 𝑇 𝘳 u 𝙮 ệ 𝗇.𝑣𝗇 ﹚
Quách Gia Hiên chưa xem bao giờ nên thấy hơi khó hiểu, thế là Khâu Duẫn bèn vừa xem, vừa giải thích cho nó. Nó giải thích từ comic đến Người Nhện đời một, đời hai rồi đời ba, còn cả “Người Nhện và những người bạn kỳ quái”, nói một lèo rõ ràng rành mạch, thuộc vanh vách như lòng bàn tay.
(*) Spider-Man đời một, đời 2, đời 3: Tobey Maguire, Andrew Garfield, Tom Holland.
(*) Người Nhện và những người bạn kỳ quái: Spider-man and his amazing friends, series hoạt hình của Marvel sản xuất từ 1981-1983.
“Thế cái bộ tụi mình đang xem là đời ba hả?” Quách Gia Hiên chỉ lên màn hình lớn, hỏi.
“Vâng. Đoạn sau sẽ có cảnh chung của cả ba đời, đời một đời hai xuất hiện nhưng mà xuất hiện dưới dạng vũ trụ song song. Anh biết vũ trụ song song không? Ví dụ bốn vũ trụ A, B, C, D, mỗi vũ trụ đều có một phiên bản của anh, nhưng đó lại không hoàn toàn là anh. Có thể anh ở một vũ trụ khác cũng tên là Quách Gia Hiên, nhưng Quách Gia Hiên này lại không hề quen em với Mễ Hạ, mà bạn bè xung quanh anh ta biến thành hai người mà anh không quen biết.”
Bắt Quách Gia Hiên chứng minh hai đường thẳng song song thì chắc là nó còn cố rặn, chứ khái niệm hai vũ trụ song song này thì hoàn toàn không tồn tại trong từ điển của nó luôn.
“Này có thiệt luôn á?”
“Tất nhiên.” Khâu Duẫn nói chắc như đinh đóng cột: “Nhiều phim có thiết lập như này lắm, các nhà khoa học cũng chứng minh là không chỉ có mỗi vũ trụ của chúng ta thôi đâu. Em còn từng nghe cái giả thuyết gì mà…”
Người Nhện hay thì hay đó, nhưng tôi thấy Predator với Godzilla mới là đỉnh của chóp. Xem một hồi tôi có hơi buồn ngủ, nhưng mà ngại đi lên ngủ quá nên tôi chỉ đành nhắn tin với Hạ Nam Diên để giữ tỉnh táo.
【Mày đến đâu rồi?】
Trong mớ tạp âm hỗn loạn, giọng Khâu Duẫn vang lên thần bí.
“Nếu như anh mơ thấy mình ở góc nhìn thứ ba… thì rất có thể…”
【Chừng mười phút nữa là tới.】
“… Là đang quan sát một thế giới song song khác.”
Tôi nhét di động vào túi quần, cắt ngang hội thoại của tụi nó: “Tao ra ngoài đón khách, chúng mày lên tầng chờ ăn cơm đi.”
18/3/2023