Chương 30: Đại ca lại bị đầu độc!!!
- Trang Chủ
- Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi - Quan Tài Nhỏ Không Tên
- Chương 30: Đại ca lại bị đầu độc!!!
Nhất Luân Nguyệt không muốn liên lụy đến Phong Thiếu An nên đẩy cậu ra rồi tự mình đối mặt với ám vệ.
“An An, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau bắt lấy hắn!” Hoàng đế hét lên.
Phong Thiếu An do dự, chất độc trong cơ thể Nhất Luân Nguyệt đang phát tác, chẳng mấy chốc đã bị ám vệ cắt một vệt trên cánh tay.
Phong Thiếu An không thể kiềm chế được nữa, cậu đẩy lùi ám vệ sau vài chiêu rồi ôm chặt lấy Nhất Luân Nguyệt.
“Đại ca, đừng đánh…”
Nhất Luân Nguyệt vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thoát ra được.
“Buông ra.” Nhất Luân Nguyệt cắn răng nói: “Ta không muốn liên lụy tới ngươi, buông ta ra.”
Phong Thiếu An lắc đầu và nghẹn ngào nói: “Phái Nhi không muốn, cho dù có chết, Phái Nhi cũng không buông đại ca ra.”
“Phong Thiếu An, ngươi đang làm cái gì vậy!” Hoàng đế chất vấn.
Phong Thiếu An quay lại rồi quỳ xuống, “Hoàng đế tha cho huynh ấy đi.”
Hoàng đế liếc nhìn văn võ bá quan đang xì xào rồi lao tới trước mặt Phong Thiếu An, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không hả? Hắn là thích khách do Dương lão tặc phái tới, hắn muốn giết ta!”
“Kim bài miễn tử!” Phong Thiếu An bỗng nói: “Ta dùng kim bài miễn tử bài cho huynh ấy, Hoàng thượng tha cho huynh ấy được không.”
Hoàng đế sửng sốt, chỉ vào cậu, “Phong Thiếu An, cha ngươi dùng mạng mình đổi lấy một tấm kim bài miễn tử, ngươi chắc chắn muốn dùng nó cho cái tên thích khách này ư?”
“Huynh ấy không phải thích khách!” Phong Thiếu An hét lên: “Huynh ấy là đại ca của ta. Chúng ta đã bái thiên địa, sống chết có nhau!”
Phong Thiếu An sức trẻ dồi dào, một câu này rõ ràng đến nỗi những người ở trên điện khó mà không nghe được.
Hoàng đế ôm đầu, thật sự muốn vờ như không quen biết cậu, văn võ bá quan cũng bắt đầu thì thầm với nhau.
Nhất Luân Nguyệt suy nhược nắm lấy tay Phong Thiếu An, “Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Giao ta cho chúng rồi đi đi!
“Không chịu đâu!” Phong Thiếu An ôm chặt lấy y, “Phái Nhi vẫn luôn đợi đại ca xuất hiện, Phái Nhi sẽ không để đại ca xảy ra chuyện gì đâu.”
Hoàng đế thấy hai người như vậy thì tức giận nói: “Phong Thiếu An, ngươi nói ở lại bảo vệ trẫm là như này đấy hả. Cuối cùng, ngươi lại dùng kim bài miễn tử để cứu tên thích khách này, ngươi hay lắm. Bây giờ mang theo tên sát thủ này cút ra khỏi cung cho trẫm!”
Về phần kim bài miễn tử, theo luật lệ của triều đại này, một khi đưa kim bài miễn tử ra thì bất kể là tội gì cũng được đặc xá.
Túc Thanh Tuyết đã đợi ở ngoài cung suốt bao ngày, cuối cùng cũng đợi được bọn họ, vừa thấy Phong Thiếu An ôm Nhất Luân Nguyệt đang tái nhợt đi ra thì vội vàng mở rèm xe đón bọn họ vào.
Sau khi cảm nhận được mạch đập của y, Túc Thanh Tuyết cau mày nói: “Tiểu nguyệt, đệ trúng Lưỡi hái sinh tử ư?”
Nhất Luân Nguyệt đau đớn quay mặt đi.
“Thanh tuyết tỷ tỷ, Lưỡi hái sinh tử là cái gì?”
Túc Thanh Tuyết nói: “Một loại độc kỳ lại ở ngoại bang…”
Lời còn chưa dứt, một mũi tên từ bên ngoài bắn tới, may thay, Phong Thiếu An đã nhanh chóng bắt kịp.
Cậu giao Nhất Luân Nguyệt cho Túc Thanh Tuyết, “Tỷ tỷ trông chừng đại ca, ta ra ngoài xem một chút.”
Phong Thiếu An vừa bước ra khỏi xe ngựa, đám người mặc đồ đen đã vây thành một vòng ở bên ngoài.
“Các ngươi là ai?”
Đám người mặc đồ đen không đáp rồi đồng loạt lao lên tấn công, lúc Phong Thiếu An đáp trả thì phát hiện võ công của bọn chúng rất cao, không phải mấy tên sát thủ bình thường.
Mấy kẻ áo đen còn lại dùng móng vuốt sắt đập vỡ cỗ xe, Túc Thanh Tuyết đang ôm Nhất Luân Nguyệt ở bên trong cũng bại lộ.
Nhất Luân Nguyệt dùng chút hơi tàn cuối cùng của mình để đỡ đòn của một gã áo đen bằng thanh kiếm của y.
Phong Thiếu An nhanh chóng loại bỏ những gã áo đen đang vây quanh mình rồi cố gắng lao về phía trước, không ngờ, hàng chục móng vuốt sắt bay từ bốn phía đã vồ lấy Phong Thiếu An trước khi cậu với tới xe ngựa.
“Đại ca, cẩn thận!” Một mũi tên bay vút đi, trong lúc Phong Thiếu An phân tâm, bả vai của cậu đã bị kẹp chặt trong vuốt sắt.
Chỉ có điều, một người sức cùng lực kiệt như Nhất Luân Nguyệt chẳng thể nào tránh nổi, thấy vậy, Túc Thanh Tuyết chẳng hề do dự mà lấy thân mình ra đỡ cho y.
Mũi tên xuyên qua lồng ngực mỏng manh của Túc Thanh Tuyết.
“Túc tỷ!” Nhất Luân Nguyệt bất lực kêu lên, y căn bản không thể cử động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Túc Thanh Tuyết lưu luyến nhìn mình rồi từ từ ngã xuống, đôi mắt nhắm nghiền.
“Không!!!” Nhất Luân Nguyệt gục xuống bật khóc.
Thấy vậy, Phong Thiếu An rút móng sắt trên vai ra, mau chóng tiêu diệt hết đám người mặc đồ đen xung quanh, đồng thời cũng quét sạch đám còn lại.
Khi kiểm tra hơi thở của Túc Thanh Tuyết cũng không kìm được mà bật khóc.
“Thanh tuyết tỷ tỷ… Thanh tuyết tỷ tỷ!”
Nhất Luân Nguyệt không thể chịu nổi chuyện Túc Thanh Tuyết đã chết vì mình nên hộc ra một vũng máu rồi ngất đi.
Phong Thiếu An vung roi thúc ngựa đưa y về Phủ tướng quân phủ, rồi ôm Nhất Luân Nguyệt vào trong phủ.
“Ma ma! Ma ma!” Phong Thiếu An gào khóc.
Ma ma nghe thấy tiếng nên chạy vội ra thì thì thấy cậu đang ôm chàng trai mặc đồ đen, máu nhuộm cả người.
“Phái Nhi, đây là?”
“Ma ma mau cứu huynh ấy, cứu cứu huynh ấy…”
Phong Thiếu An bế Nhất Luân Nguyệt vào phòng, ma ma xem xét cẩn thận.
“Ma ma, xin bà hãy mau cứu huynh ấy, cứu huynh ấy đi…”
“Hẳn đã trúng độc, thứ độc này thật kỳ quái…”
“Là Lưỡi hái sinh tử, ma ma, đại ca trúng Lưỡi hái sinh tử.”
Ma ma hít sâu một hơi, “Con nói đây là đại ca kết nghĩa của con?”
“Đúng vậy, đây là Nhất Luân Nguyệt đại ca kết nghĩa của Phái Nhi, ma ma mau cứu huynh ấy đi.”
Nhưng ma ma lại lắc đầu, “Lưỡi hái sinh tử nào có thuốc giải, con không biết ư?”
Phùng Thiếu An lắc đầu.
“Một khi đã trúng phải Lưỡi hái sinh tử thì dù công lực có thâm hậu đến mấy cũng chẳng sống quá ba ngày, trong ba ngày này, hắn sẽ trải qua những cơn nóng lạnh tột độ, cảm giác như đứt từng khúc ruột, sau đó sẽ chết trong đau đớn cùng cực.”
Phong Thiếu An bị dọa khóc, “Ma ma cứu cứu đại ca được không, Phái Nhi không muốn đại ca chết, bà cứu cứu đại ca huhu…” Ma ma bất lực lắc đầu thở dài, “Không phải ma ma không muốn cứu hắn, là ma ma không cứu được. Trừ phi con tìm được Bồng Lai Tiên Y, may ra mới có con đường sống.”
“Bồng Lai Tiên Y…” Phong Thiếu An vội vàng đáp: “Phái Nhi sẽ đi tìm ngay. Ma ma, bà nói cho Phái Nhi biết phải đi đâu mới tìm được Tiên Y?”
Ma ma lại thở dài rồi lắc đầu, “Nghe nói chỉ có người hữu duyên mới tìm được lối vào của tiên đảo Bồng Lai, không cẩn thận, sẽ bị vòng xoáy của biển Hoa Đông nuốt chửng, chết không có chỗ chôn.”
“Phái Nhi không sợ! Xin ma ma nói cho Phái Nhi biết phải làm thế nào đi!”
Bấy giờ, lão phu nhân vừa hay tin đã chạy tới, khi biết cháu trai mang kim bài miễn tử ra cứu một tên thích khách thì không khỏi đau lòng, lại nghe cậu muốn tới tiên đảo Bồng Lai chịu chết thì tức giận đến nỗi chỉ vào mặt cậu mà mắng: “Cái thằng nhóc thối này, vì một tên thích khách mà đến mạng cũng không cần. Trong mắt ngươi còn có bà nội không? Nếu ngươi có mệnh hệ gì thì lấy ai phụng dưỡng ta và ma ma của ngươi, cái đồ bất hiếu nhà ngươi.”
Phong Thiếu An quỳ sụp xuống rồi dập đầu thật mạnh, “Con xin bà nội, huynh ấy không phải thích khách, huynh ấy là đại ca kết nghĩa của con, bọn con đã bái thiên địa, thề nguyện sống chết không rời, Phái Nhi không thể bỏ mặc đại ca được. Phái Nhi sẽ tìm được tiên đảo Bồng Lai, tìm được Tiên Y để cứu đại ca rồi quay về báo hiếu bà nội với ma ma.”
Lão phu nhân dựa vào ma ma rồi cảm thán: “Lão tỷ muội à, ta không quản được đứa nhỏ này nữa rồi.”
Ma ma an ủi bà: “Tỷ tỷ nên vui vẻ mới phải. Phái Nhi nhà mình đã trưởng thành, biết gánh vác đảm đương còn trọng tình trọng nghĩa.”
Lúc sau, lão phu nhân cũng chẳng ngăn cấm nữa, ma ma giữ Nhất Luân Nguyệt lại để châm cứu, còn dùng cả máu của Phong Thiếu An để ngăn chặn độc tính cho y.
“Phái Nhi, từ giờ con chỉ còn bảy ngày, trong bảy ngày này, con phải tìm được tiên đảo Bồng Lai, gặp Bồng Lai Tiên Y. Nếu không, cho dù Hoa Đà còn sống cũng không cứu nổi tính mạng của đại ca con. Con hiểu chứ?”
“Phái Nhi biết rồi.”
“Ma ma đã chuẩn bị cho con một con ngựa nhanh nhất, con phải đến biển Hoa Đông trong thời gian ngắn nhất. Giờ con đưa y lên đường đi.”
Kinh thành cách biển Hoa Đông ít nhất năm sáu ngày đường, cho dù bọn họ cưỡi ngựa chạy nhanh nhất nhưng dọc đường gặp phải trận mưa lớn nên phải mất năm ngày mới tới được bờ biển Hoa Đông.
Bên bờ biển Hoa Đông có một thị trấn nhỏ, Phong Thiếu An cõng Nhất Luân Nguyệt trên lưng rồi đi khắp nơi hỏi thăm tin tức về tiên đảo Bồng Lai nhưng những người dân ở đây đều nói đó là tin đồn, phương hướng họ chỉ cũng hoàn toàn khác nhau, giờ đã sắp sang ngày thứ sáu nên Phong Thiếu An lo lắng đến nỗi bật khóc.
Cậu sợ đại ca đói nên mua cháo rồi đút cho đại ca từng miếng một, dọc đường đi, chất độc vẫn tái phát nhưng hai ngày nay lại càng thường xuyên hơn.
Y lạnh, y nóng, y đau, mỗi lần như vậy Phong Thiếu An chỉ biết dùng nội lực để giảm bớt đau đớn rồi cho y uống máu và ôm y khóc.
“Đại ca ca, sao huynh lại khóc vậy?” Âm thanh non nớt vang lên.
Phong Thiếu An ngước lên, thấy một cô bé chừng bảy tám tuổi tóc tết bím.
Phong Thiếu An đau khổ vì không thể tìm được phương hướng của tiên đảo Bồng Lai.
“Đại ca của ta sắp chết rồi mà ta lại không tìm được đảo Bồng Lai.”
“Tiên đảo Bồng Lai” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Bà nội nói không phải ai cũng tìm được tiên đảo Bồng Lai, phải là người có duyên, ca ca không tìm được thì chứng tỏ huynh không có duyên với nó.”
“Ta biết nhưng hức hức, ta nhất định phải tìm được tiên đảo Bồng Lai nếu không đại ca của ta sẽ chết.”
Cô bé nói: “Đó là đại ca của huynh ư? Nhìn hai người đâu có giống nhau.”
“Là đại ca kết nghĩa, là người quan trọng nhất với ta.”
Dường như cô bé đã hiểu ra điều gì đó, “Vậy thì huynh chăm sóc huynh ấy đi, ta phải tìm đường về nhà.”
Phong Thiếu An quệt ngang nước mắt rồi hỏi: “Tiểu muội muội lạc đường à?”
“Ừm ừm.” Cô bé xoa bụng, “Ta đi lạc hai ngày chẳng có gì ăn, đói quá mà không tìm được đường về, bà nội đang bệnh còn phải đợi ta về chăm sóc.”
Phong Thiếu An vội vàng đứng dậy với Nhất Luân Nguyệt ở trên lưng rồi đưa tay ra, “Ca ca đưa muội về nhà nhé.”
Cô bé nói: “Không phải huynh đang tìm đường tới tiên đảo Bồng Lai ư?”
Phong Thiếu An đau lòng khóc lên, “Không ai biết lối vào ở đâu cả ta chưa tìm được nhưng muội muội đang bị lạc mà, sao ta có thể bỏ mặc cho được.”
Cô bé vươn tay ra, Phong Thiếu An đặt Nhất Luân Nguyệt lên lưng ngựa rồi dắt cô bé đi mua bánh bao nhân thịt, cuối cùng cũng tìm được nhà theo lời mô tả của cô bé.
Trong nhà có một bà lão đang đau ốm, cô bé về sắc thuốc cho bà, Phong Thiếu An đặt hai thỏi bạc xuống rồi chuẩn bị rời đi.
“Đại ca ca.” Cô bé ngăn cậu lại, “Bà nội nói bảo hình như tiên đảo Bồng Lai ở phía nam, huynh và thử đi tới phía nam tìm xem.”
Lời của bà lão có vẻ đáng tin, Phong Thiếu An cảm ơn rồi dẫn ngựa về phía nam, đại ca vẫn nằm bất tỉnh trên lưng ngựa, Phong Thiếu An vừa đi vừa lau nước mắt.
Bấy giờ, bụi cỏ phía trước truyền đến một tiếng kêu oai oái, hình như có người bị thương.
Phong Thiếu An bước tới thì thấy một bà già tóc bạc bị ngã ở đó.
Bà cụ chỉ vào chân phải của mình: “Chân ta á, ôi chao, có phải ngã một cái đã gãy luôn rồi không? Ta không cử động được.”
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.