Chương 6: Nằm viện
“Có gì mà khóc? Cô bị làm sao à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến Lâm An thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
“Đây là đâu vậy?” Cô quay phắt sang nhìn anh.
“Hôm qua lúc nửa đêm cô mộng du sang gõ cửa phòng tôi, thấy cô không giảm nhiệt độ nên tôi phải đưa cô đến bệnh viện.” Khuôn mặt Vũ Khôi Nguyên hiện lên vẻ mệt mỏi.
Lâm An áy náy trước phiền phức mình đã gây ra cho anh.
“Tối hôm qua anh không ngủ à?”
” Mười hai giờ đêm tôi đã phải lật đật dậy đưa cô đi đến bệnh viện rồi, mà giờ là ba giờ sáng, cô nói xem tôi đã được ngủ chưa?”
Lâm An không kịp nghĩ nhiều mà dịch ra vỗ xuống một bên giường dành cho anh.
“Anh mau lên đây ngủ đi!”
Thấy hành động của cô, ngoài mặt Vũ Khôi Nguyên không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại dậy sóng.
“Cô gái này ngây thơ đến vậy ư? Lại dám mời đàn ông lên giường của mình?”
Ngoài mặt Lâm An tỏ vẻ trong sáng vậy thôi nhưng tâm hồn của cô hiện giờ đã trong tối rồi, cô mời anh ta lên giường đương nhiên là để xơ múi anh rồi hehe, dân ngôn làm sao có chuyện ngây thơ trong sáng được.
Hơn nữa trong phòng bệnh này không chỉ có mình giường bệnh của họ, nếu Vũ Khôi Nguyên có ý đồ xấu với cô cũng không thể làm gì quá đáng.
Anh thấy vậy thì bực bội đi ra ngoài hút thuốc.
“Haizz, cứ tưởng kiếm chác được chút gì từ vị mỹ nam này chứ.” Cô thở dài thườn thượt.
Hôm nay ngủ quá nhiều khiến cô chẳng còn hứng ngủ nữa, thế nên cô chạy ra hành lang cùng anh.
“Sao anh lại chạy ra ngoài thế?” Thấy anh hút thuốc Lâm An lại nhớ đến bạn trai cũ của cô, trước đây cô cũng chỉ yêu chơi một, hai người để trải nghiệm chứ chưa thật sự yêu ai cả.
Lâm An gục đầu xuống lan can muốn đập đầu cho đỡ muộn phiền, có lẽ cảm giác khi yêu sẽ mãnh liệt hơn nhiều so với cảm giác thích mơ hồ của cô đối với Vũ Khôi Nguyên.
Anh thấy hành động của cô càng chắc chắn rằng cô bị thiểu năng trí tuệ chứ con người bình thường làm sao mà đang hỏi người khác lại muốn đập đầu xuống thế được.
“Phiền thật đấy! Sao cô không nghỉ đi mà còn ra đây làm gì?”
“Anh kêu tôi phiền à?” Lâm An ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt không chút gợn sóng.
Chẳng hiểu sao Vũ Khôi Nguyên lại có ảo giác rằng sau hôm nay anh sẽ không gặp được cô nữa.
“Tôi thấy cô phiền đấy, rồi sao?”
“Uầy, sao anh lại không nể mặt tôi như thế, mới gặp nhau mà đã để lại ấn tượng xấu là không được đâu.” Lúc này nụ cười đã xuất hiện lại trên khuôn mặt của Lâm An.
“Thì? Người như cô mà tôi cũng phải nể mặt sao?” Anh nhướng mày.
“Người như tôi à…” Cô cười tự giễu trước câu nói của Vũ Khôi Nguyên.
Phải rồi, một cô gái nhan sắc tầm thường như cô làm sao mà với tới được người như anh.
Thật ra nhan sắc của Lâm An không tệ như cô tưởng, nếu không cô cũng chẳng có nhiều người theo đuổi đến vậy.
Chỉ là vẻ đẹp của cô thuộc dạng thanh mát trẻ trung và đầy năng động chứ không phải dạng sắc sảo hay quá nổi bật, ngũ quan hài hòa ấy khiến người nhìn thoải mái vô cùng, có lẽ ai nhìn vào cũng thấy Lâm An ngoan hiền.
Đúng là Lâm An ngoan thật nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, sâu trong tâm hồn cô luôn mãnh liệt mong muốn có một đế chế riêng cho mình, khả năng thích nghi và giao tiếp của Lâm An vô cùng tốt nhưng yếu điểm lớn nhất của cô là làm việc có phần tuân theo cảm xúc, bởi vậy khi làm trắc nghiệm MBTI cô mới nhận được kết quả tính cách của cô là ESTJ-T (Nhà điều hành hỗn loạn)
Sau một hồi đứng tại đây Lâm An chợt nhớ đến một thứ vô cùng quan trọng.
“Tiền viện phí của tôi là bao nhiêu vậy???”
Mới ngày đầu đã tiêu nhiều đến vậy chắc cô chết đói sớm mất.
“Sáu trăm nghìn tiền giường bệnh một đêm, các chi phí khác đều được bảo hiểm y tế của cô lo rồi.” Không muốn dính dáng tiền nong với cô nên Vũ Khôi Nguyên thành thật khai báo.
Nghe đến đây Lâm An thật sự muốn sảng luôn.
Cô run rẩy đứng không vững nên cố vịn lan can rặn hỏi lại, đáp lại cô vẫn là câu nói ấy khiến cô khóc không ra nước mắt.
“Lúc về tôi sẽ trả anh sau, hiện giờ ngoài bảo hiểm y tế của tôi anh còn mang theo gì nữa không?”
“Tôi xách nguyên cái túi của cô theo đấy.” Nói rồi Vũ Khôi Nguyên chỉ tay vào trong.
Lâm An vào trong lục túi thì chợt thấy vết kim tiêm trên tay mình, chắc hẳn cô đã được truyền nước.
May thay trong túi cô vẫn còn để điện thoại vì thế Lâm An ngay tức khắc ra ngoài xin số tài khoản của anh để chuyển khoản.
Thấy số tiến năm mươi triệu trong tài khoản của cô khiến cô nghẹn họng, đời này Lâm An cô chưa bao giờ dám để lắm tiền trong đó như vậy.
Chuyển khoản kèm nội dung “Người khiến anh phiền trả tiền viện phí” xong Lâm An lại mở mục spam trong tin nhắn của mình ra.
Thấy những liên hệ trong đó, tâm trạng cô có phần phức tạp.