Chương 41
Đồng thời, Thiên Linh Đài còn có học đường nhỏ chuyên giảng dạy thiên văn. “Thiên văn huyền viễn, không được học riêng.” Do kết quả dự đoán liên quan đến vận mệnh vương triều, tự nghiên cứu riêng thuật thiên văn là lệnh cấm, nhân tài thu thập trong dân gian phải tập trung học tập tại Tư Thiên Đài với tư cách là học đồ, và nghiêm cấm để lộ nội dung ra ngoài. [2]
Liễu Ly cảm thấy những học đồ này đúng là khổ, vừa phải làm việc, vừa phải học, lương bổng cũng không cao, còn không được gặp gỡ người ngoài, đơn giản chỉ là thực tập sinh bản cổ đại, chẳng qua có một cái tên nghe hay hơn, gọi là thiên văn quan sinh.
Thật đúng lúc, cô chính là một trong những “thiên tài” đó.
Lúc ngồi trong lớp học của Tư Thiên Đài, Liễu Ly mặt không cảm xúc lắng nghe thiên văn bác sĩ giảng đến ba hoa, các học đồ đều viết cặm cụi, còn cô thì nghe một chữ cũng không hiểu.
Cũng khó trách được, tuy ở hiện đại cô đã học môn vật lý, không tới mức không có chút căn bản nào, nhưng thứ nghiên cứu ở cổ đại không phải là khoa học mà là huyền học, các bạn cùng lớp đều đã tìm hiểu sơ qua về công việc của Tư Thiên Đài trước khi vào.
Khắc lậu là gì, thiên văn biến dị pháp là gì, ta là ai ta đang ở đâu?
Thiên văn quan sinh khác dù nghe giảng hay là làm việc cũng rất mau lẹ, còn Liễu Ly thì mù tịt, nên lúc làm việc không theo kịp hiệu quả, người khác kính cô là quận chúa, tuy không dám nói gì nhưng cũng oán thầm không ít.
Là “thực tập sinh”, thiên văn quan sinh chính là phẩm cấp thấp nhất trong tất cả quan viên của Tư Thiên Đài. Liễu Ly chống cằm, nghĩ tới nghĩ lui, dựa vào thân phận quận chúa của cô, không nên đến đây chịu đựng sự cực khổ này chút nào, nhất định là có người đứng sau nhúng tay, chẳng hạn như Giang hoàng hậu.
Hệ thống lại cứ bảo cô chấp nhận sắp xếp như vậy, trước mắt cô cơ bản không nhận thấy đến đây làm xã súc thật sự có liên quan gì đến cốt truyện chính tuyến. Tiến độ nhiệm vụ của hệ thống chỉ cập nhật đến “Tìm hiểu khúc mắc của An Dương huyện chúa (0/0)” là không còn thông báo nào nữa.
Nơi đây, trời chưa sáng đã phải dậy quan sát mặt trời mọc, mỗi giờ mỗi khắc ghi chép thay đổi của mặt trời, chuyển động của mây, buổi tối còn phải bận đến nửa đêm, ghi chép hướng chuôi sao đẩu của bắc đẩu thất tinh.
Chẳng mấy chốc, trên khuôn mặt trắng trẻo của Liễu Ly đã có quầng thâm, mỗi ngày bận rộn đến eo mỏi lưng đau. Cô đã chín ngày không rời khỏi Tư Thiên Đài, vô cùng nhớ các thị nữ xoa bóp cho.
Thật may, vào ngày thứ mười thì sự tình có tiến triển.
Ban đêm, Liễu Ly và các bạn ngửa cổ nhìn trời sao như thường lệ, sau đó cảm thấy buồn chán nên mở bảng hệ thống ra, bỗng nhiên phát hiện một điều bất thường trong những học đồ.
Một nữ thiên văn quan sinh rất bình thường, vóc dáng nhỏ nhắn, hoàn toàn không nổi bật trong đám đông, lúc này trong góc nhìn của Liễu Ly, trên đầu có nhô ra một thanh máu – (85/100).
Tham khảo kinh nghiệm từ chuyện trước đây của Bảo An, người đầy máu sẽ không hiển thị thanh máu, chỉ có người bị thương hoặc trúng độc mới có.
Vì để tìm manh mối, Liễu Ly thường mở bảng hệ thống xác nhận thông tin, cô dám chắc chắn, thanh máu này mới xuất hiện hôm nay.
Các bạn đều đang nhón chân, điều chỉnh nhiều vị trí và góc độ khác nhau để ngắm sao, Liễu Ly nhân đó lần đến bên cạnh cô gái này, xem tư liệu của cô ấy.
Họ tên: Lang Điềm
Tuổi: Mười sáu tuổi
Thân Phận: Tư Thiên Đài thiên văn quan sinh [Đại Ninh hoàng triều]
Trạng thái hiện tại: Không quen biết
Lưu ý: Trung trinh không thay đổi, nặng tình.
Nặng tình? Liễu Ly cảm thấy chắc hẳn có chuyện gì đó trong này.
Lang Điềm nhanh chóng nhận ra Liễu Ly cố ý đến gần, ngước nhìn khẽ hỏi: “Quận chúa?”
Lúc Liễu Ly chen tới, phát hiện Lang Điềm vô thức rút cánh tay trái lại, nên đoán có thể cánh tay trái của cô ấy bị thương, suy nghĩ một chút nên nói chuyện với cô ấy thế nào, cuối cùng quyết định vào thẳng vấn đề, nói nhỏ: “Lang cô nương, có phải gần đây cô gặp nạn đổ máu không?”
Không có gì bất ngờ, đồng tử của Lang Điềm co lại vì kinh ngạc.
Liễu Ly chuyển mắt xuống cánh tay trái của Lang Điềm, sau đó đưa mắt ra dấu về phía cửa ra của Quan Tinh Đài, tỏ ý ở đây không tiện nói chuyện.
Thiên văn quan sinh rất đông, cũng chỉ có vài vị trí tốt trên Quan Tinh Đài, nên vài nhóm người luân phiên đến là chuyện bình thường.
Liễu Ly đi xuống, theo sau là Lang Điềm. Bên dưới Quan Tinh Đài có vài phòng trống, hai người nhân không ai thấy, vội đi vào.
Liễu Ly trực tiếp chốt cửa, tinh mắt phát hiện Lang Điềm rụt người lại.
“Vừa rồi quận chúa… nói ta có nạn đổ máu? Làm sao nhận ra được?”
Lang Điềm khẽ hỏi.
Muốn người cổ đại tin lời mình nói, không thể dựa vào tài ăn nói được. Ở Tư Thiên Đài mấy ngày, Liễu Ly cũng biết sơ được một ít cách ra vẻ huyền bí, cười thần bí: “Lang cô nương thuộc mệnh Liêm Trinh?”
Mặt Lang Điềm bỗng trắng bệch: “Sao… Sao quận chúa biết?”
Người có mười hai cung, căn cứ theo ngày, tháng, năm và giờ sinh cụ thể, tương ứng với mỗi tinh tú, hoàn toàn khác nhau. Người xưa tin rằng từ mười hai cung có thể nhìn được vận thế và mệnh số cụ thể của một người, tương tự như sanh thần bát tự, chỉ là khác trường phái. [3]
Lang Điềm bối rối, lẽ nào Thuần Ninh quận chúa này biết chính xác giờ sinh của cô? Nhưng ngay cả Bảo Chương Chánh lợi hại nhất Tư Thiên Đài cũng không làm được điều này, làm thế nào mà Thuần Ninh quận chúa nói ra được cung mệnh của mình?
Liễu Ly không trả lời, nói bụng ngày sinh của ngươi được viết trên bảng chi tiết của hệ thống đó chứ, sau đó lại nói một câu rất thản nhiên: “An Dương huyện chúa?”
Không có gì bất ngờ, Lang Điềm sợ đến hồn bay phách lạc, phản ứng lớn bất thường.
Liễu Ly dừng đến đây, hình tượng thần toán này xem như đã tạo dựng lên trong lòng Lang Điềm, thể hiện nhiều thêm, chỉ mất đi sức huyền bí.
Liễu Ly ho nhẹ một tiếng: “Cô và An Dương huyện chúa có chuyện gì? Kể thử xem.”
Lang Điềm cắn răng im lặng, hiển nhiên là có chuyện khó nói.
Liễu Ly cũng không vội, dựa hơn nửa người lên mục đài trong phòng một cách thanh thản: “Ta tính ra trong mệnh của An Dương huyện chúa sẽ có một kiếp nạn, nói ra, không chừng ta có thể giúp một chút.”
Cô vừa nhắc đến An Dương huyện chúa, cảm xúc của Lang Điềm hiển nhiên bắt đầu dao động, có thể thấy, đối với Lang Điềm, An Dương huyện chúa là người cực kỳ quan trọng.
Trong phòng yên lặng giây lát, không ai nói chuyện, đột nhiên “phịch” một tiếng, Lang Điềm quỳ xuống và dập đầu thật mạnh với Liễu Ly.
“Xin quận chúa cứu giúp huyện chúa!”
*
An Dương huyện chúa là di cô của cố thân vương, sinh ra không bao lâu thì cả cha lẫn mẹ đều qua đời, chỉ để lại một mình cô ấy và sau đó được đưa vào cung.
An Dương huyện chúa là người trầm tính, mê đọc sách từ nhỏ, khi Quốc Tử Học bắt đầu giảng dạy tứ thư ngũ kinh, cô đã đọc qua hết những quyển ấy từ lâu, không khỏi nảy sinh một số suy nghĩ khác.
Thế là, sáng cô tới Quốc Tử Học nghe giảng, chiều cải trang lén xuất cung, đi thẳng tới trà lâu trong thành Tây Kinh, ở đó có người kể chuyện mỗi ngày.
Dù những chuyện đó không hợp lễ tiết, nhưng rốt cuộc cũng không gây phiền toái gì, vì vậy Gia Thành Đế và Giang hoàng hậu tuy nghe được chuyện này, cũng chẳng quản cô.
Lang Điềm quen biết An Dương huyện chúa chính là lúc nghe kể chuyện ở trà lâu, hai người vừa gặp đã thân, say sưa trò chuyện.
Những ngày như thế kéo dài thật lâu cho đến một ngày nọ, An Dương bỗng trở nên buồn rầu, chán nản, Lang Điềm gặng hỏi mãi mới tiết lộ sự thật – Giang hoàng hậu làm chủ quyết định hôn sự cho An Dương, là con cháu thuộc họ hàng của Giang gia, đối phương bất tài vô dụng, hơn nữa còn hay lai vãng ở chốn yên hoa, mang tiếng xấu ở Tây Kinh.
Không chỉ vậy, theo như ý mà Giang hoàng hậu nói, bà chuẩn bị để An Dương sống yên ổn, giúp chồng dạy con sau khi thành thân.
An Dương căn bản không muốn lấy kẻ ăn chơi đó, chứ đừng nói đến việc từ bỏ tương lai của chính mình vì hắn, nhưng không thể nào trái nghịch ý chỉ của Giang hoàng hậu, An Dương u sầu đến cơm nước không màng, ngày ngày rầu rĩ.
“…Chuyện chính là như vậy.”
Khi Lang Điềm nói tới đây, hốc mắt ửng đỏ, Liễu Ly nhiều lần bảo cô cứ đứng dậy, nhưng cô vẫn một mực quỳ như cũ: “Nếu quận chúa có thể cứu huyện chúa thoát khỏi biển khổ vô biên này, Lang Điềm không có gì đáp lại được bằng cái mạng hèn này.”
“Đừng đừng đừng.” Liễu Ly vội đáp, “Ta cần mạng của cô làm gì, làm người đừng cực đoan như thế, muốn thay đổi bất cứ chuyện gì đều như vậy, trước tiên phải sống cho tốt mới có hi vọng được chứ.”
Lang Điềm cuối cùng cũng đứng dậy, vành mắt đỏ hoe: “Nếu huyện chúa xuất giá, ta sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Liễu Ly nghĩ, sao lời này nghe có vẻ không đúng lắm, rốt cuộc các ngươi có mối quan hệ gì vậy.
Nhưng hiện giờ không phải để rối rắm điều này, cô chỉ vào cánh tay trái của Lang Điềm: “Tạm gác lại chuyện An Dương huyện chúa đã, tại sao cánh tay của cô lại bị thương?”
Lang Điềm toàn thân phát run, tay phải bất giác giữ vị trí dưới khuỷu tay một chút: “Quận chúa đúng là thần cơ diệu toán, ta…”
Vết thương này là do hôm nay bị ngã, Lang Điềm kéo tay áo, mặc dù đã quấn chặt mấy vòng bằng vải mỏng, nhưng cũng có thể nhìn thấy một ít máu thấm ra từ vết thương.
Thì ra, người định thân cùng An Dương huyện chúa cũng vào Tư Thiên Đài cùng một đợt với Liễu Ly và Lang Điềm. Chỉ là hắn được người nhà đút lót, sắp xếp cho hắn một công việc nhẹ nhàng, hoàn toàn không vất vả như thiên văn quan sinh.
Hôm nay Lang Điềm tìm tới hắn, muốn dùng tình và lý một cách thành khẩn để lay động hắn, nhưng đối phương không hề quan tâm, vết thương này cũng do ngã xuống trong lúc xô đẩy với nô bộc của đối phương.
Liễu Ly “chậc” một tiếng: “Cô nương ngốc, nếu như có thể nói lý với loại người này thì An Dương huyện chúa còn đến nỗi lo lắng mỗi ngày sao?”
“…Ta đúng là vô dụng.” Lang Điềm run giọng nói, “Nhưng dù thế nào, ta cũng muốn cố gắng thử.”
Hai người nói chuyện một lúc thì nghe bên ngoài bắt đầu có tiếng bước chân ồn ào, đoán có lẽ buổi ngắm sao của hôm nay đã kết thúc nên mọi người đi xuống.
Liễu Ly nói nhỏ: “Việc này nên bàn bạc kĩ lưỡng, để ta về suy nghĩ lại. Cô có cách liên lạc với An Dương huyện chúa mà đúng không?”
Lang Điềm gật đầu: “Ta có thể truyền tin cho huyện chúa.”
“Hãy tìm cách bảo cô ấy đến gặp mặt ta.”
Lang điềm nói: “Chuyện này có gì khó, bây giờ ta sẽ dẫn quận chúa ra ngoài tìm huyện chúa bằng cửa nhỏ bí mật.”
Siêng năng chăm chỉ – học sinh ngoan – xã súc – Liễu Ly:…Còn có thể như vậy à, thua một ván sẽ không trốn học.
“Hôm nay thôi đi, để ngày mai, ngày mai đúng lúc là ngày nghỉ.”
Nói xong, Liễu Ly cảm thấy khó xử, khó khăn lắm mới được một ngày rảnh rỗi, phải uổng phí để làm nhiệm vụ sao?
Hơn nữa, hình như Ninh Tử Thanh có nói sẽ đến tìm cô, chẳng lẽ phải cho Cửu công chúa “leo cây”?
“Cô truyền tin cho huyện chúa thế nào, chỉ ta đi?”
Điều này thực sự không giống như những gì mà một “thần toán” sẽ nói ra, nhưng hiện giờ Lang Điềm cực kì tin phục Liễu Ly, cũng không nghĩ nhiều: “Ở chỗ cửa nhỏ đó có mấy tiểu thái giám canh giữ, chỉ cần cho họ ít bạc là sẽ truyền tin giúp.”
Liễu Ly còn tưởng rằng người của Tư Thiên Đài đều ngoan ngoãn tuân theo quy định, không liên lạc với thế giới bên ngoài, xem ra cô đã quá ngây thơ.
Khi trở về chỗ ở để chuẩn bị viết thư cho Ninh Tử Thanh thì Liễu Ly bối rối.
Nên nói thế nào mới tốt đây?
***
[1]: “Chế độ chính trị Trung Quốc cổ đại” chương ba mươi, và “Mười lăm bài giảng về lịch sử Trung Quốc (tái bản)” chương ba mươi.
[2]: “Đường luật sớ nghị” quyển năm “Danh lệ luật”.
[3]: Mươi hai cung thuộc về tử vi đẩu thuật, thịnh hành thời Minh Thanh, vui lòng đừng xem huyền học là thật.