Chương 25: Rõ ràng
Còn hoàng hậu nương nương này đúng là một bồ tát sống, chẳng những không tức giận mà còn cùng đi thăm Bảo An quận chúa.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Bảo An vô thức vỗ tay của Liễu Ly, muốn bảo nàng đi xuống trước. Nhưng lại thấy Liễu Ly lắc đầu, sau đó mỉm cười, ý bảo bà không cần phải lo lắng.
Gia Thành Đế cũng chỉ lấy nàng làm con tin để uy hiếp Bảo An, ông ấy sẽ không động đến nàng thật.
“Thánh thượng đến rồi.” Thi quý phi nhẹ nhàng hành lễ. Thái độ kiêu căng trên mình đã thu lại gần hết, khí thế vừa nãy hoàn toàn mất, vâng lời như một con mèo ở trước mặt Gia Thành Đế, “Tham kiến hoàng nương nương.”
Gia Thành Đế liếc nhìn Bảo An – người không dám ngẩng đầu chút nào, rồi dời mắt sang Thi quý phi: “Nàng gọi ta đến gấp như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sự việc có liên quan đến… an nguy của hoàng tỷ?”
“Xin thánh thượng minh giám!”
Thi quý phi gọi Vương thái y, bảo ông ấy lặp lại hoàn chỉnh nhất những lời chẩn bệnh vừa nãy một lần nữa, tiện thể thêm mắm thêm muối một chút.
Giang hoàng hậu trông có vẻ ngồi rất ngay ngắn, đoan trang, nhưng khi Vương thái y nói chuyện ấy ra thì thân thể chợt cứng đờ, sau đó thì trở lại bình thường ngay.
Liễu Ly khinh thường nghĩ, giả vờ giỏi thật:
“Có việc như vậy sao?” Gia Thành Đế nhíu mày, quay sang đưa mắt ra hiệu với đại thái giám.
Diêu thái giám gần vua nhiều năm như vậy, lõi đời như ông, lập tức hiểu ý chủ tử: “Cung nữ chưởng sự của cung bồng lai đâu?”
Chủ tử được hầu hạ xảy ra bất trắc, làm sao các thị nữ không hiểu tai họa ập tới lúc này. Các thị nữ quỳ rạp xuống, run rẩy chờ xử lý.
Giang hoàng hậu nhẹ nhàng nói: “Thường ngày quận chúa có phải đã ăn món tương khắc không? Có lẽ những nô tì này thiếu quan tâm. Vậy thì cùng phạt hết và đổi một nhóm mới để chăm sóc ổn thỏa cho quận chúa?” Nói xong nhìn Gia Thành Đế dò hỏi.
Ở thời đại này, mạng người nhẹ như không. Đặt biệt đối với những nô tài ấy mà nói, sống chết của họ chỉ nằm trong mấy câu nói vu vơ của chủ tử.
Thi quý phi “Ơ” một tiếng: “Hoàng hậu tỷ tỷ sao lại nói vậy. Trước đó muội muội đã hỏi rõ rồi. Bữa ăn hằng ngày của quận chúa vô cùng cẩn thận, tuân theo căn dặn của thái y. Sao có thể một gậy mà đánh chết các nô tài này được. Theo thần thiếp thấy…”
Với giọng chân thành, bà nói với Gia Thành Đế: “Không lẽ có người hại quận chúa sao?”
Một hậu một phi, ý kiến đối lập. Rõ ràng là chuyện xảy ra với Bảo An, nhưng lại trở thành phương tiện để họ đấu đá.
Gia Thành Đế im lặng. Ông ấy hiển nhiên đã có tính toán của mình. Hoàng hậu có mẫu gia quyền thế ngất trời nhưng mãi vẫn chưa có con; Quý phi có mẫu gia quyền thế bình thường, nhưng đã khai chi tản diệp, được sủng ái nhất…
Ông nên làm thế nào để cân bằng cả hai?
Liễu Ly nghĩ cẩu hoàng đế này cũng thật là vô năng, nói nhăng nói cuội ở trước mặt Bảo An yếu đuối thì được, đến khi ở trước mặt Giang hoàng hậu và Thi quý phi thì lại trở nên hèn nhát. Thật kinh tởm.
Hơn nữa, ngoài miệng thì ông nói thích Bảo An, giờ thì biết được Bảo An bị ám hại mà ngay cả nghĩ cách trút giận cho Bảo An cũng không có.
Tình yêu của Gia Thành Đế đúng là quá rẻ mạt.
Nhiệm vụ của Liễu Ly là tìm ra sự thật Bảo An bị hại, cho nên cần phải giúp đỡ phía Thi quý phi đúng lúc, như vậy mới thúc đẩy cốt truyện.
Thế là nàng quyết định lên tiếng.
“Tiểu Thúy, Tiểu Điệp.”
Hai cung nữ được nàng gọi do dự ngẩng đầu.
“Thưa thánh thượng, thưa nương nương.” Liễu Ly nói, “Bình thường hai người này phụ trách sắc thuốc, hay là để Vương thái y hỏi rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu.”
Liễu Ly vẫn luôn cảm thấy huyền cơ nằm ở thuốc này.
Điều có thể khẳng định, đó là Bảo An tuyệt đối không ăn bất cứ đồ tương khắc nào với quả bán hạ; nhưng qua thử nghiệm liên tục của Liễu Ly, chỉ cần Bảo An uống thuốc đó, nhất định sẽ giảm số sinh mệnh xuống, mà trong khi thuốc kia không hề có quả bán hạ.
Thật sự quá quái lạ.
Thi quý phi thấy Liễu Ly nói giúp cho mình, bà liền tranh thủ nói: “Tiểu quận chúa nói đúng, có lẽ đã xảy ra sai sót trong khâu sắc thuốc?”
Giang hoàng hậu vẫn cười nhẹ nhàng, lịch sự. Nhưng trong lòng thì cực căm giận.
Nhìn thấy cảnh mẫu từ nữ hiếu của Ninh Nhu và Liễu Ly và cả vẻ mặt diễu võ dương oai của Thi quý phi, rồi nghĩ đến mười mấy năm nay bản thân vẫn chưa có con, Giang hoàng hậu rất muốn xét nát mấy người này ra ngay.
Liễu Ly nhìn thấy độ hảo cảm của bà giảm xuống, thầm nghĩ có lẽ đã tìm đúng hướng. Giang hoàng hậu lo lắng lắm rồi!
“Được.” Gia Thành Đế nói.
Được lệnh, Vương thái y lập tức bước tới cẩn thận hỏi hai cung nữ ấy.
Vẻ mặt của người tên Tiểu Điệp rất bình tĩnh, trả lời lưu loát; còn người tên Tiểu Thúy thì cứ toát mồ hôi, ánh mắt e dè và sợ hãi, không dám nhìn thẳng Vương thái y.
“Có chuyện gì sao?” Gia Thành Đế thấy vậy, thình lình híp mắt lại.
Vương thái y cũng khụt khịt mấy cái, ngập ngừng nói: “Thần có một chuyện không biết có nên hay không…”
“Nói!”
“Tay của cung nữ này hình như có mùi của bán hạ.” Vương thái y cũng không chắc lắm. Ông bảo Tiểu Thúy đưa tay ra, tiện cho ông lại gần để ngửi.
Nhưng thấy Tiểu Thụy chột dạ không yên, không chịu đưa tay.
Gia Thành Đế nghiêm giọng: “Người đâu, bắt cung nữ này lại!”
Thánh thượng vừa dứt tiếng, ngự tiền thị vệ lập tức ập vào, bao quanh cung nữ tên Tiểu Thúy đó và đồng loạt chĩa đao vào.
Nhìn diễn biến của sự việc trước mắt, Liễu Ly cảm thấy không đúng lắm. Hôm đó Ninh Tử Thanh cũng nói với nàng về sự bất thường của thị nữ trong điện, tương tự, Ninh Tử Thanh cũng nghe thấy mùi bán hạ thấp thoáng. Người làm Ninh Tử Thanh nghi ngờ là Tiểu Điệp. Nhưng tại sao, bây giờ người tình nghi chính lại là Tiểu Thúy?
Nàng không tin Ninh Tử Thanh nhầm đối tượng tình nghi. Nhưng trước mắt Tiểu Thúy thật sự đã để lộ sơ hở.
Lại nhìn Giang hoàng hậu lần nữa. Bà vẫn không có chút vẻ sốt ruột nào, cũng không có vẻ như bị nắm thóp. Liễu Ly càng thấy lạ hơn.
Tiểu Thúy vẫn trong tư thế quỳ dưới đất, ngẩng đầu đưa mắt nhìn xung quanh một cách hoảng loạn. Sau đó dán mắt vào Giang hoàng hậu, ấp úng nói: “Hoàng, hoàng hậu nương nương, xin người hãy cứu nô tì! Cầu xin người!”
Giang hoàng hậu và một cung nữ khác tên là Tiểu Điệp đều giật mình, không ngờ Tiểu Thúy đột nhiên lại nói ra những lời này.
Giang hoàng hậu phản ứng lại rất nhanh, liền mắng: “Tiện tì nhà ngươi, chớ mà nói xằng nói bậy!”
Tiểu Thúy cố gắng bò đến chỗ hoàng hậu, nhưng lại bị ngự tiền thị vệ bắt lại ngay. Nàng kêu la trong tuyệt vọng: “Hoàng hậu nương nương cứu nô tì, nô tì chỉ làm theo dặn dò của nương nương! Nương nương không thể bỏ mặc nô tì được!”
“Xằng bậy!” Giang hoàng hậu bị chỉ tội trước mọi người, trừng mắt giận dữ.
Trong lúc xô đẩy, người của Tiểu Thúy chợt đụng trúng lưỡi đao của thị vệ nào đó và xuyên thẳng qua ngực.
Mạng sống của con người rất mong manh, khoảng cách từ sự sống đến cái chết gần hơn tưởng tưởng của bất cứ ai. Trong nháy mắt, Tiểu Thúy ngơ ngác ngã lăn ra đất, máu tuôn ra đất, rồi im lìm.
Liễu Ly sững sờ.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như thế này ở hiện đại. May mà lúc này hệ thống rất chu đáo. Hệ thống chủ động che mờ toàn bộ phần máu me ở trước mặt Liễu Ly, rất quan tâm đến cơ thể trẻ vị thành niên này, không để cho nàng chịu nhiều ảnh hưởng.
Liễu Ly bình tĩnh lại. Vội dùng tay áo che tầm mắt của Bảo An để không làm bà giật mình trước cảnh đáng sợ này.
“Xin thánh thượng tha tội. Chính cung nữ này tự đụng vào…” Người thị vệ “giết” thị nữ ấy cảm thấy vô cùng oan uổng.
Gia Thành Đế nén cơn giận, lạnh lùng lên tiếng, “Đủ rồi! Còn không mau đi xử lý, muốn để người chết nằm mãi ở đây sao?”
Các thị vệ kéo ngay thi thể của Tiểu Thúy đi, rồi giải quyết những vết máu này. Mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường.
Trừ mùi máu tanh còn đọng lại trong không khí làm người ta ghê tởm.
“Hoàng hậu, nàng hãy giải thích đi?” Gia Thành Đế nghiêm giọng nói.
Từ xưa đến nay, cách “vu oan” như vậy dù có lộ liễu đến đâu thì lần nào cũng thành công.
Sức răn đe chết ngay trước mắt còn gì tốt hơn, cho dù thật ra Tiểu Thúy không nói đến nội dung quan trọng nào – như rốt cuộc hoàng hậu muốn Tiểu Thúy làm việc gì? Chỉ cần Tiểu Thúy gọi tên của hoàng hậu trước khi chết thì Giang hoàng hậu không có cách nào rửa sạch hiềm nghi của mình.
“Xin thánh thượng hãy minh giám, thần thiếp không biết cung tì đã chết ấy, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện gì cả.” Giang hoàng hậu tức tốc quỳ xuống, nói một cách thản nhiên.
Bà đưa mắt lườm Thi quý phi. Thật không ngờ mấy ngày không gặp, Thi quý phi đã khôn lên, còn biết ám toán bà!
Tiểu Thúy này căn bản không phải là người mà bà phái đến, nhưng thà chết cũng phải đổ tội cho Giang hoàng hậu. Ai sai Tiểu Thúy làm như vậy đã rõ ràng.
Gia Thành Đế đưa mắt ra lệnh cho nhóm thị vệ, đưa Vương thái y đến phòng bếp của cung bồng lai kiểm tra. Chỉ một lúc sau thì trở về bẩm báo.
“Thưa thánh thượng, bọn thuộc hạ đã tìm được thứ này.”
Trên tay thị vệ là một đĩa mứt hoa quả, đó chính là đồ ăn vặt mà trước mỗi lần Bảo An uống thuốc đều phải ăn một viên.
Vương thái y kiểm tra cẩn thận mấy lượt, rồi nói: “Trong mứt hoa quả này có trộn bột bán hạ xay nhuyễn.”
Trong các cung nhân khác đang quỳ dưới đất, có người buột miệng lên tiếng: “Thưa thánh thượng, mứt hoa quả này từ trước đến nay đều do Tiểu Thúy chuẩn bị…”
Việc đã đến bước này thì không cần phải nói thêm nữa.
Tiểu Thúy nhận sai bảo của người khác, trộn bột bán hạ vào mứt hoa quả của Bảo An quận chúa. Mục đích là lợi dụng dược tính tương khắc của nó để mưu hại Bảo An quận chúa!
Nhưng Liễu Ly lại nghĩ, điều này hoàn toàn sai.
Từ đầu nàng đã kiểm tra kỹ lưỡng cùng Ninh Tử Thanh. Lúc ấy trong mứt hoa quả này không có gì cả, vô cùng bình thường. Thế thì làm sao mà phát hiện có quả bán hạ được?
Chẳng lẽ Thi quý phi đã làm điều đó để vu khống hoàng hậu? Nhưng người của Thi quý phi tuyệt nhiên không đi vào phòng bếp thì ra tay từ lúc nào? Không những vậy, khi quân là tội lớn, chắc chắn sẽ giữ lại vật chứng, Vương thái y tuyệt đối không dám trơ mắt nói dối.
Hơn nữa, không có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, chứng tỏ mọi “chân tướng” rõ ràng bây giờ đều sai.
Cuối cùng Gia Thành Đế cũng không xử phạt bất kỳ ai trước mọi người, chỉ dứt khoát nén cơn giận, phất tay áo bỏ đi.
Ông ấy đã đi, Thi quý phi và Giang hoàng hậu cũng không có lý do ở lại cung bồng lai.
Thi quý phi dĩ nhiên phải chế giễu hoàng hậu một phen. Giang hoàng hậu vốn muốn đi ngay, nghe vậy, bà quay đầu nhìn lại một cách nham hiểm, khoan thai nói:
“Quý phi muội muội thật hăng hái, như đã quên thế nào là tôn ti.”
Thi quý phi ghét nhất bà lấy địa vị hoàng hậu ra chèn ép mình. Vừa định đáp trả lại thì thấy Giang hoàng hậu ngoảnh đầu bỏ đi.
*
Tuy chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mục đích gây phiền phức cho Gia Thành Đế đã đạt được. Kiều Nhi bọn họ không bao lâu thì nghe thấy những tin đồn. Họ báo ngay lại cho Liễu Ly.
Nói rằng Gia Thành Đế và hoàng hậu đã xảy ra tranh cãi rất lớn. Giang hoàng hậu xuất thân là tiểu thư phủ Lương quốc công, tri thư đạt lý từ nhỏ. Đây là lần đầu tiên bà vừa la khóc ầm ĩ vừa đập phá đồ đạc, thậm chí còn làm Gia Thành Đế bị thương. Không biết là thật hay giả đây.
Đáng đời lắm! Liễu Ly nghĩ, ước sao cẩu hoàng đế có chuyện.