Chương 955 Thái Sơn Áp Đỉnh!”
“To gan!”
Thấy Trì Tương Địa không thức thời mà dám ngăn cản Diệp Lâm, Hoa Quốc Đống lập tức quát to: “Biết sư phụ tao là ai không hả? Mày dám to gan ngăn cản?”
“Đúng vậy!” Hoàng Long nói: “Tao thấy mày ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Trì Tương Địa cười lạnh nói: “Tao mặc kệ bọn mày là ai? Hôm nay nhà họ Trì ta ở đây, ai cũng phải nghe theo bọn tao!”
“Bọn tao cho phép đi, bọn mày mới được đi. Bọn tao không cho phép đi, bọn mày dù mọc cánh bay cũng khó thoát!”
Dứt lời, Trì Tương Địa liếc nhìn Diệp Lâm, thấy anh ăn mặc không bình thường, nói: “Nhãi ranh, muốn chạy thì để bảo vật lại đây, không thể làm anh em một tao đi một chuyến tay không được!”
“Muốn lấy bảo vật của tôi hả?” Diệp Lâm thấy vậy thì cười nói: “Chỉ sợ là các anh không có năng lực lấy bảo vật của tôi thôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, người nhà họ Trì đều bật cười thành tiếng.
“Không hổ là giúp đỡ do nhà họ Trì mời đến, ngay cả cách nói năng láo toét cũng giống hệt nhau!”
“Đây là kiểu nói ra lời tàn nhẫn nhất rồi bị đánh tơi tả nhất hả?”
“Xem ra là thằng nhãi này chưa biết sự lợi hại của anh em nhà họ Trì!”
Người nhà họ Ngô thấy vậy thì cực kì mừng rỡ, thầm nghĩ: Đúng là trời cũng giúp chúng ta!
Anh em nhà họ Trì to gan, dám chủ động gây chuyện với Diệp đại nhân?
Có khác gì tìm chết đâu chứ?
Đám người Ngô Lục Nhất không nói nhiều nữa, định im lặng xem diễn biến tiếp theo.
Lúc này, Trì Tương Địa ngạo ngễ đứng trước mặt Diệp Lâm, định bày ra thực lực của mình.
“Nhãi ra, mở to mắt ra mà xem tao có năng lực lấy hay không?”
Dứt lời, Trì Tương Địa quát lớn một tiếng, cả người mơ hồ có bí văn vây quanh, vóc dáng to ra ít nhất là gấp hai.
Thực lực của Trì Tương Địa cũng tăng mạnh theo, nhảy từ tông sư nhất phẩm lên tới nửa bước hóa cảnh.
Đám người nhà họ Ngô đều hoảng sợ, cảm thấy vô cùng chấn động.
Thầm nghĩ: May mà người đối mặt với nhà họ Trì là Diệp đại nhân, nhà họ Ngô không phải là đối thủ của người có thực lực khủng bố như thế.
Nhìn thấy thực lực của em trai tăng nhanh, chỉ một thoáng là nhảy tới nửa bước hóa cảnh, Trì Tương Thiên vừa lòng gật đầu.
Anh ta cho rằng thực lực như vậy không cần mình ra tay cũng có thể đánh bay mọi người ở đây.
“Đây chính là bí thuật huyền điển của môn Sơn bọn tao!” Trì Tương Địa ngạo nghễ nói: “Dù mày có dời một ngọn núi vàng đến đây thì tao cũng có thể cầm được!”
“Vậy hả?” Diệp Lâm mỉm cười, sau đó thuận tay cầm một bình hoa trên bàn lên, nói: “Vậy anh cầm thử xem!”
“Một cái bình hoa rẻ tiền thôi mà, mày lừa ai vậy hả?” Trì Tương Địa hung hăng nói.
Có điều, anh ta vừa mới cầm được bình hoa thì nghe thấy Diệp Lâm lên tiếng: “Thái Sơn Áp Đỉnh!”
Ngay sau đó, Trì Tương Địa cảm thấy đôi tay mình đang rơi xuống, bình hoa trong tay trở nên nặng hàng chục nghìn cân rồi càng ngày càng nặng hơn nữa.
Trì Tương Địa cắn răng, muốn cố lên một chút.
Tuy rằng anh ta biết đối phương dùng một loại ảo thuật giống như nhà họ Ngô chứ không phải là sự thật, nhưng mà hai tay cứ như ngọn núi vây quanh, thậm chí hai chân trên mặt đất đã lún xuống in thành dấu chân.