Chương 41 “Thế phải chờ bao lâu nữa?
“Chưa thể đưa san hô Thiền Linh cho anh ngay được!”, Diệp Quân Dân áy náy nhìn Tần Thế Vỹ rồi nói.
“Cái gì?”, Tần Thế Vỹ cau mày tỏ vẻ không vui. San hô này là dược liệu quý duy nhất để giải độc cho Tiểu Thảo, nhưng lại không có sẵn để mua.
Thấy sắp lấy được nó rồi mà lại không được, anh phải tỏ thái độ sao đây?
“Thế phải chờ bao lâu nữa?”, Tần Thế Vỹ kiềm chế cơn giận rồi trầm giọng hỏi. May là anh mới chỉ tìm được một trong ba dược liệu giải độc cho Tiểu Thao nên dù bây giờ có san hô này thì cũng chưa chế thuốc ngay được.
“Bình thường ông tôi cũng hay bế quan tu luyện, thời gian thường sẽ từ một tuần đến nửa tháng, cùng lắm là một tháng thôi”, Diệp Quân Dân đáp.
“Tôi chỉ có thể cho cậu nhiều nhất là nửa tháng”, nói xong, Tần Thế Vỹ mở cửa bước xuống xe.
“Học trưởng Tần, nửa tháng sợ không đủ…”, Diệp Quân Dân thò đầu ra ngoài kính xe rồi gào lên với bóng lưng của Tần Thế Vỹ.
Song anh chẳng thèm quay lại mà chỉ nói: “Nửa tháng sau, nếu không lấy được san hô Thiền Linh thì đích thân tôi sẽ mở cửa căn biệt thự này rồi bắt ông cậu phải đưa nó cho tôi”.
Dứt lời, bóng lưng của Tần Thế Vỹ đã đi xa. Diệp Quân Dân phì cười, đích thân học trưởng sẽ đến tìm ông nội anh ta ư? Vì cây san hô kia mà anh dám làm phiền ông nội anh ta tu luyện sao? Khéo lúc ấy, Tần Thế Vỹ sẽ bị ông đánh què chân và anh ta phải đến xin cho cũng nên.
Hết việc ở ngoài, Tần Thế Vỹ bắt xe đi thẳng về nhà. Anh xa nhà ba năm, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, giờ anh rảnh chỉ muốn về nhà với mọi người.
“Thế Vỹ, con về rồi à? Kết quả phỏng vấn thế nào?”
Tần Thế Vỹ vừa vào nhà thì mẹ anh đang rửa rau trong bếp đã thò đầu ra hỏi.
Anh cười đáp: “Mẹ, con được nhận rồi, vài hôm nữa sẽ đi làm”.
“Tốt quá! Thế nhà mình phải ăn mừng, để mẹ gọi bố con về, trưa nay cả nhà phải cùng nhau nâng ly”, Trần Liên rất vui mừng, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
“Bố đang đi bán hàng ạ? Con đã bảo bố đừng đi nữa mà, con sắp đi làm kiếm tiền rồi, bố còn vất vả như thế làm gì?”
“Thế Vỹ, con đừng giận, tính của bố con con cũng biết rồi còn gì, trừ khi ông ấy bị liệt toàn thân, không thì sẽ không chịu ngồi yên đâu”.
Trần Liên mim cười khuyên nhủ: “Với lại, bán hàng cũng không mệt lắm đâu, con kệ ông ấy đi. Suốt ngày ở nhà mới chán, với tính cách của ông ấy thì bố mẹ cãi nhau suốt ngày mất”.
Tần Thế Vỹ đành chịu!
Thật ra, anh muốn bố mẹ được nhàn nhã ở nhà cả ngày, dẫu sao giờ nhà anh cũng không thiếu tiền. Nhưng mẹ anh nhắc vậy thì anh cũng nhớ ra. Anh chị dâu anh đã mất, Tiểu Thảo vẫn đang bị bệnh, nếu bắt bố anh ở nhà cả ngày thì kiểu gì ông cũng nghĩ này nghĩ kia thì đúng là càng gay go hơn. Buổi trưa, khi hai bố con ngồi xuống rượu, Tần Thế Vỹ nhắc bố mình vẫn được đi bán hàng nhưng không được quá xa nhà, càng không được về muộn. Bố anh vui vẻ đồng ý ngay, tới chiều tối thì một mình Tần Thế Vỹ đi đón Tiểu Thảo.
“Tiểu Thảo, mau đi rửa tay, ông gọt táo cho cháu rồi này”, Tần Quân cất xe hàng xong, nói.
“Vâng ạ!”, Tiểu Thảo chạy vào bếp rửa tay, sau đó chạy tới cạnh Tần Thế Vỹ rồi ôm chân anh: “Chú ơi, khi nào chú mới dẫn thím về? Nếu nhà mình có thêm thím thì thím sẽ sinh em trai, em gái chơi cùng cháu”.
“Thím? Thím nào?”, Tần Thế Vỹ buồn bực hỏi.
“Thím ấy ạ…”, Tiểu Thảo nghiêm túc nhắc lại.
Tần Thế Vỹ cười trừ nói: “Tiểu Thảo, giờ cháu chưa có thím đâu, nhưng chú sẽ cố tìm nhé!”
“Chú lừa cháu, chú có thím lâu rồi mà”, dứt lời, cô bé buông chân Tần Thế Vỹ ra rồi chạy vào phòng Tần Quân. Tiểu Thảo lấy một bức ảnh ra rồi đưa cho Tần Thế Vỹ: “Đây không phải ảnh của chú thím à? Tối qua, cháu còn thấy ông mở ảnh ra xem đấy”.
Tần Thế Vỹ cầm lấy bức ảnh… thì thấy là ảnh của anh và Phương Nhan.
“Bố ơi…”
Tần Thế Vỹ bất đắc dĩ nhìn sang Tần Quân, anh và Phương Nhan đã chấm dứt rồi, cô ta còn chuẩn bị lấy Lưu Khoa mà bố anh vẫn giữ bức anh này, thậm chí tối qua còn mở ra xem.
“Ờ, tại bố vẫn tiếc quãng thời gian ba năm trước ấy mà”, Tần Quân ho khan một tiếng rồi giải thích. Ngay sau đó, ông thở dài một hơi rồi nói với Tần Thế Vỹ: “Thế Vỹ, con thử nghĩ xem nếu ba năm trước con không gặp chuyện rồi ở rể nhà họ Phương thì nhà mình có nên cơ sự này không nhỉ?”