Chương 37 “Cây ngay không sợ chết đứng!”
Yên ắng!
Cả quán cà phê lại rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều khó tin nhìn Tần Thế Vỹ. Bọn họ thật sự không dám tin anh dám đánh Lưu Khoa, phải biết rằng hắn không phải người bình thường, mà là cậu chủ của nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu là một gia tộc lớn ở Giang Hải, chẳng lẽ Tần Thế Vỹ vẫn nhớ cơm tù nên định đi tiếp ư?
“Khốn kiếp! Mày dám đánh tao à?”
Phải đến năm giây sau, Lưu Khoa mới hoàn hồn, sau khi thấy mặt mình đau rát, hắn hung tợn mắng nhiếc: “Hôm nay tao không cho mày một bài học thì tao không còn là Lưu Khoa nữa”.
Dứt lời, hắn mặc kệ cơn đau trên mặt mà bổ nhào về phía Tần Thế Vỹ như một con thú hoang. Thân là cậu chủ nhà họ Lưu nên hắn cũng từng học đánh đấm, một mình hắn có thể chấp được ba đến năm người thanh niên. Hắn nghĩ ban nãy mình bị đánh cũng do không phòng bị nên bị Tần Thế Vỹ đánh lén mà thôi.
Chát!
Nhưng hắn vừa tới gần Tần Thế Vỹ thì lại bị đánh bay rồi ngã vật ra đất tiếp, bên mặt còn lại đã sưng phù.
“A!”
Phương Nhan tiến tới đỡ Lưu Khoa dậy, hắn gào lên: “Tần Thế Vỹ, tao sẽ không tha cho mày đâu, mày cứ chờ đấy, giờ tao sẽ gọi người tới, nửa đời còn lại mày sẽ phải nằm trên giường”.
“Vô dụng, đến một người ngồi tù cũng không đánh được, đã thế còn gọi người ư?”
Lưu Khoa vừa rút điện thoại ra thì có một tiếng cười nhạo vang lên từ phía ngoài quán, ngay sau đó có hai bóng người đi vào. Một trong số đó chính là Trần Văn Bân, người đàn ông trẻ tuổi còn lại trông chỉ khoảng 20, mặc bộ đồng phục màu đen, chân đi giày trắng, để lộ ra bắp tay rắn giỏi trông rất mạnh mẽ, người này cho mọi người cảm giác vừa oai hùng vừa cứng rắn.
“Hội trưởng Diệp tới rồi”.
“Hội trưởng ghét nhất có ai đánh nhau trong trường, chắc chắn sẽ không tha cho Tần Thế Vỹ đâu”.
“Chuẩn, huống hồ Tần Thế Vỹ còn là nỗi nhục của trường ta, mà hội trưởng coi trọng danh tiếng của trường lắm”.
“Tần Thế Vỹ này giỏi đánh đấm thật đấy, nhưng hội trưởng Diệp mà ra tay thì có thể đánh bại anh ta ngay”.
Thấy Diệp Quân Dân đi vào, các sinh viên đều hào hứng hẳn lên. Nhất là các sinh viên nữ, ai nấy đều hớn hở như chỉ muốn bổ nhào tới.
“Cậu Diệp, tôi… tại tôi không dành nhiều thời gian để luyện võ nên mới thua nó thôi”, Lưu Khoa giải thích.
Lưu khoa vẫn rất khách sáo với Diệp Quân Dân, tuy hắn là cậu chủ nhà họ Lưu, nhưng bố hắn không phải chủ nhà. Còn Diệp Quân Dân thì là em trai ruột của Diệp Từ. So ra thì địa vị của anh ta cao hơn Lưu Khoa.
“Ý của anh là tôi vất vả luyện võ ngày đêm là lãng phí thời gian à?”, Diệp Quân Dân thờ ơ hỏi.
“Cậu Diệp, tôi không có ý đó…”, Lưu Khoa biến sắc mặt, Diệp Quân Dân không để ý đến hắn nữa mà nhìn sang Tần Thế Vỹ: “Anh là Tần Thế Vỹ hả?”
Tần Thế Vỹ đã đoán ra được thân phận của anh ta nên gật đầu: “Đúng”.
“Anh có biết mình bây giờ đã trở thành nỗi nhục của trường không?”, Diệp Quân Dân lạnh giọng hỏi.
“Trước thì không, nhưng giờ thì biết rồi”.
“Thế anh có gì để nói không?”
“Cây ngay không sợ chết đứng!”
“Nói hay lắm!”
Diệp Quân Dân cười khẩy: “Dù sao thì anh cũng đã đánh người ở trong trường, như vậy đã phạm vào quy tắc mà tôi đề ra. Cho nên anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng”.
Tần Thế Vỹ hỏi: “Cậu muốn tôi làm gì?”
Diệp Quân Dân: “Đánh với tôi một trận, nếu anh thắng thì chuyện hôm nay coi như xong. Còn nếu thua thì hãy ngoan ngoãn biến khỏi đây, đồng thời phải thề không bao giờ được đặt chân đến trường này nữa”.
Nghe thấy vậy, các sinh viên ở gần đó đều nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ thương hại. Quả nhiên một khi Tần Thế Vỹ dám đánh nhau ở trường thì Diệp Quân Dân sẽ không tha cho. Lát hai người đánh nhau, kiểu gì Diệp Quân Dân cũng dạy cho Tần Thế Vỹ một bài học, chắc Tần Thế Vỹ sẽ phải nằm viện vài tháng mất.
“Tôi không đồng ý”, Tần Thế Vỹ lắc đầu nói.
“Sợ rồi! Đúng là cái loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hèn nhát!”
“Đấy là người ta thông minh, biết mình không đánh lại được nên mới không đồng ý”.
“Không đồng ý, chuyện này anh ta không tự quyết được đâu”.
Dưới cái nhìn đầy sự khinh thường của mọi người, Lưu Khoa và Phương Nhan chỉ cười khẩy. Trần Văn Bân thì có vẻ rất lo lắng, đồng thời cũng thấy hối hận. Sớm biết thế này thì mình không nên dẫn Tần Thế Vỹ đến đây, chỉ cần nghĩ cách gì đó để gọi Diệp Quân Dân ra ngoài nói chuyện là xong.
“Tần Thế Vỹ, anh đã phạm vào quy tắc của tôi thì giờ anh không có quyền từ chối. Hôm nay, một là anh đánh với tôi một trận, hai là bị tôi đánh, anh chọn đi!”
Quả nhiên thái độ của Diệp Quân Dân rất kiên quyết, không hề cho Tần Thế Vỹ cơ hội từ chối.
Tần Thế Vỹ đáp: “Tôi không bảo không đánh nhau với cậu, ý của tôi là nếu tôi thắng thì tôi chẳng được gì. Còn nếu thua thì phải thề không được đặt chân về trường nữa. Thế thì tôi bị thiệt nên tôi mới không đồng ý”.
“Hả?”, Diệp Quân Dân bật cười: “Thế anh nói đi, anh muốn thế nào?”
Tần Thế Vỹ: “Đơn giản lắm, nếu tôi thua thì tôi sẽ làm như cậu nói, lập tức rời khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa. Nhưng nếu tôi thắng thì cậu phải bán lại san hô Thiền Linh mà cậu mua được ở buổi đấu giá mấy hôm trước cho tôi”.
“San hô Thiền Linh? À, đúng là mấy hôm trước tôi đã mua được thứ này, nhưng tôi mang đến tặng cho ông nội tôi rồi. Ông cũng thích sưu tầm mấy thứ đó giống tôi, nhưng không sao, chỉ cần anh thắng được tôi thì tôi sẽ đến chỗ ông để xin lại”.
Diệp Quân Dân vui vẻ đồng ý ngay rồi nói: “Chỗ này không thích hợp tỉ thí, tôi sợ lát nữa đồ đạc sẽ bị đụng hỏng hết. Như vậy thì không được, đến chỗ tôi đi!”
“Được, đi thôi!”
Ngay sau đó, Tần Thế Vỹ đã đi theo Diệp Quân Dân rời khỏi quán cà phê. Các sinh viên ở đây, gồm cả Lưu Khoa và Phương Nhan cũng lập tức đi theo. Tần Thế Vỹ và Diệp Quân Dân, người từng là học bá của trường, người là hội trưởng hội võ thuật kiêm con ông cháu cha, cho nên xoay quanh họ có rất nhiều chủ đề bàn tán. Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, tin hai người tỉ thí với nhau đã lan khắp trường. Hầu hết những sinh viên không có tiết học đều bỏ hết mọi việc để đến xem.