Chương 158 - Đau lắm
Lý Uyên xoay sang nhìn hắn với ánh mắt như cá chết rồi hỏi:
” Lạnh thì đắp thêm chăn, còn không thì em tăng nhiệt độ lên nhé?!”.
” Em ôm anh được không?”.
“…” – Lý Uyên nhìn hắn rồi xoay lưng lại chẳng thèm chú ý đến nữa, cô lên tiếng đầychees nhạo:
” Anh thẳng thắng thật đấy”.
” Ừ, anh không thích vòng vo”.
” Vậy có thích ngủ dưới sàn không?”.
” … ờm … ngủ … ngủ thôi” – Người đàn ông rụt đầu vào mai rùa, nhát gan mà nói.
Lý Uyên thấy hắn an phận, liền khoang hồng nắm lấy tay rồi nói:
” Chỉ có thể nắm tay thôi”.
Triệu Thần Hy cười gật gật đầu, như thế là mãn nguyện rồi.
Lý Uyên nhắm mắt lại, tiến độ nhanh quá sẽ làm cho đàn ông mau thèm chóng chán, vậy nên việc gì cũng phải từ tốn.
***********
Theo lý thuyết thì là vậy…
Đến sáng hôm sau thức dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy bản thân đang ở trong lòng hắn.
Lý Uyên có thói quen khi đã ngủ thì không dễ dàng tỉnh lại, hôm nay hé mắt liền thấy lồng ngực vạm vỡ của người đàn ông thì tỉnh táo hẳn, cô ngồi bật dậy, lắp bắp:
” Anh … anh … đã nói là nắm tay thôi, sao lại ôm?!”.
” Uyên, là em ôm anh”.
” Đừng có bịa chuyện nha!”.
Người đàn ông cởi bỏ 2 cúc áo, lộ ra lồng ngực màu đồng có vài dấu răng:
” Em nói xem, bằng chứng vẫn còn đây này. Đêm qua … em xoay người ôm anh còn mơ màng mà nói ’ cho mẹ hôn’ … sau đó hôn khắp nơi làm cho anh không thể phản kháng”.
” Anh … sao không đẩy em ra?!”.
” Hôm qua anh chỉ gọi em dậy liền bị cho ăn một tát tai … em nói xem, anh dám đẩy em ra không?” – Người đàn ông cài lại cúc áo rồi uất ức lên tiếng:
” Hôn xong còn cắn nữa …”.
“…”.
Lý Uyên liếm liếm môi đứng lên đi vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi liền bước ra ngoài với bộ dạng chỉnh chu, lúc này người đàn ông vẫn còn ngồi trên giường, hắn đờ đẫn vì cô dường như xem nhẹ chuyện này.
Cô gái nhìn hắn một cái, chải chải tóc xong xuôi rồi đi ra ngoài, cô ngừng ở trước cửa nhưng chẳng thèm xoay đầu, lười biếng là lên tiếng:
” Làm thì cũng làm rồi, cũng … đâu có gì ghê gớm”.
“…” – Triệu Thần Hy ngỡ ngàng nói:
” Anh bị cắn đau lắm, em làm thế này là chối bỏ trách nhiệm!”.
Lý Uyên chỉnh lại tóc rồi nhìn hắn và điềm nhiên đáp:
” Vậy thì mình xin lỗi, được chưa?”.
Nói xong liền bỏ đi.
Triệu thiếu ngồi trên giường, bộ dạng như tiếp khách xong bị quỵt tiền.
Đúng là phận làm trai, khổ sở thật sự mà.
Cô chạy ra ngoài, gương mặt điềm tĩnh liền sụp đổ. Lý Uyên quan sát thấy hắn không đuổi theo liền đứng vào một góc tường rồi vò đầu.
Arggggg, thường ngày do cưng nựng con gái nên đêm về mới có hành động như thế đúng không?
Vậy còn cái dấu răng mà cô cắn hắn???
Hình như hôm qua nằm mơ thấy bản thân đang ăn chân giò …
Lý Uyên ơi là Lý Uyên, mày đói kém đến mức này rồi sao?
Nhưng … nhưng mà … chắc gì lời hắn nói đã đúng? Lỡ đâu hắn bịa ra thì sao?
Cô lắc lắc đầu, vỗ lên má rồi liền nghĩ sang chuyện khác để tránh né:
” Phải đi gặp con gái thôi, việc này … việc này có gì to tát đâu chứ? Chỉ là cắn vài cái, qua vài ngày sẽ khỏi thôi. Đúng! Da của hắn dày, dấu răng này có là gì?!”.
Lý Uyên trấn an xong liền đi ra khỏi nhà mà không biết phía sau lưng có một bóng dáng cao lớn đang ẩn nấp.
Người đàn ông nép vào một góc, nghe thấy những lời cô nói, trong ánh mắt liền lộ rõ tia bất thường.
” Người bị cắn không phải em cho nên em mới không cảm nhận được nỗi đau. Được rồi, thù này anh nhớ, sẽ có ngày bắt em trả lại cả vốn lẫn lời”.
Cô đi sang nhà đối diện, ấn chuông cửa.
Triệu Tử Anh rất nhanh đã mở cửa ra, niềm nở:
” Đêm qua ngủ có ngon không?”.
” Cũng … tạm …”.
” Vào nhà đi, Lạc Lạc đang ăn, em cũng ăn nhé, sau đó chúng ta đi dạo phố”.
Lý Uyên nghe theo, cô dùng được hơn nửa phần súp thì Triệu Thần Hy xuất hiện, hắn xoa xoa đầu rồi đi đến chỗ con gái. Triệu Tử Anh nhìn em trai rồi hỏi:
” Em ăn gì chị bảo người làm”.
Hắn thở dài cúi đầu xuống đất rồi nhìn cô gái đang ngồi phía đối diện, sau đó lại nhắm mắt chậm rãi xoay đi thể hiện vẻ bất lực và đáp:
” Em ăn năn”.
“…” – Lý Uyên.
” Ăn năn thì về nhà mà ăn, cái thằng dở hơi này, sáng sớm mà nói gì thế? Bị thương ở đầu nên bắt đầu có triệu chứng rồi à?” – Triệu Tử Anh không vui mà mắng.