Chương 39: Bát quái chuyện trong kinh
- Trang Chủ
- Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi - Đề Nha
- Chương 39: Bát quái chuyện trong kinh
A Mãn Nương hành lễ với Triều Thanh Diên, nhìn khuôn mặt ửng hồng tươi tắn của A Mãn Nương có thể thấy bả đang hạnh phúc bao nhiêu. Hoàng hậu nương nương miễn lễ cho bà, hỏi thăm bà đủ chuyện.
“Tạ ơn nương nương hậu ái, thần phụ được ngày hôm nay đều nhờ vào hoàng ân của hoàng thượng và nương nương.”
Triều Thanh Diên cười haha:”A Mãn Nương khách sáo rồi. Bổn cung sắp sinh hài tử, còn phải nhờ A Mãn Nương đỡ đầu.”
Nói một đoạn thì Thục phi cầu kiến, Thục phi nhìn thấy A Mãn Nương thì vui mừng khôn xiết. Thục phi thân thiết nắm lấy tay bà:”Gặp được ngươi thì hay quá, bổn cung còn chưa kịp tạ ơn ngươi chữa trị.”
A Mãn Nương cười hiền hòa:”Khí sắc nương nương thật tốt. Thần phụ không dám nhận công, đều nhờ vào sự kiên trì dùng thuốc của nương nương.”
Mạn Xung vỗ nhẹ lên mu bàn tay A Mãn Nương:”Bà khách sáo rồi.”
A Mãn Nương nói:”Thuốc của nương nương nên điều chỉnh một chút, thần phụ sẽ viết một phương thuốc mới giúp nương nương bồi dưỡng thêm.”
“Được.”
Mạn Xung ban thưởng cho A Mãn Nương vài món đồ, coi như cảm ơn bà đã tận tâm. Ngồi một lúc thì Ngô tướng quân đến đón bà xuất cung, A Mãn Nương đành bái biệt hoàng hậu rồi đi trước.
Giờ thỉnh an đã tới, vì nhân khẩu hậu cung không nhiều, Triều Thanh Diên lại đang mang thai nên đã dặn phi tần không cần đến sớm. Thục phi cùng những người đến sau đồng loạt hành lễ, chúc Triều Thanh Diên an khang.
Hoàng quý phi đến muộn, chậm trễ sau cùng, thỉnh an với hoàng hậu. Triều Thanh Diên không có hơi để bụng, ban cho mỗi người mấy món đồ tốt rồi nói đến chuyện sắp tới.
“Bổn cung sắp lâm bồn, chuyện hậu cung trước mắt nhờ Thục phi và Đức phi xử lý. Hai muội đã từng theo bổn cung coi quản sổ sách, mấy chuyện này có lẽ không làm khó được hai vị muội muội.”
Thục phi tinh thần sảng khoái, đồng ý lập tức.
Hoàng quý phi không vừa lòng, đặt tách trà xuống:”Nương nương thật thiên vị. Trước kia thần thiếp coi quản lục cung có kinh nghiệm hơn rất nhiều, chuyện coi quản lục cung nên để cho thần thiếp đảm đương mới đúng.”
Mọi người nhìn về phía Mạn Kỳ, hôm nay nàng ta mặc bộ y phục màu sắc tương đối đỏ tươi, bày ra dáng vẻ ta đây chẳng sợ kẻ nào. Triều Thanh Diên nghiêng đầu:”Hoàng quý phi đừng quên ngươi vì sao trước kia bị tước quyền quản lý lục cung. Bổn cung không muốn chống đối hoàng thượng, chỉ để thỏa mãn sự đố kỵ trong lòng ngươi đâu.”
Hoàng quý phi hừ lạnh, xoay mặt đi hướng khác.
Thục phi lườm nàng ta, chỉ cầu nàng ta câm luôn thì càng tốt.
Triều Thanh Diên nhắc sắp tới là ngày kỵ của Thường An hoàng hậu, dặn dò chúng cung phi ăn vận đừng quá xa hoa, cùng ăn chay cầu phúc cho thân sinh mẫu của hoàng thượng.
Đoạn một hồi rồi cho bọn họ ra về, đúng lúc dùng thiện thì Chu Chính Hàm đến.
Hắn sà vào ôm Triều Thanh Diên, hôn nhẹ lên bụng nàng.
Triều Thanh Diên vuốt má hắn:”Tiểu Hàm đói chưa? Thiếp sai Hà Tịnh dâng thiện.”
Chu Chính Hàm lắc đầu:”Không đói. Nàng hôn hôn một cái.”
Dứt lời, hắn rướn người lên, vừa hay chạm môi lên chóp mũi của nàng. Ngửi thấy mùi men rượu quen thuộc, Triều Thanh Diên đẩy mặt hắn:”Chàng uống rượu sao?”
“Vừa uống cùng Chính Thừa vài ly.”
Hm, rất thành thật.
Triều Thanh Diên hôn lên chóp mũi hắn:”Thiếp không ngửi được mùi rượu.”
Chu Chính Hàm ngoắc tay cho Triệu Hải đem canh giải rượu, hắn uống một ngụm lớn, rửa mặt sạch sẽ rồi mới chạy đến bên nàng.
“Bá quan văn võ thấy hậu cung không thể nhét người vào nữa, nên chuyển hướng đến chỗ Chính Thừa.”
Triều Thanh Diên nhướng mày:”Còn có người dám ép Kỵ Miên Vương sao?”
Trải qua lần dẹp loạn kia, có không ít người đã chứng kiến cách ra tay không nương tình của Chu Chính Thừa. Có kẻ dám ép hôn hắn, trừ phi muốn tự rước rắc rối.
“Đương nhiên không dám trực tiếp ép đệ ấy. Mà trực tiếp đem người đến Võ gia, nhờ cậy ngoại công.”
Võ đại nhân đã cáo lão từ quan, nhưng tiếng nói trong triều nặng nhẹ đủ lực. Kỵ Miên Vương là đứa cháu hiếu thảo, ít nhiều cũng phải nhìn qua một cái rồi mới từ chối hôn sự.
Nhưng nhìn một cái thì phật lòng ông ngoại, nhìn hai cái thì đau mắt không thể tả. À, Kỵ Miên Vương chỉ đành lấy cớ bận rộn, tiến cung làm phiền hoàng huynh. Công vụ không còn để làm phiền thì đành cầm theo hai bình Quý Minh tửu, cùng hoàng huynh uống say một hôm.
Chu Chính Hàm thở dài.
“Đệ ấy uống say, rống thật to là không muốn thành thân, rống đến nỗi Ngự Hoa Viên rung rinh theo luôn.”
Nói mới để ý, Kỵ Miên Vương năm nay không còn nhỏ tuổi nữa. Đừng nói là thị thiếp, một nữ ti thông phòng cũng không có.
“Ở kiếp trước, sau khi chàng qua đời, Chính Thừa chỉ tập trung vào chuyện trả thù rửa hận cho chàng. Lúc Chính Thừa xưng đế, bên cạnh không có nữ tử nào hết.”
Chu Chính Hàm ngẩng đầu:”Có phải nó không thích nữ nhân không? Thường ngày nó đi cùng Đình Tê và Ngô Hành, thân thiết chỉ có mấy người họ.”
Triều Thanh Diên vỗ mặt hắn một cái.
“Không phải đâu. Không gặp được người hắn thích thôi.”
Triều Thanh Diên “a” một tiếng:”Niên nhị cô nương vừa được đề thân, Niên phu nhân hôm nay vừa tiến cung cầu xin thiếp ban hôn đó.”
Chu Chính Hàm không biết người này, mờ mịt nhìn lại nàng.
Triều Thanh Diên:”Là tiểu nữ nhi nhà Niên thượng thư, Niên Thường.”
Chu Chính Hàm “ồ” lên:”Là hôn sự của Hiển Châu quận công.”
Hiển Châu quận công vừa đi sứ An Lan, là một trong những quan văn đắc lực của Chu Chính Hàm. Chỉ có điều tuổi tác Hiển Châu quận công có chút lớn, vừa hay lớn hơn Niên Thường mười hai tuổi.
Triều Thanh Diên:”Lớn tuổi thành thục, có thể chiều được đứa trẻ là Niên Thường. Nhưng hai nhà không thân không thiết, hôn sự này từ đâu mà ra vậy? Lúc chiều thiếp có hỏi Niên phu nhân, nhưng Niên phu nhân ấp úng một hồi cũng không dám nói.”
Chu Chính Hàm chồm người dậy, phu thê bắt đầu bát quái chuyện nhà người ta.
“Hiển Châu quận công có một vị đại ca chi thứ, vị đại ca chi thứ có một đứa con trai tên là Phát Ca. Tên Phát Ca trước đó chính là đối tượng đang xem mắt với Niên nhị cô nương bên kia, nhưng hắn từ nhỏ được nuông chiều thành tính ngang ngược, thê tử chưa xem mắt đã vội rước ngoại thất đang mang thai vào nhà. Vòng huân quý trong kinh chỉ có một nhúm nhiêu đó, chẳng mấy chốc thì Niên thượng thư đã biết rồi. Sính lễ đã trao, tin tức đã truyền. Hiển Châu quận công không nỡ để thằng cháu nhà mình hại đời nữ nhi nhà người ta, dứt khoác đem hôn sự kéo lên người mình.”
“Ban đầu câu chuyện ta nghe được chính là như vậy.”
Triều Thanh Diên vểnh tai lên, trợn mắt:”Đây không phải là thương hại Niên Thường sao?”
Chu Chính Hàm bật cười.
“Đương nhiên không, hắn là cố ý.”
Vốn ban đầu ngõ lời coi mắt Niên gia, Hiển Châu quận công đã để ý tiểu cô nương nhà người ta, nhưng sợ Niên gia ngại hắn lớn tuổi mà từ chối nên hắn nhờ đại ca qua nhà hỏi chuyện. Vị đại ca kia của hắn thấy Niên gia cửa lớn danh môn, là hồng nhân của bệ hạ và hoàng hậu nên nỗi dã tâm, chủ động đưa con trai tới cửa cùng nên mới xảy ra cớ sự sau đó.
Triều Thanh Diên ôm miệng, không ngờ còn có cả chuyện này.
“Vậy chuyện ngoại thất kia…?”
Chu Chính Hàm hắc hắc thành tiếng:”Nếu là trẫm, bị người ta phỏng mất hôn sự. Chẳng lẽ còn ngồi yên đợi cô nương mình thích, gả cho cháu trai của mình sao?”
Triều Thanh Diên bật cười.
Quả nhiên.
Một đoạn, Triều Thanh Diên trở người, ôm bụng dựa vào người hắn:”Chuyện của Niên Thường có thể an tâm rồi. Chỉ tiếc là Niên Khởi…”
Vì chuyện của Chu Chính Hoành lần trước, hôn sự của Niên Khởi tương đối gian nan. Dù có vài nhà dạm hỏi nhưng phu phụ Niên gia chưa ưng nhà nào, thậm chí Niên phu nhân còn nhờ bên nhà mẹ giúp Niên Khởi tìm một mối tốt.
“Đợi duyên thôi.”
Chu Chính Hàm thở dài.
Im lặng một hồi, hắn nhìn lên trần nhà, giọng nói pha chút mệt mỏi:”Sắp tới ngày kỵ của mẫu hậu rồi.”
Triều Thanh Diên thấy hắn đột ngột buồn bã, kéo tay hắn đặt lên bụng mình, chậm rãi an ủi hắn:”Thiếp đã dặn thượng cung cục chuẩn bị lễ nghi chu đáo. Sau khi cúng bái xong, chúng ta mở gia yến chay, cùng ăn chay niệm phật cầu phúc cho mẫu hậu của chàng.”
Chu Chính Hàm:”Được.”
Ah!
Chu Chính Hàm giật mình, rút tay lại.
Triều Thanh Diên và hắn nhìn nhau, bật cười thành tiếng.
Ồ, hài tử trong bụng biết đạp rồi.
………………
Ngày kỵ của Thường An hoàng hậu đến rất nhanh, Chu Chính Hàm cùng Chu Chính Thừa và gia quyến Võ gia cúng bái ở nơi khác. Triều Thanh Diên dẫn theo đám phi tần, cúng bái ở gian kế bên.
Đợi cúng bái xong, hai người bọn họ vẫn phải tách ra, nàng cùng đám phi tần đến một gian khác dùng chay thiện. Nhưng hôm nay có một người không có mặt, hoàng quý phi.
Đức phi hỏi thăm long thai của Triều Thanh Diên, nói rằng tổ phụ vào cung thăm nàng ấy, tặng cho Vĩnh Dư rất nhiều đồ chơi. Đợi sau khi trở về, sẽ đem cho thái tử điện hạ và hài tử trong bụng vài món làm quà.
Triều Thanh Diên hai mắt sáng bừng:”Nghe nói cữu cữu của muội du hải tứ phương, nhất định đem về rất nhiều món đồ hay.”
Đức phi gật đầu như giã tỏi.
“Thật đó. Có một con búp bê rất tinh xảo, vừa nhìn đã thích mắt rồi. Nhưng thần thiếp không biết hài tử trong bụng hoàng hậu là công chúa hay hoàng tử, tặng búp bê có chút…”
Triều Thanh Diên bật cười, xua tay.
“Không cần, không cần. Mấy món đồ đó muội để cho Vĩnh Dư là được rồi.”
Đức phi:”Vậy thần thiếp chọn ra vài món tặng cho thái tử điện hạ trước!”
“Được được.”
Triều Thanh Diên nháy mắt, chút tặng muội ấy thêm mấy món điểm tâm.
………
Thục phi uống trà, nhìn hai người họ thân thiết đến nỗi không tiện xen vào.
Nàng mím môi, dè dặt nói.
“Đức phi muội muội, mẫu thân ta hôm nay tiến cung. Muội có thể để Vĩnh Dư đến chỗ ta ở vài ngày có được không?”
Thục phi ngượng ngùng, nhưng giọng nói pha chút thương tâm:”Mẫu thân của ta bấy lâu nay không gặp Vĩnh Dư, người rất nhớ con bé.”
Đức phi “ô” một tiếng, gật đầu liên tục:”Đương nhiên. Vĩnh Dư thân thiết với tỷ rồi, chắc không có gì đâu. Phải không, bảo bối?”
Chu Vĩnh Dư chu môi:”Vĩnh Dư nhớ ngoại tổ mẫu.”
Trước kia Mạn phu nhân rất hay tiến cung thăm hoàng quý phi, vừa thăm Vĩnh Dư rất nhiều lần. Thục phi ngoắc tay tiểu công chúa, Chu Vĩnh Dư lập tức chạy ùa qua đó:”Thục mẫu phi, con qua ở với người vài ngày.”