Chương 37: Nhân duyên kịp đến (2)
- Trang Chủ
- Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi - Đề Nha
- Chương 37: Nhân duyên kịp đến (2)
Trúc Mãn đặc biệt thay y phục đẹp đẽ, ăn mặc trang trọng đón tiếp bà.
Tùng lão phu nhân xuất thân nông thôn, chưa từng thấy qua tứ hợp viện nào lớn như vậy, nghe nói đồ trong nhà đều là vật ngự ban của hoàng hậu trước khi Trúc Mãn xuất kinh.
Trúc Mãn ngồi ở ghế chủ nhà, chậm rãi uống trà.
Tùng lão phu nhân vừa thấy, đã nở nụ cười thân thiết:”Tiểu Mãn, nhiều năm không gặp, con thay đổi thật nhiều.”
Trúc Mãn ngẩng nhìn bà ta, căm hận tận đáy lòng nhưng vẫn nhịn xuống.
“Tùng lão phu nhân đến có chuyện gì?”
Tùng lão phu nhân ngắm Trúc Mãn như báu vật, tính toán xem trâm cài y phục trên người bà ấy bao nhiêu tiền. Lão phu nhân nở nụ cười hòa ái:”Tiểu Mãn, chuyện năm đó là ta có lỗi với con. Đều trách năm đó nhà ta quá nghèo khổ, gả Tiểu Đào cũng là muốn tốt cho nó. Ai ngờ số nó bất hạnh, không kịp hưởng phú quý đã vong mạng dưới sông. Chuyện này khiến ta đau lòng biết bao nhiêu, còn hại con và Tùng Tiến hòa ly đến bây giờ.”
“Tiểu Mãn, Tùng Tiến nóng vội không hiểu chuyện. Thê tử hiện tại của nó chỉ được cái xinh đẹp, không biết sinh con, không biết chăm sóc gia đình. Vẫn là con tốt nhất, mẹ nhớ thương con vô cùng.”
Trúc Mãn phì cười:”Lão phu nhân, ta và Tùng Tiến đã hòa ly.”
“Hòa ly có thể tái hôn mà. Tiểu Mãn, mẹ không thấy ai tốt ngoài con. Con xem đến từng tuổi này rồi, nếu không trở về Tùng gia thì còn có thể gả cho ai nữa chứ? Con cùng Tùng Tiến tái hôn, mẹ nhất định sẽ đối xử với con tốt hơn trước. “
Rắc.
Bình phong bên phải chỗ A Mãn Nương ngồi đột nhiên kêu lên một tiếng, lão phu nhân nhất thời im lặng nhìn chằm chằm vào hướng bên đó.
Đúng lúc này Oảnh Nhi bước ra, lấy tư thế của cung nhân dâng trà. Oảnh Nhi dâng xong quay lại đứng bên cạnh A Mãn Nương:”Trúc nữ quan bây giờ có thân phận gì, chỉ sợ Tùng gia của bà không với tới.”
“Không có lễ giáo, chỗ chủ nhân nói chuyện đến phiên ngươi xen vào sao?”
Oảnh Nhi ủy khuất, lớn tiếng đáp lại:”Ta là cung nhân mà hoàng hậu nương nương ban cho Trúc nữ quan. Ngươi nói ta không có lễ giáo là đang mắng hoàng hậu sao?! Huống hồ ta không có nói sai.”
Nhắc đến hoàng hậu, lão phu nhân lập tức im lặng.
A Mãn Nương nói:”Oảnh Nhi nhà ta là cung nhân của hoàng hậu, đặc biệt thẳng tính lại không biết khách khí. Lão phu nhân hôm nay đến thương lượng, vậy cứ tập trung vào chủ đề của chúng ta là được. Cần gì phải so đo với tiểu bối?”
Lão phu nhân thấy vậy, mới nhịn nhục mà nói tiếp:”Tiểu Mãn, là ta có lỗi với con. Ta và cả Tùng gia sẽ bù đắp cho con…”
A Mãn Nương:”Tiểu Đào của ta đã chết, xin hỏi lão phu nhân bù đắp thế nào?”
Tùng lão phu nhân à ừ một tiếng, A Mãn Nương hỏi tiếp:”Năm đó Tiểu Đào chết, nhà bên đó bồi thường ba mươi lượng bạc. Ta muốn dùng tiền đó làm ma chay cho Tiểu Đào, lão phu nhân đã nói những gì, còn nhớ không?”
A Mãn Nương lặp lại câu nói năm đó của lão độc phụ ấy:”Thứ nữ nhi vô dụng chỉ đáng giá ba mươi lượng. Còn không đủ để bà đây bù lỗ công nuôi dưỡng ngươi, chết là đáng.”
“Lão phu nhân, còn nhớ không?”
Tùng lão phu nhân run người, nhưng vẫn cố giả lả cười:”Tiểu Mãn, là ta lớn tuổi hồ đồ. Chuyện mộ phần của Tiểu Đào, ta sẽ nói Tùng Tiến tính toán lại. Con xem, chuyện qua nhiều năm rồi để trong bụng làm gì?”
A Mãn Nương:”Các người không để bụng, nhưng ta để bụng. Ta sẽ đem chuyện này kiện lên kinh thành. Ta muốn xem thử, Tùng gia các người có thể chèn ép người khác đến đâu, tung hoành che trời như thế nào?!”
Tùng lão phu nhân hoảng sợ:”Trúc Mãn, từng là người một nhà, cần gì phải thẳng tay đến thế?! Ngươi không có trái tim sao? Tùng Tiến dù gì cũng cùng ngươi chăn gối suốt mấy năm, ngươi là đồ độc phụ không có lương tâm.”
A Mãn Nương xúc động, viền mắt đỏ ửng:”Người nằm trong mộ đó là nữ nhi của hắn, là nữ nhi duy nhất của hắn! Bà giết Tiểu Đào một lần, hắn lại muốn giết con bé thêm một lần nữa. Nếu ta còn bỏ qua cho nhà bà, há chẳng phải có lỗi với Tiểu Đào hay sao?”
“Ta kiện Tùng gia bà đến cùng, khiến cho Tùng Tiến thân bại danh liệt, khiến cho hắn cả đời này ô nhục mà sống. Ta muốn bà và Tùng Tiến ghi nhớ mãi cái chết của Tiểu Đào, ai trong các người cũng phải trả giá!”
“Tiện nhân…aa, tiện nhân!” Tùng lão phu nhân đứng lên, bắt đầu mắng chửi nhào đến:”Tiện nhân, bà đây giết chết ngươi.”
Móng vuốt bà ta chưa chạm tới, đã bị người đứng sau bình phong xuất hiện đá ngược trở về. Ngô Hành là người học võ, một cước đá cho lão thái bà bất tỉnh nhân sự.
A Mãn Nương kinh ngạc, vội chạy đến.
“Chàng chạy ra đây làm gì?”
Ngô Hành nóng giận đến mức suýt chút nữa lấy mạng Tùng lão thái, nếu Oảnh Nhi và A Mãn Nương không cản lại, e rằng đã có án mạng.
Lão phu nhân được người ta khiêng về Tùng phủ, tối hôm đó Ngô Hành vừa ấm ức vừa nhỏ giọng dỗ dành:”Là ta lỗ mãng, nàng đừng tức giận.”
“A Mãn, nàng đừng tức giận. Ta…ta thương nàng đến vậy, lão thái bà đó dám mắng chửi nàng. Nếu ta còn đứng yên, mới là không xứng với nàng.”
A Mãn Nương giận dỗi:”Ta cố đình để bà ta động thủ, còn có cớ kiện lên trên. Giờ thì hay rồi, chàng đánh người ta đến bất tỉnh, ta biết kiện ai bây giờ.”
Ngô Hành gật đầu:”Là lỗi của ta, nàng đánh ta đi. Đánh cho hả giận.”
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Ngô Hành, A Mãn Nương đương nhiên không nỡ đánh. Nhưng chẳng qua bao lâu, tri huyện đại nhân đã tìm đến cửa.
Ngô Hành vừa đặt tách trà xuống bàn, cạch một tiếng, tri huyện đại nhân phịch một cái, quỳ móp đầu gối.
“Tướng quân, gia quyến nhà ta hồ đồ không hiểu chuyện. Mong ngài rộng lượng bỏ qua cho bọn họ.”
Tri huyện đại nhân không phải kẻ khờ khạo, nghe Tùng Tiến mô tả người đàn ông bên cạnh Trúc thị. Ông liền sai người tìm hiểu kỹ càng đại nhân vật đang chống lưng cho Trúc thị là ai, đợi đến khi người báo tin về thì ông mới sợ đến tay chân bủn rủn.
Nhị phẩm võ quan, tướng quân triều đình.
Ngô Hành mỉa mai:”Tri huyện đại nhân đến tìm ta có chuyện gì? Nghe nói bà cô của ngươi đang nằm liệt giường, ngươi còn tâm trí đến bái kiến ta?”
Tri huyện:”…” Còn không phải bị ngài đạp đến liệt giường sao?
Tri huyện là người biết thời thế, lần này đến là muốn thương lượng với Ngô Hành. Ngô Hành bật cười:”Đây là chuyện nhà của A Mãn, ngươi muốn thương lượng thì nên thương lượng với nàng.”
Nói như thế, đại khái là không muốn thương lượng.
Trải qua nhiều chuyện, A Mãn Nương không phải là bánh bao nhỏ, mặc cho người ta nắn bóp tùy ý. A Mãn Nương chọn một ngày lành bóc mộ của Tùng Tiểu Đào, lấy tro cốt của con bé mang đi.
Nơi này chứa đầy đau thương, đem theo con bé lên kinh thành coi như cùng bà bắt đầu cuộc đời mới.
Chuyện của Tùng gia, tuy bà không nói gì nhưng Ngô Hành đã hành động.
Tùng Tiến đi theo người ta làm ăn, thực chất là buôn hàng lậu, hắn tưởng dựa vào biểu đệ làm tri huyện có thể một tay che trời nhưng rất nhanh bị người ta đào ra chứng cứ. Sau khi Tùng Tiến vào nhà lao, lão phu nhân vẫn luôn nằm liệt trên giường, kế thất của Tùng Tiến thấy trong nhà tiêu tán chẳng còn bao nhiêu liền gom số tài sản còn lại bỏ trốn theo nhân tình.
Tùng Tiến bị phán lưu đày, đày đến tận phía Nam xa xôi. Tri huyện đại nhân may mắn hơn, chỉ phạt một năm bổng lộc nhưng đã đủ khiến cho nhà ông ta lâm vào cảnh thiếu túng.
Tùng lão phu nhân nằm liệt giường, chỉ chờ ngày chết, anh em nhà họ Tùng nhìn thấy mẹ già không ai muốn nuôi liền để bà ta cứ thế tự sinh tự diệt.
Một tháng sau đó, Tùng lão phu nhân không phải bị bệnh mà chết, mà bị đám con cái trong nhà bỏ đói đến chết.
Chỉ mới hai tháng, mọi thứ thay đổi nhiều vô kể. Nghe thấy tin đám con trai của Tùng gia còn đang tranh chấp chuyện làm đám tang cho mẫu thân của họ, Trúc Mãn chỉ cười giễu trong lòng.
Tìm xong số dược liệu, Trúc Mãn giao lại Trúc phủ cho một người họ hàng. Bà đem theo tro cốt của con gái, cùng Ngô Hành hồi kinh.
Ngô Hành tìm được viên mộ rất đẹp ở kinh thành, vị trí có hoa có gió. An táng xong Tùng Tiểu Đào, A Mãn Nương mới thấy lòng mình nhẹ hơn.
Tháng tiếp theo, Ngô Hành cùng Kỵ Miên Vương lên đường đến Tây Bình dẹp loạn. Gió ngựa hí một vùng trời, A Mãn Nương tiễn ông ấy ở cổng thành, bà đưa cho Ngô Hành một túi thơm.
Ngụ ý, tấm lòng của mình đã trao cho ông ấy.
“Ta mong chàng bình an.”
Ngô tướng quân bật cười:”Ta đương nhiên phải bình an.”
Để trở về cưới nàng.
Đương nhiên câu sau Ngô tướng quân không dám nói, chỉ âm thầm đối đáp với chính mình.
Ngô tướng quân ra trận, hoàng cung cứ thế yên bình trôi qua.
A Mãn Nương bắt mạch cho long thai, chẩn ra mạch đập lại là nam hài. Hoàng thượng nghe xong rầu rĩ không thể tả, ôm hoàng hậu ấm ức khóc thành tiếng.
“Trẫm đã chuẩn bị tên cho nữ nhi của chúng ta rồi. Nàng nghe xem, Bảo Bảo, Bảo Ái, Bảo Châu, Trân Bảo, Bảo…”
Triều Thanh Diên thở dài, lăn qua một góc đọc thoại bản:”Tiểu Hàm, chàng ồn quá.”
Chu Chính Hàm ư một tiếng, dính sát vào người thê tử:”Thanh Diên, nàng không hiểu đâu. Thê tử Phùng Điệt vừa mới sinh nữ nhi, hắn vui đến mức ngày nào cũng kể cho ta nghe nữ nhi của hắn cười lên đáng yêu thế nào, gọi phụ thân dễ nghe biết bao nhiêu.”
“Chỉ mới sinh làm sao biết gọi phụ thân được. Rõ ràng Phùng Điệt gạt chàng.”
Triều Thanh Diên xoa bụng:”Chàng thích nghe gọi phụ thân đến vậy, thì kêu A Hoàng gọi chàng nhiều thêm một chút.”
“Không giống…”
Tiểu thái tử gia nằm lăn lóc bên cạnh tự chơi, sau đó nghe thấy mẫu hậu nhắc đến mình lập tức ê â bò qua. Triều Thanh Diên nhìn thấy con trai tấn công tới, lập tức dang tay tóm lấy Hoắc Hoàng, mẫu tử cười thành tiếng.
Chu Chính Hàm nhìn đôi mẫu tử đang đùa giỡn trong vòng tay mình, trong lòng mềm nhũn.
Hừm, nam hài thì nam hài, đều là Thanh Diên sinh cho ta.
Ta thương tất!
………………