Chương 6: Thăm dò
Nửa tháng trôi qua
Mấy người đàn ông trên người mặc trang phục dân phòng ngồi trên băng ghế gỗ dài cũ nhỏ uống trà đá trước cửa ủy ban xã nói chuyện tầm phào, trên đầu là tấm bạt cũ được dựng tạm bợ, bà bán trà đá phe phẩy chiếc quạt cũ đuổi đám ruồi trên sạp hàng, bên ngoài cái nắng chói chang khiến người ta nhịn không được nhíu mày mệt mỏi. Người đàn ông cao gầy nhấp một ngụm trà đá mát lạnh khẽ khà một tiếng sảng khoái cảm thán, rồi quay đầu nhìn ba người anh em của mình nói:
– Trời vào thu ròi mà vẫn nóng quá, sắp đến Trung Thu bọn thanh niên choai choai hay đi chơi phá phách lắm đấy. Tối nay đến ai đi tuần?
– Tối này tới phiên em với anh Nam. Bọn trẻ con bây giờ nghịch thật, đi đường cứ gào lên như lợn chọc tiết không ra thể thống gì.
– Các cậu phải để ý đấy, dạo này người dân ca thán nhiều lắm.
Người đàn ông lên tiếng nhắc nhở hai thanh niên trẻ, Nam ngồi bên cạnh nghe vậy cũng gật gù cười đồng ý:
– Mấy hôm nay thôi, bọn trẻ con ấy mà.
– Biết là thế nhưng các cậu cũng phải để ý vào.
– Vâng.
Sơn cúi đầu không tham gia vào câu chuyện của họ, vóc người cao lớn thu lại ngồi một góc, trên tay cầm cốc trà đá màu vàng nhạt, thành cốc đọng lại một vài giọt nước to như hạt đậu, hắn hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vật thể trong tay một cách vô hồn. Nam khẽ huých người hắn cười nói:
– Anh Sơn, anh nghĩ gì đấy? Tối này anh phải trực ở trường không?
Sơn ngẩng đầu nhìn Nam, hắn nhếch môi cười nói:
– Tối này à? Có chứ.
– Tuần này anh trực đêm nhỉ, vậy sang tuần đến lượt anh đi tuần quanh khu tối nhé.
– Được.
Sơn nhàn nhạt trả lời, trong đầu hắn lúc này chẳng có tí hứng thú nào đối với câu chuyện của Nam, hắn còn đang bận nghĩ đến một chuyện khác. Đúng lúc này, tiếng xe máy từ xa chạy lại, Hoàng chạy trên chiếc xe máy Dream cũ vào thẳng bên trong ủy ban xã, Sơn nhìn theo anh ta ánh mắt sáng lên kì lạ. Nam cũng nhìn Hoàng sau đó nhịn không được hỏi những người còn lại:
– Cảnh sát Hoàng lại đến kìa, vụ án của cô giáo kia xem chừng vẫn chưa có tiến triển gì.
– Không trách được, đến một dấu tay còn chẳng có, chỉ tìm được một cái xác xe dưới hồ thì làm được gì.
Người đàn ông gầy gò cảm thán nói. Vụ án xảy ra ở xã bọn họ, bản thân là trưởng đội dân phòng người đàn ông cũng biết được đôi chút, Sơn nhìn anh ta khác hẳn khi nãy, trong mắt hắn dường như giấu diếm một tia hứng thú hỏi:
– Anh Đại, vụ án vẫn chưa có tiến triển gì sao?
– Vẫn chưa. Mấy anh công an thỉnh thoảng lại ghé qua đây nhưng vẫn chưa có tiến triển gì. Tên hung thủ này cũng giỏi đấy, làm sạch sẽ thật, không biết bao giờ mới tìm ra hắn. Mà không phải cậu cũng là nhân chứng sao?
Người đàn ông tên Đại hướng Sơn hỏi, Sơn mỉm cười kì lạ nhìn anh ta thoải mái trả lời:
– Họ chỉ gọi em tới lấy lời khai 2 lần, em biết sao trả lời vậy xong rồi thả em về đâu có ai rảnh kể cho em về vụ án chứ. Em còn không biết nhiều bằng anh đâu.
– Cậu nói cũng đúng. Mà nói ra thì cũng tội, cô gái này số cũng khổ sắp làm đám cưới rồi còn bị hại, người nhà ngất lên ngất xuống, đến giờ vẫn chưa tìm được đầu của cô ấy đâu.
Đại một tay cầm cốc trà đá một tay cầm điếu thuốc lá cảm thán, khói thuốc từ mũi anh ta phả ra tạo thành một màn sương mỏng, đôi mắt nhìn về phía xa tựa như thương tiếc cho số phận của cô gái anh đang nói đến. Tròng mắt Sơn hơi tối lại, hắn nhếch môi nở một nụ cười như có như không. Nam thở dài nói:
– Đúng là đáng thương mà, nghe bảo hơn em có mấy tuổi. Chết trẻ quá. Mà giảng viên trường anh Sơn đang làm này đúng không?
– Ừm.
– Thật vậy. Cậu biết cô gái ấy à?
Đáp lại câu hỏi của Đại là một cái gật đầu cùng nụ cười của Sơn, anh ta nhận được câu trả lời xác nhận thì hơi lùi lại tiếp tục cảm thán:
– Thật trùng hợp mà.
– Hóa ra anh Sơn cũng làm việc tại trường đại học M sao?
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía bên trái mấy người họ, mấy người đàn ông nghiêng người nhìn sang trong đó có Sơn. Hoàng mỉm cười tự nhiên ngồi xuống bên cạnh họ, rồi nói với bà cô bán hàng:
– Bà cho cháu một cốc trà đá ạ.
Đại nhìn Hoàng mỉm cười nhiệt tình chào hỏi:
– Cảnh sát Hoàng đấy à.
– Chào anh Đại, chào mọi người. Thấy mấy anh em ngồi uống nước vui vẻ quá nên ghé vào ngồi cùng. Giấy tờ bên trong đợi lâu quá.
Hoàng vừa cười vừa uống một ngụm trà đá, nước mát lạnh làm anh thoải mái. Sơn mỉm cười nhìn anh ấy không nói gì, Nam lên tiếng hỏi:
– Anh Hoàng lại đến vì vụ án sao? Có tiến triển gì chưa anh?
Sơn nghe câu hỏi trong mắt khẽ lóe sáng nhưng ngay sau đó trở lại bình thường, hắn ta nhấp một ngụm trà đá tiếp tục im lặng. Hoàng chỉ cười không nói gì, chuyện vụ án cần được bảo mật. Nam dường như biết bản thân bồng bột đành cười trừ, Đại liền hòa hoãn bầu không khí bằng một vài câu chuyện nhạt nhẽo. Hoàng đột nhiên hướng Sơn cười nói:
– Anh cũng làm tại trường đại học M sao?
– Tôi là bảo vệ ở đó.
– Thật trùng hợp, vậy mà mấy lần tôi đến đại học M mà không gặp anh.
Hoàng cười nói, ánh mắt nhìn Sơn cũng mang theo ý cười quan sát. Sơn nhìn thẳng anh, gương mặt thô kệch nở nụ cười vô hại giống như thường ngày vô tâm nói:
– Vậy chắc anh đến đều không đúng ca tôi trực rồi mà đại học M cũng rất rộng.
– Đúng vậy, thật không có duyên.
Sơn nghe lời anh nói cũng không phản bác chỉ cười, hắn ta đột nhiên đổi chủ đề nói:
– Chuyện của cô Lan thực sự là mất mát lớn đối với đại học M, không biết vụ án của cô ấy có tiến triển gì không?
Đối mặt với ánh mắt của Hoàng, Sơn cười một cách thản nhiên nói:
– Cô ấy thực sự được nhiều người yêu quý, tôi cũng là một trong số đó. Cảnh sát Hoàng, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cùng đã nửa tháng trôi qua rồi.
Hoàng nhìn động tác của hắn, Sơn rút bao thuốc lá rẻ tiền từ trong túi áo thuần thục châm lửa rít vào một hơi sau đó nhả khói, môi hơi mím lại khiến cho điểu thuốc hơi động, ngón tay thô của hắn kẹp lấy điếu thuốc khỏi miệng nghiêng đầu nhìn anh thở dài nói. Nhìn qua thực sự những lời vừa rồi chỉ là thuận tiện hỏi cho có, cảm giác có chút kì lạ nhưng lại không giống khiến Hoàng thoáng nhíu mày, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
– Trên xe của cô ấy tìm thấy một huy hiện nhỏ của trưởng đại học M, nghe nói trường anh không lâu trước đây tổ chức sự kiện, huy hiệu đó người trong trường đều có nhỉ.
Sơn nghe Hoàng nói thì động tác thoáng ngừng lại rồi quay đầu nhìn anh, từ trong ánh mắt Hoàng hắn nhìn ra được một tia thăm dò, Sơn mỉm cười lấy từ trong túi áo ra một huy hiệu nhỏ nói:
– Đúng là có chuyện này. Anh Hoàng đang nói đến huy hiệu này đúng không? Người ở trường đại học đều có.
– Ồ, đúng là huy hiệu này rồi.
Hoàng nhìn huy hiệu nhỏ trong tay Sơn nghiêng đầu cười trả lời. Chiếc huy hiệu nhỏ in hình logo của trường đại học M nhỏ hơn ngón tay cái một chút, hình dáng điển hình giống như mọi huy hiệu khác, quả thực giống hệt với cái được tìm thấy trong chiếc xe của Lan. Hoàng đưa tay nhận lấy huy hiệu nhỏ ngắm nhìn nó một cách cẩn thận, không có dấu vết nào đặc biệt. Sơn nhìn động tác của anh trong ánh mắt cất giấu nụ cười trào phúng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường:
– Vậy từ huy hiệu này có thể điều tra được gì không? Hy vọng có thể sớm tìm ra công lí cho cô Lan.
Hoảng chỉ cười không trả lời Sơn, anh uống nốt cốc trà đá dở dang liền đứng dậy trả tiền cho bà bán nước rồi vỗ vai Sơn:
– Thôi anh em ngồi uống nước nhé, tôi vào trong trước, nãy giờ nói chuyện chắc giấy tờ cũng xong rồi.
– Vâng, chào anh Hoàng nhé.
– Chào mọi người.
Sơn nhìn theo bóng lưng người cảnh sát đi khuất nụ cười trên môi dần nhạt, hắn làm như không có chuyện gì tiếp tục nói chuyện với mấy người bạn dân phòng. Ánh nắng bên ngoài vẫn chói chang vô cùng gắt, không khí oi bức khiến cơ thể nóng nực không ngừng tiết mồ hôi, cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trong chiếc điện thoại cũ Sơn lau đi giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán rồi đứng dậy chào hỏi mấy người rồi rời khỏi ủy ban phường. Chiếc xe cũ lao nhanh trên đường đi về phía đại học M.