Chương 3: Tội ác
Nửa tháng sau
Tiếng chuông hết tiết vang lên, khác với những sinh viên năm đầu, sinh viên năm cuối hối hả cất sách vở rời khỏi phòng học, bọn họ bận rộn đến doanh nghiệp thực tập, bận rộn đi làm thêm, lại có người vội vã làm luận văn tốt nghiệp; họ phải tranh thủ từng phút một để sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống sắp tới. Lan vừa mang theo giáo trình rời khỏi phòng học thì một nam sinh bước đến. Cậu ta có dáng người gầy gò, nhưng đôi mặt đặc biệt sáng, cậu nhìn cô lễ phép nói:
– Cô Lan, có một số vấn đề trong luận văn tốt nghiệp em cảm thấy chưa ổn lắm, cô có thể giúp em xem và cho ý kiến được không ạ?
– Được chứ. Đem luận văn của em đến văn phòng gặp cô.
– Vâng ạ.
Nam sinh vui vẻ cúi đầu chào Lan rồi chạy về phía chỗ của mình, Lan nhìn thoáng qua về phía cậu ấy rồi mỉm cười đi về phía văn phòng của mình tại tòa nhà bên cạnh. Vừa đi vừa nhấc điện thoại gọi cho bạn trai:
– Anh à, hôm nay chắc em về muộn một chút, em phải chỉnh luận văn cho sinh viên.
– Vậy có cần anh đến đón em không?
– Không cần đâu. Hôm nay em đi xe đến trường.
Buổi tối
Sơn cầm theo đèn pin đi trực quanh trường, ánh đèn tạo nên một chấm sáng lay lắt di chuyển phía trước hắn. Khu vực văn phòng giáo viên vẫn còn sáng đèn hắn ta liền đi qua đó. Bên trong văn phòng, Lan cùng nam sinh đang thảo luận về luận văn tốt nghiệp của cậu ta. Sơn đứng ở bên ngoài âm thầm nghe hai người họ thảo luận. Nam sinh nói với giọng áy náy:
– Cô Lan, em cảm ơn cô đã giúp em sửa luận văn ạ.
– Không có gì đâu. Em là sinh viên của cô, cô hy vọng em sẽ có một bài luận tốt nhất để tốt nghiệp.
Lan mỉm cười nhìn nam sinh, gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn vô cùng nổi bật, Sơn say mê nhìn gương mặt đó trong lòng nảy sinh ham muốn mãnh liệt. Lát sau, nam sinh lại lên tiếng có điều lần này giọng cậu ta có vẻ nhỏ hơn, trong giọng nói âm thầm còn mang theo ngại ngùng:
– Cô Lan, nghe nói cô sắp kết hôn ạ?
– Ừ, lễ cưới được tổ chức sau hai tuần nữa.
Lan vừa cười vừa đưa tay chỉnh dòng chữ trên máy tính, nam sinh nghe được giọng cô cũng cười nói:
– Mấy đứa trong lớp bàn luận chuyện này sôi nổi lắm đó cô. Bọn em đều tò mò về chú rể, cô và chồng chưa cưới quen nhau lâu chưa ạ?
– Mấy đứa các em thật lắm chuyện quá.
Lan ngoài miệng than trách nhưng vẫn trả lời.
– Cô và anh ấy quen nhau từ nhỏ rồi, bố mẹ hai nhà là bạn thân.
Lan vừa cười vừa nói, nhắc đến chồng chưa cưới trong mắt cô hiện lên ý cười ngọt ngào cùng tình yêu nồng thắm khác hẳn thường ngày, vừa nhìn liền có thể nhận ra tình cảm của hai người rất tốt, nam sinh nhìn cô rồi tiếp tục sửa luận văn. Bên ngoài, Sơn âm thầm nghe hết mọi thứ, cảm xúc đen tối trong lòng lần nữa dâng lên, hai mắt nhìn Lan đầy vẻ chiếm hữu. Sơn âm thầm rời khỏi tòa nhà đi về phía bãi đỗ xe.
Khoảng 9 giờ mười lăm phút tối
Lan xoa cổ ngẩng đầu nhìn nam sinh cười nói:
– Cô nghĩ luận văn của em ổn rồi đó.
– Em cảm ơn cô nhiều ạ.
– Không có gì đâu. Cũng muộn rồi, về thôi em.
Lan cười nói rồi cùng nam sinh khóa cửa rồi rời khỏi tòa nhà. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có một vài ánh đèn từ hành lang những tòa nhà gần đó. Lan cùng nam sinh đi về phía bãi đỗ xe. Nam sinh ngồi trên chiếc xe điện cũ nhìn Lan lễ phép:
– Cô Lan, tạm biệt cô. Cô về cẩn thận ạ.
– Em cũng vậy. Tạm biệt.
Lan nhìn chiếc xe điện rời khỏi mới lái xe rời khỏi trường. Ở một góc tối, Sơn đưa mắt nhìn theo bóng chiếc ô tô biến mất cười lạnh lùng. Hắn lấy điện thoại, trong đêm tối giọng hắn lạnh lẽo một cách kì lạ:
– Chú Thường, cháu Sơn đây, cháu đau bụng quá, chú trực giúp cháu được không ạ? _ Sơn đổi giọng yếu ớt nói.
* * *
– Vâng, ngày mai cháu trực thay chú ạ.
* * *
– Cháu cảm ơn chú ạ.
Sơn cười rồi cúp điện thoại, bình tĩnh lấy xe đi về hướng chiếc ô tô vừa rời khỏi. Đi được khoảng hơn 3 km đúng như hắn đoán, chiếc xe của Lan dừng lại ở bên đường, cô nhíu mày nhìn chiếc ô tô đầy bất lực. Sơn trong lòng cười nhưng ngoài mặt tỏ vẻ quan tâm, hắn dừng xe cạnh cô, hỏi:.
Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
– Cô Lan, cô làm gì ở đây giờ này vậy?
– Ai vậy?
Lan nghe thấy tiếng người gọi tên mình theo quán tính quay đầu lại. Chiếc xe máy cũ từ từ đi đến dừng cách cô ba bước chân, đèn xe sáng rực chiếu thẳng vào cô khiến cô nhịn không được nhíu mày vì chói mắt. Một tay che mặt, đợi Sơn đến gần cô mới nhìn rõ gương mặt hắn ta, là người quen, trong lòng thở phào một hơi, đêm khuya thanh vắng cô không hy vọng gặp được người lạ trong tình huống này. Sơn nhìn cô cười hiền lành:
– Tôi, Sơn bảo vệ đây. Tôi vừa trực về thì thấy cô.
– Muộn như vậy?
Lan nhìn hắn ta nghi vấn, theo cô biết ca làm sáng đáng lẽ phải kết thúc từ 6 giờ chiều rồi mà ca tối không phải vẫn đang trong thời gian làm việc sao. Giống như nhìn thấu suy nghỉ của cô, Sơn cười nói:
– Hôm nay tôi trực ca sáng, ca tối là chú Thường trực nhưng chú ấy có việc đến muộn bảo tôi trực hộ chú ấy đến giờ mới về.
– Ra vậy. Anh vất vả rồi.
Lan cười nhìn hắn ta trong lòng không mảy may nghi ngờ gì, cô lại nhìn về phía chiếc xe. Trong lúc cô còn đang phân vân không biết nên gọi lại cho bạn trai hay không thì giọng nói khàn khàn của Sơn truyền đến từ bên cạnh. Không biết từ bao giờ hắn ta đã đi đến sát cạnh cô, dáng người cao lớn của hắn gần như che kín ánh đèn đường, Lan bị vây dưới bóng của hắn, một mảnh tối đen như mực. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, theo bản năng đứng cách xa Sơn, hắn nhìn động tác của cô trong mắt hiện rõ vẻ không vui nhưng vì trời tối nên Lan không nhìn thấy. Hắn ta nói:
– Xe của cô hỏng à? Để tôi xem giúp cô.
– Không cần đâu. Tôi gọi cho bạn trai rồi. Anh..
Sơn không nhìn cô chỉ cúi đầu mở nắp xe lên, giọng khàn khàn của hắn lần nữa truyền tới:
– Trước đầy tôi từng làm tại một xưởng sửa xe cũ nên đã từng sửa nhiều loại xe rồi, để tôi xem xem. Muộn rồi, chỗ này lại vắng vẻ, để tôi giúp cô.
Lan nhìn hắn ta rồi lại nhìn con đường vắng tanh. Trường đại học nằm ở ngoại thành, chỗ này cách khu dân cư tương đối xa, nhất là chỗ cô đang dừng xe là một con đường hai bên chỉ có cánh đồng rộng lớn vắng vẻ như không người. Trong đêm tối đối diện cô, người đàn ông đang im lặng sửa xe là người quen duy nhất của cô lúc này. Nhíu mày nhìn điện thoại không thể kết nối trên tay, Lan thở dài cúp điện thoại rồi nhìn Sơn nói:
– Vậy cảm ơn anh nha.
– Không có gì.
Một lát sau
Sơn ngẩng đầu nhìn Lan nói:
– Trên xe tôi để một cái túi, bên trong có dụng cụ sửa chữa tôi đem theo để trả bạn, cô lấy giúp tôi với.
Lan nhìn hai tay đen xì của hắn ta, gật đầu đi về phía chiếc xe máy cũ nhưng không hề biết rằng nguy hiểm đang rình rập. Sơn nhìn theo cô trong mắt hiện lên tia hưng phấn, hắn ta nhanh như cắt túm lấy cô gái vừa quay lưng đi, bịt chặt miệng cô bằng chiếc khăn tẩm thuốc, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô. Lan từ từ lịm đi trong tiếng nói âm lãnh của hắn:
– Lan, em là của anh. Chỉ có thể là của mình anh mà thôi.
Trong đêm tối chiếc xe ô tô lao nhanh về phía bìa rừng. Trên xe, gã đàn ông mỉm cười điên loạn nhìn cô gái đang hôn mê bên cạnh, trong ánh mắt hắn không che giấu vui sướng. Ánh trăng trốn vào trong mây, bầu trời u ám mang theo ẩm ướt, trong bóng tối mờ mờ bóng trắng lao vụt qua như một cơn gió khiến người ta dựng tóc gáy.
“Tách.. tách..”
Âm thanh gãy vụn của cành cây khô, người đàn ông ôm theo cô gái xinh đẹp từ từ đi về phía rừng sâu, thân hình cao lớn của hắn ôm trọn cô gái nhỏ nhắn, cánh tay trắng nõn buông thõng xuống, chân mang giày khẽ đung đưa để lộ ra cẳng chân trắng nõn, trông cô giống như một con búp bên xinh đẹp và ngoan ngoãn, yếu đuối không sức sống. Bóng dáng cao lớn của gã đặt cô xuống một tảng đá lạnh lẽo tương đối bằng phẳng, ngắm nghía gương mặt xinh đẹp, ngón tay thô ráp vuốt ve làn da non mịn, hắn nở một nụ cười thỏa mãn, cúi người hít lấy hít để hương thơm trên người cô, trên môi nở một nụ cười biến thái. Hắn nửa quỳ trên người cô, hai tay siết chặt, cô gái đang hôn mê theo bản năng dãy dụa, gương mặt từ từ đỏ bừng rồi tím ngắt cho đến khi tắt thở.
“Xoạt.. xoạt”
Âm thanh khóa kéo trong đêm đặc biệt rõ ràng, từng lớp vải trên người cô gái bị cởi bỏ trong ánh mắt hưng phấn của gã sát nhân, bàn tay hắn di chuyển một cách linh hoạt, âm thanh sung sướng của hắn khiến thú vật quanh đó cũng phải sợ hãi né tránh. Hắn, trong bóng tối lại làm ra chuyện kinh tởm với một xác chết.
Sáng sớm
Một người đàn ông dắt theo chú chó cưng chạy bộ dọc theo con sông. Gió từ lòng sông mang theo hơi nước mát mẻ, người đàn ông vừa nghe nhạc vừa chạy theo chú chó đằng trước một cách thư thái. Bỗng nhiên chú chó giống như phát hiện thứ gì chạy nhanh về phía trước, lao xuống đám cỏ rậm rạp bên đường. Người đàn ông nhìn chó cưng giật mình tháo tai nghe luôn miệng gọi tên chú chó:
– Bông! Bông! Quay lại đây. Mày làm gì vậy? Quay lại ngay.
Đáp lại âm thanh vội vã của người đàn ông là tiếng sủa liên tục của chú chó, cỏ cao gần như che lấp người nó chỉ có âm thanh của chú chó là không dừng lại. Người đàn ông nhíu mày nhìn đám cỏ rồi lại nhìn đôi giày trắng dưới chân, qua một lát vẫn quyết định bước xuống ven đường nơi con chó chạy qua mấy phút trước. Giọng anh ta mang theo bực bội:
– Bông, lại đây nhanh lên.
“Gâu, gâu..”