Chương 152 - Chương ngoại: xông vào
Cô gái nhỏ mệt mỏi nằm ở bên cạnh cậu. Lúc này mới cảm thấy hạ thân có phần đau nhói, cô khẽ rên một tiếng đưa tay xoa xoa lấy chiếc bụng.
Ngài anh hùng dường như cảm thấy áy náy, phân vân một chút rồi lên tiếng:
” Tiểu thư… xin lỗi”.
Tinh Nhi liếc mắt nhìn cậu một cái rồi bắt đầu đứng lên mặc lại quần áo, tiếp theo đó cô lấy chìa khoá ở trong chiếc tủ nhỏ rồi cởi khoá cho cậu.
Cổ tay Vũ Phong có hơi rướm máu, nhưng vết thương này đối với cậu chỉ như côn trùng cắn mà thôi, điều làm cho cậu lo lắng chính là vệt máu đỏ chói dính ở trên giường, cậu đứng lên rồi cũng mặc quần áo vào.
Cô gái nhỏ ngồi ở trên giường ngắm ngía móng tay thon dài của mình, nhàn nhạt hỏi:
” Xong việc rồi, phải đi sao?”.
Lúc này cậu thực sự muốn rời khỏi, nhưng đúng là làm như thế thì có chút quất ngựa truy phong, tình cảnh này nên trả lời thế nào đây?
Đêm đã muộn, ở lại phòng của tiểu thư đương nhiên không ổn.
Rời đi thì giống hệt như một kẻ khốn không muốn chịu trách nhiệm.
Vũ Phong thân hình to lớn nhưng đối diện với cô gái nhỏ hơn mình cả cái đầu thì đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng, môi của cậu mấp máy như muốn nói gì đó, còn chưa kịp thì bên ngoài liền vang lên âm thanh vô cùng lớn kèm theo tiếng đập cửa:
” Mau mở cửa! Đúng là khốn kiếp, ở trong nhà ta mà dám ra tay với con gái của ta, hôm nay ta sẽ lột da lóc xương ngươi!!!”.
Là giọng nói của công tước.
Tình hình trước mắt thực sự không thể chối cãi, làm thì cũng đã làm mất rồi, nếu như cậu bảo với công tước rằng tiểu thư chính là người bày ra kế hoạch lừa cậu vào tròng thì ai mà tin được?
Bản thân cậu cũng chẳng tin nữa là.
Một cô gái cao quý lại không thiếu người theo đuổi, hà tất phải vì một kẻ xuất thân bần hàn như cậu mà làm việc mất mặt.
Vũ Phong đảo mắt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở trên giường, gương mặt có chút mệt mỏi sau cuộc chơi đùa kích thích nhưng đa phần có thể thấy rõ cô bình chân như vại, hoàn toàn không lo sợ hay căng thẳng ngay cả khi vang lên tiếng thét của ngài công tước.
Ba Lạc Bá Tư không thấy cửa mở ra, điên tiết mà lớn tiếng:
” Mang đao ra đây, phá cửa”.
Lúc này, Tinh Nhi mới chậm rãi đứng lên, nếu nói cho đúng thì cô khoan thai đi về phía cửa rồi nhỏ nhẹ nói:
” Cha”.
Nghe thấy giọng nói của con gái, cơn điên trong lòng Ba Lạc Bá Tư giảm mạnh, hắn cảm thấy nhẹ nhõm rồi tiếp tục nói:
” Con gái ngoan, mở cửa cho cha”.
Tinh Nhi nhìn về phía cậu thiếu niên đang đứng cách mình không xa, ánh mắt của cô có chút trông chờ, dường như đang nhìn thử xem cậu dự định sẽ làm gì.
Vũ Phong cũng nhìn cô, tiếp theo cậu tiến đến cửa rồi đưa tay cầm nắm cửa, vặn nhẹ, cửa mở ra.
Suốt quá trình, Tinh Nhi nhìn cậu không chớp mắt, gương mặt mỹ miều mang theo bình tĩnh nhưng trong lòng khá bất ngờ, cô biết cậu không phải kẻ hèn nhát, có điều lại không nghĩ cậu sẽ dám mở cửa, dù sao đi nữa thì người bên ngoài là cha của cô nha.
Cửa được mở ra, Ba Lạc Bá Tư nhìn thấy người đối diện không phải con gái yêu quý mà lại là Vũ Phong thì nắm đấm nhanh chóng vung đến giáng thẳng lên một bên má của cậu.
Công tước đã có tuổi nhưng sức khoẻ vẫn còn rất tốt, nắm đấm khiến cho Vũ Phong chuếnh choáng lui về sau vài cái,
Tinh Nhi nhìn thấy thu liễm nét mặt hờ hững với thế gian mà hốt hoảng đỡ lấy cậu:
” Phong!”.
Nhìn thấy khoé môi của cậu xuất hiện dòng máu đỏ tươi chói mắt, cô liền xoay sang mang thoe oán trách chất vấn:
” Cha, sao cha lại ra tay nặng thế?!”.
” Con còn bênh? Đêm hôm ở trong phòng con, dù không có làm ra chuyện gì thì ta cũng sẽ không tha đâu, như thế này là còn nhẹ đấy”.
Phương châm của Ba Lạc Bá Tư trước nay không đổi, đấm vài cái trước rồi tính.
Tinh Nhi lo lắng nhìn Vũ Phong, đưa tay lau đi vết mau nơi khoé miệng của cậu.