Chương 227 Không cho phép nhìn!
Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm, yên lặng một chút, thấp giọng nói:
– Nếu như liên quan tới tỷ phu, mẫu thân vẫn đừng nói nữa… Vi Mặc biết nên làm như thế nào.
– Thật ra mẫu thân…
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, còn muốn lên tiếng, Tần Vi Mặc nhìn về phía nàng, nói khẽ:
– Mẫu thân, ngài yên tâm, Vi Mặc sẽ không làm chuyện vi phạm lễ nghi đạo đức.
Dừng một chút, nàng lại cúi đầu, lẩm bẩm:
– Vi Mặc không quan trọng, nhưng không thể hại tỷ phu… Vi Mặc biết, tỷ phu nhất định không phải vật trong ao, một ngày nào đó, hắn sẽ rời khỏi nơi này…
Nói đến đây, nàng đột nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn:
– Mẫu thân, Vi Mặc hi vọng đến lúc đó, ngài không nên làm khó tỷ phu. Hắn nếu… Nếu muốn rời khỏi, cứ cho hắn rời khỏi đi… Tần phủ chúng ta… Không xứng với hắn.
Tống Như Nguyệt nhăn mày, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói điều gì, trong đầu nghĩ tới hai bài từ đêm nay, và những bài trước đó, lại nghĩ đến vẻ mặt kích động của vị lão giả làm giám khảo kia…
Sau một lúc lâu.
Mới quay mặt chỗ khác, nhẹ gật đầu, nói:
– Được, mẫu thân đáp ứng ngươi.
Ngoài cửa sổ.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau xe ngựa, trong lòng âm thầm nghĩ chuyện đêm nay.
Chút nữa trở về, hắn quyết định thần hồn xuất khiếu, lại trở về bên bờ sông xem một chút.
Nếu như nhìn thấy hồn phách những người kia, tự nhiên muốn giết người diệt hồn, diệt cỏ tận gốc, tuyệt không cho đối phương lưu lại nhân gian càn quấy hoặc là cơ hội đầu thai!
Thế gian này người tài ba dị sự quá nhiều, ai có thể cam đoan những người kia có thể đột nhiên lại mở miệng hay không?
Cùng lúc đó.
Trong Tần phủ, hậu hoa viên “Linh Thiền Nguyệt cung”.
Thân ảnh tuyết trắng ngồi trong lương đình không nhúc nhích thật lâu kia, rốt cục ánh mắt khẽ động, ngẩng đầu lên, trên thân váy áo tuyết trắng không gió mà bay, bồng bềnh như tiên.
Bách Linh và Hạ Thiền canh giữ bên cạnh, tựa hồ cảm nhận được cái gì, lập tức bước nhanh tới.
Bách Linh đi vào trong đình, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương nói:
– Tiểu thư, thế nào? Đột phá?
Thân ảnh tuyết trắng kia nhìn qua hồ nước ngoài đình, vẻ mặt thản nhiên.
Sau một lúc lâu, mới khẽ gật đầu:
– Ừm.
Vừa nghe lời này, Bách Linh đầu tiên là sững sờ, lập tức nhảy cẫng reo hò, vô cùng kích động.
Ngay cả Hạ Thiền bên cạnh, vẻ mặt cũng hơi động.
Bách Linh hưng phấn một trận, lại nghi ngờ nói:
– Tiểu thư, làm sao người làm được? Lẽ ra không có linh dịch kia, không có những thứ kia, người hẳn sẽ kẹt ở cảnh giới này rất nhiều năm, thậm chí không có cách nào đột phá. Người không phải đã từ bỏ sao đột nhiên lại đột phá? Đây cũng đúng là không thể ngờ đi!
Lập tức đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên:
– Tiểu thư, người có phải hay không đột nhiên đạt có được kỳ ngộ? Hoặc là, gặp vị thần hồn tiền bối kia giúp ngài?
Thân ảnh tuyết trắng nhìn qua trong hồ nước lẳng lặng trăng sáng, yên lặng một hồi, giống như trả lời nàng, lại giống là tại tự nói, thấp giọng thì thào:
– Tiền bối?
Có lẽ vậy.
Bách Linh vẻ mặt tràn đầy vui mừng, không dám quấy rầy nữa nàng, quay đầu nháy nháy mắt với thiếu nữ lạnh lùng ngoài đình, thấp giọng nói:
– Thiền Thiền, tối nay là ngày đại hỉ, tiểu thư đột phá, chúng ta chúc mừng thế nào?
– Không bằng… Đi tìm cô gia chơi đi? Có được hay không?
Hạ Thiền lạnh lùng nhìn nàng một cái, không để ý, quay người, đi tới dưới cây mai kia, ôm kiếm, lạnh như băng đứng đó.
Mai Hoa đã tàn lụi.
Nàng không tiếp tục múa kiếm, chỉ im lặng nhìn lá sen trong hồ nước phía trước, suy nghĩ xuất thần.
Đã trễ thế này…
Giờ Hợi.
Chúng nha hoàn hộ vệ vây quanh xe ngựa, chậm rãi dừng lại ở cửa Tần phủ.
Tống Như Nguyệt xuống xe trước, lạnh lùng nhìn người nào đó phía sau xe ngựa một chút, rồi tự mình nâng khuê nữ nhà mình xuống xe.
– Tỷ phu…
– Tỷ cái gì phu, đều đã trễ thế như vậy, còn tỷ phu tỷ phu không xấu hổ sao? Không cho phép kêu nữa!
– Mẫu thân… Ta chỉ là muốn gọi tỷ phu cùng vào phủ…
– Chính hắn không biết đi vào? Còn muốn ngươi gọi? Hắn không có chân cần ngươi vịn, hay không có mắt cần ngươi nhìn đường?
…
Tần Vi Mặc cúi đầu, không dám lên tiếng nữa, bị đỡ lấy bước lên bậc thang.
Đi đến bậc thang, nàng lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
– Không cho phép nhìn!
Tống Như Nguyệt lại mặt lạnh khẽ quát một tiếng.
Tần Vi Mặc mặt đỏ lên, cúi đầu đi vào phủ.
Lạc Thanh Chu yên lặng theo ở phía sau xa bốn, năm mét.
Vào phủ.
Đi tới cái bàn trên đường nhỏ lát đá xanh, Tần Vi Mặc đột nhiên lại nói:
– Mẫu thân, phụ thân ở đây sao? Ta có mấy câu muốn nói với người.
Tống Như Nguyệt nghe vậy khẽ giật mình:
– Lời gì? Nói với ta cũng được. Chắc lão gia vẫn chưa về.
Tần Vi Mặc yên lặng một chút, nói:
– Vậy ngày mai đi.
Tống Như Nguyệt vẻ mặt không thích:
– Sao hả? Còn có bí mật với ta? Chỉ có thể nói với phụ thân ngươi, không thể nói với ta?