Chương 226 Nhưng không ai nói rõ được.
May mà Tống Như Nguyệt sớm đi tới lối ra, đang xụ mặt chuẩn bị răn dạy tiểu khốn kiếp gan to bằng trời dám đụng tới khuê nữ của nàng kia, đột nhiên nghe được có người hô “Cháy rồi” , lập tức biến sắc, hoảng hốt vội nói:
– Đi! Mau đưa Vi Mặc ra ngoài!
Lạc Thanh Chu lập tức ôm eo nhỏ nhắn của Tần nhị tiểu thư, ôm toàn bộ thân thể mềm mại không xương của nàng đi, trực tiếp ra ngoài.
Tống Như Nguyệt theo ở phía sau, nhìn sững sờ, làm gì có thời gian nói nhảm, được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, vội vàng hấp tấp xông ra ngoài.
Mấy người bước nhanh đi đến bậc thang, vọt tới trên bờ, lúc này mới thở dài một hơi.
Đợi quay đầu nhìn về phía trên thuyền, sắc mặt đều biến.
Tầng thứ hai của thuyền hoa, chỗ mấy gian phòng, lửa lớn bốc lên rừng rực, khói đen nồng đậm, ngọn lửa dữ tợn, từ cửa sổ thông đỉnh thuyền xông ra!
Trên thuyền tất cả đều là tiếng thét chói tai của tân khách.
Đám người hoảng sợ bối rối, chen chúc chỗ lối ra.
Một vài người biết bơi, trực tiếp từ boong tàu nhảy xuống, bơi lên bờ.
Những hộ vệ và bọn hạ nhân, mắt thấy thế lửa đã không cách nào khống chế, đành phải bắt đầu bảo hộ người rút lui.
Bọn hắn vây quanh những quý nhân kia, cưỡng ép gạt đám người hỗn loạn, mở ra một con đường, để những quý nhân kia đi trước.
Lúc này, tự nhiên là mệnh những quý nhân kia quan trọng nhất.
Mạnh Vũ Lam cũng không đi trước, vẫn như cũ đứng ở trên thuyền hỗ trợ sơ tán đám người tán loạn khắp nơi.
Còn tốt, hai chiếc thuyền hoa đều bỏ neo gần bờ, cũng không lái vào giữa sông.
Rất nhiều người trực tiếp nhảy cầu.
Bên kia hộ vệ lập tức dựng lên càng nhiều bậc gỗ.
Không bao lâu, người trên thuyền đều an toàn lên bờ.
Mà lúc này, Mạnh Vũ Lam đang chen chúc cùng bọn hộ vệ, vẻ mặt nghiêm túc mà đi lên bờ.
Lúc này thuyền hoa khói đặc cuồn cuộn, hỏa diễm cuồn cuộn, toàn bộ bốc cháy.
Đặc biệt là tầng thứ hai, đã là một biển lửa.
Bên cạnh vốn ngừng lại một chiếc thuyền hoa khác, sợ bị tai họa, sớm đã rời xa.
Mạnh Vũ Lam sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng hỏi hộ vệ bên cạnh nói:
– Lầu hai còn có người sao?
Hộ vệ kia ấp úng, không dám trả lời.
Một hộ vệ khác nói:
– Đại tiểu thư, thuộc hạ vừa rồi lên đi qua, phía trên trống trơn, hẳn là không có người.
Mạnh Vũ Lam nhìn về phía hắn nói:
– Trong phòng đều nhìn sao? Có người nghỉ ngơi bên trong không?
Hộ vệ vẻ mặt đau khổ nói:
– Chỗ lửa cháy chính là một gian phòng. Lúc ấy thế lửa rất lớn, chúng ta đều không thể lại gần, cho nên…
Mạnh Vũ Lam mặt âm trầm, không nói thêm gì nữa.
– Cạch!
Hừng hực liệt hỏa, tầng thứ hai thuyền hoa đột nhiên bị đốt sụp đổ, rơi xuống biển, chỗ khác đều bị cháy lan.
Cả chiếc thuyền hoa vẫn cháy rực, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Bờ sông rất nhiều du khách nghe hỏi, tụ tập ở chỗ này quan sát, nghị luận ầm ĩ.
Rất nhiều người nhà giàu cười trên nỗi đau của người khác.
Đội tuần tra trong thành, cũng nghe nói chạy đến, hỏi thăm tình huống thương vong và nguyên nhân.
Nhưng không ai nói rõ được.
Lúc này, lão giả văn đàn đức cao vọng trọng kia, đứng ở bên bờ, bị đám người vây quanh, trong tay vẫn như cũ nắm thật chặt tấm giấy tuyên kia, ánh mắt nhìn qua thuyền hoa sắp bị đốt sạch, miệng vẫn như cũ lẩm bẩm bài “Thủy Điệu Ca Đầu”.
– Đi thôi.
Tống Như Nguyệt sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi, theo đám người rời khỏi.
Những người khác, cũng đều nghĩ mà sợ giải tán đi.
Ngồi ở trong xe ngựa.
Tống Như Nguyệt khôi phục cảm xúc, nhìn nữ nhi sắc mặt tái nhợt bên cạnh, thở dài một hơi nói:
– Vi Mặc, lần này là mẫu thân không đúng, thiếu chút nữa hại ngươi. Sau này… Vẫn là ở trong phòng đi, đừng ra ngoài, ai, bên ngoài quá nguy hiểm.
Tần Vi Mặc lại ho khan vài tiếng, siết chặt chiếc khăn nhuốm máu trong tay, cúi đầu, không nói gì.
Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua khăn tay trong tay nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng, vốn muốn răn dạy hai người, cũng nuốt trở vào, ôn nhu an ủi:
– Không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi thật tốt, đợi chút nữa mẫu thân lại để cho Châu nhi nấu chút thuốc, ngủ một đêm sẽ tốt.
Tần Vi Mặc trầm thấp lên tiếng.
Tống Như Nguyệt nhìn nàng, hai đầu lông mày tràn đầy lo lắng, không nói gì thêm.
Trong xe yên tĩnh.
Lại đi trong chốc lát, Tần Vi Mặc nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ, do dự một chút, vươn tay, xốc màn cửa lên, nhìn về phía ngoài.
Nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh kia.
Trong bầu trời đêm trăng sáng, ánh sao đầy trời.
Trong mặt trăng tròn trên cao kia, có một đạo bóng ma, mông lung, nhìn không rõ, không biết có phải hay không là thiên thượng cung khuyết, quỳnh lâu ngọc vũ mà tỷ phu viết…
Tống Như Nguyệt ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, lúc sắp về đến phủ, nhịn được nửa ngày, rốt cục nhịn không được nữa mở miệng nói:
– Vi Mặc, mẫu thân muốn nói với ngươi vài vấn đề, hi vọng ngươi có thể chăm chú nghe mẫu thân nói.