Chương 63 - Chương 63
Âm thanh hít thở nặng nề, tiếng sột soạt, tiếng nước chảy phát ra ngày
một rõ ràng từ phòng tắm phía cuối góc phòng. Chẳng biết có phải là anh
hay không nhưng từ nãy giờ cô gọi mãi mà chẳng ai lên tiếng cả.
– Thế Minh?
” cạch ”…..
Nhìn ” mỹ cảnh ” phía trong làm cô phải tròn mắt.
Lục Thế Minh cúc áo nửa kín nửa hở. Cả cơ thể ướt nhẹp ngồi vào bồn tắm đã
được xả đầy nước tựa vào thành bồn ngửa mặt lên hít thở nặng nề.
– Lục Thế Minh…. anh bị sao vậy. Nói em nghe…
Dùng hai tay bưng lấy gương mặt đỏ bừng ấy. Lúc này cô mới cảm thấy bất
thường. Bàn tay cô vốn không lạnh, cùng lắm chỉ có nước trong bồn mới
lạnh vậy mà tại sao anh lại nóng như thế. Rõ ràng khoảng thời gian anh
và cô tách nhau ra không hề lâu. Làm gì có bệnh nào lại đến nhanh như
thế chứ?
– Thế Minh, dậy… anh….ahhh
Gọi chưa được hết
câu, cô vội mở to mắt hốt hoảng. Đùa nhau sao? Cái triệu chứng, biểu
hiện rõ mồn một này không phải cô là người đã trải nghiệm qua rồi hay
sao? Đây rõ ràng là bị bỏ thuốc k..ích d..ục chứ sốt gì tầm này nữa.
Nhìn anh trán túa mồ hôi, cả cơ thể run rẩy cô không đành lòng lay lay anh dậy, miệng luôn gọi.
– Lục Thế Minh… nghe em nói không. Anh mau ra ngồi dậy đi. Em đưa anh đến bệnh viện, mau lên…
Nhìn anh cố hít thở một cách nặng nề, giọng cô vì lo lắng mà run run bảo.
– Ông xã, anh mau dậy đi. Anh như vậy sẽ bệnh mất…
Nghe giọng cô như sắp khóc, hắn cố mở đôi mắt nặng nhọc đã đỏ hoe của mình
ra nhìn vào cô. Người con gái này vậy mà lại tới gần hắn, hắn chỉ sợ bản thân không kiềm chế nổi mà làm cô bị thương. Nhưng nhìn vào đôi mắt
ngân ngấn nước kia làm lòng hắn như thắt lại.
Bảo bối của hắn vậy mà lại gọi hắn là ông xã còn khóc vì hắn nữa chứ.
Vui thì có vui nhưng hắn lại dặn lòng kiềm nén ánh mắt của cô khàn giọng đuổi đi.
– Giai Giai ngoan không khóc. Anh không sao cả, em đừng lo ra ngoài trước đi. Một lát anh liền khỏi mà…
Nhìn anh cố đẩy mình ra cô nhịn không được, giọt nước mắt lưng tròng nảy giờ cũng vì đó mà tràn khóe mi. Cô biết anh không muốn làm cô bị thương.
Nhưng nhìn anh như thế làm sao cô chịu được?
– Khỏi? Anh là bị trúng thuốc đấy. Thế Minh, nếu không để em giúp thì anh mau dậy chúng ta đi bệnh viện có được không anh?
Dùng đôi tay bị dộp da nhăn nheo vì ngâm nước đã lâu của mình bưng lấy mặt
cô, rung rung lau đi giọt lệ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, cất giọng khàn
khàn.
– Anh không thể.
– Vậy để em gọi cho bác sĩ?
– Hoắc Thành đi Mỹ dự lễ rồi. Anh không sao… em nghe lời anh ra ngoài đi.
” hah chết tiệc cái thuốc quái gì thế này ”
Trán đầy mồ hôi, tay lại cuộn chặt thành nắm đấm. Cô nhìn anh một cái, dang rộng vòng tay ôm cả thân trên của anh vào lòng.
– Nếu đã vậy… Thế Minh, hãy để em làm thuốc giải của anh đi.
Hắn biết mình sắp không xong, hắn đã nhịn đến cực hạn. Khi d.ục v.ọng bùng
lên, lí trí sẽ bị thiêu rụi… hắn sợ sẽ làm cô bị thương.
– Em ra ngoài đi… ưm….
Không để hắn nói hết câu, cô đã phủ đôi môi hồng nhuận của mình lên đôi môi
lạnh lùng của hắn. Nụ hôn ban đầu từ phản đối nhưng chưa quá hai giây
hắn đã chẳng còn lí trí mà giữ mình.
” ưm…”
Môi lưỡi
giao hoa, nụ hôn nồng cháy hơn bao giờ hết. Hắn hôn lâu, hôn sâu đến mức cô có cảm tưởng bản thân sẽ bị hắn nuốt vào bụng.
Khi thấy cô
đẩy mình ra do thiếu hơi hắn lúc này mới luyến tiếc thả tay ra để cô hít thở. Nhìn cô thở dốc sau nụ hôn khi nãy, hắn đỏ mắt nhìn cô.
Vì
hành động nãy giờ mà quần áo có chút sộc xệch. Tà váy sẻ sâu sắp bị vén
lên tận hông. Cổ áo trễ xuống làm thấp thó rãnh ngực sâu hoắm và đôi gò
b.ồng căng mọng trắng mịn như mời gọi hắn chăm sóc.
Lục Thế Minh
nghĩ hắn sắp kiềm nén đến sắp phát điên rồi. Phía dưới của hắn vì vậy mà sưng to phồng lên cả mảng lớn dưới đũng quần. Cổ họng nuốt khan ngụm
nước bọt.
Hắn vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận hương thơm từ người cô. Chiếc lưỡi không xương ” biến thái ” ngao du từ đôi tai nhạy cảm,
chiếc cổ thiên nga thon dài rồi đến trước ngực. Mỗi nơi đi qua đều để
lại dấu hôn đỏ ửng nổi bật trên làng da trắng muốt đến phát sáng ấy.
– …. ưm…. Thế Minh aaahh…
Bị anh bất ngờ tấn công, cô đau đến nổi nhăn mày. Nhìn vào ai kia đang
thỏa mãn gặm cắn xương quai xanh của cô mà hít hà làm cô không nhịn được mắng.
– Lục Thế Minh… sao lại cắn em, anh tuổi chó à?
Ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn cô rồi cười.
– Em đoán hay thật. Anh đúng là tuổi chó.
Tay anh nhẹ nhàng luồn ra phía sau nhanh gọn túm ngay khóa kéo một phát ăn
ngay. Bàn tay thoăn thoắt làm việc chăm chỉ nên trong tít tắt, cơ thể cô hoàn toàn tr.ần tr.ụi trước mắt anh chẳng một chút gì che đậy.
Nhìn cảnh xuân trước mặt mắt anh sắp hỏng ra vì mãi nhìn đăm đăm chẳng thèm
chớp. Trước cái nhìn như sói đói rình mòi kia của anh làm cô không rét
mà run. Trong vô thức vừa dùng tay che đi những điểm nhạy cảm vừa nhổm
người đứng dậy.
Khi nãy hùng hổ bao nhiêu bây giờ cô liền nhụt
chí bấy nhiêu. Cô nghĩ tốt hơn hết nên gọi bác sĩ đến đây thì hơn. Chỉ
cần nghĩ đến mỗi khi ” làm ” của anh thời gian đều kéo dài rất lâu đã
vậy dù không ít lần sử dụng và trải nghiệm sản phẩm nhưng nó có hơi vượt ngoài chỉ tiêu nên có chút khó khăn. Đã vậy khi xong cô lại rất mệt
nhưng bây giờ anh đang trúng thuốc, vật kia khi nãy chỉ nhìn sơ qua một
chút thôi nhưng theo cô hình như hôm nay… nó còn lớn hơn mọi ngày….
Chỉ mới nghĩ thôi cô đã túa mồ hôi lạnh. Không được, chạy là thượng sách.
Cô không muốn ch..ết trên giường đâu, như vậy rất khó coi.
Vừa
mới xoay lưng lại, chân vừa nhất lên thì phía sau liền có động tĩnh. Tay bị anh bắt lại, dồn ép cả cơ thể non mịn vào tường vừa nói.
– Em định chạy đi đâu?