Chương 20: Hành động
Các bạn khoa Y lớp 8 cũng nghe được chuyện Giang Kỳ “từ chối” Kiều Lộc, đều cảm thấy tiếc nuối, bọn họ đều cảm thấy Kiều Lộc và Giang Kỳ rất xứng đôi, cho dù là giá trị nhan sắc hay là tính cách, Kiều Lộc là công chúa nhỏ ngọt ngào, còn Giang Kỳ đẹp trai lạnh lùng, mức độ hợp nhau là một trăm phần trăm!
Mấy ngày nay, Kiều Lộc đến lớp bọn họ, mọi người nhìn thấy Giang Kỳ thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ của Kiều Lộc, còn cho là người bông hoa của núi cao như Giang Kỳ sắp bị cô gái ngọt ngào hái xuống, mọi người đều vui vẻ đẩy thuyền, chờ ngày ăn kẹo cưới của hai người.
Kết quả là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Kiều Lộc theo đuổi một tháng, ngay cả cách liên lạc mà Giang Kỳ cũng không cho người ta, hình ảnh hai người truyền nhau “tờ giấy nhỏ ” giống như là chưa từng xảy ra, như thể fan CP bọn họ tự nghĩ ra vậy…
Tóm lại là, không cho cách liên lạc, có lẽ là Giang Kỳ thật sự không để ý đến Kiều Lộc.
Theo lý thuyết, Giang Kỳ cũng “từ chối” rồi, đây cũng là chuyện của người ta, không nên bàn tán sau lưng, nhưng các bạn ở lớp 8 thật sự rất thích Kiều Lộc, bọn họ cũng đã tìm kiếm bài viết về Kiều Lộc trên diễn đàn của Đại học B, người giống như Kiều Lộc, đừng nói là Đại học B, ngay cả Học viện Điện Ảnh ở bên cạnh cũng bàn tán về cô.
Những bài viết kia đều nói về gia cảnh của Kiều Lộc, sau đó dựa trên thông tin từ “người quen của Kiều Lộc”, nói rằng tính cách của Kiều Lộc kiêu căng vô lễ, ví dụ điển hình cho bệnh công chúa, bảo mọi người đừng để vẻ ngoài ngây thơ của cô lừa.
Nhìn thấy những bài viết như vậy, các bạn lớp 8 đã nhiệt tình phản hồi.
Bọn họ mới là người quen của Kiều Lộc! Tiểu Kiều rất đáng yêu, tính cách của cô cũng rất tốt!
Vậy nên, khoảng thời gian Kiều Lộc không xuất hiện ở lớp 8 khoa Y nữa, mọi người nhắc đến Kiều Lộc nhiều hơn, không có việc gì thì mọi người tụ tập lại trò chuyện về Kiều Lộc, có vài người đã kết bạn WeChat với Kiều Lộc, lướt đến bài viết Kiều Lộc chơi đàn piano trong vòng bạn bè, mọi người cùng nhau thưởng thức buổi biểu diễn piano của công chúa, lúc đó, để tiện cho mọi người xem, còn chiếu lên màn hình chiếu của lớp học.
Trong đoạn video dài 30 giây, Kiều Lộc mặc chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen dài xóa xuống, những lọn tóc bên tai được kẹp lại bằng chiếc cài tóc bằng kim cương bạc, cô không đeo bất kỳ trang sức nào khác trên người, nhưng từ cách cô nâng tay nhấc chân, đều toát lên vẻ quý phái và tao nhã.
Cô ngồi trước đàn piano, ngón tay xinh đẹp của cô dạo chơi trên những phím đàn đen trắng, tạo ra những giai điệu đầy cuốn hút.
Đó là một bản nhạc piano rất ít được ưa chuộng, ở đây không có ai hiểu biết về âm nhạc, nếu như có chú thích tên bản nhạc trên trạng thái của Kiều Lộc trên vòng bạn bè, có lẽ không ai trong lớp 8 biết bài hát này tên gì.
Nhưng dù vậy, người nghe vẫn cảm nhận được sự buồn bã từ giai điệu chậm rãi truyền tải.
Như là một lời chia tay với quá khứ…
Như cách con người yêu cái đẹp, âm nhạc cũng vậy, mặc dù nghe không hiểu, nhưng khi nó có khả năng kích thích cảm xúc của bạn, bạn cũng sẽ cảm thấy nó đẹp đẽ.
Bản nhạc này có tên là “Hoàng hôn trên sông Seine.”
Đoạn video ba mươi giây được lặp đi lặp lại trong lớp học không biết bao nhiêu lần, mọi người đều đắm chìm vào trong đó, cho đến khi có người kêu lên, “Giang Kỳ!”
Người đứng trước bảng điều khiển âm nhạc phản ứng lại, nhanh chóng tắt video, sau đó gãi đầu nhìn Giang Kỳ cười hì hì, nhanh chóng về lại chỗ ngồi của mình
Mọi người vốn dĩ đang im lặng thưởng thức âm nhạc, giờ đây còn im lặng hơn gà, không ai dám lên tiếng.
Sau đó có người phải ứng lại, Giang Kỳ chỉ từ chối Kiều Lộc mà thôi, còn từ chối rất lịch sự, người ta cũng đâu có ghét Kiều Lộc đâu, sao bọn họ lại làm mọi thứ trở nên ngượng ngùng thế này, ôi chao! Đóan là Giang Kỳ đã ngượng vì phản ứng của bọn họ…
Nhưng mà, từ trước đến giờ Giang Kỳ vẫn luôn lạnh lùng, cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, bọn họ cũng không nhìn ra được là Giang Kỳ đang lúng túng hay xấu hổ.
Thế nên, các bạn lớp 8 đã tự tạo bầu không khí lúng túng cho mình, giờ học buổi sáng cũng ngượng ngùng trôi qua.
Đến giờ học buổi chiều, mọi người lại ồn ào như mọi ngày, hơn nữa buổi chiều Diệp Tử có đến, mọi người có thêm người để trêu đùa, cười cười nói nói với Diệp Tử trông rất vui vẻ.
Sau khi Kiều Lộc bị từ chối, hơn nửa tháng rồi Diệp Tử không đến, ở cùng bạn thân hay ở cùng bạn trai, Diệp Tử chọn bạn thân.
Kiều Lộc thật sự rất đau đầu, cô cảm thấy Diệp Tử đang làm quá lên, chỉ bị từ chối thôi mà, Giang Kỳ cũng chưa bao giờ đồng ý với cô, cũng chưa từng mập mờ với cô, anh vẫn luôn rất lịch sự, rất có chừng mực, nên là chuyện này cũng không được tính là thất tình, Diệp Tử không cần phải nghiêm túc như vậy.
“Lại nói nữa, Kiều Lộc tớ là kiểu người vì đàn ông mà khóc sướt mướt rồi uống say sao? Người theo đuổi tớ còn rất nhiều đấy, một Giang Kỳ mà thôi, không sao đâu.” Kiều Lộc nói với Diệp Tử.
Diệp Tử thấy cô thật sự không có chuyện gì, lạnh nhạt với bạn trai cả tuần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đến học cùng Lý Tư.
Tuy nhiên, cô cũng không quên nhiệm vụ mà Kiều Lộc đã giao cho cô.
Cô nhìn Giang Kỳ đang cúi đầu đọc sách, dưới ánh mắt khích lệ của Lý Tư, cô ngồi dịch sang trái một chút, đến khi còn cách Giang Kỳ một khoảng thì dừng lại.
Lúc này trong lớp còn rất nhiều người, Diệp Tử nhớ lời dặn dò của bạn thân mình, cô nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại nói với Giang Kỳ ở bên cạnh.
Cô nói nhỏ: “Lát nữa tan học nói chuyện với tôi một chút được không? Chỉ ba phút, tôi đứng ở cầu thang bên kia chờ cậu.”
Diệp Tử nói xong rồi đợi Giang Kỳ trả lời, một lúc lâu mà Giang Kỳ cũng không có động tĩnh gì, Diệp Tử thấy hơi phiền, cô quay lại gõ lên mặt bàn, “Này, đang nói chuyện với cậu đấy.”
Diệp Tử vẫn rất tức Giang Kỳ, Kiều Lộc nhà cô lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người khác từ chối, lại còn ở trước mặt mọi người!
Kiều đại công chúa để ý đến mặt mũi như nào chứ, nên theo quan điểm của Diệp Tử, Giang Kỳ thật sự rất quá đáng!
Thêm việc bây giờ Giang Kỳ không để ý đến cô, thái độ của cô không tốt nổi nữa.
Lúc này Giang Kỳ mới ngẩng đầu lên.
Diệp Tử cũng là một người u mê sắc đẹp, bản thân cô cũng bị khuôn mặt của Giang Kỳ làm cho lóa mắt, nhưng cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi mà thôi, gu của cô không phải là Giang Kỳ, nhưng cô không thể không thừa nhận, khí chất của Giang Kỳ rất đặc biệt, đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng khí chất lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách.
Anh nhìn cô, hỏi: “Cậu đang nói chuyện với tôi?”
Vẻ mặt anh hơi bối rối, Diệp Tử: “…”
Diệp Tử hơi đơ một chút, cô gật đầu, vốn dĩ định gọi Giang Kỳ ra ngoài nói, Kiều Lộc dặn cô, không được để người khác chú ý, cô không muốn Giang Kỳ khó xử.
Kết quả vì câu nói vừa rồi của cô, mọi người trong lớp đều quay lại, Diệp Tử đành phải nói không sao, rồi im lặng ngồi xuống.
Sau đó chuông reo vào lớp, Diệp Tử ném một tờ giấy cho Giang Kỳ, trên đó viết bảo anh tan học ra ngoài một chút, có lời muốn nói.
Giang Kỳ quay đầu lại, gật đầu với Diệp Tử.
Anh không nói gì, chỉ một động tác, lạnh lùng muốn chết.
Diệp Tử cảm thấy tức giận, sau đó bắt đầu đe dọa bạn trai của mình, “Nếu anh dám lạnh mặt với em như vậy thì chúng ta kết thúc!”
Lý Tư nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Giang Kỳ, anh khẽ cười, nắm tay Diệp Tử ở dưới bàn, nhẹ nhàng nói: “Anh không vậy đâu.”
Diệp Tử sờ đầu anh, sau đó cúi đầu nhắn tin với Kiều Lộc.
Sau khi tan học, Diệp Tử nhìn sang chỗ của Giang Kỳ, đúng lúc đối mặt với Giang Kỳ, cô cũng không nói chuyện với anh, quay đầu đi ra ngoài.
Cô ra khỏi lớp được nửa phút, Giang Kỳ cũng đóng sách lại rồi ra ngoài.
Không có sự cho phép của bạn gái, Lý Tư giống như một đứa trẻ ngoan, ngồi ở chỗ cũ chờ Diệp Tử, không đi theo cùng.
Tan học, ngoài hành lang có rất nhiều người qua lại, đa số đều đi vệ sinh, chỗ cầu thang, ngoại trừ Diệp Tử và Giang Kỳ, cũng không có ai khác.
Diệp Tử thấy không có ai, cô đi thẳng vào vấn đề, “Kiều Kiều bảo tôi chuyển lời.” Diệp Tử không nói rõ là gì, định quan sát phản ứng của Giang Kỳ khi nghe thấy tên Kiều Lộc.
Đúng như dự đoán, khuôn mặt liệt không có cảm xúc.
Diệp Tử trợn tròn mắt, cũng lười phí thời gian với anh, cô nói thẳng: “Kiều Kiều nói, chuyện ngày hôm đó là cậu ấy làm phiền đến cậu, bảo tôi nói với cậu một câu xin lỗi.”
“Được rồi, chuyển lời xong rồi, đi đây.” Diệp Tử nói xong thì xoay người định rời đi.
Cô vừa mới bước được chân trái, chân phải còn chưa kịp bước, Giang Kỳ bất ngờ lên tiếng.
“Sao cô ấy không tự đến tìm…” Giang Kỳ dừng lại hai giây, có lẽ anh cảm thấy nói như vậy thì không được hay cho lắm, anh cau mày, đổi sang câu khác, “Tôi biết rồi.”
Giọng nói của chàng trai trầm thấp, lạnh lùng như băng.
Diệp Tử nổi điên, cô đến gần Giang Kỳ, trợn mắt lên, “Tên họ Giang kia, cậu đừng có mà quá đáng! Đủ rồi đấy, hôm đó cậu ấy đã xin lỗi cậu rồi, bây giờ cảm thấy áy náy vì đã làm phiền cậu nên nhờ tôi đến chuyển lời! Cậu đừng có được voi đòi tiên!”
Diệp Tử bật cười, cô quay đầu rời đi, vừa đi vừa phàn nàn, “Nếu không thích thì đừng để người ta ảo tưởng, ở đây giả vờ cái gì chứ, không thể hiểu nổi.”
Cô đi rất nhanh và không để ý rằng sau câu nói của cô, khuôn mặt Giang Kỳ có chút bối rối, sau đó là áy náy.
Tiết học buổi chiều kết thúc, Diệp Tử đưa Lý Tư đến một nhà hàng lẩu mới mở, “Em gọi Kiều Kiều, chúng ta cùng đi.”
Diệp Tử được Lý Tư dỗ nên rất vui vẻ.
Lý Tư vừa trả lời vừa dọn dẹp đồ đạc.
Trong lúc chờ Lý Tư dọn đồ, Kiều Lộc gọi điện thoại đặt chỗ trước, sau đó lại gọi điện thoại cho Kiều Lộc, trong lúc hai người đang cười hi hi ha ha trong điện thoại, Diệp Tử bỗng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng học.
Chẳng mấy chốc, gen hóng hớt của Diệp Tử lại trỗi dậy!
“Đm! Cục cưng cậu đợi một lát, có tin tức lớn!” Cô nói với Kiều Lộc xong, Diệp Tử kéo tay Lý Tư chạy ra ngoài, cô sợ chậm một bước, dưa bay đi mất.
Lúc này, bên ngoài phòng học có rất nhiều người.
Tòa nhà này có hình dạng giống chữ “H”, nên cả lối đi bên đối diện cũng có nhiều người nhìn qua.
Diệp Tử nhìn thấy người bị vây ở giữa.
Chàng trai mặc một chiếc áo khoác đơn giản màu trắng và quần thể thao, mang đôi giày thể thao, đeo chiếc balô đen một bên vai, khí chất lạnh lùng, lúc này, trên khuôn mặt điển trai và hoàn hảo của anh ta, vẻ mặt không vui.
Cô gái đứng trước mặt có khuôn mặt thanh tú, ngượng ngùng nói: “Giang Kỳ, cho tôi số WeChat của cậu được không?”
Giang Kỳ cau mày lại, “Xin lỗi, tôi không có WeChat.”
Cô gái không tin, cô cho là Giang Kỳ đang lấy cớ từ chối, cô không từ bỏ, lại hỏi, “Vậy có thể cho tôi số điện thoại của cậu được không?”
Giang Kỳ không hề do dự, anh nói: “Xin lỗi.”
Chẳng mấy chốc, cô gái kia đỏ mặt, nhìn các bạn đang xem trò vui, nhưng vẫn mím môi tỏ tình, “Giang Kỳ, tôi thích cậu, tôi —— “
Giang Kỳ cắt ngang, khuôn mặt đẹp trai không còn chút kiên nhẫn nào, nhưng anh vẫn lịch sự nói với cô: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, xin lỗi nhé.”
Cô gái còn định nói gì nữa, lúc này có người bỗng chen vào, khoác tay lên vai Giang Kỳ, “Chẳng phải định đi ăn cơm sao? Đi nhanh nào.”
Giang Kỳ hơi ngạc nhiên, anh nhìn Lý Tư đang khoác lên vai mình, nhanh chóng hiểu ra, cậu ấy đang giải vây cho mình.
Anh gật đầu nói: “Đi thôi.”
Hai chàng trai khoác vai nhau đi ra ngoài, Diệp Tử đi theo sau bọn họ, lúc đi ngang qua cô bạn vừa mới tỏ tình, cô đưa cho cô ấy một gói giấy, vỗ nhẹ lên vai cô gái rồi nghiêm túc nói, “Em gái này, trên đời này nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải níu lấy cái tên lạnh lùng mặt liệt này không buông?”
Nói xong, Diệp Tử lắc đầu, nói với mọi người xung quanh: “Được rồi được rồi, mọi người giải tán đi, đừng xem nữa.”
Bên này có nhiều bạn học lớp tm, mọi người đều quen Diệp Tử, Diệp Tử nói như vậy, mọi người cũng không đứng xem nữa, để em gái kia không khó chịu.
Còn em gái kia nghĩ thế nào, Diệp Tử cũng không biết, cô đang báo cáo tình hình lại cho Kiều Lộc.
“Lý Tư dẫn Giang Kỳ cùng ăn cơm, cậu thiếu tớ một lần nhé.” Diệp Tử cười nói.
Sau đó, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Giang Kỳ, Diệp Tử lắc đầu, “Cậu nói xem, Giang Kỳ định làm hòa thượng sao? Sao cậu ta làm được vậy, người đẹp xuất hiện trước mặt, cậu ấy cũng không động lòng? Vừa rồi cậu không biết đâu, em gái kia khóc thảm thương lắm, tớ cũng đau lòng. Haiz, Giang Kỳ không có trái tim.” Nhắc đến Giang Kỳ không có trái tim, Diệp Tử lại phải phàn nàn với cô bạn thân của mình, “Cậu nói xem, cậu còn quan tâm đến cậu ta làm gì, còn bảo bọn tớ giải vây giúp cậu ta, nếu cậu ta không dứt khoát từ chối, cần gì cậu giúp cậu ta giải vây?”
Kiều Lộc im lặng một lúc, cô nói, “Có lẽ là đồng cảm nhỉ.”
Diệp Tử nhìn hai bóng lưng trước mặt, cô bước nhanh đến, “Ý gì vậy?”
Kiều Lộc hỏi: “Cậu còn nhớ Trương Thiên Hải không?”
Lý Tư quay lại vẫy tay với Diệp Tử, Diệp Tử vừa đuổi theo vừa nói: “Là Trương Thiên Hải mà lúc trước xếp một đống nến và bong bóng ngoài lớp học của cậu, sau đó ôm 999 bông hoa hồng đến tỏ tình với cậu à?”
Diệp Tử liếc nhìn Giang Kỳ.
Vị trí bây giờ của bọn họ là Diệp Tử, Lý Tư rồi đến Giang Kỳ, ở giữa Diệp Tử và Giang Kỳ có Lý Tư, nếu Giang Kỳ không điếc, có lẽ cũng nghe thấy.
Diệp Tử cố ý nói lớn, “Tớ nhớ mà, đương nhiên là nhớ rồi, Trương Thiên Hải chẳng phải là cậu ấm nhà họ Trương sao? Người từ nước ngoài về, là con lai, trông rất đẹp trai đúng không. Rất tốt, lúc trước còn mua kim cương màu hồng mà cậu thích đúng không? Sức hấp dẫn của Kiều Kiều nhà tớ không bình thường nha. Cậu nhắc đến cậu ta làm gì? Có phải cậu ta lại theo đuổi cậu không?”
Diệp Tử liếc nhìn Giang Kỳ ở bên cạnh.
Đôi môi mỏng của Giang Kỳ mím chặt lại, nhìn đường đi trước mặt, không có động tĩnh gì.
Diệp Tử cảm thấy nhàm chán.
Kiều Lộc ở đầu bên kia: “Cậu ta dám! Nếu cậu ta còn dám đến tìm tớ, tớ đánh chết cậu ta!”
“Phụt —— “
Diệp Tử không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kiều Lộc nói: “Lúc cậu ta làm vậy ở ngoài phòng học, tớ cũng nghĩ như vậy đó, muốn đánh chết cậu ta!”
“Nên là, tỏ tình hay xin thông tin liên lạc trước mặt mọi người, cũng phải trong trường hợp cả hai đều sẵn lòng. Nếu như một bên muốn từ chối, bên còn lại không chịu từ bỏ, như vậy là gây phiền phức.”
Diệp Tử chậc chậc hai tiếng, “Nên là, cậu vẫn còn có ý với cậu ta.”
Kiều Lộc không thừa nhận, “Xem như tớ xen vào chuyện của người khác đi, cúp máy đây.”
Còn Giang Kỳ giống như là đang đợi Diệp Tử gọi điện thoại xong, Diệp Tử cúp điện thoại, anh dừng bước lại, nói với hai người: “Vừa nãy, cảm ơn nhé.”
Lý Tư đang định nói không cần khách sáo, lại bị Diệp Tử kéo vạt áo.
Diệp Tử liếc Giang Kỳ một cái, “Muốn cảm ơn thì cậu cảm ơn Kiều Kiều đi, nếu không có cậu ấy, bọn tôi còn lâu mới xen vào chuyện của người khác.”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Giang Kỳ, anh chớp mắt, nắm chặt balo, hàng mi run lên, anh nói: “Phiền cậu giúp tôi cảm ơn cô ấy.”
Diệp Tử à một tiếng, trả lại nguyên câu anh nói ở cầu thang, “Sau cậu không tìm cậu ấy cảm ơn?”
Sau đó cô quay đầu lại gọi Lý Tư, “Đi thôi, ra ngoài ăn.”
Lý Tư không biết nói gì, anh và Giang Kỳ chỉ là bạn bè bình thường, không thân lắm, nên là anh gật đầu với Giang Kỳ rồi đuổi theo bạn gái mình.
Sau khi bọn họ đi, Giang Kỳ đứng im tại chỗ, người đến người đi, anh đứng trong đám người, có chút cô đơn…
Quay lại ký túc xá, chuyện Giang Kỳ được hoa khôi khoa Ngoại ngữ tỏ tình được đăng lên diễn đàn, bạn cùng phòng thấy Giang Kỳ về rồi, cũng muốn hóng hớt một chút, mặc dù bình thường Giang Kỳ không nói chuyện nhiều với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có thể trò chuyện với nhau.
Chẳng qua là bọn họ còn chưa kịp hóng hớt, đã nhìn thấy vẻ mặt Giang Kỳ không được tốt lắm, đi vào nhà tắm.
Mọi người nhìn nhau, không biết đây là tình huống gì.
Ngay lúc này, điện thoại Giang Kỳ rung lên.
Ở ký túc xá, rất ít khi mọi người thấy điện thoại Giang Kỳ rung lên, lúc mọi người đều chơi game thì Giang Kỳ đọc sách hoặc là xem tài liệu trên máy tính, giống như một học giả.
Thấy điện thoại Giang Kỳ rung lên liên tục, bạn cùng phòng A nói, “Giang Kỳ, điện thoại của cậu đang rung, cần tôi lấy giúp cậu không?”
Trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy, Giang Kỳ đang tắm.
Người ở bên trong nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Bạn cùng phòng A lập tức tìm điện thoại đang rung lên của Giang Kỳ, đợi anh lấy điện thoại của Giang Kỳ trong điện thoại ra, ba người trong ký túc xá trố mắt nhìn nhau!
Đm! Bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn có người dùng điện thoại cũ vậy??!
Điện thoại vẫn đang reo, bạn cùng phòng A đang ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng đưa điện thoại cho Giang Kỳ.
Lúc này, bạn cùng phòng mới biết, Giang Kỳ nói không có WeChat là thật sự không có WeChat, bọn họ cũng chỉ có số điện thoại của Giang Kỳ, nhưng khi tìm kiếm trên WeChat, nó hiển thị “người dùng không tồn tại”, bọn họ tưởng là Giang Kỳ đăng ký bằng số điện thoại khác, không cho bọn họ WeChat là vì không muốn trao đổi nhiều.
Bây giờ nhìn thấy chiếc điện thoại cũ, chỉ có thể gửi tin nhắn và thực hiện cuộc gọi, không thể sử dụng WeChat…
Cái thằng này! Hình tượng người lớn tuổi của Giang Kỳ được chiếc điện thoại cũ này củng cố thêm rồi!
Mười lăm phút sau, Giang Kỳ ra khỏi phòng tắm, ba người cùng phòng nhìn thấy trong mắt nhau chữ “Đm”.
Nói như nào đây nhỉ, có vài người ngoại hình đẹp ngày từ khi vừa sinh ra rồi.
Nếu như nói, Giang Kỳ là thành phẩm của Nữ Oa, vậy thì bọ họ chỉ là những viên đất được Nữ Oa ném đi mà thôi, đau lòng quá.
Hôm nay là thứ sáu, không có tiết học buổi tối, bạn cùng phòng định ra ngoài chơi game, biết Giang Kỳ chắc chắn không đi, bọn họ cũng không gọi anh.
Bên ngoài trời đã tối, trong ký túc xá không bật đèn, chiếc giường gần cửa có ánh đèn Giang Kỳ nằm nghiêng, đọc từng tin nhắn trên điện thoại.
Chiếc điện thoại này là ba nuôi đi làm mấy đêm mua cho anh.
Lúc đó, một chiếc điện thoại cũ, với Giang Kỳ và gia đình ba mẹ nuôi của anh, nó không hề rẻ.
Sau khi được đón về nhà họ Giang, Giang Kỳ giống như đang giận, cũng giống như đang trả thù, anh khép mình lại, anh không đón nhận lòng tốt của nhà họ Giang.
Hai năm nay, chuyện này cũng tốt hơn được một chút, nhưng mà anh vẫn không đổi điện thoại, đối với Giang Kỳ mà nói, người quan trọng nhất đã không còn, anh không muốn liên lạc hay ràng buộc với ai nữa…
Nhưng ngày hôm nay, Giang Kỳ bỗng có chút giao động.
Chuyện hôm đó, anh nợ cô một câu xin lỗi.
Chuyện hôm nay, anh nợ cô một lời cảm ơn.
Có lẽ là ngày hôm nay, có thể là lâu hơn nữa, bắt đầu từ lúc nào thì không rõ?
Có lẽ là vào ngày hôm đó, Kiều Lộc chủ động lên tiếng xin WeChat của anh, sau khi nghe lớp trưởng nói, đầu óc anh rối bời, nói một câu xin lỗi, nhìn thấy cô gái có vẻ mặt thất vọng, anh rời khỏi lớp học trước, vứt tờ giấy đã viết xong dãy số vào trong thùng rác…
Lúc đó, Giang Kỳ đã nghĩ, như vậy cũng tốt, tránh để cô càng hiểu anh, lại càng thất vọng về anh…
Nhưng hôm nay, vào khoảnh khắc cô gái xa lạ hỏi xin thông tin liên lạc của anh trước mặt mọi người, trong đầu anh lại hiện lên một bóng hình khác.
Rực rỡ, sáng chói, kiêu ngạo.
Giang Kỳ nghĩ, nếu bây giờ người đứng trước mặt anh là Kiều Lộc, anh có cho cô thông tin liên lạc của mình không?
Câu trả lời thật ra đã có từ lâu rồi.
Cho nên, thật ra thì bắt đầu từ lúc đó, Giang Kỳ đã có người mà anh muốn liên lạc.
Mười giờ tối, bạn cùng phòng tranh thủ về trước giờ giới nghiêm.
Trước khi mở cửa, bọn họ còn đang nói gì đó với nhau, cửa vừa mở ra, bọn họ không nói nữa, xem thử xem Giang Kỳ đã ngủ chưa, nhìn thấy Giang Kỳ đang ngồi trước máy tính, bạn cùng phòng A nhớ đến chiếc điện thoại cũ của anh, nói về bữa tiệc đêm giao thừa với Giang Kỳ.
Còn gần hai tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, bây giờ chuẩn bị thì hơi sớm.
Mọi chuyện bắt nguồn từ bản piano sáng nay của Kiều Lộc, ủy ban văn nghệ của lớp đột nhiên nảy ra ý tưởng, định đăng ký một tiết mục đàn piano trong đêm giao thừa.
Các bữa tiệc trong đêm giao thừa, cơ bản đều là dành cho sinh viên năm nhất bọn họ.
Nên là, một sinh viên năm nhất như Giang Kỳ, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn phải tham dự.
“Ủy viên văn nghệ nói, lớp chúng ta có ba tiết mục, một tiết mục được chuyển thể từ truyện cổ tích, một tiết mục múa và một bản piano. Cậu ấy bảo bây giờ chúng ta nghĩ thật kỹ, tháng sau bắt đầu đăng ký, ủy viên văn nghệ còn nhấn mạnh, lần này tất cả mọi người đều phải tham dự, không ai thoát được.” Nói đến đây, bạn cùng phòng A nhe răng nói với Giang Kỳ, “Không ngoài dự đoán, Giang Kỳ cậu bị ủy viên văn nghệ bắt tham gia tiết mục piano rồi ha ha ha, cậu ấy nói lớp chúng ta có ba tiết mục, phải có một tiết mục được giải, cậu ấy nói tiết mục piano, để cậu và Lý Tư đại sát tứ phương đó.”
Bạn cùng phòng A cũng chỉ là truyền đại lại, cũng không mong Giang Kỳ sẽ trả lời.
Ai ngờ, Giang Kỳ quay lại nhìn anh, nói với anh: “Tôi không biết chơi piano.”
Bạn cùng phòng A nhìn hai bạn cùng phòng khác, không biết tại sao, lại cảm thấy trong câu này của Giang Kỳ có ý nào khác? Nhưng thấy Giang Kỳ nghiêm túc như vậy, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Còn nữa, cậu không biết chơi piano, cậu nói với ủy viên văn nghệ ấy, nói với tôi làm gì?
Bạn cùng phòng A không nghĩ ra, “Vậy cậu nói với ủy viên văn nghệ đi, đến lúc đó để Lý Tư lên cũng được, dù sao cũng còn sớm.”
Giang Kỳ nhìn máy tính, nói một câu, “Ừ, vẫn còn sớm.”
Bạn cùng phòng A nghe thấy tiếng, ló đầu ra, “Hả? Cậu nói gì?”
Giang Kỳ nhìn sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách, “Không có gì.” Dừng lại một chút, anh nói: “Cảm ơn.”
Bạn cùng phòng A rất bất ngờ! Giang Kỳ nói cảm ơn mình? Cảm ơn gì chứ? Cảm ơn tôi mang tin về cho cậu à? Mình đây xem như là đã xây dựng mối quan hệ bạn bè thân thiết với Giang Kỳ?
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi kể từ đêm tiệc giao thừa.
Một tháng sau, lớp trưởng và ủy viên văn nghệ bắt đầu giục mọi người đăng ký tham gia tiết mục.
Giống như bạn cùng phòng A nói, ủy viên văn nghệ để tiết mục piano lại cho Giang Kỳ và Lý Tư, thật ra thì, Giang Kỳ và Lý Tư cũng có thể tham gia vào màn trình diễn vũ đạo, nhưng màn trình diễn vũ đạo của bọn họ sẽ là một màn vũ đạo vui, nên là tìm những người đã từng tham gia trình diễn vũ đạo thì tốt hơn.
Giang Kỳ và Lý Tư cùng bị gọi tên, hai người đứng lên cùng lúc, lên tiếng cùng lúc ——
Giang Kỳ: “Tôi —— “
Lý Tư: “Tôi —— “
Hai người đều ngạc nhiên, quay lại nhìn đối phương.
Giang Kỳ bảo Lý Tư nói trước, Lý Tư nói: “Tôi không biết chơi đàn piano.”
Ủy viên văn nghệ à một tiếng, lại hỏi Giang Kỳ, “Giang Kỳ cậu muốn nói gì?”
Giang Kỳ nói: “Tôi cũng không biết chơi.”
Ủy viên văn nghệ: “…?”
Hai người các cậu một người có khuôn mặt giống người chơi piano cấp mười, một người có bàn tay giống như người chơi piano cấp mười, lại nói với tôi là không biết chơi??
Lúc này, Giang Kỳ nói, “Có thể học. Một tháng, vẫn kịp.”
Biểu cảm của ủy viên văn nghệ ngay lập tức sáng lên, “Đúng vậy, vẫn còn một tháng, với khả năng học siêu như cậu, cũng chẳng phải chuyện khó gì! Nên là hai cậu bàn bạc một chút, ai diễn tiết mục này?”
Lý Tư không có nhiều suy nghĩ phức tạp như Giang Kỳ, hơn nữa anh không có hứng thú với chuyện này, nên chủ động từ bỏ.
Ủy viên văn nghệ đặt tất cả hy vọng vào Giang Kỳ, ngước mắt lên nhìn Giang Kỳ.
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của chàng trai mấp máy, anh nói: “Tôi thử xem.”
Ủy viên văn nghệ vui mừng khôn xiết!
Chỉ là nên tìm ai dạy đây, đây cũng là một vấn đề khó khăn. Trong lúc ủy viên văn nghệ đang loay hoay tìm cách giải quyết, Giang Kỳ chủ động đến tìm cô…
Lúc đó, đã hai tháng rồi Kiều Lộc không gặp Giang Kỳ.
Giang Kỳ vẫn còn đọng trong tâm trí của cô, dù sao anh để lại ấn tượng quá tốt, nhưng thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, sau hai tháng không gặp, sức hấp dẫn của Giang Kỳ với Kiều Lộc dường như đã giảm một chút.
Mà hai tháng này, Kiều Lộc được một nhà xuất bản nhìn trúng, đang chuẩn bị xuất bản sách nên khá bận rộn.
Đây là quyển sách đầu tiên của Kiều Lộc, quyển sách đầu tiên chứ như vậy mà tạo được tiếng vang lớn, khiến nhiều người ghen tị, lúc trước Kiều Lộc nói với Giang Kỳ chuyện mình bị mắng là thật.
Quyển sách đầu tiên của Kiều Lộc, vì kinh nghiệm và chuyên môn còn hạn chế, cô cũng viết rất thoải mái, thuộc kiểu tiểu thuyết giải trí không não, tuy nhiên, dưới phần bình luận của trang web, có nhiều bình luận tiêu cực.
Kiều Lộc vừa bận rộn chuyện xuất bản, vừa thức đêm xem tài liệu để học hỏi, thật sự không có thời gian nghĩ đến Giang Kỳ.
Mấy ngày nay, cô đã ký cho bản đặc biệt xong, cô phấn khích đấm vào không khí!
Vất vả lắm mới xong một đống việc, Kiều Lộc định hẹn Diệp Tử ra ngoài ăn một bữa ngon, tự khao bản thân mình.
Lúc cô chuẩn bị gửi tin nhắn cho Diệp Tử, ủy viên văn nghệ lớp 8 khoa Y lại nhắn tin cho cô.
Nhóm chat của lớp 8 cũng có Kiều Lộc, Kiều Lộc cũng kết bạn WeChat với rất nhiều người trong lớp, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến hỏi về đồ chơi hoặc màu của thỏi son nào đó, Kiều Lộc cũng gửi link cho bọn họ.
Mặc dù cô và Giang Kỳ không có kết quả, nhưng có thể làm quen thêm vài người bạn, Kiều Lộc cũng rất vui.
Kiều Lộc tiện tay trả lời tin nhắn của ủy viên văn nghệ, hai người nói chuyện một lúc, ủy viên văn nghệ hỏi cô có thể dạy đàn piano cho lớp bọn họ được không, lại nói với Kiều Lộc chuyện trường bọn họ tổ chức đêm tiệc giao thừa.
Kiều Lộc nghĩ gần đây cũng hơi bận, bữa tiệc của lớp cô cũng quyết định xong rồi, ngay cả lên lớp mà cô còn lười, không tham gia bữa tiệc với mọi người.
Nghĩ một chút, Kiều Lộc đồng ý, chỉ là đột nhiên Kiều Lộc lại nghĩ đến Giang Kỳ!
Á a a, làm sao đây! Chắc chắn sẽ rất ngượng!
Kiều Lộc lấy gối che mặt mình, được một lúc, cô cảm thấy mình hoàn toàn không cần phải làm vậy, cô đến dạy piano, không phải cố ý đến tìm Giang Kỳ, hơn nữa, đoán là Giang Kỳ đã quên cô lâu rồi…
Không được! Vừa nghĩ đến chuyện Giang Kỳ không nhớ tên cô, Kiều Lộc lại tức giận đấm vào không khí!
Cuối cùng, Kiều Lộc bàn bạc với Diệp Tử, vẫn đi.
Với suy nghỉ ‘Chỉ là mình đến giúp ủy viên văn nghệ thôi’, Kiều Lộc cũng không trang điểm kỹ càng, cô ăn mặc tự nhiên, tâm trạng thoải mái, nhưng vẫn nhìn ra Kiều đại công chúa tỏa sáng và nổi bật.
Nơi hẹn là lớp học piano, ủy viên văn nghệ bảo cho Kiều Lộc qua đó, đi thẳng lên tầng năm của tòa nhà nghệ thuật, còn gửi bản đồ cho Kiều Lộc.
Khả năng định hướng của Kiều Lộc rất tốt, chẳng mấy chốc cô đã tìm ra.
Trường của Diệp Tử cũng tổ chức hoạt động, hôm nay không đi cùng Kiều Lộc, chẳng qua là người không đi cùng nhưng miệng vẫn đi theo.
Diệp Tử nhắn tin hỏi Kiều Lộc đã đến chưa, hỏi Kiều Lộc có gặp Lý Tư nhà cô không.
Kiều Lộc mỉm cười trả lời tin nhắn của Diệp Tử, cô không để ý, lúc cô bước lên bậc thang cuối cùng của tầng 5, cô bị vấp.
Cả người cô bị mất thăng bằng ngã về phía trước, nhìn thấy mình sắp phải tiếp xúc thân mật với nền đất, sau lưng bỗng có người đưa tay ra kéo cô lại!
“Cẩn thận!” Người kia nói.
Không gặp sự cố gì, Kiều Lộc đứng dậy, cô vỗ lên ngực mình, quay đầu lại nói cảm ơn, “Cảm—— “
Chữ “ơn” thứ hai vẫn còn ở trong miệng, đôi mắt hạnh đen láy của Kiều Lộc sáng lên, cô ngạc nhiên nói: “Giang Kỳ!”
Chẳng mấy chốc, Kiều Lộc nhận ra phản ứng của mình hơi quá!
Lúc cô định cứu lại hình tượng một chút, chàng trai đứng đối diện cô trầm giọng nói: “Đã lâu không gặp, Kiều Lộc.”
Không biết là do ánh mặt trời quá chói mắt, khiến Kiều Lộc sinh ra ảo giác.
Trong khoảnh khắc nào đó, cô nhìn thấy khóe miệng chàng trai hơi nhếch lên.
Anh, đang cười sao?