Chương 47
Tần Thư còn đang dùng đôi mắt phiếm hồng của hắn không chớp mà nhìn hắn, tựa hồ đang đợi hắn cho một đáp án. Ngày thường dù là trường hợp nào hắn đều có thể khéo léo xử lý, nhưng đối mặt với đàn em nhỏ như vầy, trong khoảng thời gian ngắn, hắn vậy mà không biết nói gì.
Có lẽ tại thời điểm này, làm thì tốt hơn là nói?
Tay Tạ Lan Chi được như ý nguyện mà đi tới eo Tần Thư, hơi dùng sức chút, toàn thân đàn em mềm như bông liền ngã vào lòng ngực hắn.
Eo của đàn em, còn gầy hơn trong trí nhớ của hắn.
Tần Thư thành công dựa vào không cần dùng sức chống đỡ thân thể của mình, hắn dùng đầu ủi ủi sơ mi trắng của Tạ Lan Chi, một lần nữa hỏi câu hỏi kia: “Em không thú vị bằng nàng, không đáng yêu bằng nàng, em nên làm cái gì bây giờ đây ca ca…… Hức.”
Tạ Lan Chi hô hấp cứng lại —— nàng? Nàng từ đâu ra?
Tạ Lan Chi thu hồi lý trí, rốt cuộc ý thức được Tần Thư nói không đúng lắm. Đàn em nhỏ hình như đang tự so mình với ai đó, cho rằng mình thua, ủy khuất nhịn không nổi, mới có một lời này.
Đương nhiên, cũng có thể là sau khi hắn uống rượu thì nói sảng, nhưng Tạ Lan Chi nguyện ý tin tưởng hắn thật sự bị ủy khuất.
Nam sinh trong lòng ngực vẫn không nhúc nhích, hô hấp cũng dần dần chậm xuống. Tạ Lan Chi nói nhỏ: “Tần Thư?”
Không có phản ứng.
Tạ Lan Chi đổi cho Tần Thư một tư thế thoải mái, để hắn gối lên đùi mình. Lông mày hơi nhíu của Tần Thư giãn ra, một bàn tay còn nắm lấy cà vạt của Tạ Lan Chi, nặng nề ngủ.
Tạ Lan Chi khom người, biết rõ đối phương không nghe thấy nhưng vẫn dùng thanh âm cả hai người đều nghe được mà nói: “làm sao lại có người đáng yêu và thú vị hơn em chứ.”
Tài xế lái xe vào gara nhà Tạ Lan Chi, hỏi: “Thằng nhóc này say không nhẹ, để chú phụ cháu đem nó lên?”
“Cảm tạ chú Trần,” Tạ Lan Chi nói, “Nhưng ôm ẻm, tự con có thể làm.”
Tạ Lan Chi xuống xe trước, bế ngang Tần Thư lên. Thấy sức khoẻ này của hắn, tài xế tấm tắc cảm thán: “Người trẻ tuổi thể lực thật tốt.”
Tạ Lan Chi mở cửa ra, Tuyết Cầu vừa nghe thấy thanh âm mở cửa liền vọt tới, nhưng mà chủ nhân không giống ngày thường tới vuốt nàng, mà là vào phòng ngủ, đưa Tần Thư lên giường của hắn.
Gương mặt tiếp xúc với gối đầu mềm mại, Tần Thư cảm thấy mỹ mãn cọ cọ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Mặc đồ quá nghiêm túc ngủ sẽ không thoải mái. Tạ Lan Chi cởi áo khoác tây trang, kéo cà vạt xuống, tùy ý mà ném sang một bên, tiếp theo lại mở nút áo sơ mi, đi đến mép giường, rũ mắt nhìn người trên giường.
Tần Thư an tĩnh ngoan ngoãn ngủ, hoàn toàn không chút phòng bị, dù cho có làm gì hắn, chắc hắn cũng không phát hiện.
Tạ Lan Chi cởi áo khoác Tần Thư, tháo cà vạt,mở từng cái từng cái nút áo sơ mi của hắn, muốn thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ rộng rãi cho hắn.
Hết thảy đều rất thuận lợi, cho đến khi lồng ngực trắng nõn của Tần Thư lộ ra, Tạ Lan Chi một giây trước còn rất bình tĩnh một giây sau ngón tay dừng lại, ánh mắt không tự chủ được dán vào hai chỗ nhô lên.
Trong hai chỗ đó còn có một chỗ, đã từng bị hắn “Làm đau”. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Tạ Lan Chi không khỏi cong cong môi.
Hắn tìm được một cái áo thun chưa mặc tròng vào cho Tần Thư, lại cởi quần tây, quét mắt qua hai chân của đàn em, giúp người đắp chăn đàng hoàng.
Làm xong hết thảy, Tạ Lan Chi rót cho mình một ly nước đá.
Một tiếng chuông điện thoại là bài hát tiếng Nhật xa lạ vang lên—— là di động của Tần Thư. Tạ Lan Chi lấy di động ra từ quần tây, nhìn thấy thông báo trên màn hình, trở lại phòng khách nhận điện thoại.
“Alo?”
Đầu kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút, “anh là ai? Em trai tôi đâu.”
“Tần Thư đang ngủ, em là đàn anh của ẻm.” Tạ Lan Chi nói, “Ẻm uống say.”
“Anh là anh hắn, Tần Họa.”
Tạ Lan Chi cười một cái, “Anh.”
Tần Họa: “???” Đàn anh của em trai có phải quá tự nhiên không vậy?
Tần Họa tạm thời không có tâm tư suy nghĩ nhiều, hỏi: “Em trai anh say dữ không.”
“Dữ,” Tạ Lan Chi nhìn về phía phòng ngủ, “Bất tỉnh nhân sự, 70 vạn tiền mừng cũng không ăn bù về nổi.”
Tần Họa ảo não nói: “Đậu má, anh đã kêu bọn nó kiềm chế lại rồi mà.”
Tạ Lan Chi không mặn không nhạt mà nói: “Không phải anh muốn em ấy thay anh uống hết rượu của những người khác sao. Cạn chén Mao Đài này, Diêm Vương có ở trước mặt cũng không cúi đầu?”
…… Người này là ai đây, biết nhiều đến vậy.
Tần Họa lại hỏi: “Em trai anh ngủ ở đâu?”
“Nhà em.”
Tần Họa không cảm thấy có gì không thích hợp, ai mà không có mấy người bạn có quan hệ tốt. “Vậy làm phiền em, sau này anh đến trường sẽ mời các em một bữa.”
“Được.”
Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Lan Chi đi vào phòng ngủ nhìn, Tần Thư vẫn cứ vẫn duy trì tư thế ngủ vừa nãy. Hắn cầm điện thoại của mình, gọi WeChat cho Lữ Nho Luật.
【 Thủy Môn Giản: Mày đã nói gì đó với Tần Thư đúng không. 】
Lữ Nho Luật lập tức phủ nhận tận 3 lần.
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: ( ta không phải, ta không có, đừng nói bừa a jpg) 】
【 Thủy Môn Giản:. 】
【 Thủy Môn Giản: Ẻm đã nói cho tao nghe rồi. 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Đù mé 999, ẻm không phải chứ!!! 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Quá kỳ cục, đây là □□ phản bội! 】
Không cần Lữ Nho Luật nói gì nữa, Tạ Lan Chi đã đoán được đại khái.
Lữ Nho Luật sợ hãi điên cuồng mà giải thích.
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Tao thề tao chỉ nói với một mình tiểu Tình Thư, lúc ấy tâm trạng ẻm không tốt, tao chỉ là lanh mồm lanh miệng lỡ nói ra thôi. 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa:anh Lan thực xin lỗi! ( thổ hạ tòa jpg) 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Tao vì cái miệng thúi vô tri của tao mà trịnh trọng xin lỗi! 】
【 Thủy Môn Giản: Mày nói cho ẻm xong, ẻm có phản ứng gì. 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: À, lúc đầu còn bình thường, ẻm chỉ là cảm thấy mắt mày mù, còn nói hải vương mày thích chắc chắn là trà xanh. 】
Tạ Lan Chi chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Sau đó, ẻm hình như càng ngày càng không bình tĩnh. Còn dùng đùi gà mua chuộc tao, để tao điều tra mày thích hải vương ở điểm nào, nói muốn cứu vớt mày khỏi dầu sôi lửa bỏng. 】
【 Thủy Môn Giản:……】
Đây gọi là cái gì,làm hải vương còn không tự biết? Tự mình ghen với chính mình?
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: anh Lan, có một nói một, tao và tiểu Tình Thư đều cảm thấy hải vương không xứng với mày, hay mày xem xét một chút? Đổi người khác đi? 】
【 Thủy Môn Giản: Không đổi. 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa:??? 】
Đừng nói bây giờ hải vương đã không còn con cá nào, cho dù còn bọn họ, hắn cũng sẽ không đổi.
Cho nên…… Tạ Lan Chi buông di động, vươn tay, nhẹ nhàng trêu chọc lông mi của Tần Thư.
Có thể giao toàn bộ ” thích” của em cho một mình anh không.
Tần Thư tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen. Hắn nằm ở trong chăn hoảng hốt hồi lâu, ngửi được mùi quen thuộc trên chăn, mới ý thức được chính mình đang ở trong nhà Tạ Lan Chi.
Hắn nhớ rõ hắn ở hôn lễ uống không ít rượu, Tạ Lan Chi giúp hắn chặn một ly cuối cùng, hắn đã bị mang đi, thì ra là bị mang về nhà.
Tần Thư hà hơi vào lòng bàn tay, quả nhiên còn mang theo mùi rượu. Hắn xốc chăn lên, phát hiện mình mặc một cái áo thun to rộng, dưới thân chỉ mặc quần lót, cả người đều hoá đá.
Đây là, Tạ Lan Chi thay cho hắn?
Tần Thư bùm một tiếng nằm trở về, ở trên giường vặn vẹo như một con dòi.
Tạ Lan Chi nghe được động tĩnh đi đến, “Tần Thư?”
Tần Thư lập tức ngừng giẫy giụa, hắn trốn trong ổ chăn, chăn che qua cái mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, “Anh……”
Tạ Lan Chi mở đèn, nói: “Tỉnh thì dậy ăn một chút đi.”
Tần Thư lung tung gật gật đầu, “quần áo em đâu?”
“Trên ghế.”
Tần Thư đổi về áo sơ mi quần tây của mình, đi vào nhà ăn. Trên bàn cơm đặt phần cơm vừa tới, Tần Thư vui vẻ nói: “Buổi tối ăn lẩu niêu cháo à, em thích.”
Tạ Lan Chi hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không.”
Tần Thư cảm nhận thân thể của mình một chút, đưa ra kết luận: “ngoài đói ra thì không sao.” Hắn giữa trưa chỉ lo uống rượu, cũng chưa ăn cái gì.
Trừ bỏ một nồi lẩu niêu cháo tôm tươi to, còn có bảy tám món điểm tâm tinh xảo khác. Tần Thư uống hết non nửa chén cháo, ăn hai cái sủi cảo tôm, cảm thấy dạ dày không còn khó chịu nữa, nói: “Anh, hôm nay làm phiền anh rồi.”
“Không phiền,” Tạ Lan Chi dừng một chút, “Em uống say rồi rất ngoan.”
“Phải không.” Tần Thư rất ít uống say, cũng không biết bộ dáng sau khi say của mình như thế nào, nếu Tạ Lan Chi nói hắn rất ngoan, chắc là hắn sỉn quắc cần câu ngủ tới giờ rồi. “Đúng rồi anh, hoa em đưa anh đâu?”
“Ở chỗ mẹ anh,” Tạ Lan Chi nói, “bà biết chăm nó hơn anh.”
Cơm nước xong đã là 8 giờ, Tần Thư dùng cây đồ chơi cho mèo chọc Tuyết Cầu một lát, nói: “Chắc em phải về phòng ngủ rồi.”
“Còn sớm mà.” Tạ Lan Chi nói, “Ở lại thêm tí nữa đi.”
Tần Thư mờ mịt nói: “Ở lại, làm gì?”
Tạ Lan Chi nhẹ nhàng cười, hỏi lại: “Em muốn làm gì.”
Tim Tần Thư đập nhanh hơn, “em không, em không biết.”
Tạ Lan Chi đến gần một bước, “vậy làm việc đi.”
Làm…… Việc? Buổi tối, cô nam quả nam, có thể làm chuyện gì chứ?
Tạ Lan Chi thấp giọng hỏi: “em đang khẩn trương?”
Khoảng cách giữa hai người đã sớm vượt qua khoảng cách nên có khi nói chuyện bình thường, Tạ Lan Chi hẳn là tắm rồi, trên người còn mang theo mùi sữa tắm tươi mát. Tần Thư nghĩ đến một thân mình mùi rượu, vội lui về phía sau một bước, “Em không có.”
“Nhưng mà mặt em rất đỏ.”
“Em đã nói rồi mà,” Tần Thư nhỏ giọng nói, “Em vừa thấy anh là sẽ đỏ mặt.”
“Anh nhớ.” Tạ Lan Chi nói, “Em nói coi tại sao vậy.”
“Bởi vì anh lớn lên quá đẹp.”
“Từ Ninh cũng rất đẹp, em nhìn thấy nó cũng sẽ đỏ mặt sao?”
“Không thể nào, cậu ấy và Sở Thành mới là một đôi.”
Tạ Lan Chi nhướn nhướn mày, “Vậy em hoàn toàn buông tay rồi?”
Tần Thư sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được Tạ Lan Chi đang nói chuyện của Từ Ninh. “Em đã buông lâu rồi.”
Tạ Lan Chi gật gật đầu, “Em không thích bọn họ, vậy em thích ai?”
Tần Thư buột miệng thốt ra: “Em thích ——”
Anh.
Tần Thư đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Hắn có thể nhẹ nhàng nhìn thấu cảm tình của người khác, lại cho tới tận bây giờ, mới hiểu rõ tâm ý mình.
Hắn thích Tạ Lan Chi, vấn đề này căn bản không cần phải tự hỏi, vào lúc hắn bị hỏi đáp án đầu tiên nghĩ đến, chính là hắn thích Tạ Lan Chi.