Chương 4
Lục Nhiên đọc một chuỗi con số, sau đó cậu vẫn ung dung mà nhìn Dụ Hạ, hỏi: “Em còn muốn biết cái gì?”
“Cậu……” Cô há hốc mồm, cũng không biết nên nói cái gì.
Dụ Hạ đặt bút lên bàn, cũng không điền tờ đơn kia nữa, quay đầu rời khỏi phòng học.
Lục Nhiên nhìn bóng dáng nhỏ gầy kia, môi cong lên.
Cậu lười biếng dựa vào lưng ghế, không dời mắt, thẳng đến khi Dụ Hạ biến mất ở cửa phòng học.
Lục Nhiên thu hồi tầm mắt, bật cười.
Không nghĩ tới nhìn cô nho nhỏ, tính tình lại rất quật cường.
Lục Nhiên duỗi tay, cầm lấy tờ đơn trên bàn Dụ Hạ, điền phần còn lại.
Lúc Dụ Hạ về phòng học, chuông vào học đã vang lên.
Dụ Hạ nhìn thấy tờ đơn kia đã được hoàn thành.
Cô cũng không nói chuyện, cất tờ đơn đi, ngồi xuống bắt đầu tự học.
……
Các tờ đơn của lớp 6 đã có đủ và nộp cho chủ nhiệm lớp, Dụ Hạ cuối cùng cũng làm xong việc được giao.
Tiết cuối cùng của thứ 3 là môn vật lý. Lục Nhiên trốn học đi net, Mạnh Tử Thành cũng đi theo.
Lúc bọn họ đánh xong trò chơi, vừa lúc tới giờ ăn cơm chiều.
Lục Nhiên rời khỏi quán net, trên đường là tốp năm tốp ba học sinh mặc đồng phục.
Thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu khựng lại. Có một nữ sinh đang ở cách đó không xa, đi tới hướng này.
Lục Nhiên liếc qua, phát hiện người kia là bạn nhỏ ngồi cùng bàn với cậu.
Cậu thấy Dụ Hạ ngừng bước chân, nhìn về phía cậu.
Dụ Hạ đứng ở đó, sau lưng là hoàng hôn.
Cô ngày thường luôn không có biểu cảm gì, lúc này, bỗng nhiên mỉm cười.
Lục Nhiên giật mình, ngừng tại chỗ.
Mặc dù nở một nụ cười trên môi, nhưng tính khí cô vẫn khá trầm lặng.
Thật giống như là thêm một muỗng nhỏ đường vào trong làn nước mềm mại.
Không ngọt không béo, vừa phải.
Vào lúc hoàng hôn, gió bay mang theo hương hoa, cũng truyền đến tiếng cười Dụ Hạ.
Cô kêu một tiếng.
“Anh trai.”
Yết hầu Lục Nhiên có chút ngứa, bỗng đè thấp thanh giọng, thầm mắng một câu.
ĐM.
Này không giống với lớp trưởng nhỏ đứng đắn.
Dụ Hạ đi ngang qua Lục Nhiên, không nhìn thấy cậu.
Lục Nhiên thấy cô dừng lại trước mặt một nam sinh.
Lúc này, Mạnh Tử Thành cũng từ quán net đi ra, cậu thấy Lục Nhiên liền ngừng lại, nhìn theo hướng mắt cậu vài lần.
“Nhiên ca, nhìn cái gì vậy?”
Lục Nhiên đã sớm thu hồi tầm mắt, không chút để ý mà nói: “Đi thôi.”
Nhóm người rời khỏi quán net.
Cố Trạm thấy Dụ Hạ, cười cười: “Tiểu Hạ.”
Anh là anh họ của Dụ Hạ, là học sinh năm 3 trường cao trung Thanh Thành.
Cố Trạm biết Dụ Hạ ngoan ngoãn ít nói, có chút lo lắng về tình hình khi cô ở lớp mới: “Tiểu Hạ, các bạn cùng lớp như thế nào?”
Dụ Hạ cười cười: “Mọi người đều rất tốt.”
Cố Trạm còn muốn nói gì đó, người bạn bên cạnh đã kêu anh. Anh nhìn Du Hạ một cách đầy hối lỗi: “Chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Sau khi Cố Trạm rời đi, Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn đi vào trong quán. Thời tiết giữa hè, trong quán được lắp máy lạnh rất tốt, đem nắng nóng ngăn cách bên ngoài.
Lâm Chi Ngôn nhìn thoáng qua, kéo Dụ Hạ đi đến một cái bàn bên cạnh, hai người ngồi xuống.
“Tiểu Hạ, anh trai cậu ở trong đội bóng rổ đúng không, lúc trước cậu từng nói với tớ.”
Dụ Hạ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh ấy chơi bóng rổ rất giỏi.”
Lâm Chi Ngôn kêu một phần cơm chiên, cô đem thực đơn đưa cho Dụ Hạ: “Tiểu Hạ, còn cậu?”
Dụ Hạ nghĩ, gọi một phần mì. Khẩu vị của cô tương đối thanh đạm.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Chi Ngôn lại lôi kéo Dụ Hạ bắt đầu nói chuyện. Dụ Hạ nói không nhiều lắm, phần lớn đều là Lâm Chi Ngôn nói, cô ở một bên yên lặng lắng nghe.
Lúc này, có mấy nữ sinh đi vào, giọng nói các cô ấy không nặng, mang theo vài phần hưng phấn.
“Người vừa rồi kia hình như là Lục Nhiên lớp 6?”
“Đúng vậy, nghe nói cậu ấy lại đi đánh nhau, bị đình chỉ học một tuần, vừa mới trở về.”
“Nhưng không sao vì cậu ấy có một bộ não tốt, đi học toàn ngủ nhưng đi thi lại đạt được điểm tối đa, đầu óc thiên tài không giống với người thường.”
“Lục Nhiên đẹp trai, thành tích tốt, danh tiếng của cậu ấy đã lan sang các trường khác. Ai mà không biết ở Thanh Trung có một đại soái ca nổi tiếng lừng lẫy.”
Giọng nói của các cô truyền vào trong tai Dụ Hạ, vẻ mặt cô luôn nhàn nhạt. Vị trí của Dụ Hạ đối diện cửa, vừa lúc có thể thấy tình hình ngoài cửa.
Du Hạ không có nhìn lên, cô chống cằm, lơ đãng nhìn thoáng qua hướng cửa.
Cánh cửa kính hơi mở, ngoài cửa không có một bóng người, đã sớm không có bóng dáng Lục Nhiên bọn họ, mơ hồ có vài tiếng ve truyền đến.
Cô rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
Lúc này, bà chủ bưng khay đi tới, khay đặt ở trên bàn. Khí nóng tức khắc bốc lên.
Dụ Hạ cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu lẳng lặng ăn mì.
……
Thứ tư.
Khi Dụ Hạ đi vào lớp, đã có một số người trong lớp. Có người đang ăn sáng, có người đang nói chuyện.
Dụ Hạ đi vào chỗ ngồi của mình, bọn Lâm Chi Ngôn còn chưa có tới, chung quanh cô trống trải, rất thanh tịnh.
Một lát sau, chuông vào học vang lên.
Bên cạnh Dụ Hạ vang lên tiếng bước chân.
Kèm theo đó còn có giọng của Mạnh Tử Thành lớn tiếng ồn ào: “Nhiên ca, sao hôm nay tới sớm vậy, không giống phong cách của cậu.”
Giọng nói Lục Nhiên không nhanh không chậm vang lên: “Cậu có ý kiến?”
Đổng Gia hắc hắc vài tiếng: “Dù sao Nhiên ca đi học chưa bao giờ nghe giảng, chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi.”
Đái Trì tiến đến bên cạnh Lục Nhiên, mặt đầy tò mò: “Này, không phải tớ đã nói, đầu óc Nhiên ca lớn thế nào rồi sao? Chưa bao giờ nghe giảng bài, môn sinh vật còn lấy được điểm tối đa?”
Lục Nhiên không có để ý đến cậu ta, kéo ghế dựa ra, một âm thanh âm chói tai vang lên.
Cậu lười biếng ngồi vào vị trí.
Lục Nhiên cong lưng, ghé vào bàn, bắt đầu ngủ.
Tiết đầu tiên là môn sinh vật. Giáo viên sinh vật đi lên bục giảng, mở sách vở ra, mở miệng: “Mọi người lật sách đến trang 20……”
Trong phòng học vang lên tiếng lật sách, ông tiếp tục giảng bài.
Hôm nay nội dung mới không nhiều lắm, chủ yếu là giảng bài thi. Giáo viên mở miệng: “Kế tiếp chúng ta nói một chút về bài thi lúc trước.”
Lật qua tập tài liệu, ông dừng lại vài giây.
Bài thi ở trong văn phòng. Giáo viên sinh vật nhìn cả lớp: “Thầy đi lấy bài thi một chút, các em có thể xem đề mà mình đã sai trước.”
Sau khi giáo viên sinh vật rời đi, các bạn học trong lớp thay đổi trạng thái mơ màng sắp ngủ, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tiếng vang trong lớp dần dần lớn lên.
Dụ Hạ nhìn thoáng qua cả lớp. Bọn họ có tính tình không an phận, tóm được cơ hội liền phải làm ầm ĩ. Cô là lớp trưởng, giáo viên đã bảo rằng cô nên lo việc đó.
Giọng nói mềm nhẹ của cô vang lên: “Mọi người an tĩnh một chút.”
Giọng nói của Dụ Hạ rất nhỏ, những người đang nói chuyện đều phớt lờ cô. Phảng phất như bọn họ căn bản là không có để lớp trưởng là cô vào mắt.
Dụ Hạ thở dài một hơi, đang muốn mở miệng lần nữa.
Lúc này.
Một giọng nói lười biếng vang lên, mang theo vài phần không kiên nhẫn.
“Ồn ào quá.”
Bọn họ đều nhận ra giọng nói này, cả lớp lập tức trở nên an tĩnh.
Lục Nhiên vốn đang ghé vào trên bàn ngủ, lúc này cậu chậm rãi đứng dậy, khuỷu tay chống ở trên bàn, thân mình ngả ra sau.
Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, không chút để ý mà quét vài lần.
Những bạn học lớn tiếng nói chuyện, tức khắc không dám nói thêm nữa. Lớp học an tĩnh cực kỳ.
Mạnh Tử Thành vui cười nói: “Nhiên ca lên tiếng, mọi người đều yên lặng chút, đừng động vào Nhiên ca ngủ.”
Lục Nhiên nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Dụ Hạ một cái.
Dụ Hạ cúi đầu, lưng thẳng tắp, ánh mắt dừng ở trên bài thi. Đồng phục bị gấp lên, lộ ra một phần cổ tay, trắng nõn lại thanh mảnh.
Lục Nhiên thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống, bả vai đè thấp, thân mình hơi cong, ghé vào trên bàn học.
Dường như không có việc gì mà tiếp tục ngủ.
Lúc này, cửa mở ra, giáo viên sinh vật cầm bài thi đi đến. Dụ Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Học sinh trong lớp cũng không nháo, ông đi đến bục giảng.
Giáo viên sinh vật hắng giọng, bắt đầu giảng đề: “Mọi người xem câu trắc nghiệm thứ ba trước đi……”
Ông một bên giảng đề, một bên nhìn về phía vị trí của Lục Nhiên.
Lục Nhiên còn đang ngủ.
Từ lúc ông bắt đầu giảng bài, đầu Lục Nhiên cũng không có nâng lên, tư thế đều không thay đổi.
Trong lòng giáo viên sinh vật rất bất mãn, nhưng ông nhớ tới, Lục Nhiên mỗi lần thi cử đều đạt điểm tối đa, ông liền áp xuống tức giận trong lòng.
Giọng của giáo viên sinh vật vang lên trong phòng học, Dụ Hạ nhìn bài thi, suy nghĩ có chút bay xa. Vừa rồi khi cô quản lý kỷ luật, các bạn học vẫn rất ầm ĩ.
Ài.
Dụ Hạ có chút bất đắc dĩ, có lẽ cô vẫn không thích hợp làm lớp trưởng.
Nhưng mà, vừa rồi Lục Nhiên xem như giúp cô một phen.
Dụ Hạ lặng lẽ quay đầu, nhìn Lục Nhiên một cái. Lục Nhiên còn ngủ.
Cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu nhìn bài thi.
Chuông tan học rất nhanh đã vang lên, tiết tiếp theo là tiết hóa học, giáo viên hóa học đã nói qua, tiết này phải làm thí nghiệm, đi đến toà nhà thứ 2.
Mọi người cầm lấy sách thí nghiệm, sôi nổi bước ra khỏi lớp.
Phải mất một lúc mới đến được toà nhà thứ 2, Lâm Chi Ngôn nắm tay Dụ Hạ, hai người đi xuống cầu thang. Một lát sau, các cô đã tới phòng thí nghiệm.
Dụ Hạ bước tới bục giảng, đem một tờ giấy xin nghỉ đưa cho giáo viên: “Thưa thầy, hôm nay Trần Toàn xin nghỉ.”
Trong tiết thí nghiệm, Trần Toàn ngồi ở bên cạnh Dụ Hạ. Hôm nay cô ấy xin nghỉ, nhờ Dụ Hạ nói giúp một tiếng với giáo viên hóa học.
Giáo viên cầm tờ giấy xin nghỉ nhìn nhìn, gật đầu. Dụ Hạ trở lại chỗ ngồi.
Chuông vào học vang lên, giáo viên hóa học đẩy mắt kính: “Thí nghiệm hôm nay rất đơn giản.”
“Để thầy làm mẫu trước cho các em một lần……”
Lúc này.
Một bàn tay giơ lên, ngay sau đó, một giọng nói không chút để ý vang lên: “Thầy……”
Phòng thí nghiệm rất an tĩnh, giọng nói này đặc biệt dễ nghe thấy.
Giáo viên hóa học bị cắt ngang, ông nhìn thoáng qua, người giơ tay là Lục Nhiên.
Lục Nhiên luôn làm nhiễu loạn kỷ luật lớp học, làm ông đau đầu thật sự. Không biết lúc này lại muốn làm gì.
Giáo viên hóa học nhịn, hỏi: “Lục Nhiên, em có vấn đề gì?”
Lục Nhiên lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, tầm mắt quét đến một bóng hình hàng phía trước.
Cậu chậm rãi nói: “Thầy, em không nhìn thấy, muốn đổi chỗ ngồi.”
Không chờ giáo viên nói, Lục Nhiên lại mở miệng.
Cậu nâng tay lên, tay nghiêng nghiêng chỉ đến hướng Dụ Hạ, chậm rãi nói một câu: “Em thấy vị trí bên cạnh lớp trưởng rất thích hợp với em.”
Lục Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Dụ Hạ.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, có vài sợi tóc không được buộc lên, loà xoà trên vai.
Lưng cô thẳng tắp, ngồi rất đoan chính.
Lục Nhiên cong môi, khóe mắt cậu hơi hếch, giọng nói nhàn nhạt.
“Có phải hay không, lớp trưởng nhỏ.”