Chương 3
Tầm mắt vừa nhìn Lục Nhiên một cái, Dụ Hạ liền lập tức cúi đầu xuống.
Dụ Hạ rũ mắt nhìn đồng hồ: “Còn hai phút nữa là vào lớp, cậu cần phải trở về.”
Lục Nhiên nhướng mày, nghiêng đầu: “Nếu tôi không quay về thì sao?”
Thân mình Dụ Hạ cứng đờ, sau một lúc lâu, lại kêu cậu: “Bạn học Lục.”
Lục Nhiên không đáp.
Dụ Hạ đứng ở nơi đó do dự một hồi, sau đó nói: “Tớ ở đây chờ cậu trở về.”
Giọng nói của cô rất mềm nhẹ, nhưng hành động lại có chút bướng bỉnh. Cô đứng tại chỗ, giống như chuẩn bị cùng cậu ở lại chỗ này.
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, cô cúi đầu.
Ánh nắng giữa hè rơi ở trên người cô, hình dáng mềm mại, khí chất an tĩnh, như là một đóa hoa sơn chi nho nhỏ màu trắng.
Cậu không nói chuyện.
Hai người đứng trên khán đài ở sân thể dục giằng co một hồi. Ai cũng không nhúc nhích.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Ngay sau đó một giọng nói vang lên: “Ồ, đây không phải lớp trưởng mới sao?”
Vừa rồi Mạnh Tử Thành ở đây chơi bóng, thấy bầu không khí chỗ bọn họ không ổn, liền chạy tới.
“Hai người ở đây làm gì?”
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào Dụ Hạ, cũng không trả lời Mạnh Tử Thành.
Nhưng thật ra Dụ Hạ đã mở miệng: “Tiết sau là tiết tự học, giáo viên muốn các cậu trở về.”
Cô rất nghiêm túc, có nề nếp, trông rất có nguyên tắc.
Lúc này, Lục Nhiên lười nhác ôm quả bóng rổ bên cạnh, thong thả đứng lên.
Cậu từ trên khán đài đi xuống, đi qua bên người Dụ Hạ.
Lục Nhiên một tay ôm bóng rổ, quay đầu nhìn Mạnh Tử Thành một cái.
“Chúng ta đi.”
Dụ Hạ nhìn bóng dáng Lục Nhiên, cô yên lặng thở dài, trở lại phòng học.
……
Cuối cùng một đường trở về.
Chuông đi học vang lên, bạn học lục tục vào lớp.
Tiết tự học, giáo viên không có mặt, kỷ luật lớp 6 rất loạn. Dụ Hạ làm lớp trưởng, cô mang theo bút và sách bài tập, ngồi ở trên bục giảng quản kỷ luật.
Khả năng bởi vì cô là lớp trưởng mới, nên vừa mới bắt đầu mọi người đều rất cho cô mặt mũi.
Bọn họ làm ầm ĩ một lát, thanh âm liền nhỏ dần.
Vài phút sau, có người bước vào từ cửa sau đang mở rộng.
Lục Nhiên chậm rãi đi vào, ngồi vào chỗ của mình.
Cậu không có đi học trong một tuần, sách giáo khoa mới và sách bài tập đều chất đống trên bàn. Vừa rồi Dụ Hạ đã đổi chỗ ngồi, cũng giúp cậu thu dọn lại bàn học.
Dụ Hạ làm bài được một nửa, nghe thấy tiếng ồn ào trong lớp, ngẩng đầu phát hiện các bạn học đang ném giấy.
Cô nhẹ giọng hô một tiếng, các bạn học cũng ngừng động tác. Lúc này, cô chú ý tới Lục Nhiên đang ngồi ở hàng phía sau phòng học, ngẩn ra.
Cậu thế nhưng đã trở lại phòng học.
Dụ Hạ nghĩ, có khả năng về sau Lục Nhiên sẽ trở nên nghe lời một chút. Nghĩ đến đây, cô thả lỏng một chút.
Cô khẽ nhìn Lục Nhiên. Cậu khoanh tay trước ngực, ngã người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Cặp mắt Lục Nhiên đen láy chớp cũng không chớp, cứ như vậy nhìn cô.
Dụ Hạ làm lơ ánh mắt của cậu, tiếp tục cúi đầu viết đề mục.
Một lát sau, Dụ Hạ dừng bút, lại ngẩng đầu, chuẩn bị nhìn tình hình trong lớp.
Không nghĩ tới, Lục Nhiên vẫn đang nhìn cô. Cậu nhìn về hướng bục giảng, trong ánh mắt lại không giống như đang ngẩn người.
Lục Nhiên hơi nâng khóe mắt, nhìn vào Dụ Hạ.
Phát hiện cô đang nhìn mình, cậu xuỳ cười.
Dụ Hạ khẽ nhíu mày, cô không viết bài tập về nhà nữa, nhìn chằm chằm Lục Nhiên nửa phút.
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, tự nhận là rất có lực uy hiếp, nhưng nhìn nhau như vậy một lát, cậu cũng không có động tác gì.
Không hề có ý muốn làm bài tập.
Dụ Hạ chỉ có thể đi xuống, đi đến trước mặt Lục Nhiên.
Trên bàn cậu trống rỗng, một quyển sách, một cây bút cũng không có.
Dụ Hạ có chút buồn bực. Nhưng cô không muốn quấy rầy bạn học khác trong lớp, cô khẽ hỏi Lục Nhiên: “Bút cậu đâu?”
Ngữ khí Lục Nhiên thản nhiên: “Quên mang theo.”
Dụ Hạ không chút suy nghĩ, cúi người lấy túi đựng bút của mình, kéo khóa kéo ra, lấy từ bên trong ra một cây bút, đặt ở trước mặt Lục Nhiên.
Lục Nhiên cũng không làm khó dễ cô, cầm bút lên.
Dụ Hạ nhẹ giọng mở miệng: “Lục Nhiên, cậu có thể bắt đầu viết bài thi.”
Lục Nhiên buông lỏng tay xuống, từ trong học bàn lấy ra một tờ giấy trắng môn toán, ném ở trên bàn: “Tay có chút mỏi.”
“Lớp trưởng nhỏ, cậu giúp tôi ủi đi.” Ngữ khí cậu nhàn nhạt, giống như chỉ là tùy tiện nói.
Dụ Hạ cúi đầu nhìn xuống tờ giấy toán nhàu nát. Cô vươn tay, nghiêm túc giúp cậu ủi thẳng, ép lên trên bàn.
Hành vi của cô có chút ngoài dự đoán.
Lục Nhiên bỗng nhiên sửng sốt, rũ mắt nhìn đầu Dụ Hạ.
Lớp trưởng nhỏ hình như có chút ngoan.
Lục Nhiên tiếp tục nhìn chằm chằm Dụ Hạ, không nhìn bài thi trên bàn, vươn ngón tay ra, tùy ý chỉ một đề.
“Lớp trưởng nhỏ, đề này tôi không biết làm.”
“Cậu dạy tôi đi.”
Dụ Hạ nghiêng đầu, nhìn về phía bài thi toán học.
Ngón tay Lục Nhiên thon dài, đặt ở trên bàn, chỉ vào một đề toán lớn.
Nhưng tầm mắt của cậu căn bản không đặt ở nơi này.
Dụ Hạ nghiêng người về phía bàn của mình, rút ra một tờ giấy nháp, cầm lấy một cây bút, cúi lưng xuống, ghé vào bên cạnh bàn, nghiêm túc mà viết các bước giải đề ra.
Lục Nhiên im lặng, nhìn cô gái đang ghé vào trên bàn kia.
Dụ Hạ vùi đầu viết, Lục Nhiên thì ngồi đó nhìn cô viết.
Cô cúi đầu viết, chỗ trống trên tờ nháp rất nhanh liền được che kín bởi những con số.
Dụ Hạ đem các bước giải đề viết một cách chi tiết đưa cho Lục Nhiên.
Đôi mắt cô rất sạch sẽ, bên trong luôn chuyên chú.
Lục Nhiên một bên ngồi đối diện cô, một bên duỗi tay, sau đó, động tác thong thả mà nhận lấy.
Dụ Hạ xoay người sang chỗ khác, trở lại bục giảng.
Mắt Lục Nhiên nhìn vào tờ giấy trong tay.
Các bước giải đề được viết trên giấy nháp trắng, nhất là phía dưới còn được ghi chú cẩn thận xuất xứ của công thức.
Từ trang đầu tiên của sách giáo khoa.
Lục Nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Cười.
……
Kể từ khi Trần Toàn chia sẻ các chuyện bát quái cho Dụ Hạ các cô, ba người thường xuyên ở bên nhau.
Tiết tự học buổi tối còn 20 phút nữa là hết tiết, Dụ Hạ chuẩn bị cùng Lâm Chi Ngôn đi một chuyến đến siêu thị.
Dụ Hạ đi đến chỗ Trần Toàn, vỗ vai cô ấy.
Giọng nói cô mềm nhẹ: “Cùng đi siêu thị không?”
Vừa thấy là Dụ Hạ, Trần Toàn đặt bút lên bàn, đứng dậy: “Đi chứ.”
Tới buổi tối rồi, nhiệt độ mùa hè vẫn như cũ không giảm, gió đêm thổi tới đều mang theo độ ấm thiêu người.
Đẩy cửa siêu thị ra, gió máy lạnh đã lao thẳng tới.
Trần Toàn đi đến phía bên kia của siêu thị, mua bánh mì cho bạn trai.
Mà Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn đứng trước tủ lạnh, chọn sữa chua. Trong siêu thị của trường có rất nhiều hương vị và nhãn hiệu của sữa chua, Lâm Chi Ngôn chọn lựa một cách thích thú.
Dụ Hạ cũng không lựa chọn quá nhiều, trực tiếp cầm vị dâu tây.
Sau khi trở lại phòng học, túi sữa chua dâu tây kia của Dụ Hạ còn chưa có ăn xong.
Cô ngồi vào vị trí, cắn ống hút, cái miệng nhỏ nhấm nháp.
Sữa chua trào ra có vị ngọt, hơi lạnh nhẹ thấm vào đáy lòng, làm tan đi gần hết cái khô hanh của mùa hè.
Lúc này, Đổng Gia cũng trở về phòng học, cậu nhìn thấy bánh mì đặt trên bàn, liền biết là Trần Toàn mang cho mình.
Cậu mở túi ra, cắn một miếng, nhíu mày: “Bánh mì này sao lại có vị hơi chua?”
Trần Toàn vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức vọt tới vị trí của Đổng Gia, giơ tay chạm đầu cậu ta một chút.
“Không muốn ăn cứ việc nói thẳng, đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Âm thanh ồn ào nhốn nháo bên cạnh chỗ ngồi, Dụ Hạ nghe được rất rõ ràng.
Nhưng mà mọi người trong lớp đều quen với cử chỉ thân thiết của hai người.
Sau khi Dụ Hạ uống xong sữa chua, đem túi đặt vào bao ni lông ở bên cạnh bàn, chuẩn bị tan học sẽ trực tiếp mang đi.
Cô mới vừa ngẩng đầu, tổ trưởng đã đi tới chỗ cô: “Lớp trưởng.”
Vào học kỳ mới lớp mới, mỗi người đều phải nộp một đơn điền thông tin liên lạc, hoàn cảnh gia đình… Mẫu đơn đã được phát xong vào buổi chiều.
Các tổ trưởng sau khi thu đủ sẽ giao cho Dụ Hạ.
Cô đặt bút xuống, cầm lấy chồng đơn trong tay tổ trưởng.
Tổ trưởng cau mày, có chút lo lắng: “Tổ chúng ta còn có người chưa nộp.”
Trong phòng học bật điều hoà, trên đỉnh đầu treo mấy ngọn đèn sáng trưng. Dụ Hạ nhìn theo ánh mắt tổ trưởng.
Lục Nhiên không ngẩng đầu, cong lưng, ngủ ở nơi đó. Sách bài tập trên bàn để lung tung, bên trong còn có bút tích của Dụ Hạ.
Có vẻ như buổi chiều cậu đã nghiêm túc làm bài tập.
Dụ Hạ đem đơn sửa sang lại chỉnh tề, cẩn thận đếm một chút.
Mọi người trong lớp đều viết, Lục Nhiên là người duy nhất còn thiếu.
Dụ Hạ nhìn thoáng qua người bạn cùng bàn đầy bĩ khí lại kiêu ngạo.
Lục Nhiên vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng vò tờ giấy nháp trên bàn thành một quả bóng, nhét vào học bàn.
Dụ Hạ kêu to, trong giọng nói mang theo chút rụt rè: “Lục Nhiên.”
Lục Nhiên quay đầu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Dụ Hạ.
Dụ Hạ chỉ vào tờ đơn trên bàn: “Trong lớp chỉ có cậu chưa nộp.”
Lục Nhiên liếc mắt một cái, tờ đơn nằm trên tình cờ là của Dụ Hạ. Cậu bỗng nhiên thấp giọng a một tiếng: “Lớp trưởng nhỏ, em nhỏ hơn tôi một tuổi sao?”
Dụ Hạ sửng sốt, không trả lời.
Cô đi học sớm hơn những người khác. Tuy rằng là lớp trưởng, nhưng cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong lớp.
Dụ Hạ phớt lờ lời trêu chọc của Lục Nhiên, hỏi: “Cậu nộp hay không nộp?”
Lục Nhiên rút ra tờ đơn từ sách bài tập, đặt ở trên bàn Dụ Hạ. Trống không, nửa chữ cũng không viết.
Dụ Hạ biết cậu cố ý quăng cho mình, cầm lấy bút, cô có chút bực, sau đó hỏi: “Họ tên?”
“Lục Nhiên.”
“Dân tộc?”
“Dân tộc Hán.”
Dụ Hạ đọc tiếp xuống dưới: “Giới tính?”
Lục Nhiên nghiêng đầu, nhịn không được bật cười: “Tôi là nam hay nữ, em còn không biết.”
Dụ Hạ dừng một chút, tai đỏ lên, không để ý đến cậu. Điền xong tờ đơn này là cô có thể giao cho giáo viên.
Qua vài giây, Dụ Hạ lại hỏi: “Số điện thoại.”
Khoé môi Lục Nhiên giật giật: “Em đang điều tra hộ khẩu của tôi đấy à.”
Dụ Hạ ngẩng đầu lên khỏi bàn đầy sách vở, nhìn cậu.
Cô nắm bút trong tay, nghiêm túc lặp lại một lần.
“Lục Nhiên, số điện thoại của cậu là gì?”
Trong phòng học tràn đầy âm thanh ồn ào ầm ĩ, hai người nhìn nhau.
Nơi này yên lặng một chút.
Bầu trời bên ngoài sân trường tối đen như mực, buổi tối hôm nay không có ánh trăng, các toà nhà dạy học được thắp sáng từ tầng này lên tầng khác.
Đôi mắt Dụ Hạ phân rõ trắng đen, ánh mắt rất an tĩnh, sạch sẽ giống ánh trăng.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm cô một lát. Cậu đột nhiên mở miệng, tốc độ thong thả.
“Lớp trưởng nhỏ, em muốn biết tôi đến vậy sao?”