Chương 21
Dụ Hạ nhìn sân bóng rổ: “Có phải trận đấu sắp bắt đầu không?”
Lục Nhiên nhướng mày: “Ngoan ngoãn xem tôi chơi bóng.”
Cậu xoay người rời đi.
Nghiêm Phàm hếch cằm: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
Lục Nhiên lập tức xẹt qua cậu ta, nhận lấy quả bóng từ trọng tài.
Tay cậu dùng lực một chút, ném quả bóng về phía Nghiêm Phàm.
“Bắt đầu đi.”
Lục Nhiên và Mạnh Tử Thành một đội, Nghiêm Phàm và Cố Trạm một đội.
Lục Nhiên và Mạnh Tử Thành rất ăn ý. Chỉ với một cử chỉ và ánh mắt, bọn họ liền biết ý của đối phương.
Quả bóng ở trong tay Nghiêm Phàm không bao lâu, đã bị Lục Nhiên đoạt về.
Lục Nhiên rê bóng chạy tới hướng rổ, Nghiêm Phàm và Cố Trạm bao vây Lục Nhiên từ hai bên sườn.
Lục Nhiên đưa mắt ra hiệu với Mạnh Tử Thành, cậu lập tức hiểu ý.
Lục Nhiên ném bóng rổ đi, Mạnh Tử Thành bắt được một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, Lục Nhiên đã chạy tới phía dưới rổ.
Lúc này, Mạnh Tử Thành bất ngờ truyền bóng cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhảy lên cao chặn bóng, bọn Nghiêm Phàm đã tới bên Lục Nhiên.
Lục Nhiên xoay người, bóng từ tay trái đổi sang tay phải, bóng rổ đập mạnh vào rổ, ở giữa rổ.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lục Nhiên và Mạnh Tử Thành lần lượt ghi bàn.
Bọn Nghiêm Phàm một cái cũng không ghi được.
Các bạn học trên khán đài không ngừng la thét, rất nhiều người đã đứng dậy khỏi chỗ để cổ vũ cho bọn Lục Nhiên.
Toàn bộ quá trình ánh mắt của Dụ Hạ đều ở trên người Lục Nhiên.
Ngay cả cô cũng không nhận ra, từ lúc thi đấu bắt đầu, tim cô đã luôn đi theo cậu.
Dụ Hạ bất giác nắm chặt vạt áo đồng phục.
Mỗi một động tác của Lục Nhiên, đều được cô xem trong mắt.
Trận đấu hữu nghị kết thúc, kết quả rõ ràng.
Bọn Lục Nhiên thắng.
Nghiêm Phàm thua tâm phục khẩu phục.
Nghiêm Phàm đi đến trước mặt Lục Nhiên, cậu ta không vì thất bại mà xụ mặt, ngược lại cười.
“Cậu chơi bóng rổ thật sự rất tốt, lần trước là tôi không đúng.”
Nghiêm Phàm chỉ bội phục người chơi bóng rổ tốt.
Cậu ta cho rằng Lục Nhiên đối đãi với mọi thứ đều là cà lơ phất phơ, tự nhiên tâm tình khó chịu.
Bây giờ thấy được thực lực của Lục Nhiên, cậu ta lập tức thay đổi cái nhìn.
Mới vừa chơi bóng xong, thái dương Lục Nhiên ướt dầm dề, cậu khom lưng cầm lấy đồng phục trên giá bóng rổ.
Lục Nhiên giương mắt, trên mặt vẫn là ý cười thản nhiên.
Cậu chấp nhận lời xin lỗi của Nghiêm Phàm.
Nghiêm Phàm gật đầu: “Như vậy, hoan nghênh cậu gia nhập đội bóng của trường.”
Lục Nhiên hếch cằm, xách đồng phục rời đi.
Cậu nhìn lướt qua khán đài, Dụ Hạ đang theo đám người ra khỏi sân bóng rổ.
Cậu nhìn chằm chằm vài giây, rồi lập tức đi theo.
Dụ Hạ đang cúi đầu đi về phía trước, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngăn cản trước mặt cô.
Dụ Hạ ngây người nửa giây, ngay sau đó phản ứng được người nọ là Lục Nhiên.
Dụ Hạ bật thốt lên hỏi: “Sao cậu ở chỗ này?”
Lục Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại cô: “Cậu không đợi tôi, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Dụ Hạ đi về phía trước, Lục Nhiên không chặn cô, cậu đi đối diện Dụ Hạ, đi ngược.
Lục Nhiên một tay cầm đồng phục, một tay khác đút túi quần, hơi hơi khom người, nhìn chằm chằm Dụ Hạ.
“Vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?”
Lục Nhiên nhếch môi, chờ cô trả lời.
Không khí đã không còn nóng nữa, nhưng Lục Nhiên vẫn chỉ mặc đồng phục bóng rổ.
Dụ Hạ nhìn thoáng qua bộ dáng bất cần đời của cậu, chậm rãi cân nhắc nên trả lời thế nào.
Lục Nhiên có vẻ rất muốn biết đáp án của cô.
Cậu thúc giục: “Lớp trưởng nhỏ, cậu nói đi chứ.”
Dụ Hạ khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
Ngữ khí của cô rất nghiêm túc.
Lục Nhiên khẽ cười một tiếng, nhìn Dụ Hạ cười: “Vậy cậu còn không khen tôi?”
Lục Nhiên vẫn luôn nhìn mặt Dụ Hạ, chú ý phản ứng của cô.
Lúc này, Dụ Hạ dời mắt đi, nhìn về phía sau Lục Nhiên.
“Cẩn thận.”
Dụ Hạ khẽ thở nhẹ, giây tiếp theo, cô duỗi tay kéo cánh tay Lục Nhiên lại.
Có bạn học đi qua từ phía sau Lục Nhiên.
Dụ Hạ sợ Lục Nhiên đụng phải, liền kéo Lục Nhiên về phía mình.
Lục Nhiên không có phòng vệ với Dụ Hạ, theo lực kéo của cô, tiến lên phía trước vài bước.
Bả vai hai người chạm nhau, dựa vào nhau. Tay Dụ Hạ vẫn còn nắm lấy cánh tay Lục Nhiên.
Tay Dụ Hạ rất nhỏ, lại mang theo mềm mại ấm áp, bao trùm trên tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên cảm giác thấy, tóc Dụ Hạ phất quá sườn mặt cậu, có chút ngứa.
Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn Dụ Hạ, tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn của Dụ Hạ.
Ý cười dưới đáy mắt Lục Nhiên càng sâu.
Dụ Hạ căn bản không nghĩ nhiều, cô thấy Lục Nhiên không đụng vào ai, liền lui về phía sau một bước.
Cảm giác ấm áp đột nhiên rời khỏi tay Lục Nhiên.
Dụ Hạ không ý thức được hành động vừa rồi có bao nhiêu thân mật, chỉ nhắc nhở cậu: “Suýt chút nữa cậu đụng vào người ta rồi!”
Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên, sắc mặt của cậu nhàn nhạt, không có biểu cảm gì.
Đột nhiên, Lục Nhiên cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng cậu, mang theo một chút khàn khàn.
……
Cuối tuần.
Dụ Hạ ôm sách tham khảo, đi ra từ hiệu sách.
Cô vuốt mái tóc rũ bên tai, cúi đầu đi tới phía trước.
Trong sách tham khảo còn kẹp mấy tập tranh mới mua, khoé môi Dụ Hạ hơi cong lên.
Lục Nhiên và bọn Mạnh Tử Thành đang ở trên sân bóng rổ cách đó không xa.
Mới vừa chơi xong một hiệp, Mạnh Tử Thành đang ngồi ở bậc thang bên cạnh nghỉ ngơi.
Cậu lung tung lau mồ hôi một phen, thản nhiên nhìn xung quanh.
Chỉ chốc lát, ánh mắt cậu dán trên một bóng người.
Mạnh Tử Thành híp mắt, đột ngột đứng lên.
Cậu chỉ vào bóng hình kia, kêu Lục Nhiên.
“Này, Nhiên ca anh xem, người nọ có chút quen mắt đó.”
Lục Nhiên đang ném bóng một mình, nghe thấy Mạnh Tử Thành nói, cậu dừng động tác lại.
Lục Nhiên nhìn theo hướng ngón tay của Mạnh Tử Thành.
Có một cô gái đang ôm sách đi ngang qua sân bóng rổ.
Người nọ là Dụ Hạ. truyện đam mỹ
Mạnh Tử Thành vừa thấy lớp trưởng, ánh mắt cậu đảo quanh Dụ Hạ và Lục Nhiên vài vòng.
Cậu nắm chặt ngón tay đưa lên gần miệng, đang chuẩn bị huýt sáo.
Lục Nhiên nhìn cậu một cái.
Mạnh Tử Thành chậm rãi buông tay, thì thầm trong miệng: “Liền bênh vực người của mình vậy à.”
Đổng Gia Hòa ha hả hai tiếng, đi lên phía trước, khoác vai Mạnh Tử Thành.
“Cậu đừng dọa lớp trưởng nhỏ người ta.”
Mạnh Tử Thành và Đổng Gia Hòa còn chưa kịp nói mấy câu, Lục Nhiên đột nhiên nói một câu.
“Có việc, không chơi nữa.”
Lục Nhiên ôm bóng rổ bên cánh tay phải, tay trái nhặt đồ trên giá bóng rổ lên rồi đi về phía Dụ Hạ.
Mạnh Tử Thành ở sau lưng Lục Nhiên làm mặt quỷ: “Trọng sắc khinh bạn.”
Cậu quay đầu liền hỏi Đổng Gia Hòa: “Chơi tiếp chứ.”
Đổng Gia Hòa gật đầu: “Dù sao buổi chiều tớ cũng không có việc gì làm.”
Di động đặt trên khán đài đột nhiên rung lên, Mạnh Tử Thành đi qua.
Cậu click mở tin nhắn để xem, gào với Đổng Gia Hòa: “Đái Trì gửi tin nhắn cho tớ.”
“Nói cậu ấy đang ở tiệm net, hỏi chúng ta chơi game không?”
Đổng Gia Hòa không thèm để ý, lập tức đáp: “Được thôi.”
Dụ Hạ chỉ lo chuyên chú đi về phía trước, cũng không biết phía sau có người đi theo.
Lục Nhiên chầm chậm đi theo phía sau Dụ Hạ.
Theo được một đoạn, Dụ Hạ cũng chưa phát hiện.
Lục Nhiên có chút bất lực, cậu đứng không nhúc nhích, ngữ khí trêu chọc.
“Lớp trưởng nhỏ, sao cậu đi chậm thế?”
Dụ Hạ đang nghĩ ngợi việc gì đó, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng của Lục Nhiên.
Cô bất ngờ quay đầu lại.
Cô phát hiện Lục Nhiên đi theo phía sau cô, cũng không biết cậu theo bao lâu rồi.
Lục Nhiên dường như mới vừa vận động xong, một tay ôm bóng rổ, cằm vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Lúc này Dụ Hạ mới nhìn rõ đây là sân bóng rổ nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Nhiên.
Khi đó, Lục Nhiên đã giúp cô chặn quả bóng rổ ném đến hướng cô.
Lục Nhiên thấy Dụ Hạ không mở miệng, nhìn qua cô một cái, phát hiện cô ôm một chồng sách tham khảo trên tay.
Cậu cà lơ phất phơ nghiêng đầu nhìn Dụ Hạ.
“Ngoan như vậy, về nhà làm bài sao?”
Dụ Hạ thành thật ừ một tiếng: “Sách phụ đạo trong nhà đã xem xong rồi, nên đi mua bộ khác.”
Lục Nhiên phát hiện trong sách tham khảo có xen lẫn mấy tập tranh, nhớ tới lần trước cậu đến nhà Dụ Hạ, nhìn thấy Dụ Hạ vẽ tranh.
Tầm mắt cậu dừng lại vài giây trên mấy tập tranh.
Lục Nhiên một lần nữa đặt ánh mắt trên mặt Dụ Hạ: “Tôi mời cậu uống trà sữa vậy?”
Sân bóng rổ vừa vặn ở gần quảng trường Thái Hưng, có rất nhiều cửa hàng ăn ngon.
Vào cuối tuần, người ở quảng trường cũng dần nhiều hơn.
Dụ Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu.”
Không chờ Dụ Hạ nói thêm, Lục Nhiên đã cười: “Cậu dạy tôi nhiều như vậy, chút học phí này cũng không đủ.”
Dụ Hạ mím môi: “Tôi dạy cậu làm đề là điều nên làm, không cần cậu báo đáp.”
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Dụ Hạ, cậu đột nhiên cúi người, hai tay đặt trên đầu gối.
“Nếu đã như vậy, vậy cậu dạy tôi nhiều thêm vài đề là được rồi.”
Dụ Hạ ngây người vài giây, nhìn vẻ mặt của Lục Nhiên, theo bản năng nói một tiếng được.
Nghe thấy Dụ Hạ đồng ý, nụ cười trên khoé miệng Lục Nhiên càng sâu.
Cậu khống chế sức lực, nắm lấy quai đeo cặp sách của Dụ Hạ, kéo cô đến dưới bóng cây.
Ánh nắng đầu thu vốn không gắt, bị che như vậy, càng chắn kín mít.
Chờ Dụ Hạ đứng ổn, Lục Nhiên mở miệng: “Cậu chờ tôi một lát.”
Sau khi Lục Nhiên nói xong, liền đi đến tiệm trà sữa gần nhất.
Dụ Hạ ngồi xổm xuống, đem tất cả sách tham khảo bỏ vào trong cặp sách.
Cô kéo khoá kéo cặp sách lên, rồi đeo trở lại lên lưng.
Dụ Hạ vừa ngẩng đầu, một nam sinh mặc đồng phục Nhị Trung đã đi tới phía cô.
Người nọ rất nhanh đã tới trước mặt Dụ Hạ.
Trên tay nam sinh xách một ly trà sữa, tiến lại gần Dụ Hạ vài bước.
“Bạn học, chờ người sao?”
Dụ Hạ không trả lời, nhưng khi nam sinh tới gần lại theo bản năng lui về phía sau một bước.
Cô nghiêng đầu, không đáp lời.
Nam sinh tự nói một mình: “Vừa rồi anh thấy em ở hiệu sách, em đi một mình à?”
Nam sinh nhận thấy Dụ Hạ kháng cự, nhưng cậu ta không để ở trong lòng.
Cậu ta thấy Dụ Hạ tránh né, lại đến gần chút.
“Bạn học, em đừng đi mà.”
Vì bị nam sinh bám riết không tha nên Dụ Hạ đã có chút mất kiên nhẫn.
Cô không thèm nhìn nam sinh kia một cái, xoay người muốn rời đi.
Nam sinh vừa thấy Dụ Hạ muốn đi, lập tức giữ tay áo cô lại, giữ chặt lấy cô.
Khi nam sinh đụng vào tay áo Dụ Hạ, Dụ Hạ ngay lập tức khó chịu.
Cô dùng sức hất tay ra, nhíu chặt mày, trên mặt hiện rõ sự tức giận.
Sau khi rút tay về, cô liền để tay trước ngực, chuẩn bị rời đi.
Nam sinh ngăn trước mặt Dụ Hạ, không cho cô đi.
Nam sinh nhìn ra Dụ Hạ mất kiên nhẫn, cũng coi như không nhìn thấy.
Cậu ta duỗi tay đưa trà sữa tới trước mặt Dụ Hạ: “Muốn uống trà sữa không?”
Ngữ khí ngả ngớn.
Giây tiếp theo.
Một quả bóng rổ đột nhiên bay về hướng này.
Chuẩn xác nện vào cổ tay nam sinh, cùng với cơn đau dữ dội.
Trà sữa ngay lập tức bị đánh bay.
Một giọng nói trầm thấp, đè nén sự tức giận.
“Ai cho phép mày động vào cô ấy?”