Chương 20
Làm gia sư cho Lục Nhiên? Này hình như không tốt lắm.
Cô chần chờ vài giây, thấp giọng nói: “Tớ chỉ cậu ở trường là được rồi.”
Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên một cái: “Chúng ta là bạn ngồi cùng bàn, có gì không hiểu cứ hỏi tớ.”
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, không nói chuyện, không khí trở nên trầm mặc.
Cậu chống cằm, tùy ý liếc nhìn vở ghi chép, khóe môi lười biếng cong lên: “Lớp trưởng nhỏ, cơ sở của tôi kém, chút thời gian ở trường không đủ đâu.”
Dụ Hạ không nói chuyện.
Lục Nhiên cụp mắt xuống, tiếng nói dần dần thấp xuống, ngữ tốc cũng trở nên chậm hơn: “Lớp trưởng nhỏ không muốn thì thôi.”
“Dù sao thành tích tôi cũng như vậy……”
Đầu của cậu chậm rãi rũ xuống. Không nhìn Dụ Hạ nữa, cũng không có nhắc lại chuyện Dụ Hạ làm gia sư.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Nhiên cụp xuống, đáy mắt lại ẩn một tia chắc chắn.
Cậu biết rất rõ tính cách của Dụ Hạ, cậu càng giả bộ đáng thương như vậy, Dụ Hạ sẽ càng không đành lòng.
Dụ Hạ nhất định sẽ không từ chối.
Lục Nhiên lẳng lặng chờ, chờ câu trả lời của cô.
Dụ Hạ có chút rối rắm, nhíu nhíu mày. Cô không biết có nên đồng ý yêu cầu của Lục Nhiên hay không.
Cô ngước mắt, trộm nhìn vẻ mặt của Lục Nhiên.
Lục Nhiên không nhìn cô, cúi đầu, môi mím chặt, khóe miệng thoáng trầm xuống.
Cái vẻ cà lơ phất phơ thường ngày đã bị thu lại.
Dụ Hạ nghĩ thầm, hiếm khi Lục Nhiên muốn học tập, cô cứ như vậy từ chối yêu cầu của cậu, có phải sẽ đả kích hứng thú học tập của cậu không?
Cô cau mày, mình làm vậy có phải có chút quá đáng rồi không.
Dụ Hạ rối rắm một hồi lâu, mày nhíu lại thả lỏng.
Cuối cùng, cô đưa ra một quyết định.
Dụ Hạ nhìn về phía Lục Nhiên, bất lực thở dài một hơi: “Vậy được rồi, tớ sẽ đến nhà cậu dạy học bổ túc.”
Lục Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh lay động, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật sự?”
Dụ Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng mà, khi tớ dạy cho cậu, cậu nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, không được làm việc riêng.”
Lục Nhiên cười: “Lớp trưởng nhỏ nói, sao tớ lại không nghe chứ?”
Cậu đã sớm đoán được Dụ Hạ sẽ đồng ý, khóe môi cong lên.
……
Sân bóng rổ.
Cố Trạm đứng ở giữa, phía trước là hai hàng người. Trong đó một hàng là các thành viên đội bóng rổ, đứng đối diện bọn họ là Lục Nhiên và Mạnh Tử Thành.
Lục Nhiên đã đồng ý với Dụ Hạ sẽ tham gia đội bóng của trường, cậu đã nói với Mạnh Tử Thành một chút, về việc Cố Trạm hy vọng hai người bọn họ cùng nhau gia nhập đội bóng rổ.
Mạnh Tử Thành không cần nghĩ đã trực tiếp đồng ý. Hai người tới sân bóng rổ.
Cố Trạm nhìn thoáng qua Lục Nhiên, giới thiệu với mọi người: “Đây là thành viên mới của đội, Lục Nhiên lớp 6 năm 2. Mọi người làm quen một chút.”
Lục Nhiên lười nhác đứng đó, không mặc đồng phục, một bộ áo thun đơn giản, lại lộ ra hương vị bất cần đời.
Cậu không chút để ý gật đầu.
Cố Trạm lại chỉ Mạnh Tử Thành: “Đây là Mạnh Tử Thành lớp 6 năm 2, từ giờ bọn họ sẽ gia nhập đội bóng rổ, mọi người hãy hoà thuận với nhau.”
Lúc này.
Bên trong một đám nam sinh, vang lên một tiếng rất nhẹ.
Mang theo một tia cười nhạo và khinh thường.
Cố Trạm cau mày quay đầu lại nhìn, là Nghiêm Phàm đứng ở cuối hàng.
Nghiêm Phàm đi ra: “Chơi bóng rổ không phải là sở thích nhất thời.”
“Nếu có người chỉ muốn đến đây cho vui, thì tôi khuyên là nên rời đi sớm một chút.”
Tuy Mạnh Tử Thành tính tình tốt, nhưng cậu cũng có chút tức giận: “Ê tao nói này, mày cái thằng này sao lại nói chuyện khó nghe như vậy.”
Lục Nhiên đứng đó như không có việc gì xảy ra, tay đút túi quần, nghiêng đầu đánh giá Nghiêm Phàm vài lần.
Cậu xuỳ cười một tiếng.
Giọng nói Nghiêm Phàm mang theo tức giận: “Lục Nhiên, mày có ý gì?”
Lục Nhiên không chút để ý nhướng mắt lên, hất cằm: “Nói như vậy, mày chơi bóng rổ rất tốt?”
Nghiêm Phàm sửng sốt một chút, lập tức mở miệng: “Còn tốt hơn một số người không nghiêm túc.”
Lục Nhiên nhìn chằm chằm cậu ta, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Chiều mai, gặp trên sân bóng rổ.”
Lục Nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Trạm, bình tĩnh nói một câu: “Anh cảm thấy so thế nào mới tốt?”
Cố Trạm cũng sửng sốt, sau khi định thần lại, anh nói: “Quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta giao hữu một trận.”
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Thanh Trung.
Giáo bá Lục Nhiên muốn thi đấu với thành viên đội bóng rổ.
Mặc dù mọi người đều biết Lục Nhiên chơi bóng rổ rất tốt, nhưng thi đấu với đội của trường, đây vẫn là lần đầu tiên.
Chuyện này truyền đến ồn ào huyên náo, mọi người ở các lớp đều nghị luận.
……
Lớp 6.
Mạnh Tử Thành nói chuyện phiếm với bọn Đái Trì: “Tớ đã sớm nhìn Nghiêm Phàm không vừa mắt, nó vừa nói ra những lời đó, tớ đã muốn đấm nó.”
Đổng Gia Hòa hừ lạnh một tiếng: “Người nọ chỉ được cái mạnh miệng, một tay của Nhiên ca có thể ngược chết thằng đó.”
Cậu nhìn Lục Nhiên, hô một tiếng: “Nhiên ca, lần này anh phải ngược thằng đó thật mạnh, để xem sau này nó còn dám xem thường chúng ta không. “
Lục Nhiên không để ý đến bọn họ, cậu rũ mắt nhìn Dụ Hạ, hỏi một câu: “Đây là trận đấu đầu tiên của tôi trong đội bóng rổ, cậu sẽ đến chứ?”
Dụ Hạ không trực tiếp trả lời, cô cầm lấy một quyển bài tập, đặt trước mặt Lục Nhiên: “Trước khi thi đấu cậu phải làm xong những câu này.”
Lúc trước, khi Dụ Hạ phân tích bài thi của Lục Nhiên, đã đánh dấu cho cậu một số điểm kiến thức, rồi tìm một số câu tương ứng cho Lục Nhiên làm.
Lục Nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm Dụ Hạ, giọng nói có chút khàn: “Ý cậu là cậu sẽ đi?”
Dụ Hạ không nhìn cậu, vẫn cúi đầu xem sách bài tập như cũ.
Qua vài giây, cô khẽ ừ một tiếng.
Thanh âm rất nhẹ, lại rõ ràng lọt vào tai Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, cô cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa lặng lẽ rũ trên vai, bộ dáng tập trung nghiêm túc.
Khóe môi cậu cong lên, nhẹ nhàng cười.
Lục Nhiên cầm lấy vở, mở ra vài tờ. Cậu nhìn lướt qua là nhanh chóng biết đáp án.
Cậu cầm lấy bút, viết đáp án xuống.
Một lát sau, Lục Nhiên đẩy vở đến trước mặt Dụ Hạ: “Cậu nhìn xem.”
Dụ Hạ nhận vở, bắt đầu phê chữa. Cô cầm cây bút đỏ, nghiêm túc xem kĩ từng câu một.
Khi Dụ Hạ phê chữa, Lục Nhiên vẫn luôn nhìn cô.
Thấy bộ dáng nghiêm trang của cô, đáy mắt Lục Nhiên hiện lên ý cười.
Sau khi Dụ Hạ phê chữa xong, bên trên đã có một đám dấu đỏ.
Lần này Lục Nhiên làm đúng tất cả các bài, không sai một câu.
Dụ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn Lục Nhiên, ngữ khí nhẹ nhàng: “Cậu tiến bộ rất nhanh.”
Lục Nhiên đã sớm biết mình sẽ không làm sai, cậu thấy Dụ Hạ vui vẻ, khóe miệng cũng không khỏi cong lên.
“Đó là lớp trưởng nhỏ dạy tốt.”
……
Buổi chiều ngày hôm sau.
Chuông tan học vừa vang lên, mọi người đã sôi nổi bước ra khỏi phòng học, chuẩn bị đi xem trận bóng rổ.
Lục Nhiên cũng chậm rãi đi về phía sân bóng rổ, tâm tình nhìn qua rất tốt.
Bọn Đái Trì và Đổng Gia Hòa theo phía sau, một bộ nóng lòng muốn thử: “Đi thôi, cổ vũ cho Nhiên ca.”
Sân bóng rổ đã sớm chật kín người.
Trận giao hữu này là hai chọi hai, Lục Nhiên và Mạnh Tử Thành, đối đầu với Cố Trạm và Nghiêm Phàm.
Lục Nhiên đứng giữa đám nam sinh, khi bọn Mạnh Tử Thành nói chuyện với Lục Nhiên, cậu đều có chút không chút để ý, ánh mắt vẫn luôn nhìn lối vào sân bóng rổ.
Mạnh Tử Thành nhìn vẻ mặt Lục Nhiên một cái, trêu ghẹo: “Nhiên ca, tìm ai vậy? Để em tìm giúp cho.”
Lục Nhiên liếc mắt nhìn cậu, làm lơ lời trêu chọc của cậu, tiếp tục chú ý người vào cửa, vài phút sau, cậu nhìn thấy bóng dáng của Dụ Hạ.
Lục Nhiên lập tức nhấc chân đi về phía Dụ Hạ.
Dụ Hạ vừa tan học đã bị bọn Lâm Chi Ngôn lôi ra khỏi phòng học, các cô ấy đều trang bị đầy đủ, chuẩn bị cổ vũ cho bọn Lục Nhiên.
Lâm Chi Ngôn nhìn thấy Lục Nhiên đến, biết cậu có chuyện muốn nói với Dụ Hạ, nên cô vội vàng kéo Trần Toàn rời đi.
Lục Nhiên đi đến trước mặt Dụ Hạ, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Dụ Hạ.
Đuôi mắt cậu hơi nhướng lên: “Trước khi thi đấu cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Dụ Hạ cẩn thận suy nghĩ, nghiêm trang nói: “Lục Nhiên, cậu không được quá kiêu ngạo.”
Dụ Hạ lại nói: “Cho dù cậu có chơi bóng tốt, cũng phải nghiêm túc trong mọi trận đấu.”
Giống như cô sẽ nỗ lực cho mọi kỳ thi.
Lục Nhiên nhướng mày: “Ừm, tôi biết rồi.”
Cậu nghiêng người về phía trước, nhìn Dụ Hạ, trong giọng nói tản mạn mang theo một tia nghiêm túc: “Còn gì nữa không?”
Dụ Hạ cúi đầu nghĩ, một lát sau, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Nhiên: “Còn nữa……nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được thể hiện.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng, ngữ khí rất kiên định.
Cùng với cơn gió mùa hè nóng rực, chậm rãi truyền đến tai Lục Nhiên.
Trái tim Lục Nhiên lỗi một nhịp.
Cậu đứng đó, đôi mắt hơi rũ, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn Dụ Hạ.
Sau một lúc lâu, Lục Nhiên đột nhiên cúi xuống, tầm mắt ngang tầm với Dụ Hạ.
Giọng nói của cậu hơi đè nén, nhưng lại rất rõ ràng, âm cuối mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Lớp trưởng nhỏ nói đương nhiên tôi sẽ nghe.”
Khoảng cách giữa hai người tức khắc kéo gần lại.
Lục Nhiên thấp giọng cười một tiếng: “Nhưng mà cho dù là anh họ của lớp trưởng nhỏ, tôi cũng sẽ không nương tay.”
“Cậu đã nói, tôi phải tôn trọng mỗi một đối thủ.” Khóe môi cậu lười biếng cong lên.
Dụ Hạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Lục Nhiên vẫn luôn ngừng trên người Dụ Hạ.
Mái tóc đuôi ngựa của cô nhìn trông mềm mại, một mái tóc đen được buộc lại rất xinh đẹp.
Thiếu niên mặc đồng phục màu đen, đứng trong hoàng hôn, hoàng hôn đổ bóng sau lưng cậu.
Biểu cảm của cậu khí phách hăng hái.
Đôi mắt Lục Nhiên đen nhánh, cúi người nhìn Dụ Hạ, yết hầu khẽ giật: “Tôi lợi hại như vậy, lại không cho phép tôi kiêu ngạo sao?”
Dụ Hạ không nói, cô cúi đầu, đứng đó suy nghĩ.
Qua vài giây, cô chậm rãi lắc lắc đầu.
Sân bóng rổ lúc chạng vạng.
Gió thổi phất, hương hoa đầu thu phản phất trong không khí.
Dụ Hạ mặc đồng phục chỉnh tề, trong khi đồng phục của Lục Nhiên thì rời rạc.
Bọn họ mặt đối mặt đứng đó, một người ngoan ngoãn an tĩnh, một người bĩ khí mười phần.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ một hồi, cậu cười mang theo tà khí.
Cậu nghiêng đầu, đột nhiên mở miệng, gọi tên cô: “Dụ Hạ.”
Trên khuôn mặt xấu xa của Lục Nhiên có chút bất lực.
“Cậu cố chấp như vậy, thật sự không có biện pháp bắt cậu.”