Chương 7: Trái đất tròn chết tiệt
Tay còn lại của thanh niên ngồi cạnh. Lấy một chiếc thìa sứ nhỏ để múc phần thịt lợn băm trong nước sốt, cho mì vào tiếp theo là nửa muỗng cà phê nước chấm hải sản. Người phụ nữ gấp thức ăn trên tay thành từng miếng vừa ăn trước khi đưa đến miệng của cậu út trong nhóm đang há hốc miệng, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop không di chuyển.
Pat nhai miếng mì thịt heo bằm vừa được cho vào miệng với đôi má phúng phính của mình vừa mỉm cười trong khi tay đang đánh máy với ý định mạnh mẽ.
“Sao rồi sắp xong chưa?” Giọng nói của P’Ae cất lên lơ lửng theo điệu nhạc nhét vào tai Pat rõ ràng. Nhưng vì đầu óc đang tập trung trau chuốt cho bài đánh giá về chủ đề kỹ năng lãnh đạo của ông Kittipong Attachiranon nên Pat chỉ mỉm cười khi nghe câu nói đó. Nhai kỹ tất cả thức ăn trong miệng trước khi đưa ra câu trả lời bị trì hoãn gần một phút.
“Gần xong rồiiiiiii”
“Có chuyện gì vậy, phi?”
“Uh–không có gì, xin lỗi nhé.”
Pat lấy lại sự tỉnh táo, quay sang xin lỗi cô nhân viên trẻ vừa tiến về phía anh. Bởi vì lúc này Pat đã vô tình la lên vì sung sướng. Anh giơ cả hai tay lên và vặn người cho đỡ mệt mỏi và tay thì vẫy đi vẫy lại…. Mấy em nhân viên chắc tưởng bị gọi.
“Rồi chuyện công việc đã hoàn thành chưa? Nó phải được thông báo trước,” P’Beam hỏi. Bởi vì thấy Pat bảo một tuần rồi. Pat lắc đầu không rời màn hình máy tính, tay vặn qua lại và tiếp tục gõ để sửa những chỗ sai.
“Vẫn chưa, Pat cần phải thông báo trước hai tuần. Nhưng ngày mà phải nói về điểm số, cũng là ngày đánh giá thử việc cho Pat. P’Ae nói rằng Pat phải đợi. Bởi vì nếu Pat nói với khun Jeng rằng Pat sẽ từ chức bây giờ. Thì điều đó có thể gây nguy hiểm cho các nhận xét về hiệu suất làm việc của Pat.”
“Dịch cho Pat chút đi”
“Chờ đấy đi nhé, hãy sử dụng bộ não của mình trước đi.” P’Beam đưa tay ra xoa đầu cho đến khi tóc của Pat hoàn toàn rối tung lên. Thêm vào đó còn đưa tay véo má Pat cho đến khi Pat phải ngước lên nhìn và bị cả phi Beam và phi Aey cười nhạo.
“Đừng ghẹo nó nữa Beam, là như thế này.” phi Aey, công chúa của ngành công nghiệp ẩu đả với sếp giải thích tiếp trong khi ngồi thẳng lưng, ngẩng cổ, hai tay cầm một miếng khoai tây chiên và vẫy qua vẫy trước khi tiếp tục nói “Là thế này nếu Pat nói điều đó ngay lúc này, Sếp của Pat khun Jeng nhận xét về công việc có thể sẽ có chút đắn đo trong đầu. Bởi vì anh ta biết Pat sẽ rời đi không còn ai để sử dụng trong công việc. Anh ta có thể tức giận. Vì vậy tao bảo nó cứ tiếp tục làm việc cho đến khi kết thúc kì đánh giá rồi hãy nói chuyện nghỉ việc.”
“Tốt lắm mẹ”
“Tất nhiên, kế hoạch của tao.” P’Aey trả lời một cách tự tin trước khi quay sang Pat. “Nhưng mà Pat, mày dám ngồi viết bài đánh giá anh ta thế này à. Ngay cả khi bài đánh giá được ẩn danh anh ta cũng sẽ đoán được mày là người viết.”
“Chỉ là đoán thôi, Pat không quan tâm.”
“Chà, bây giờ không quan tâm rồi. Tuần trước có ai khóc dữ vậy, tao còn tưởng là bị chồng bỏ”
Phi Beam đã cười rất nhiều trước câu nói của P’Aey. Pat muốn chơi khăm như thường lệ. Nhưng lần này, nó thực sự đến mức anh ấy chỉ có thể cúi đầu vì đây là một vấn đề nhạy cảm với trái tim của Pat rất nhiều. P’Beam và P’Ae trêu chọc Pat như thường lệ nhưng Pat vẫn còn buồn vì chuyện đó. Trước khi mỉm cười lần nữa khi P’Ae gói mì thịt lợn một lần nữa, thế là Pat có sức quay lại tập trung đánh máy chửi Khun Jeng tiếp tục.
Bây giờ họ đang ngồi trong cửa hàng Greyhound Groove Central World. Đó là một địa điểm gặp gỡ yêu thích khác vì nó gần văn phòng. Và vào các ngày trong tuần, có chương trình Happy hour khuyến mãi mua một tặng một miễn phí trước 9 giờ tối các ngày trong tuần, rất thân thiện với trái tim và tiền trong túi.
Nửa giờ đã trôi qua. Đánh giá trang đầu tiên đã hoàn tất, Pat thu hồi ánh mắt và đọc lại từng câu trong hộp bình luận cuối cùng. Trong khi các đầu ngón tay giữ ly thủy tinh đựng rượu vang lắc nhẹ thức uống bên trong trước khi nhấc lên nhấm nháp.
Thật là một cảm giác tốt.
Cảm giác tốt…việc nhấm nháp rượu từ chương trình khuyến mãi một tặng một trong khi chửi sếp bằng tiếng anh với từ vựng học thuật tùy thích mà không lo sẽ bỏ sót một từ nào để giao tiếp phù hợp trong một tổ chức lớn. Và mặc dù miếng mứt vỏ bưởi dẻo mà phi Beam vừa mang đến không hợp với rượu một chút nào. Nhưng điều đó cũng không làm gián đoạn tâm trạng lơ lửng trên mây chút nào.
Ly rượu thứ nhất và thứ hai trôi qua. Tiếp theo là một ly bia. Toàn bộ các loại đồ uống muốn uống trước 9 giờ tối bắt đầu trở thành gánh nặng. Nhưng nó không phải là trở ngại để thực hiện bài đánh giá. Bởi vì Pat vẫn có thể giữ được ý thức của mình, cho đến khi gần xong thì một giờ nữa đã trôi qua.
Pat vừa nâng cốc nước lên vừa nhâm nhi vừa đọc câu hỏi ở trang cuối, điều mà Pat đã làm khác hẳn với đánh giá của mọi người.
Trang 4/5: Đánh giá quản lý
Có tám mục trên trang này. Đưa ra lựa chọn từ 1-5 điểm được sắp xếp từ không đồng ý đến đồng ý. Cùng với một khoảng trống để viết bình luận trên mỗi mục. Không khó để đọc sau khi nhìn vào nó. Pat có thể trả lời hầu hết chúng bằng cách cách đọc lướt qua các câu hỏi chỉ một lần.
1) Người quản lý của tôi đưa ra phản hồi mang tính xây dựng giúp tôi cải thiện hiệu suất của mình.
Các nhà quản lý đưa ra các đề xuất có suy nghĩ cho cấp dưới, điều này giúp có thể được giúp để cải thiện và phát triển công việc… À, Pat sẽ cho điểm tốt và không nói chuyện bằng cách mỉa mai. Lấy bốn điểm và nhận xét là “Nhưng sẽ thật tuyệt nếu bạn ngừng mỉa mai”…. đến câu hai.
2) Người quản lý của tôi thể hiện sự quan tâm đến tôi với tư cách là một người.
Người quản lý tỏ ra thông cảm đối với tôi như một con người…
Ok, dịch một chút. Nhưng đọc xong lại thấy đau. Trong suốt thời gian qua khun Jeng, người thừa kế cao quý của tập đoàn Jian, có lẽ chỉ coi Pat như một hạt dẻ bé nhỏ trong guồng máy của nhà máy địa ngục này.
Về điểm của mục này, Pat cho rằng một điểm vẫn là quá nhiều. Không thể cho thấp hơn vì không có điểm âm để chọn. Và sau đó viết thêm bình luận tùy theo cảm nhận… “Khun chưa từng quan tâm đến bất cứ vấn đề gì của Pat hết.’
Huh…
Mặc dù ở dạng câu tiếng Anh “You never care about me at all!’ trông không kịch tính bằng tiếng Thái mà tôi nghĩ đến, nhưng… nghe rất dễ gây hiểu nhầm. Sau đó Pat chuyển me thành this employee thay thế.
“Anh chưa bao giờ quan tâm đến nhân viên này cả.” Chà, được rồi, oke, mục tiếp theo.
3) Hành động của người quản lý của tôi cho thấy rằng anh ấy/cô ấy đánh giá cao quan điểm mà tôi mang lại cho nhóm, ngay cả khi nó khác với quan điểm của anh ấy/cô ấy.
Hành động của người quản lý phản ánh giá trị của những ý kiến mà Pat đưa ra cho team, kể cả khi nó khác với suy nghĩ của người quản lý. Oke, hãy lấy một điểm cùng với những bình luận dài đầy phẫn uất. Pat gõ ngón tay đánh máy cho đến khi cái bàn rung lên. Vừa dứt câu cuối Pat đưa tay lên luồn vào tóc sau đó giơ tay gọi nhân viên phục vụ order Tub Tim Krob thêm đường. Trước khi cuộn xuống mục số bốn.
4) Người quản lý của tôi giữ cho nhóm tập trung vào các sản phẩm và thời hạn của chúng tôi.
Người quản lý của tôi giúp nhóm tập trung vào năng suất và giao công việc đúng hạn. Quên điểm này đi. Bạn có thể được 4 điểm. Ông chú già rất giỏi giao việc đúng giờ. Giỏi hơn gà mổ thóc.
5) Người quản lý của tôi đã có một cuộc thảo luận ý nghĩa với tôi về sự phát triển nghề nghiệp trong ba tháng qua.
Người quản lý đã nói chuyện với tôi có ý nghĩa’ về con đường phát triển trong sự nghiệp của tôi trong ba tháng qua. Không! không có nói gì về con đường phát triển của tôi. Chỉ tranh luận và áp đặt lên tôi suy nghĩ riêng của bản thân rằng tôi chỉ là một đứa trẻ hay khóc lóc. Cũng có thể hiểu là Pat mới bắt đầu làm việc, vẫn chưa có nhiều tương lai để nói, lấy ba điểm cũng được.
6) Người quản lý của tôi truyền đạt các mục tiêu rõ ràng cho team.
Người quản lý có truyền đạt mục tiêu rõ ràng cho nhóm không?…Khi nói đến vấn đề này, có vẻ như đã trúng câu miêu tả. Vì khun Jeng đã làm rất tốt sau cuộc họp mỗi đội vào đầu và cuối tuần, Và mọi người dường như biết họ phải làm gì, đó là điều này đem lại cho khun Jeng bốn điểm.
7) Người quản lý của tôi có chuyên môn kỹ thuật để hướng dẫn tôi một cách hiệu quả.
Người quản lý có kiến thức làm việc có thể hướng dẫn tôi làm việc có hiệu quả…. Pat cho năm điểm một cách táo bạo. Đúng, khun Jeng thật sự rất giỏi, và Pat rất biết ơn từ tận đáy lòng vì đã giúp đỡ đưa ra lời khuyên cho Pat về nhiều mặt, chú ý đến việc kiểm tra bài tập về nhà cho Pat. Pat hít một hơi thật sâu. Sau đó viết bình luận bằng một lời khen rằng “Yes. Thank you very much.” Được rồi, và tiếp theo là mục cuối cùng.
8) Người quản lý của tôi không “quản lý vi mô”.
Quản lý vi mô?
Chữ này Pat biết nghĩa, nhưng vì chưa hiểu thấu đáo. Vì vậy, anh ấy đã cố gắng tìm kiếm thêm trên Google. đọc qua các bài báo cả bằng tiếng Thái và tiếng anh. Và đó là tất cả…
Huh
“Đang đóng kịch hả Pat? Biểu cảm quá mức rồi nhé.” Giọng P’Aey trộn vào tiếng ồn ào xung quanh khiến Pat nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình…Đây là một trong những vấn đề trong cuộc sống của Pat. Biểu cảm khuôn mặt quá mức một cách vô thức.
Nhưng bây giờ, vấn đề ở đây là. Vì định nghĩa về Quản lý vi mô mà Pat mới tìm được.
Nó dường như đang mô tả tất cả mọi thứ về khun Jeng.
Bởi vì phong cách quản lý Micromanage có nghĩa là ông chủ mà…
Thích tham gia vào tất cả mọi công việc.
Không tin tưởng công việc của cấp dưới phải tự mình đưa ra quyết định mọi quy trình.
Nhìn chằm chằm vào những lời chỉ trích và điều chỉnh những chi tiết nhỏ hơn là tìm kiếm tổng quan.
Không khuyến khích các thành viên trong nhóm bằng cách đưa ra quyết định mà không hỏi ý kiến bất kỳ ai khác.
Và cuối cùng, kiểu sếp này luôn theo sát team của mình từng bước, thường không để xảy ra tình trạng ảnh hưởng đến công việc của nhân viên. Khiến mọi người trong nhóm cảm thấy không thoải mái, cuối cùng sẽ bắt đầu phá hủy sự tự tin và tự do làm việc của họ. Cho đến khi làm cho các thành viên trong nhóm cảm thấy giống như không còn quan trọng. Ôi, nó rất trực tiếp, không nổi rồi. Ai đã lấy vấn đề này có thể sáng tác một bài hát? và gọi Pat để thành lập đội ra mắt với tư cách là một nhóm nhạc nam nổi tiếng từ vùng Ploenchit nhân danh ban nhạc Hội chứng văn phòng.
Nhân tiện, mục này có tùy chọn âm năm trăm điểm không? Pat có thể mua nó, rất hài lòng. Sau đó bí mật sao chép văn bản từ các trang web khác nhau, biên dịch lại một chút. Để giải thích thêm trong các ý kiến đầy đủ.
Sau khi nhấn gửi trang đã hoàn thành này. Và rồi đến trang cuối cùng mà Pat cho là vui nhất, đó là viết phản hồi trong chủ đề Start – Stop – Continue.
Vì kiến thức mới về Quản lý vi mô quá hot nên nó cũng sẽ được đề cập trong phần này. Pat đã cố tình đánh máy trong gần một giờ, trau chuốt từng chữ từ cảm xúc của anh ấy trong gần ba tháng kinh nghiệm làm việc với khun Jeng, điều đang ngày càng trở nên mãnh liệt hơn qua từng ngày. Và kể từ cuộc gặp với khun Nadia, nó càng sôi sục hơn.
Sôi sục… đến mức Khun Jeng gọi Pat vào ngồi làm việc tại văn phòng của khun Jeng cả tuần.
Đinh!
Rồi vẫn điên khùng gửi hồ sơ công việc cho Pat giải quyết lúc 10h30 tối thứ sáu.
Kittipong A:
Sent a file
Feedbacks.
Vui lòng điều chỉnh đề xuất và kết thúc nó trước 7 giờ tối Chủ nhật.
Sau khi khun Jeng cho phép Pat quay lại và giúp lên ý tưởng và làm theo nhận xét của khun Nadia. Nhưng bên kia vẫn không phàn nàn và yêu cầu sửa chữa mọi thứ trong từng hơi thở, Pat tạm dừng bàn phím và nhấc điện thoại lên gõ câu trả lời “OK” trước khi quay lại biểu mẫu đánh giá.
Và vì tâm trạng nặng nề hơn, Pat lấy cốc Tub Tim Krob đưa lên ăn một miếng to trước khi thêm một câu nữa vào danh mục Khun Jeng cần ngừng làm.
Dừng! Làm phiền kỳ nghỉ của nhân viên!
Trước khi lấy lại ý thức và xóa nó đi để viết một câu mới bằng tiếng Anh tao nhã.
Khi gõ xong tất cả, và đọc đi đọc lại nhiều lần. Uống nước lạnh để tĩnh tâm. Cuối cùng, Pat đã lược bớt một số đoạn thể hiện cảm xúc hơi quá, chỉ để lại những lý do quan trọng nhất. Kết thúc bằng việc giơ tay ấn gửi biểu mẫu, tay gập màn hình xuống, cầm lấy một cốc Tub Tim Krob vui vẻ tiếp tục ăn.
Trước khi khun Jeng sẽ được xem những slide mới mà Pat sẽ gửi cho vào Chủ nhật… Bây giờ hãy ngồi đọc và tự đánh giá trước đi nhé.
– –/—
Tiếng chuông đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng thứ Bảy khiến Pat tỉnh giấc trong cơn buồn ngủ, với ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh – hôm nay là ngày cưới của phi Tun.
Pat ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ và vẫn còn hơi nôn nao từ đêm qua, nhưng vẫn thức dậy sảng khoái hơn bình thường. Pat ngồi ngáp dài trên giường trước khi vặn người một cách lười biếng và mỉm cười với cái bóng của mình trong ô kính cuối giường.
Đây là hạnh phúc tỏa sáng từ trong ra ngoài.
Pat rửa mặt và đánh răng, đi tắm và gội đầu trong tâm trạng thoải mái cho đến giai đoạn mặc quần áo. Đột nhiên tâm trạng thoải mái như bóng bóng xà phòng bị chọc thủng. Khi Pat phát hiện ra rằng chiếc quần của anh ấy…. nó thậm chí còn chật hơn tuần trước.
Thở dài một tiếng, Pat vén vạt áo sơ mi màu hồng nhạt của mình lên trước khi dùng tay bóp cái bụng bắt đầu hơi nhô ra, rồi đứng há miệng nhìn nó dù rõ ràng không hề tăng cân. Nhưng chỉ là nó tệ đến mức có thể thấy sự khác biệt như vậy. Pat bắt đầu mất tự tin rồi.
Pat tự hứa với bản thân sẽ bắt đầu ăn kiêng và đi tập thể dục trở lại. Lấy lại vóc dáng tuy không hoàn hảo nhưng có thể coi là ổn như trước.
Bim! Bim!
Đúng tám giờ, tiếng còi ô tô trước cửa nhà vang lên. Pat trong bộ vest màu xám sẫm chạy xuống cầu thang đi giày trước khi lên xe của phi Sun.
Dọc theo quãng đường nửa giờ từ nhà đến nhà thờ. Ngay sau khi Pat úp mở về chuyện tập thể dục phi Sun bắt đầu bán nhiều khóa tập gym tại nơi Pat từng đi ngang nhưng chưa dừng lại một lần nào như thể anh ấy là sale tại đó. Cho đến khi anh ấy phải bước vào nhà thờ và ngồi làm lễ với sự điềm tĩnh. Điện thoại của Pat vẫn rung ba bốn lần vì có người bên cạnh bí mật ngồi dùng điện thoại bằng cách kéo bộ đồ của anh ta lên để che nó và gửi cho Pat các liên kết đến các trang web phòng tập thể dục khác nhau.
Tiếng đàn piano và violon vang lên cộng hưởng. Buổi lễ trong nhà thờ kết thúc tốt đẹp khi P’Tun và P’Wae dẫn nong Dew đi dọc theo con đường ở giữa. Mọi người tách ra, kể cả Pat, đứng bên lối đi để rải cánh hoa, tặng hoa hồng. Nụ cười tràn ngập khuôn mặt của gia đình mới, đặc biệt là những em nhỏ trong bộ váy trắng bồng bềnh tung bay những cánh hoa trong không trung. Trước khi bữa tiệc buổi sáng kết thúc hoàn hảo sau khi tung bó hoa cưới trước nhà thờ.
Cảm xúc lẫn lộn…. bởi vì Pat cũng hạnh phúc với gia đình này, nhưng trong thâm tâm âm thầm ảm đạm một chút.
Vì Pat biết rằng bản thân Pat sẽ không có cơ hội để có một ngày đặc biệt như thế này.
“Nong Pat, khóa thể dục ở Base đang có khuyến mãi Unlimited, sáu nghìn chín, có một chi nhánh gần văn phòng luôn.” Trước khi mọi cảm xúc quay lại trạng thái ban đầu. Thì người đại diện bán hàng của các khóa tập thể dục trên khắp Bangkok đến đưa cho Pat điện thoại cùng với thông tin hiển thị gói khuyến mãi. Pat cắt đứt sự ảm đạm bản thân trước khi phớt lờ phi Sun đúng lúc bắt đầu gặp gỡ họ hàng thân thiết. Người đầu tiên là một người anh em họ đã từng là bạn học của Pat từ hồi tiểu học.
“Thằng Pat”
“Prik!!”
Pat phi tới ôm lấy người nhỏ hơn trước khi nhảy điên cuồng. Cả hai quay tròn như hồi còn nhỏ. Lúc này phi Sun cũng bước tới cả hai người chào hỏi thân mật bởi vì ngoài việc phi Sun là bạn của P’Tun và phi Sun cũng biết nhiều người thân của Pat.
“Pat không thấy mày nói là cũng tới tham dự sự kiện của phi Tun, đã lâu lắm không gặp rồi á.”
“Không nói với ai cả. Hiếm khi nói chuyện với bất cứ ai, bận việc quá.” Pat trả lời trước khi cau mày và hỏi lại. “Nhưng mày cũng vừa trở về từ Oz phải không, gặp nhau khi nào được chứ?”
“Au cũng đúng.”
“Rồi khi nào phải quay lại lần nữa?”
“Tuần sau chỉ còn đợt thực tập nhưng nản lắm. Muốn quay lại làm việc ở đây.”
“Đừng quay lại, nếu có cơ hội cũng không cần quay lại. Làm việc ở đó, cứ làm đi. Đừng trở lại, thật sự không nên.”
Pat chỉ nói vậy, nhưng vẻ mặt dường như rất tuyệt vọng. Bởi vì Prik nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu liên tục bắn ra những câu hỏi về công việc. Cho đến khi Pat phải nói hãy nghỉ ngơi trước. Chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện và đi ăn ở nhà chú Goo, trước khi Prik nảy ra ý tưởng, anh ấy đã vội gọi điện về nhà và bảo sẽ không đi chung xe nữa. sau đó lên xe Pat với phi Sun. Vì vậy, họ đã nói chuyện cho đến khi cảm thấy mệt mỏi suốt chặng đường từ Bangkok đến Samut Prakan.
Khoảng một giờ sau, họ đến đích. Sau khi đậu xe và đi bộ bước vào khoảng sân rộng rãi trước nhà. Góc chào mừng là phông nền chụp ảnh. Hình ảnh những bông hoa trắng tươi, xinh xắn được các em xếp hàng chụp ảnh cùng cả đoàn tân hôn, chúc mừng các anh chị tận hai lần.
Bên trong sự kiện, có khoảng mười chiếc lều trắng được dựng lên để che nắng phía trên bàn tròn. Xung quanh đã bố trí dãy buffet. Ở phía trong cùng, có một sân khấu nhỏ với ban nhạc sống khuấy động bầu không khí.
Sự kiện này được coi là buổi họp mặt gia đình đầu tiên sau nhiều năm đốivới Pat, và vì anh không ở gần họ hàng trong một thời gian dài nên anh khó có thể nhớ được ai. nhưng ngay cả như vậy khi đi chung cùng với Prik. Anh cũng quay người chào khi nghe thấy một âm thanh.
“Xin chào”
“Xin chào”
“Xin chào”
Pat ghé qua chào mẹ Prik đang ngồi bàn phía đối diện, trước khi Pat, phi Sun và Prik có thể ngồi cùng bàn với những người họ hàng thân thiết khác, không có nhiều người nên chỉ có sáu ghế của họ có người ngồi tại một bàn tròn.
“Hả? Hai người này đã quen nhau ư?” Chế Khim con gái của Apeachong người là anh trai của Ba Pat hỏi với đôi mắt to ở giữa bàn ăn. Sau khi phi Sun giúp đỡ mô tả mối quan hệ giữa họ chi tiết hơn như cách họ quen nhau.
“Chế không cần phải hoảng sợ. Khi Prik biết đã rất bối rối. Thằng Pat không bao giờ thích người già.”
“Uh, vậy phi già hả?” phi Sun hỏi với vẻ mặt khó hiểu. Giả vờ tạo dáng đẹp trai, gây ra một tràng cười xung quanh bàn. Trước khi cười ngặt nghẽo hơn nữa khi chế Kim tiếp tục ném cuộc đối thoại về phía hia Khet. Anh trai của chế ấy, người đang ngồi bên cạnh.
“Bình tĩnh nào mọi người. Nói đến chuyện tuổi già liền bực mình mà. Mẹ kiếp già thật rồi, số bốn không ở xa đâu”.
“Thật là một cuộc trò chuyện vui vẻ, các con.” Nhưng ngay lúc đó, khoảnh khắc hạnh phúc bị tạm dừng bởi một giọng nói khàn khàn của một người. Người mà bọn họ đã cố tránh từ sáng.
Và nỗi kinh hoàng ở ngay đây nơi chủ nhân của giọng nói đó không chỉ nói chuyện rồi đi qua. Nhưng đã quay lại và yêu cầu ngồi chung bàn với lý do rằng những chỗ khác không có trống. Và chỉ với một câu hỏi mà hia Khet mở đầu theo kiểu xã giao.
“Chú Chet, hôm nay tới một mình sao?”
Chú Chet giới thiệu lý lịch của cả sáu người con trai mà không cần ai hỏi ngay lập tức.
“Ừm, thì, bọn trẻ đang bận rộn với công việc kinh doanh quan trọng. Nong Goode mới tốt nghiệp ngành Kỹ thuật Điện & Điện tử tại UCL, nhưng vẫn đang làm việc trên khắp châu Âu cùng với bạn không muốn quay trở lại. Về phần Nong Kong, nghiện đọc sách vì năm sau anh ấy sẽ tiếp tục học Tiến sĩ Vi sinh Y học tại Thụy Điển. Nhân tiện ngôn ngữ thứ 5 của nó là tiếng Thụy Điển nên muốn trải nghiệm mở mang tầm mắt tại đó, còn nong Game thì đang kẹt ở bệnh viện…”
Pat ngồi nghe tai trái qua tai phải. Dùng nĩa để cuộn sợi mì vừa chín tới đưa vào miệng. Tiếp theo là món hàu đút lò phô mai, món nào cũng ngon không hề trùng lặp chút nào.
Trong thực tế, tất cả các món ăn đều vừa miệng. Pat ăn và thưởng thức cho đến khi phải bí mật thả móc quần rồi cài khuy vest để che đi sự xấu xí. Bỗng nhiên Pat bị kéo vào tham gia vào cuộc trò chuyện của người đàn ông bụ bẫm lớn tuổi nhất trong bàn.
“Còn Pat thì sao? Chú đã nghe nơi chúng Pat làm việc tại trạm xăng? Hahaha cây xăng hả?”
“Pat làm Digital Marketing thuộc Tập đoàn Jian và là đối tác của Forge. Chăm sóc tiếp thị kỹ thuật số trong lĩnh vực sản phẩm thực phẩm và đồ uống được bán trong Forge.” Pat vội vàng nuốt vội miếng mì vừa được nhét vào miệng giải thích chi tiết. Tránh đề cập tới chuyện xin nghỉ việc để không bị đánh mạnh hơn trước. Pat cũng cố không để ý lắm đến giọng điệu coi thường, gật đầu cười theo sự kiêu ngạo của chú Chet, khiến anh ấy bí mật nghĩ về ai đó một cách không kiểm soát…
Khun Jeng kết hôn và có con có khả năng trở thành một người như chú Chet này rất cao.
—/—
” Phải có ngày….phải có ngày…..niệm lời cho trọn ước mơ Niềm an ủi, chờ đợi ngày chờ đợi từ lâu…”
Tiếng nhạc từ đài phát thanh trong xe taxi hòa cùng không khí giao thông, vào lúc 7 giờ thứ Bảy tại Soi Sukhumvit 55, nơi thường tạo ra những sự kinh ngạc cho người lái ô tô và con đường….ngay bây giờ cho dù họ đang lái xe hay đỗ xe.
“Chết tiệt, tại sao không thể di chuyển được?” Sun bực bội thốt lên. Trên thực tế, khoảng cách từ căn hộ của anh ấy đến điểm đến, đó là cửa hàng của anh ấy. Khoảng cách không xa. Chỉ từ Thonglor đến Ekamai. Nhưng đã hai mươi phút rồi. Họ vừa mới di chuyển được một chút từ lối ra của căn hộ.
Trong xe lúc này, Sun, Khim, Pat và Prik đang ở cùng nhau. Vì sau khi kết thúc việc từ cuối bữa trưa. Sun rủ mọi người chơi Nintendo Switch mà anh ấy có tại căn hộ của mình trong khi chờ đến buổi tiệc tối.
“Bình tĩnh. Mày sống ở khu vực này. Đừng cố giả vờ như không quen với nó.” Khim sau khi nghe giọng nói phàn nàn đã quay lại từ ghế lái để nói chuyện. Bởi vì ngoại trừ Sun, đang bực bội vì tắc đường. Tay trái đẩy đầu của Pat, người đang ngủ gà ngủ gật tựa vào vai để tựa lưng vào đệm. Sử dụng tay phải cho Prik trong tình trạng tương tự. Khim khẽ lắc đầu “Giống như nuôi một đứa trẻ”
Người thanh niên không trả lời gì chỉ thở dài vì đồng ý. Hai đửa trẻ này chắc đã mệt mỏi khi chơi cùng với nhau tại condo. Cả Pat và Prik đều chơi trò chơi cùng nhau một cách hoang dã và la hét với nhau cho dù nó chỉ là một trò chơi lái xe Mario.
Sun dịch người về phía trước một chút và ngồi lên nửa ghế. Có ý định nói chuyện với Khim nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng chuông. Anh lấy điện thoại từ túi trong ra để nhấn trả lời cuộc gọi từ Hia Te
“Chuyện gì Hia?”
[“Tụi mày đến đâu rồi? Mang xe đến cùng nhé– chờ một chút, hới, Jeng mày không chỉ để chú Tom Giải phóng chỗ đậu xe. Để tôi kiểm tra với anh họ của tôi trước đã.– Được rồi, vậy mày có thể mang xe của mình đến nhé.”]
“Không. Chúng tôi đang đi taxi.”
Hia Te nghe có vẻ như quá bận nên anh ấy đã cúp máy. Sun đủ để đoán vì trong cuộc gọi ngắn anh ấy có thể nghe thấy tiếng ồn xung quanh xen lẫn với âm thanh kiểm tra của ban nhạc.
Sun cất điện thoại. Nhìn lên dòng xe cộ và cố gắng trấn tĩnh tâm trí và nghĩ về điều gì đó khác thay vào đó.
Dù sao thì cũng đủ để Sun dự đoán tình hình của đêm nay, tham gia vào nhóm bạn học của họ sẽ khiến họ cảm thấy như được mười tám tuổi trở lại. Sự cuồng nhiệt nên dâng cao hết mức mà cơ thể cho phép.
Rằng nếu bây giờ xe bị kẹt rất nhiều, Sun cũng xin thời gian chợp mắt để nạp lại năng lượng cho tối nay. Nghĩ ngợi, anh ngả đầu vào đệm. Nhắm mắt lại theo hai đứa trẻ để Khim chỉ dẫn đường cho xe taxi.
– –/—
“Baby, it’s you! You are the one I love. You are the one I need!’
Tiếng nhạc vui tươi trên sân khấu nhỏ dần. Pat cùng với Prik đang ngồi ngáp lên ngáp xuống với nhau. Tỉnh táo lại để nhận thức rõ hơn về tình hình xung quanh.
Peart & Oliver là một quán bar- nhà hàng không quá bình dân nhưng lại có một phong cách riêng biệt. Ở đây, bầu không khí tương tự như một căn hộ phong cách gác xép công nghiệp. Nhấn mạnh vào tông màu đen xám và một số mảng tường gạch, nội thất bên trong ăn nhập với cách sắp xếp giống như thật của căn hộ. Chẳng hạn như khu vực Pat ngồi giống như một chiếc bàn ăn. Gần quầy bar giống như một nhà bếp, còn ở giữa có mấy bộ ghế sô pha bằng da, chắc là phòng khách, các góc có trồng cây cảnh trong nhà. Sân khấu hình bán nguyệt nhỏ ở giữa ngày hôm nay được trang trí với những quả bóng bay màu trắng và bạc và phông nền cầu vồng lấp lánh viết tên của cặp đôi mới cưới.
“Hey! What’s up kids!?’ xin lỗi vì quá bận để chào đón mọi người thật tốt nhé.” Và một trong những điều giúp đánh thức Pat khỏi cơn buồn ngủ là tiếng nói chuyện to lớn kia. Và bàn tay của hia Te người đã vỗ vai Pat một cái thật mạnh khiến anh suýt sặc cốc nước ngọt đang uống. Pat quay lại giơ taychào người thanh niên cao lớn vừa kéo chiếc ghế từ chiếc bàn trống đến ngồi bên cạnh.
“Xin chào Hia”
“Quán bar thế nào? Mọi người thấy thế nào?” Chủ quán bar hào hứng hỏi một vòng. Prik giơ ngón tay cái lên và lớn tiếng khen hoàn hảo. Hia Te cười và đưa tay lên vò tóc thật mạnh, “Trời ạ, tôi vừa phấn khích vừa lo lắng chết tiệt.”
“Có nên không? Ai đó đã đến để mở một cửa hàng ở đây, nhưng anh ta ở bên kia trái đất,” Khim nói.
“Này, tôi sẽ trở lại và ở lại đây một thời gian dài. Ngôi nhà ở Chiang Mai đã được hoàn thành.”
“Chà, dù sao nó cũng không gần Bangkok.”
Cả đám cùng cười với nhau nói chuyện được một lúc không lâu thì hia Te phải rời đi để kiểm tra mọi thứ trong bếp.
Thời gian trôi qua trong khi chờ đợi cặp đôi mới cưới đến. Âm nhạc trong cửa hàng bắt đầu thay đổi. Từ những bài có tiết tấu nhanh chuyển sang soft rock, tiết tấu vừa phải, xen kẽ theo điệu nhạc Thái Lan trong quá khứ đã bị mất một thời gian. Pat đã quen thuộc với thực tế là bài hát đang phát là bài hát của Starship mà bố thường nghe trên ô tô khi anh ấy còn nhỏ.
Họ ngồi ăn những món khai vị được dọn dần ra bàn. Và trong khi Pat đang cắn vào miếng tôm chiên. Chế Khim quay lại từ ban công của khu hút thuốc phấn khích vỗ tay vào vai Pat. Nó không đau, nhưng đủ mạnh bởi vì Pat và nĩa trong di chuyển cùng nhau. Lông mày anh nhíu lại gần như ngay lập tức.
Hới chế? Có chuyện gì với nhau vậy?
“Tối nay có ai không Pat?” Nhưng câu hỏi chợt dừng lại mọi suy nghĩ của Pat. Pat đặt nĩa xuống và quay sang nhìn chế Khim. “Chế đã gặp một người bạn làm đàn em của chế là nhiếp ảnh gia tại sự kiện. Chắc chắn là mẫu người của Pat.”
“Au, Mẫu người của Pat không phải kiểu của phi sao?” Phi Sun hỏi lại, theo sau là tiếng cười của cả bàn và tiếng thở dài của Pat vang lên, anh khẽ cười khi quay sang trả lời và lắc đầu.
“Không ạ”
“Cái gì vậy chứ?” phi Sun càng giả vờ làm vẻ mặt buồn bã, khiến cả bàn càng cười ngặt nghẽo.
Tôi muốn nói rằng nó là đủ để đến và xem. Sau khi hẹn hò với P’Sun, Pat gần như không nói chuyện với ai khác. Anh ấy đã rời xa vấn đề này trong một thời gian dài, gần hai năm, thậm chí còn hơn thế nữa kể từ khi tốt nghiệp bắt đầu đi làm. Pat tiếp tục làm việc cho đến khi anh ấy không còn quan tâm nữa.
Và đêm nay có lẽ Pat vẫn sẽ dửng dưng nếu Khim không làm đến mức như vậy, cộng thêm P’Sun, Prik, hia Khet và P’Sai ngồi cùng bàn cũng hùa theo cổ vũ. Pat chưa kịp trả lời gì cả thì giọng nói bị nghẹn trong cổ họng khi Khim đưa tay lên và bóp má anh.
“Bớt làm con nít đi nào, mau ăn nhanh lên đi nào. Sau đó nhanh lên ra ngoài. Rồi tới chỗ anh ấy.”
“Ra ngoài làm gì vậy chế? Anh ấy vẫn ở bên ngoài chứ? Liệu anh ấy có thích Pat hay không?”
“Không biết, nhưng chế biết rằng là cứ đi ra gặp gỡ thử đi không mất gì đâu.”
“Phải, mày trông có vẻ khô khan trong một thời gian dài rồi đó Pat. Đi một chú đi?” Prik quay sang tham gia cùng Pat. Nghe vậy, anh nheo mắt nhìn lại. Nhưng anh chưa kịp nghĩ ra điều gì thì Khim anh đã giúp quyết định rồi.
“Hơiiiiiiiiiiiii chế!”
“Bớt la hét đi và quay lại ăn sau! Đi ngay đi.”
Chiếc dĩa bánh tôm thơm ngon trên tay bị rút đi và thay thế bằng một điếu thuốc lá. Pat bĩu môi chỉ biết nâng cốc nước ngọt lên và uống một ngụm lớn. Sau đó nhắc bản thân và trái tim chưa bắt đầu sẵn sàng đứng dậy rời khỏi bàn và đi ra ban công của khu vực hút thuốc.
Qua tấm kính khu vực bên ngoài là một ban công hàng rào bằng sắt màu đen có một số chỗ ngồi. Khi làn khói lượn lờ tan biến, Pat nhìn thấy một phần khuôn mặt anh ta. Một thanh niên cao với mái tóc dài ngang vai như miêu tả của Khim.
‘Tên Yod nhé’
Pat chỉ tiến lên một bước và dừng lại và quay lại bàn khi nhớ ra điều đó. Thiếu một cái gì đó quan trọng. Chế Kim đặt ly rượu trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi.
“Cái gì vậy Pat?”
“Bật lửaaaa”
“Ồ, tại sao lại lấy nó, đi mượn nó trong khi tán tỉnh anh ấy chứ?!”
Khim giơ tay đẩy tay Pat quay lại. Pat vẫn suy nghĩ một lúc trước khi cảm thấy giống như mình vừa được khai sáng. Sau đó từ từ quay lại và đi về hướng ban đầu.
Ban công đang vắng vẻ bởi ngoài người đàn ông ấy đang đứng yên hút thuốc thì cũng chẳng còn ai. Ngay khi cánh cửa được mở ra, âm nhạc xung quanh bắt đầu lắng xuống. Và Pat ngay lập tức biết mình hành động không đúng.
Pat nhìn có vẻ là một kẻ liều lĩnh. Nhưng trên thực tế, anh ấy chưa bao giờ tiếp cận bất cứ ai trước đây đó có lẽ là một lý do khác khiến đời sống tình cảm của anh ấy khô khan. Bây giờ Pat có thể ngửi thấy mùi thuốc lá rõ ràng nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến Pat khó thở. Pat chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn ra ngoài đường từ ban công tầng hai ở đây. Trước khi từ từ quay về phía người thanh niên kia để nhìn rõ hơn.
Khuôn mặt sắc cạnh, mũi cao, hình như lai Tây, khuôn mặt đó được bao bọc bởi một mớ tóc nâu sẫm. Tiếp tục xem xét mặc quần áo. Đó là một chiếc áo sơ mi vải lanh màu kem. Quần tây màu xám đậm. Quý ngài sạch sẽ. Oke. Mười điểm. Sau đó hít một hơi thật sâu….
“Tôi mượn bật lửa được không?”
Người thanh niên dường như vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy giọng nói của Pat, “Ồ, được nhé.”
Khun Yod đứng dậy dựa vào tường. Pat nhận chiếc bật lửa và châm điếu thuốc anh đang cầm trên tay. Bởi vì giả vờ thể hiện bản thân có kỹ năng mặc dù thực tế là Pat chỉ hút thuốc khi anh ấy thỉnh thoảng đi du lịch. Tuy nhiên việc ấy dường như đã thất bại vào thời điểm Pat hút một hơi điếu thuốc và nghẹt thở vì bị sặc đến nỗi ho sặc sụa. Hết rồi, hết rồiiiiiiiii.
“Bạn oke không?” Nhưng sự nặng nề đó đã trở thành….thu hút…. Khi khun Yod người mà Pat giả vờ không biết tên, cúi xuống gần hơn và nói thấp giọng hỏi Pat. Pat quay đi chỗ khác, che miệng ho vài tiếng trước khi quay lại và nở một nụ cười với anh.
“Oke ạ”
Tiếng cửa sau trượt mở cùng với tiếng nhạc trong cửa hàng, Pat nhận ra mình đang đứng cản đường nhưng không quay lại nhìn được. Anh nghe thấy giọng khun Yod nói hãy cẩn thận với một bàn tay đặt trên vai đưa kéo Pat bước tránh đường. Pat đang định nói cảm ơn nhưng phần lưng của một nhân viên vừa bước vào để thu dọn những chiếc cốc lộn xộn trên băng ghế bên ban công, nó trông quen thuộc đến nỗi Pat cảm thấy không ổn.
Cảm thấy rằng đang bị ảo giác. Nhưng…nó sẽ còn ám ảnh hơn nếu cuối cùng, đây không chỉ là…một ảo giác.
Và một giây sau Pat đã nhận được phản hồi về ảo giác khi nhân viên này đứng thẳng lên xoay người lại với một tay cầm khay đựng cốc đủ để nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt. Đột nhiên, hai chân của của Pat bắt đầu yếu đi, cảm thấy đầu óc choáng váng, choáng váng, trống rỗng, như muốn ngất đi.
K H U N J E N G?!
Khun Jeng!!!! Người thật, âm thanh thật!!!!!! đang đứng cau mày, nhìn vào khuôn mặt của Pat cũng như Pat đang cau mày nhìn khun Jeng.
Trong bàn tay thường cầm một chiếc iPad, giờ đây cầm một khay đầy ly uống nước đã qua sử dụng. Nhưng hôm nay, ông chủ trẻ không mặc vest như mọi khi mà Khun Jeng mặc áo sơ mi. Mũi và trán lấm tấm mồ hôi….giống như…. anh chàng này trông giống như khun Jeng trong buổi tối làm việc trong nước mắt và cơm lươn với sushi sashimi tổng hợp mà Pat không gọi.
Nhưng tất cả những điều đó bây giờ nó không quan trọng.
Bởi vì mấu chốt của vấn đề là tại sao khun Jeng……đến…..làm gì…khun Jeng….cầm cái khay….cầm lấy ly….đến làm gì vậy… khun Jeng….
Bối rối! Pat! Bối rối!
Rất là bối rối.
“Jeng Come here! — Are you crazy? Tao đã nói rồi, mày không cần phải tự mình thu thập, trước đi lại đây giúp nhìn bên kia…”
Pat quay lại nhìn về hướng có tiếng mở cửa của hia Te đang đến gọi khun Jeng… một cách thân thiết….?
Oke, Pat biết rằng hia Te có bạn bè ở mọi nơi trên thế giới. Nhưng Pat không nghĩ rằng trong một góc Bangkok
Hia! Tae! Sẽ! Là! Bạn! Với! Khun! Jeng!
Khi hai người họ rời đi, cánh cửa đã đóng lại và tiếng nhạc giảm bớt. Pat đứng lặng người một lúc, rồi giật mình khi bị tàn thuốc mà cậu lỡ châm rớt trúng mu bàn tay.
Anh ngẩng đầu lên nhìn khun Yod đang bối rối nhìn lại và chỉ biết cười khan đáp lại, Pat lại hút điếu thuốc khiến cho cơn ho ngớ ngẩn của mình lại tiếp tục bật ra trước khi dập tắt nó bước vô thức trở lại bàn.
Sau khi khiến mọi người thất vọng với kế hoạch thất bại của mình, Pat bắt đầu tập trung để hỏi thông tin với Khim. Trước khi phát hiện ra rằng ảo giác vừa mới xảy ra trong đầu tôi một phút trước là sự thật.
‘Ồ, phi Jeng á hả, bạn của hia Te khi anh ấy ở Boston. Tôi thấy rằng họ đến cùng với nhau khoảng năm sáu người Tất cả cùng một nhóm.’
Đó là….nếu thế giới hình tròn như thế này Pat không nghi ngờ gì về điều đó, người đó chính là khun Jeng, ông chủ của Pat…
Hay là một ông chủ nghiệp chướng……
Pat sau khi ngh Khim nói những điều đó. Pat ngay lập tức quyết định rời đi, đón taxi về nhà. Tuy nhiên Pat không có sự lựa chon nào ngay sau đó. Bởi vì trong giai điệu âm nhạc cất lên ngay khi Pat đứng dậy rời đi. Tiếng vỗ tay và hào quang vang khắp cửa hàng chào đón sự xuất hiện của cặp vợ chồng mới cưới. Khim mắng Pat đừng vớ vẫn nữa. Một tay lấy điện thoại ra chụp ảnh, tay còn lại kéo Pat ngồi xuống tiếp.
Bài hát mà ban nhạc sống đang chơi bị gián đoạn giữa chừng. và đổi thành một phiên bản sửa đổi của bài nhạc cụ Canon in D Major theo phong cách pop rock. Phi Wae mặc một chiếc váy ngắn màu bạc lấp lánh. Còn chiếc quần hia Tun đang mặc, có lẽ ra được cắt từ cùng một cuộn vải. Pat ngồi cười và vỗ tay cùng với mọi người, lôi điện thoại ra chụp lại những bức hình của cả hai khi đang tiến về phía sân khấu. Trước khi mắt bắt đầu đảo một vòng, nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm người đàn ông từng ở trong căn phòng quản lý nhưng hôm nay lại ở đây…ok có thể thở phào nhẹ nhõm vì bây giờ không còn thấy khuôn mặt hung dữ đó nữa.
Nhưng cả đêm nay…
Pat nhìn xuống chiếc bánh tôm chiên trong đĩa đã mất ngon, vừa vì máy lạnh khiến cho nó nguội lạnh và vì sự hiện diện của khun Jeng. Prik lắc lư người đến nỗi cơ thể đập vào vai Pat. Nhưng có lẽ đã nhận thấy tình trạng không ổn của Pat, đã lên tiếng chọc ghẹo và hỏi thăm. Pat không ngần ngại giải thích thêm để biết khun Jeng là đến từ đâu. Và mọi thứ tệ đến mức nào khiến Pat không muốngặp lại cả đêm nay và trong phần còn lại của cuộc đời Pat.
“Mày nghĩ quá nhiều. Không có gì đâu.” Prik lắng nghe rồi sau đó nhún vai một cách thoải mái, mỉm cười với khuôn mặt bắt đầu say rượu. Chàng trai trẻ đứng dậy và đẩy Pat đi tới chiếc xe đẩy cạnh bàn với. Ly rượu của Pat chỉ còn lại một nữa. Prik nhặt một chai rượu whisky và mở nó ra trong khi nói, “Hôm nay chúng ta hãy vui vẻ, sếp thì kệ sếp, nơi này không phải văn phòng, mẹ kiếp, đừng căng thẳng thế!! Đến cùng với một đám đông người thân cơ mà. Mặc kệ anh ta!!”
Một… hai… ba… bốn… năm… sáu…
Đó là lượng thời gian Pat tính bằng giây trong tâm trí anh ấy trong khi Prik nâng chai rượu whisky lên rót vào ly của anh ấy cho đến khi nó gần đầy trở lại. Tay nhặt một cục đá khác, rồi thả lại vào ly. Trước khi đặt nó trở lại trước mặt Pat. Trong khi buổi lễ nhỏ tiến hảnh trên sân khấu với giọng nói của hia Te, Prick hét lớn kèm theo một cái vỗ vào vai Pat.
“Cạn ly”
—/—
“Ồ, ồ, ồ, thật đáng sợ. Tôi phải sợ. Tôi có phải sợ không?”
“Hới hới hahaha Prik mày!”
Một hơi hết một ly.
Pat ngồi đó cười đến chảy nước mắt trong nửa giờ sau khi nhạc sống bắt đầu chuyển từ nhạc quốc tế sang nhạc Thái, giống với nhạc ở Hippie De Bar nhà hàng yêu thích tại Khaosan và thêm nhiều ly đồ uống khác nữa mà mọi người quanh bàn cùng nhau giúp pha. Pat bắt đầu vui vẻ theo như lời Prik nói.
Tiếng nhạc lớn làm cho cảm giác say rượu ngày càng tăng lên. Sau khi đứng dậy để nhảy với Prik trong một bài hát Pat quay lại ngồi xuống nghỉ ngơi. Gụi xuống vai phi Sun, nhắm mắt lại khi nhịp đập do rượu gây ra trong lồng ngực đập mạnh khủng khiếp to hơn và nhanh hơn giai điệu của bài hát.
“Được rồi, mọi người! Xin hãy cho một tràng pháo tay cho ban nhạc, đồng thời cho họ nghỉ giải lao 15 phút!” Giọng của hia Te trở lại mic sau khi bài hát Tata Young của ban nhạc chơi xong. Tất nhiên tiếng phản đối vang vọng khắp quán, nhưng hia Te vẫn tiếp tục nói “Nhưng trong khi họ nghỉ giải lao, chúng ta sẽ chơi một trò chơi để làm cho các bạn say khướt!”
Ồ, chơi trò chơi gì vậy? Bây giờ còn chưa đủ say sao?
Pat suy nghĩ trong đầu khi bị P’Sun nhấc đầu khỏi vai và ném xuống lưng ghế sofa. Prik mặt đỏ bừng đang ngồi bên cạnh đưa cái đệm cho Pat, Pat nhận lấy rồi ôm chặt nó trong khi vẫn nhắm mắt và tiếp tục lắng nghe giọng nói của hia Te mà không biết đang nói về chuyện gì nữa.
“Pat! Dậy chơi game đi.” Sau một lúc ngừng suy nghĩ, Pat nhíu mày khi nghe tiếng Khim gọi mình dậy như tiếng mẹ gọi dậy đi tắm rồi đi học. Anh đưa tay lên định gạt bàn tay Khim chọc vào vai mình, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt ngồi thẳng dậy.
“Trò chơi gì?” Pat mở mắt hỏi Khim, lúc này đang ngồi đối diện với Pat, trước khi nhận được câu trả lời là một khay đồ uống lớn mà nhân viên vừa pha mang tới và đặt nó ở giữa bàn.
“Uống hết đi. Bàn nào uống hết trước tặng thẻ ăn miễn phí 15 ngàn bath tại quán của hia Te!”
“Mười lăm nghìn!?” Prik há hốc miệng hỏi lại cho đến khi mặt Pat méo xệch vì hai tai tê dại, nhưng Pat cảm thấy mình có thể tỉnh táo thêm một lần nữa vì lợi ích của giải thưởng.
Mặc dù quán của hia Te….cũng bằng nghĩa với là quán của khun Jeng.
Phải uống hết, cái này và cái này, Khim nói, bao gồm hai ly nước ngọt đầy, ba ly bia, hai ly rượu vang, ba ly rượu whisky, ba ly rượu soju. Cả bàn Pat có… một, hai, ba, bốn, năm, thêm cả Pat nữa là sáu người. Và trong sáu người này có một người đã say rượu, đó là Pat! Người thứ hai là hia Khet đang ngủ trong lòng phi Sai.
P’Sun và P’Sai trông hơi say. Tương tự với Prik người vừa xuất hiện sau khi biến mất bởi vì đã đi ói trong nhà vệ sinh. Cả bàn chỉ có một người uống nhiều nhưng vẫn bình thường là Khim.
“Chết tiệt, bàn kia còn nhiều người hơn chúng ta.” Trong khi nhân viên đang đuổi theo phục vụ đồ uống cho tất cả hơn mười bàn Khim bật dậy quay trái nhìn phải. Trong khi Pat đang xem chọn cái ly nào thì tốt hơn, “Phi Jeng!!! Đến uống giúp chút đi!”
Jeng ở đâu!
Pat giật mình quay đầu nhìn về phía giọng nói của Khim, vẫn còn choáng váng, và thấy rằng trên đời này chỉ có duy nhất một Jeng, trên đời này, vậy thì sao ông chủ của Pat đang đứng cạnh cái bàn nữa, Có điều gì đó sai ở đây, lại đến nữa rồi ảo giác về cái túi Chanel mà khun Jeng tặng cho đối tác nữ, xinh đẹp… nó lại bay vào đầu của Pat nữa rồi.
Vì lúc này một tay Khun Cool đang ôm khay phục vụ… còn tay còn lại có một người phụ nữ xinh đẹp bám chặt lấy.
Cứ ở yên đó đi, Khim không cần phải gọi tới!
“Được”
Không được tốt đâu!! Khun Jeng đến để làm gì! hoặc là…..
Khun Cool sẽ đến để giao việc cho Pat!!
Pat nhíu mày, vẻ mặt căng thẳng hét lên một mình trong trái tim anh khi anh nghiêng đầu tựa vào vai của Prik
Ba giây sau Pat ngửi thấy mùi nước hoa dịu nhẹ. Mùi nước hoa quen thuộc chạm vào mũi. Pat mở mắt ra và thấy chủ nhân của mùi hương đã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Khim…là chỗ đối diện trực tiếp với Pat.
Pat nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc mà anh phải đối mặt khiến anh tức giận mỗi ngày, chợt nghĩ đến bài hát của Tata Young khi nãy… Ôi, ôi, ôi, ôi,đáng sợ quá, tôi sắp chết, tôi sắp chết…?
Và Pat này sẽ chết đúng không?
Sẽ chết không?…. Pat sợ. Tại sao khun Jeng phải cau mày? Nhìn Pat kiểu thế này… đừng… nói….là…….
Khun Jeng, đã đọc các nhận xét trong biểu mẫu đánh giá!?
“Được rồi… Được rồi… Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
“Là như vậy ư!!!”
Pat vô tình hét lên lúc tiếng nhạc nhỏ dần đi. cùng với hia Te đangcố gắng ra hiệu bắt đầu trò chơi.
“Okay. Calm down bro. Xin lỗi mọi người. Đó là em họ của tôi, anh ấy chỉ đang phấn khích thôi.” Vẻ đẹp trai của Pat có thể gây cười. Trước khi đánh thức Prik đứng dậy và ngồi thật tốt. Cùng lúc đó, Khim vươn tay bóp mạnh vào má Prik, đánh thức anh ta dậy và đặt vào tay một chiếc ly gì đó.
“Được rồi, mọi người đã sẵn sàng,” Hia Te ra hiệu một lần nữa, “Các bạn đã sẵn sàng chưa? Đội đầu tiên uống hết tất cả các ly sẽ giành được phiếu thưởng. Vì vậy, hãy hoàn thành chúng nhanh nhất có thể! 3…2… 1… Go!”
Đột nhiên, thể loại âm nhạc chuyển sang một khía cạnh khác để tạo ra bầu không khí sôi động Pat vội vàng ném ly rượu trên tay vào miệng. trước khi mỉm cười đi kèm với một hương vị ngọt ngào là nước cam
“Nhanh hơn! Nhanh hơn! 15k đang chờ bạn!”
Pat ngồi uống ly nước cam ngon hơn mọi đồ uống tối hôm đó, vừa nhìn tình trạng của mọi người xung quanh, ai cũng đỏ bừng mặt. Khim uống cạn cốc bia với khuôn mặt méo xệch. Một cốc bia khác thuộc về P’Sun, người vẫn uống ngon lành Prik cố gắng uống hai ly rượu cùng lúc. Trong khi phi Sai nốc cạn ly whisky, anh ấy ho không ngừng và tiếp tục uống nước ngọt.
Còn người đối diện Pat… Hơi quá. Có phải muốn giành chiến thắng hay gì đó không? Giải thưởng là một thẻ quà tặng từ quán của chính bạn phải không?
Khun Jeng uống liên tiếp hai ly whisky vào miệng. trước khi giơ mu bàn tay lên lau miệng ra vẻ đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng Pat nhìn thấy rồi nhưng không thể nói được. Pat uống hết cốc nước cam của mình và uống nốt chút soju còn lại, nhưng chưa kịp với tay uống thêm thì đã bị khun Jeng chộp lấy, rót vào ly bia, nhưng trước khi chàng trai kịp nâng ly lên uống thì Pat đứng dậy đưa tay ra cầm lên rồi nhắm mắt ép mình đổ hết vào miệng.
Kết thúc bằng cách vò nát chiếc ly nhựa để giải tỏa cảm xúc, không hiểu tại sao lại ném chiếc ly qua bàn rồi rớt trúng đùi khun Jeng trước khi nghĩ rằng đó là điều tuyệt vời nhất trong đời. Trước khi Khim hét lớn.
“Đã hết rồi!”
“Hết rồi!”
Nhưng lại cùng lúc với cái bàn khác.
Ba giây sau Pat có thể cảm nhận được cảm giác đầy bụng, chậm chạp, hoa mắt, chóng mặt bủa vây. Cơ thể anh bắt đầu khập khiễng và lại ngã xuống ghế sofa.
Những tiếng động lớn nghe có vẻ nặng nề hơn bình thường. Hia Te cho hai bên quyết định chiến thắng bằng cách oẳn tù tì Pat đã nghe thấy điều đó và bàn kia đã thắng vì giọng của Khim hét lên rất to.
Sau đó bữa tiệc cuối cùng đã bắt đầu, âm nhạc to hơn trước. Ánh sáng xung quanh bắt đầu thay đổi, bắt đầu di chuyển, khiến Pat cảm thấy rất chóng mặt.
Pat nghe thấy tiếng hia Te không phải từ mic mà vọng vào tai, cảm thấy mình đang bị ép phải đứng dậy và bắt đầu nhảy với nhiều người.
Trước khi Pat bị kéo vào một nhóm với những người khác trước quầy bar, bị nhét đầy những ly đầy đồ uống trong suốt. Nó giống như vodka hoặc soju hoặc gin hoặc tequila đổ vào miệng của Pat. Nhưng cuối cùng, Pat vẫn không biết nó là gì.
“Patttttttt, ănnnnnnnnnnnn.” Prik đi thẳng tới cùng với một quả chanh, kêu cắn để súc miệng. Pat đang trong tình trạng mắt nhắm mắt mở trước khi quét xung quanh quầy bar rồi mỉm cười khi nhìn thấy chén muối, đưa tay ra để nhặt có ý định chạm vào muối cho vào miệng vài lần để giúp loại bỏ mùi vị của rượu vẫn còn làm miệng khó chịu.
“Pat!”
Nhưng bỗng… chén muối tuột khỏi tay rơi xuống hư không.
Phat đứng im cho Khim phủi muối khỏi người, một lúc sau anh bắt đầu thắc mắc chuyện gì đã xảy ra vì cảm giác như chân yếu dần cho đến khi mết hết sức lực. Trước khi mỉm cười thoải mái khi được nửa kéo nửa đỡ nằm ngủ trên sofa. Vẫn nghe thấy tiếng bài hát như trước. Giơ tay, vẫy qua lạ theo điệu nhạc. Cảm thấy bàn tay vào đánh một cái gì đó cho đến khi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Trước khi tiếng nhạc biến mất biến mất….
– —/—-
Đến khi có lại chút ý thức lần nữa. Xung quanh chỉ còn sự im lặng và Pat đang di chuyển.
Có mùi…. như nước hoa trong xe hơi
Pat đang di chuyển trên một phương tiện nào đó, anh từ từ nheo mắt nhìn khung cảnh bên ngoài chiếc xe vụt qua nhanh. Nhưng phải ngay lập tức nhắm mắt lại. Vì quá nhiều hình ảnh khiến Pat cảm thấy rất buồn nôn…cả chuyển động, mùi…
Và tiếng…
“Không đi condo hả, khun Jeng.”
“Không về condo, đi về nhà đi.”
Giọng nói… dường như gần gũi, nhưng nghe có vẻ xa xăm. Nhưng giờ thì Pat xin phép để tài xế tự đi, Pat phải thôi suy nghĩ, không quan tâm gì nữa cả. Bởi vì Pat muốn ói lắm rồi.
Không nổi nữa rồi.!!
Càng phải lắc lư trong xe càng không chịu được. Bao giờ mới tới, bao giờ xe dừng, sao xa quá. Có phải Pat đang trên đường đến sao Thổ?…. Pat đang ở với ai?… Pat đã bị bắt đưa đi ư… Nhưng… Đang rời khỏi thế giới này hả? Về nhà có xa hay không? Rồi Pat sẽ tìm đường trở về nhà như thế nào?